Chương 736: Phiêu Thiên Ấn
Mọi người kinh ngạc.
Quý Sương Hầu được dị nhân tương trợ mà vào được nơi này, đoán chắc rằng Vi Tô Đề Bà chỉ có đường chết, nhưng không ngờ là Đơn Phi, A Cửu chẳng biết đi đâu, càng không ngờ là trên đài tế hoàng kim lại có một nữ tử phiêu nhiên như tiên.
Đây vốn là sâu dưới mặt đất, tại sao lại có một nữ tử như vậy?
Nữ tử kia xinh đẹp vô song, giống như tiên tử rơi xuống chốn hồng trần, vốn khiến người ta kinh diễm tán thán, nhưng mọi người không biết vì sao, khi nhìn thấy nữ tử kia nhìn sang, lại cảm thấy toàn thân phát lạnh.
-Ta đang hỏi ngươi.
Nữ tử kia nhìn chằm chằm Quý Sương Hầu nói: -Vì sao không đáp? Nàng thoạt nhìn thoát tục xuất trần, trong giọng nói lại có sự lạnh băng khôn kể, khiến mọi người nghe xong mà trong lòng như bị áp bách, giống như không thể không đáp.
Quý Sương Hầu thân là nhân vật phái thực quyền, bình thường đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến, sao lại chịu được giọng điệu của nữ tử này? Trong lòng sục sôi giận dữ. Quý Sương Hầu không muốn thêm phiền phức, quát lên: -Bắt!
Chỉ cần Vi Tô Đề Bà không chết, thì trong mắt Quý Sương Hầu, đại địch vẫn là Vi Tô Đề Bà! Nữ tử kia rất kỳ lạ, Quý Sương Hầu lại chỉ muốn bắt nữ tử này lại trước, đợi khi trừ được Vi Tô Đề Bà rồi thì mới nghĩ coi làm sao xử trí nữ tử này.
Ông ta vung tay, sớm có bốn vệ binh vọt lên xông đến nữ tử kia.
Lần này Quý Sương Hầu âm mưu phản bội, sớm đã liên lạc không ít cao thủ. Khi ở vương miếu, ông ta còn sợ đả thảo kinh xà, không dám mang theo nhiều cao thủ bên cạnh, nhưng bây giờ ông ta không còn đường lui nữa. Người tới nơi này đều là tinh anh cả, bốn người này tuy là mặc trang phục vệ binh bình thường, nhưng đều là kẻ võ công cực kỳ cao minh, mỗi người đều là do Quý Sương Hầu dùng ngàn vàng mời đến.
Đài tế cao, nhưng bốn người kia luồn lên chẳng qua cũng chỉ trong khoảnh khắc.
Đài tế hoàng kim chín tầng vẫn hiện ra kim quang lạnh lùng, nữ tử trên đỉnh đài tế thấy bốn cao thủ xông đến, trong mắt lóe lên hào quang càng lạnh lùng hơn.
Quý Sương Hầu hành động như thế, mọi người lại cảm thấy thật sự là chuyện bé xé to. Vốn tưởng bốn người này sẽ bắt nhanh như trở bàn tay, nhưng thấy dáng vẻ nữ tử kia lạnh lùng, trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên cảm giác bất an.
-Cẩn thận. Có người quát lên.
Vừa lên tiếng thì bốn người kia đã đến chỗ cao nhất của đài tế, hai người xuất đao, hai người dùng bàn tay bắt lấy, đã chặt đứt đường lui của nữ tử kia.
Có ánh trăng, trên đài tế hoàng kim vốn trong vắt lạnh lùng chợt có trăng non dâng lên.
Trăng non cong như hàng mày, không có vẻ đoàn viên, quang hoa hệt như tháng năm, sợi tơ tận biệt ly.
Lưu quang kia giống như quang hoa tương tư rơi hết lên người bốn người kia. Bốn người kia cả hừ cũng không hừ một tiếng đã sớm ngã lăn xuống đài tế, đợi khi không lăn được nữa, thì đã sớm tuyệt hơi thở rồi.
Thần sắc mọi người thay đổi, không tự chủ được lùi lại mấy bước, khi nhìn lại nữ tử lạnh lùng vô song kia, thì giống như đụng phải quỷ vậy. Những người này hoặc là kiến thức không kém, hoặc là võ công cao cường, nhưng không ngờ là nữ tử thoạt nhìn nhu nhược này đoạt mạng người ta lại lưu loát gọn gàng đến thế.
-Hảo đao pháp, thật sự là hảo đao pháp!
Có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, một người vỗ tay khen. Người nọ tuổi chừng ba mươi, thân hình cao gầy, là người hô lên “Cẩn thận” khi nãy. Người này có đôi mắt của người phương Tây, trong đó tràn ngập ánh sáng xanh biếc yêu dị.
Nữ tử trên đài tế không nói gì.
Người lên tiếng kia lại tiếp tục nói: -Trong nháy mắt cô nương lấy nhuyễn đao như trăng non từ trong tay áo ra, liên tục xuất bốn đao, đánh vỡ hầu kết bốn người kia, thuận tiện cách không đánh gãy xương cổ bốn người. Cô nương đao xuất không thấy máu, dùng đao pháp mềm mại đánh ra kình đạo chí cương chí cường, thực sự là đao pháp cao minh hiếm thấy.
Vừa nãy mọi người chỉ thấy trăng non bao phủ bốn cao thủ xong thì bốn cao thủ đó lập tức mất mạng. Rất nhiều người cho rằng nữ tử này dùng yêu pháp, nhưng nghe thấy người mắt xanh biếc nói thế, lại thấy trên người bốn cao thủ đã chết tuy không thấy ngấn máu, nhưng cổ mềm oặt quẹo sang bên thì cũng nửa tin nửa ngờ lời của người nọ.
-Nhìn võ công và dung mạo tuyệt thế vô song của cô nương, hẳn là dị nhân Trung Thổ. Người kia tiếp tục nói: -Lần này chúng ta đến vốn là vì Vi Tô Đề Bà. Vi Tô Đề Bà âm hiểm tàn độc, giết bảy huynh đệ đổi lấy sự tin tưởng của Quý Sương Vương Hồ Bì Sắc Già, sau đó lại mưu quyền soán vị, dùng thủ đoạn cực kỳ độc ác giết chết Hồ Bì Sắc Già, leo lên ngôi vị Quý Sương Vương. Chúng ta cực kỳ phẫn nộ, lúc này mới hỗ trợ con trai Hồ Bì Sắc Già là Hồ Nị Già đoạt lại quyền vị.
Người nọ nói chuyện khéo léo, chỉ mấy câu đã đặt bên mình vào thế đạo đức, thấy nữ tử kia trầm mặc, người nọ ôn hòa nói:
-Ta thấy đao pháp của cô nương như thế, chắc là người nghĩa hiệp của Trung Nguyên, chúng ta không dám hi vọng được cô nương giúp đỡ…
-Hồ Nị Già nghe ngươi nói mới biết Cửu Thiên Huyền Nữ không còn trên đời? Nữ tử trên đài tế không đợi người kia nói xong thì lạnh lùng ngắt lời.
Người nọ ngẩn ra, bất giác nói: -Đúng vậy.
-Ngươi làm thế nào biết việc này? Nữ tử truy vấn.
Người nọ âm thầm nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười nói: -Việc này nói ra rất dài, nếu cô nương muốn biết không ngại đợi ra khỏi đây rồi, tại hạ lại nói cặn kẽ với cô nương, kính mong cô nương chờ một lát…
-Vi Tô Đề Bà. Nữ tử trên đài đột nhiên nói.
Vi Tô Đề Bà ngẩn ra, không ngờ nữ tử này lại nói chuyện với y: -Cô nương…
-Ngươi lên đây. Nữ tử trên đài tế ra lệnh.
Mọi người đều kinh ngạc, Quý Sương Hầu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, định bảo mọi người bao vây Vi Tô Đề Bà, không ngờ thân hình Vi Tô Đề Bà khẽ động, lên đài tế nhanh như chớp.
Những tinh binh cao thủ này nhìn thấy bốn cao thủ bên mình không đầy một chiêu đã chết dưới đao của nữ tử kia, sao dám xông lên đài tế chứ?
Người mắt xanh lại nhếch mày: -Cô nương làm vậy có ý gì?
Nữ tử trên đài tế cũng không trả lời, chỉ nhìn Vi Tô Đề Bà nói -Ngươi làm rất tốt. Ngươi có thể nghe lệnh của ta dẫn Đơn Phi đến đây đã lập được công.
Mọi người kinh sợ, Quý Sương Hầu lại kêu lên: -Ngươi nói cái gì? Ông ta thật sự không hiểu nữ tử kia có ý gì, thầm nghĩ chuyện đến nước này, vốn là mình muốn đoạt lại vương quyền, nên mới bức Vi Tô Đề Bà đi vào đường cùng, sao lại biến thành Vi Tô Đề Bà chủ động dẫn Đơn Phi đến đây chứ?
Vi Tô Đề Bà cũng ngạc nhiên không thôi, sắc mặt thay đổi nói: -Là ngươi? Ngừng một lát, Vi Tô Đề Bà lại nói: -Ngươi là?
Y hỏi câu này cực kỳ kỳ lạ, hàm ý trong đó mọi người căn bản không thể hiểu được, nữ tử kia lại lập tức nói: -Đúng vậy, là ta.
Hơi động hàng mày, nữ tử kia lãnh đạm nói: -Nguyệt Thị tự đắc được Huyền Nữ phù hộ, tộc nhân đã tồn tại hai ngàn năm rồi. Vốn dĩ là Nguyệt Thị thất tín với Huyền Nữ nên mới dẫn đến lụn bại, hiếm khi phụ mẫu ngươi thành tâm hứa hẹn, thêm vào ngươi tin phụng Huyền Nữ, ta mới quyết định ra tay giúp ngươi.
Vi Tô Đề Bà nói: -Ngươi không phải Huyền Nữ?
-Ta không phải.
Nữ tử kia lãnh đạm nói: -Nhưng Nguyệt Thị được ta phù hộ chỉ sẽ càng hưng thịnh hơn thời Huyền Nữ nữa. Ngươi rất nghe lời, ta nhất định sẽ giúp ngươi. Bây giờ ngươi không cần lo lắng gì cả, chỉ cần ở lại nơi này, xem ta chém tận giết tuyệt những người xông vào nơi này là được.
Mọi người xôn xao.
Vi Tô Đề Bà kinh hãi. Y biết lên đài tế sẽ có cơ hội, nên mới không chút do dự xông lên. Khi đến gần nữ tử kia, y phát hiện nàng ta trong vẻ đẹp còn mang theo thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm, liền chủ động đứng ở tầng thứ tám, không dám đứng ngang hàng với nữ tử kia.
Y thân là Quý Sương Vương, thủ lĩnh một trong bốn đế quốc trên đời này, vốn có cảm giác cao xứ bất thắng hàn, nhưng không biết tại sao, vừa gặp nữ tử này, trong lòng y liền dâng lên cảm giác tự ti. Y biết nữ tử này tuyệt đối có bản lĩnh không hề tầm thường, nhưng nghe thấy nữ tử này nói muốn giết sạch mọi người thì cũng không kiềm nổi kinh hãi.
Nếu nữ tử này tự tin như thế, vừa nãy sao còn vội vã tiễn bước Đơn Phi, A Cửu chứ?
Quý Sương Hầu cũng giận tím mặt, ông ta ít nhiều cũng kiêng kỵ võ công của nữ tử này, nên mới nhẫn nhịn thêm, nhưng nghe lời nàng nói giống như coi bọn họ hèn hạ chẳng khác gì kiến thì sao lại không phẫn nộ chứ.
-Ngô Tín, Thiên Ma, bản vương bỏ ngàn vàng mời các vị đến, không phải là để nữ tử này sỉ nhục bản vương. Quý Sương Hầu quát lên, khi ông ta nói thì liếc nhìn người mắt xanh và Thiên Ma.
Thiên Ma vẫn đứng sau cùng, nghe vậy thì hừ nói: -Ngô Tín, nói cũng vô dụng. Bây giờ ngươi…còn phải lấy bản lĩnh ra nữa!
Y từ sau khi đối chiến với Đơn Phi, thì có sự kiêng kỵ khó nói nên lời với nhân sĩ Trung Thổ. Đơn Phi niệm chú thi pháp, làm trọng thương ma nữ, dễ dàng giết chết bốn thủ hạ của y, lại chặt đứt ba ngón tay của y. Nếu không phải Ngô Tín đến, son sắt thề thốt nói rằng có cách khống chế Đơn Phi, y cũng sẽ không để cho Quý Sương Hầu đào đống đổ nát trong mật đạo, đích thân xuống đây.
Hành động lần này vốn quan hệ trọng đại, Ngô Tín này cực kỳ thần bí nhưng rất có pháp lực. Thiên Ma y nghe lời phân phó của Ma Vương hợp tác với người này, bây giờ thấy nữ tử trên đài tế một đao giết sạch bốn cao thủ, còn thâm sâu khó lường hơn cả Đơn Phi nữa. Thiên Ma hớ một lần mất ba ngón tay, thầm nghĩ mình chẳng qua còn có bảy ngón tay, lần này bất luận thế nào cũng không tranh nổi bật nữa.
Ngô Tín lại không khẩn trương, ngược lại cười nói: -Đao pháp cô nương cực kỳ cao minh, có điều trên đời này có câu nói rất hay, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Lẽ nào cô nương cho rằng võ công đại diện cho tất cả chứ?
Vươn tay ra, một thứ vuông vuông đã nằm trong tay Ngô Tín.
Vật hình vuông kia tựa ngọc mà không phải ngọc, khi xuất hiện trong tay Ngô Tín thì chợt tỏa ra hào quang dịu dàng, còn sáng chói hơn cả kim quang của đài tế hoàng kim nữa.
Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì chỉ tích tắc mà vật kia đã lơ lửng trên không, cách bàn tay Ngô Tín ba xích.
-Vật này tên Phiên Thiên Ấn, cô nương võ công cao minh như thế, e là cũng chưa từng nhìn thấy.
Khóe miệng Ngô Tín mỉm cười, bàn tay khẽ vòng, chiếc ấn hình vuông đột nhiên bắn ra bạch quang về phía Vi Tô Đề Bà.
Vật kia thật sự thần kỳ, Vi Tô Đề Bà cũng không nhịn được mà ngưng thần nhìn xem. Y cách kẻ thù rất xa, vốn buông lỏng đề phòng, không ngờ vật kia lại bắn ánh sáng tới, trong lòng thầm kêu không tốt.
Thân pháp y tuy mau, nhưng sao có thể nhanh hơn ánh sáng chứ?
Mắt thấy bạch quang kia sắp bắn lên người Vi Tô Đề Bà, đang khi trong lòng Ngô Tín sung sướng thì thấy bạch quang kia đột nhiên chiếu ngược lại.
Thầm kêu không tốt, thân hình Ngô Tín tránh gấp. Bạch quang kia bắn ngược lại không nhắm trúng Ngô Tín, bắn lên người một vệ binh. Vệ binh kia không kịp kêu tiếng nào đã nổ tung. Sau đó, bạch quang kia vẫn chưa suy yếu, lại oanh tạc lên vách đá sau lưng vệ binh kia, chớp mắt vang lên tiếng oành, vách đá nứt ra, có vụn đá bay ra ngoài.
Mọi người kinh hãi, nhất tề tránh né, chợt nghe nữ tử trên tế đài lạnh lùng nói: -Phiên Thiên Ấn của ngươi uy lực như thế, nếu đã xuất ra, có phải còn muốn hỏi xem ta có sợ hay không, đúng không?
Ngô Tín đột nhiên biến sắc. Gã đích thực muốn mượn sự thần kỳ của Phiên Thiên Ấn đánh lén Vi Tô Đề Bà, rồi uy hiếp nữ tử kỳ lạ này, nào ngờ Phiên Thiên Ấn kiên cố không gì phá được khi nãy lại bắn ngược lại, thực sự là chuyện gã chưa từng gặp qua. Nghe thấy nữ tử kia hỏi thế, gương mặt Ngô Tín đầy vẻ lúng túng, chỉ cảm thấy có vẻ châm chọc không nói nên lời.
Nữ tử kia lãnh đạm nói: -Ngọc tỉ truyền quốc mà Tần Doanh Chính dùng Hòa Thị Bích làm ra sao lại ở trong tay ngươi? Nói ra, ta sẽ không giết ngươi.