Chương 735: Chân thân
Đơn Phi tuy rằng đã tin tưởng Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ, nhưng nghe Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi lại, vẫn không kìm nổi thay đổi sắc mặt.
Hắn từ đủ mọi dấu hiệu mà suy đoán Tôn Thượng Hương chính là Thần Vũ, mà Thi Ngôn cuối cùng cũng cho hắn đáp án khẳng định, từ đó về sau, hắn rất tin tưởng chuyện Tôn Thượng Hương là Thần Vũ.
Nhưng nếu Thi Ngôn gạt hắn thì sao?
Thi Ngôn vì sao phải gạt hắn?
Đơn Phi ngoài mặt bình tĩnh vô cùng, nhưng trái tim đã đập mạnh thình thịch.
Cửu Thiên Huyền Nữ hạ giọng nói: -Đơn Phi, vừa nãy ta trách móc A Cửu không phải vì ta bất mãn với nàng, mà là sợ nàng quá ngây thơ, dễ bị người khác gạt. Vừa nãy ta nói rồi, người tà ác trên đời này sẽ lợi dụng sự thiên chân vô tà, giấc mộng đẹp đẽ của người đời để đạt được mục đích không thể nói cho ai biết…Năm đó ta quá ngây thơ, nên mới bị Xi Vưu lừa gạt, ta không muốn A Cửu giẫm lên vết xe đổ của ta.
A Cửu vốn ủy khuất trong lòng, nghe thấy giọng nói Huyền Nữ hiền hòa như thế, không khỏi ngấn lệ nói: -Huyền Nữ, đa tạ người. Ta biết rồi, ta thật sự biết rồi.
Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói: -Đơn Phi, ngươi khác với A Cửu. Tuy ngươi đã trải qua sự ác nghiệt vô tình của người đời, nhưng ngươi thủy chung vẫn có thể giữ được trái tim hướng thiện, đây là chỗ ngươi khác với người khác nhất, nhưng chính vì như thế mới khiến ngươi thủy chung cũng không dùng ác ý để đo lường dụng tâm của người đời, cũng khiến ngươi mãi không thể biết, một số người vì đạt được mục đích sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan.
-Thủ đoạn cực đoan? Đơn Phi thấp giọng nói.
-Không sai.
Cửu Thiên Huyền Nữ cảm khái nói: -Tình yêu, tình bạn, tín nhiệm, thiện ý gì đó đều sẽ biến thành thủ đoạn cần thiết để loại người này chiếm đoạt bản thân. Chỗ đáng buồn nhất trên đời này chính là lương thiện thủy chung không biết điểm cuối của tà ác, tà ác lại biết cực hạn của lương thiện.
Hơi trầm mặc, Cửu Thiên Huyền Nữ lại mệt mỏi nói: -Ta không muốn chi phối quyết định của ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết những gì ta biết, để ngươi lựa chọn, có điều bất luận ngươi lựa chọn thế nào, trước mắt đều phải làm một việc… Nàng chưa nói hết thì đột nhiên nói: -Không hay!
-Cái gì?
Ba người Đơn Phi đồng thanh hỏi, bọn họ đều biết năng lực của Cửu Thiên Huyền Nữ, nghe nàng nói có vẻ căng thẳng, ba người không khỏi giật mình.
Bọn họ vừa dứt lời thì thân hình hơi lắc lư.
Ba người nhìn nhau thất sắc, Đơn Phi giật mình nói: -Động đất? Hắn biết mọi người đã ở rất sâu dưới đất, căn bản không phát giác được động tĩnh bên trên. Vừa rồi rung động đến mức thân người lắc lư, có dấu hiệu như là động đất.
-Không phải động đất.
Cửu Thiên Huyền Nữ ngưng thanh nói: -Là có người tiến vào đài tế này.
-Cái gì? Vi Tô Đề Bà ngạc nhiên nói: -Người nào lại có năng lực như vậy?
Y nghĩ chấn động vừa rồi rất có cảm giác như đất rung núi chuyển, cho dù là ngàn con voi cũng khó mà tạo thành hậu quả như thế. Nếu có người làm thế, lẽ nào chính là Cự linh thần trong truyền thuyết sao?
Cửu Thiên Huyền Nữ nói: -Các ngươi từ đài tế vương miếu đến đây, người đến cũng đến từ hướng đó.
Vi Tô Đề Bà giật mình nói: -Là mấy tên phản nghịch nước Quý Sương? Nếu Quý Sương Hầu đã quyết ý làm phản, thì nhất định có ý nhổ cỏ tận gốc. Nếu đã như thế, Quý Sương Hầu sớm muộn cũng sẽ dọn sạch tàn tích mà đuổi theo xuống, nhưng với năng lực của Quý Sương Hầu thì tuyệt đối không có năng lực như vậy.
-Ta cần tĩnh tâm đề cập chuyện cũ với các ngươi, đề phòng bọn họ quấy rầy đã mở cơ quan phong tỏa đường đến. Cửu Thiên Huyền Nữ thận trọng nói.
Khi Đơn Phi đi xuống đã dò thám động tĩnh gần đó, cũng không có phát hiện gì, có điều nghe Huyền Nữ nói thế, hắn lại tin tưởng không nghi ngờ. Hắn là một nhà khảo cổ học cực kỳ cao minh, nhưng phạm vi hắn có thể dò xét dù sao cũng bị hạn chế bởi cực hạn của con người. Kiến trúc mà đám người Huyền Nữ, Thần Nông, Xi Vưu dựng nên đã gần như là đoạt lấy tạo hóa thiên địa. Thần Nông mở nơi này, tuyệt đối sẽ không chỉ mở một đường hầm như ống bút vậy.
-Một khi đã vậy, sao bọn họ có thể xuống dưới? Đơn Phi lại khó hiểu.
-Bọn họ chỉ e là cầm được công cụ mà chúng ta để lại năm đó, nên mới có thể hủy hoại cơ quan vách núi nặng nề. Thanh âm Cửu Thiên Huyền Nữ lạnh giá: -Bọn họ muốn đến, vậy thì tốt.
-Chúng ta nên làm sao? A Cửu hơi nghi hoặc nói.
Cửu Thiên Huyền Nữ nói: -Đơn Phi ngươi dẫn A Cửu rời khỏi đây trước.
-Cái gì? Đơn Phi khó hiểu nói: -Kẻ thù đến, tại hạ đang muốn tận chút sức mọn, sao có thể rời khỏi nơi này?
Trong lòng Vi Tô Đề Bà cũng tính toán, thầm nghĩ khi đến chỉ có một con đường, nếu đối phương đến từ thông đạo đó, Đơn Phi dẫn A Cửu rời đi từ đâu chứ? Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ bảo Đơn Phi dẫn A Cửu rời đi, căn bản không đề cập đến Vi Tô Đề Bà y, lẽ nào muốn để Vi Tô Đề Bà y táng thân ở đây?
-Sao ngươi có thể không biết nặng nhẹ như thế?
Giọng nói Cửu Thiên Huyền Nữ ít nhiều cũng có ý trách cứ: -Ta cũng giống như Nữ Tu vậy, đều chỉ có thể dùng ý chí ở lại trên đời này, đã không thể đích thân ra tay giải quyết họa hại mà Xi Vưu để lại. Bây giờ đại nạn sắp đến, khắp nơi rục rịch muốn động, nhắm thẳng đến bí địa Bạch Lang. Mục đích của bọn họ chỉ e chính là muốn thả vạn quỷ của bí địa Bạch Lang ra ngoài thế gian. Ngươi thân là hậu nhân Đơn Bằng, thiên hạ này chỉ có ngươi có thể phong ấn lại cấm chế mà Đơn Bằng làm, cũng chỉ có ngươi có thể tiêu diệt đại nạn sắp đến này. Bây giờ kẻ địch đang cầm thần khí mà chúng ta để lại đến đây, vận dụng còn thuần thục như thế, hơn phân nửa là có chỗ dựa vững chắc, nếu ngươi có sơ suất gì…
Nàng còn chưa dứt lời, dưới chân mọi người lại lay động.
Khuôn mặt A Cửu thay đổi nói: -Chấn động càng gần hơn.
Thật ra không cần nàng nói, Đơn Phi và Vi Tô Đề Bà đều phát hiện điểm này, Vi Tô Đề Bà cắn răng nói: -Đơn Phi, Huyền Nữ nói không sai, bất kể thế nào đây cũng là chuyện của ta, ngươi dẫn A Cửu rời đi trước đi.
Vỗ lên vai Đơn Phi một cái, Vi Tô Đề Bà vẫn có thể cười nói:
-A Cửu giao lại cho ngươi, nơi này giao lại cho ta, có lẽ ta có thể giữ chân bọn họ.
-Đại ca, không được. A Cửu vội la lên: -Nếu có thông đạo, tại sao chúng ta không cùng rời đi. Bọn họ sao lại bỏ qua cho huynh chứ?
-Bởi vì năng lượng của thông đạo này chỉ có thể chống đỡ để hai người các ngươi rời đi. Cửu Thiên Huyền Nữ hạ giọng nói.
Mọi người ngẩn ra.
-Vì sao? Đơn Phi hỏi.
Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ thở dài nói: -Đơn Phi, trong lòng các ngươi luôn cho rằng chúng ta không gì không thể, nhưng không biết rằng chúng ta cũng có cực hạn của bản thân. Nơi này có Thiên Nhai nối liền với Hy Lạp, ta thủy chung chưa từng từ bỏ tâm tư tìm kiếm Thần Nông, nên mới nhiều lần sử dụng Thiên Nhai. Muốn dùng Thiên Nhai nhất định phải có năng lượng thúc đẩy. Nơi này không có cách cung cấp năng lượng nhanh như Phá Thiên Cổ. Ta giúp các ngươi mở thông đạo nơi này, lại khởi động cơ quan ngăn chặn đường đến, khiến năng lượng còn lại ở nơi này đã không đủ nữa. Vốn dĩ theo suy nghĩ của ta, đợi thêm mấy ngày nữa ta sẽ tiễn ba người rời đi, nhưng bây giờ lại không thể rồi.
Hơi trầm mặc, Cửu Thiên Huyền Nữ nói: -Với tiến triển của họ như vậy, tuyệt đối không cần đến nửa canh giờ. Còn chưa đợi nàng nói xong, đài tế hoàng kim đã rung động, mọi người đang ở dưới đài tế, cũng cảm giác nham thạch bốn phía như đang rơi xuống.
-Một khi đã vậy, kính xin Huyền Nữ đưa Đơn Phi, A Cửu rời đi. Vi Tô Đề Bà quả quyết nói.
-Đại ca, không được. A Cửu rưng rưng nước mắt: -Huynh không đi, muội cũng không đi. Muội…muội ở lại với huynh.
-A Cửu, sao lại không biết nặng nhẹ như thế.
Cửu Thiên Huyền Nữ quở trách nói: -Ngươi và Đơn Phi rời đi vốn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Vòng phượng huyết trên tay ngươi vốn là mấu chốt mở Long Cung Thiên Tháp ra…
Khi nàng nói thì có một luồng sáng vàng trên đài tế hoàng kim chiếu lên cổ tay A Cửu.
-Ta đã mở mấu chốt vòng phượng huyết rồi. Sau khi ngươi rời khỏi đây cũng có thể liên lạc với ta nữa, cũng chỉ có ngươi mới có thể liên lạc với ta. Cửu Thiên Huyền Nữ hơi gấp gáp nói.
A Cửu ngơ ngác không rõ: -Cái gì mà mấu chốt của vòng phượng huyết?
E rằng cũng giống như khởi động chương trình vậy.
Đơn Phi theo thói quen dùng sự vật ở thời đại của hắn để giải thích. Hắn biết đám người Hoàng Đế thực ra đã đến mức khéo léo không tốn công sức, nếu Yển Sư đã có thể tạo ra trí tuệ nhân tạo, thì đám Hoàng Đế có thể khống chế cách khởi động và đóng mở công cụ cũng không có gì lạ. Hoàng Đế vì đề phòng vật mà họ dùng rơi vào tay người có lòng, nên mới thêm khóa cho công cụ, hiện giờ Cửu Thiên Huyền Nữ làm thế hẳn là khởi động cơ quan liên lạc của vòng phượng huyết.
Suy nghĩ chợt lóe trong đầu, Đơn Phi không rảnh hỏi rõ, nhưng cảm thấy chấn động kia chỉ ngoài mười trượng, thầm sợ run, kẻ địch lại đến nhanh như thế.
-Long Cung Thiên Tháp ở đâu? Đơn Phi hỏi ngay mấu chốt.
-Long Cung Thiên Tháp vốn ở Bồ Xương Hải. Cửu Thiên Huyền Nữ vội nói: -Đó là nơi Đơn Bằng trấn thủ năm đó, bây giờ không rảnh giải thích nhiều, ngươi nhìn thấy thì sẽ biết. Đơn Phi, chuẩn bị dẫn A Cửu rời đi.
Nàng nói tới đây, mọi người nghe được tiếng nàng hít sâu một hơi, sau đó nghe thấy nàng quát: -Mở!
Có một luồng sáng cam bắn ra từ đài tế, chiếu lên thạch bích phía trước, chớp mắt trên thạch bích có một động sáng màu lam mở ra.
-Đơn Phi…đi! Giọng của Cửu Thiên Huyền Nữ có cảm giác cố gắng hết sức.
Đơn Phi cũng cảm giác không thể trì hoãn, chau mày kéo A Cửu nhảy xuống động sáng kia. Khi nhảy xuống, hắn chợt nhớ đến một chuyện cực kỳ quan trọng: -Huyền Nữ, người có từng gặp một nữ tử tên Tôn Thượng Hương không?
Hắn nhớ lúc đầu khi giao thủ với Thiên Ma, nhìn thấy Tôn Thượng Hương giống như là ở trong mê cung, bất giác vội hỏi.
-Không có! Cửu Thiên Huyền Nữ đáp lời. Đơn Phi và A Cửu bị lực hút cuốn đi, nhanh chóng chui vào động lam, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Vi Tô Đề Bà tuy là một bậc quân vương, nhưng nhìn thấy động lam không hiểu ra sao lại xuất hiện giữa đất trời cũng than thở xem thế là đủ, nhưng khi động lam khép lại, thì lại có tiếng vang kinh thiên truyền đến từ sau lưng y.
Trong màn khói ngập tràn, có tiếng bước chân dồn dập.
Quý Sương Hầu đạp lên bụi mù đi vào trong sự bảo vệ của một đám người, nhìn thấy Vi Tô Đề Bà một mình đứng trước đài tế hoàng kim. Tuy kinh ngạc vì không thấy tung tích Đơn Phi và A Cửu, Quý Sương Hầu vẫn không kìm nổi bật cười nói: -Vi Tô Đề Bà, cho dù ngươi lên trời xuống đất cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta. Ngươi được ăn cả ngã về không chui vào nơi này, còn đang chờ mong Huyền Nữ giúp ngươi sao?
-Không sai. Vi Tô Đề Bà khẽ thở dài nói: -Ta đang chờ Huyền Nữ giúp ta. Tuy bây giờ y đã giải độc, nhưng một mình đối mặt với cao thủ và tinh binh vô số của kẻ địch, biết được nếu không có kỳ tích, thì không có khả năng tiếp tục xoay chuyển.
Quý Sương Hầu cười to nói: -Vi Tô Đề Bà, ngươi đừng tự lừa mình dối người. Theo ta được biết, Cửu Thiên Huyền Nữ sớm đã không còn trên đời nữa, nếu không phải vậy, sao chúng ta dám đến đây chứ?
Vi Tô Đề Bà thấy Quý Sương Hầu nói đắc ý như vậy, trong lòng hơi trầm xuống nói: -Ngươi nói cái gì?
Quý Sương Hầu nói từng chữ một: -Cửu Thiên Huyền Nữ không còn trên đời nữa!
-Ngươi làm thế nào biết? Có một giọng nói hỏi.
-Ta chính là biết. Quý Sương Hầu tự đắc vô cùng, vừa đáp xong thì nụ cười chợt cứng ngắc trên mặt, bởi vì ông ta phát hiện người nói không phải Vi Tô Đề Bà, mà là một nữ tử.
Mọi người không ngờ nơi này còn có nữ tử, không khỏi nhìn sang hướng có âm thanh.
Vi Tô Đề Bà cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thanh âm không hề mờ ảo như tiếng trời truyền đến, có một nữ tử đang lặng lẽ đứng trên đài tế hoàng kim.
Đó là một nữ tử như vầng trăng non, trong đôi mắt không có sáng trong như trăng tròn, cũng không có ánh sáng mông lung như trăng non, mà chỉ có sự lạnh băng vô hạn, nắm giữ thương sinh, ngạo thị thiên hạ!