Chương 727: Định sẵn thí nghiệm thất bại
Đơn Phi không ngờ nơi này ngoài mấy người họ và Cửu Thiên Huyền Nữ ra lại còn có người ngoài ở đây, đột nhiên quay đầu nhìn lại, Đơn Phi theo bản năng cảm thấy có người đến từ con đường mà bọn họ đi trước đó.
Con đường tối đen khiến người ta nhìn không rõ động tĩnh.
-Ngươi là Đơn… Giọng nói kia lại vang lên, trong đó còn mang theo sự vui vẻ, nhưng chỉ nói ba chữ rồi chợt im bặt, không còn tiếng động nữa.
-Cô là?
Đơn Phi vừa nghe nữ tử kia nói thế, lập tức ý thức được người này lại quen biết mình, bằng không sao có thể gọi ra họ của mình chứ, hơn nữa người kia còn có vẻ vui mừng như gặp lại cố nhân nữa.
Hắn hỏi ra nhưng xung quanh lại không còn động tĩnh gì nữa.
Vi Tô Đề Bà tự xưng hiểu Trung Nguyên, nhưng sau khi đến nơi này nghe thấy những chuyện trước nay chưa từng nghe thấy, ít nhiều cũng có chút tự ti, thấy Đơn Phi như thế, Vi Tô Đề Bà khiêm tốn hỏi: -Đơn Phi, xảy ra chuyện gì?
Đơn Phi lắc đầu, nhìn về phía đài tế: -Huyền Nữ, vừa rồi hình như có nữ tử đang nói chuyện?
Cửu Thiên Huyền Nữ im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng trả lời:
-Ta cũng nghe thấy. Kỳ lạ, không biết nữ tử kia… Ngừng một lát, Cửu Thiên Huyền Nữ chần chừ nói: -Không phải là người ngoài xâm nhập nơi này, bằng không ta sẽ cảm giác được. Đó là…
Đơn Phi không kiềm nổi nhắc nhở: -Có phải là tín hiệu từ đài tế khác truyền đến không?
Vi Tô Đề Bà, A Cửu ngơ ngác nhìn nhau, đồng thanh hỏi ngược lại: -Cái gì…tín…hiệu… Huynh muội này thật sự có quá nhiều chuyện không hiểu, nhưng nghe thấy Đơn Phi trò chuyện với Cửu Thiên Huyền Nữ, dường như không gì không biết, cho dù không biết cũng nhanh chóng có thể cho ra đáp án, thật sự lộ ra mặt bác học, thầm nghĩ kiến thức mà Đơn Phi lộ ra trong cung Quý Sương lúc trước thoạt nhìn chẳng qua chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu thôi.
-Là cách đám người Huyền Nữ truyền tin. Đơn Phi giải thích đơn giản.
Cửu Thiên Huyền Nữ lại trầm mặc hồi lâu rồi mới khẽ nói: -Không sai, là tín hiệu, là…hẳn là tín hiệu truyền đến từ tế đài Vân Mộng Trạch.
Thân hình Đơn Phi hơi chấn động, thất thanh nói: -Ta biết, nữ tử kia là Thi Ngôn.
Hắn cảm giác nữ tử kia nhận ra mình, trước tiên là tìm kiếm trong số những nữ tử mình quen biết, nhưng hắn biết không phải Tôn Thượng Hương, hắn quá quen thuộc với giọng nói của Tôn Thượng Hương rồi, không phải Tôn Thượng Hương thì là ai? Trong đầu hắn nhớ đến giọng nói của những nữ tử mình từng quen, lại cảm thấy không ai phù hợp.
Đợi khi nghe được đáp án của Cửu Thiên Huyền Nữ, Đơn Phi thầm mắng mình ngu xuẩn, thầm nghĩ trừ Thi Ngôn ra còn ai nữa?
Năm đó Thần Nông lập nhiều đài tế trên thế gian, ở thời hiện đại cũng giống như vệ tinh vậy, chẳng qua là vệ tin mà mà người đương đại tạo ra nhiều vô số kể, đã hình thành một bãi rác thật to trong không gian xung quanh trái đất rồi, thỉnh thoảng có linh kiện rớt xuống bay ngang bầu trời, khi những rác thải đó rơi xuống bị những người mê UFO nhìn thấy, kích động tưởng là người ngoài hành tinh ghé thăm.
Người ngoài hành tinh khiêm tốn tuyên bố không phải không phải, đại ca à, chúng ta tuyệt đối không nhận tiếng xấu này đâu. Chúng ta không phải công nhân vận chuyển của tự nhiên, không phải người tạo ra những thứ rác thải không gian này.
Thiết kế của Thần Nông vừa tiên tiến, vừa bảo vệ môi trường, thực sự là gương mẫu tiết kiệm năng lượng mà. Mà hệ thống thiên nhãn của Vân Mộng Trạch, thuyền tự động của Minh Sổ hẳn đều được lợi từ thiết kế cơ sở này của Thần Nông.
Đơn Phi vẫn lấy làm lạ một chuyện, vì sao thần tiên của các nước lại thần thông quảng đại như thế, dấu chân lại thủy chung hạn chế ở quốc gia của mình, thủy chung không chịu bước ra nước ngoài coi thử, dường như năng lực của thần tiên cũng là người ủng hộ thuyết địa tâm, càng không biết sự nhỏ bé của trái đất? Sự thực chứng minh kẻ hạn chế không phải là thần tiên, mà là con người sáng tạo nên thần thoại.
Dấu chân Thần Nông hẳn là rải khắp thế giới, ít nhất y cũng đặt máy truyền tin ở mê cung Chris của Hy Lạp cổ.
Vân Mộng cũng có máy truyền tin.
Tổ tiên của đám người Cơ Quy, Sở Uy bởi vì hi vọng đối với vương thất nhà Chu, nhiều lần trải gian khổ vào bí địa Vân Mộng, hy vọng phá giải nguồn gốc luân hồi của con người, mà đài tế hoàng kim chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Có lẽ là có người chỉ điểm, có lẽ bọn họ trong lúc vô ý phát hiện có thể lấy được một số tin tức từ đài tế, do vậy tổ tiên của Cơ Quy mới kiên trì phái người tế thiên hi vọng có thể lấy được gợi ý trên trời, hoặc là nói lấy được gợi ý từ đám người Hoàng Đế.
Thi Ngôn không phải vẫn luôn ở trên đài tế Vân Mộng sao? Nếu tính hiệu truyền ra từ Vân Mộng, không hỏi cũng biết chỉ có thể là câu hỏi của Thi Ngôn được bên này thu được!
-Thi Ngôn? Là ai? Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi.
A Cửu cũng rất quan tâm vấn đề này, không khỏi khẩn trương nghe đáp án.
Đơn Phi ngẩn ra: -Huyền Nữ không biết Thi Ngôn? Trong lòng của hắn nhất thời có chút khó hiểu.
Cửu Thiên Huyền Nữ sau một lúc lâu mới nói: -Là sư phụ của Thần Vũ sao? Ta nhớ nàng ấy vốn tên Huyền Thanh. Ta biết nàng ta đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Khi đó nàng chẳng qua chỉ là thiếu nữ thanh xuân, về sau ta không biết nàng đã đi đâu, lẽ nào nàng về bí địa Vân Mộng rồi?
A Cửu thở phào một hơi, nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ tính toán tuổi tác của Thi Ngôn gì đó, thầm nghĩ nếu theo như lời Huyền Nữ nói, tuổi Thi Ngôn hẳn không còn nhỏ, Thi Ngôn này không phải nữ nhân mà Đơn Phi thích.
Đơn Phi kinh ngạc nói: -Nàng ta luôn ở đài tế bí địa Vân Mộng cầu trời, lẽ nào Huyền Nữ chưa từng nhận được tin tức của nàng ta sao? Hắn nghĩ đến Thi Ngôn vốn là cháu gái mà Cơ Quy coi trọng nhất, cũng biểu hiện ra linh tính phi phàm, vì sao tế thiên lâu như vậy mà chưa từng liên lạc được với Huyền Nữ chứ?
Cửu Thiên Huyền Nữ phủ nhận nói: -Không có. Đơn Phi, ngươi nên biết một chuyện. Những thứ như Phá Thiên Cổ, Tự Minh Cần rơi vào tay người trên thế gian cũng gần như là thần khí vậy. Một chiếc đèn thần Hứa Nguyện thì có thể tạo nên đế quốc An Tức, một khối Hòa Thị Bích cũng có thể tạo nên thần tích năm ngàn năm không thể vượt qua.
Giọng nói cảm thán, Cửu Thiên Huyền Nữ nói: -Những gì chúng ta biết đều là năng lực giống như thần tiên vậy, đao có thể cứu người, cũng có thể giết người. Năng lực của chúng ta nếu rơi vào tay người có dã tâm, chẳng qua chỉ là tạo ra cương thổ to lớn. Nhưng nếu rơi vào tay hạng tàn nhẫn, vậy sẽ là tai nạn hủy diệt đối với thế giới này. Năm đó Hoàng Đế vì đề phòng năng lực của chúng ta rơi vào tay người tâm thuật bất chính, nên mới tăng thêm nhiều hạn chế đối với bí mật của chúng ta, không phải người có đại tài thì không thể phá giải. Mà Thần Nông tiến hành xây dựng đài tế cũng tuân thủ quy tắc này. Người đời phải giảm bớt sự si mê và tham lam, có thêm sự tin tưởng bền vững thì mới có thể gặp được chúng ta. Do vậy nếu ngươi đã vào Vân Mộng thì nhất định đã qua được khảo nghiệm của núi Cầm Cổ. Muốn vào nơi này, cũng phải qua được khảo nghiệm của mê cung Chris.
Vi Tô Đề Bà nói: -Hóa ra chúng ta chưa qua được khảo nghiệm của Huyền Nữ. Y biết vương miếu nhiều năm, cũng biết bí mật mê cung và nơi này nhiều năm, nhưng không thể tìm được cửa vào, không khỏi thầm kêu hổ thẹn.
A Cửu cũng cắn môi.
Cửu Thiên Huyền Nữ rất dịu dàng an ủi hai người: -Đương nhiên muốn vào nơi này cũng còn cần cơ duyên. Nàng hơi trầm ngâm nói: -Thi Ngôn có lẽ không biết cách nên mới khó lòng liên hệ với ta, ta thử tìm nàng ta xem.
Sau khi nàng nói thì đài tế im lặng hồi lâu.
-Ta không nhận được hồi âm của nàng ta. Cửu Thiên Huyền Nữ tiếc hận nói: -Tất cả tùy duyên, đợi khi nàng ta lại truyền tin, có lẽ mới có có thể chứng minh nàng ta nắm giữ được cách giao lưu của chúng ta.
Không còn âm thanh Thi Ngôn truyền đến nữa, Cửu Thiên Huyền Nữ trở lại đề tài nói: -Đơn Phi, vừa nãy ta nói đến đâu rồi? Ngươi lại biết cái gì?
Đơn Phi suy tư nói: -Theo ta được biết, đám người Hoàng Đế, Huyền Nữ và Thần Nông muốn thay đổi người đời, nên mới để Thần Nông xây dựng đài tế trên thế gian tiến hành giám sát mọi chuyện trên đời, sau đó hẳn là bắt đầu thí nghiệm đi?
-Thí nghiệm?
Cửu Thiên Huyền Nữ cảm khái nói: -Cách dùng từ này của ngươi vô cùng hay, không sai, là thí nghiệm! Ước chừng hai ngàn năm trước, con người nơi này vốn mông muội, đầu óc vốn không quá cởi mở, thậm chí có thể nói là đang trong thời kỳ hoang dã. Suy nghĩ của Thần Nông là lợi dụng thuật Vô Gian thêm vào Lưu Niên, thông qua việc lặp đi lặp lại sự thay đổi không ngừng, có thể khiến kiến thức của người Trung Nguyên nhanh chóng gần với trình độ của chúng ta, sau đó thì mở rộng kế hoạch này ra khắp thế giới.
Vi Tô Đề Bà trợn mắt há mồm, Đơn Phi cũng tràn đầy cảm xúc. Hắn có một thiện cảm khó hiểu với Thần Nông, có lẽ vì Thần Nông thử trăm loại cỏ cứu chúng sinh, có lẽ vì Mã Vị Lai cũng có thiện cảm với Thần Nông.
-Xem ra ngươi cũng tán thành kế hoạch này. Cửu Thiên Huyền Nữ dường như có thể nhìn thấy nét mặt của Đơn Phi.
Đơn Phi gật đầu nói: -Chỗ bi ai của con người là khi nên học thì lại không học cho tốt, khi muốn học thì học không được tốt nữa. Kế hoạch của Thần Nông vốn có thể thay đổi chỗ thiếu hụt này.
-Đơn Phi, huynh nói gì vậy? A Cửu yếu ớt hỏi. Nàng không nghe ra hai câu Đơn Phi nói có gì khác nhau, chỉ cảm thấy âm điệu hơi thay đổi.
Đơn Phi cười nói: -Câu này là nói, con người ở độ tuổi đẹp có thể thu hoạch được kiến thức thì không chịu cố gắng, đợi đến khi muốn cải tiến thì thời gian đã qua rồi, đây chính là chỗ bi ai của con người.
Vi Tô Đề Bà chậm rãi gật đầu, khen ngợi: -Nói rất đúng. Trong lòng y cũng rất hiểu đạo lý này, thường nói người đời khi đáng quý trọng thì không quý trọng, khi mất đi rồi mới muốn bù đắp thì lại vô lực xoay chuyển. Thảm biến của gia tộc y, huynh đệ tương tàn, sau khi ngồi lên ngôi đế vương chỉ còn lại một người thân là A Cửu, nên mới nhất mực thương yêu nàng. Vừa nghĩ đến đây, y lại có cảm giác tỉnh ngộ triệt để.
Cửu Thiên Huyền Nữ đồng ý nói:
-Đúng vậy, con người luôn ăn năn về chuyện không thể quay lại được. Nếu có thể quay lại, con người phần lớn cho rằng mình sẽ sống tốt hơn. Thần Nông chính vì nghĩ như vậy, nên mới bắt đầu thúc đẩy kế hoạch này. Đáng tiếc là…sự thật tuyệt không phải đơn giản như y nghĩ.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run: -Rất nhiều người không nhớ chuyện từng xảy ra, ngược lại bắt đầu tin tưởng truyền thuyết canh Mạnh Bà?
-Đây chỉ là một vấn đề trong đó mà thôi.
Trong giọng nói của Cửu Thiên Huyền Nữ cuối cùng cũng có vẻ chán ghét: -Gốc rễ của thí nghiệm chính là Thần Nông đã nghĩ chúng sinh trong thiên hạ quá mức tốt đẹp, mà không biết là con người trong thế giới này ngu xuẩn đến mức khó lòng tưởng tượng. Khi ngọn nguồn thí nghiệm thay đổi, rất nhiều người tuy từng đến lần nữa, nhưng căn bản không nhớ đã từng sinh ra cái gì; có những người cho dù đã sinh qua mấy trăm lần, nhưng căn bản không biết là vấn đề đến từ bản thân mình, ngược lại tiếp tục sai khiến theo thói quen, tiếp tục đi theo con đường sai lầm; thậm chí là có rất ít người thông qua sự thay đổi của trí nhớ này mà dự báo được rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ vì thế mà đắc chí, chuyện đầu tiên nghĩ đến tuyệt không phải là thay đổi mấu chốt của nhân loại, mà là toàn lực mưu lợi cho mình. Bọn họ cho rằng mình đã có được trợ lực của thần, mà không biết quý trọng năng lực này, ngược lại bắt đầu thỏa mãn bản thân mình thông qua việc hủy diệt những thứ khác!
Ngừng một lát, Cửu Thiên Huyền Nữ cuối cùng ra kết luận: -Đây là cái kém cỏi của con người, không thể dùng Vô Gian thay đổi. Bây giờ xem ra, đây vốn là thí nghiệm ngay từ lúc bắt đầu đã định sẵn là thất bại rồi!