Chương 749: Tan xương nát thịt hoá thành tro
Người mắt xanh cả kinh thất sắc, trong mắt tràn ngập vẻ không tin, không chỉ y, mà ngay cả ba đồng bọn cũng kinh hãi…
“Tam hoàn ánh dạ, vạn quỷ xuất quan” vốn là thủ đoạn độc môn do sư phụ của bọn họ truyền cho, bọn họ trước nay ít khi dùng thủ đoạn này. Cũng không phải là thủ đoạn này uy lực không đủ mạnh, mà ngược lại, sư tôn của bọn họ từng ngưng trọng cảnh báo bọn họ, phương pháp này có diệu dụng quỷ thần khó lường, không phải lúc cấp bách thì không thể sử dụng.
Công kích này cực kỳ sắc bén, câu hồn đoạt phách, võ công vu thuật cùng nhau tổn thương thị giác thính giác của địch, sau đó dùng thủ đoạn sấm sét phối hợp với Ma Hoàn mà sư tôn ban cho để phóng đại công kích, có thể tạo thành sát thương trí mạng cho địch thủ cường hãn.
Người mắt xanh thân là thủ lĩnh, lúc nãy vừa ra chiêu là dùng đến vạn quỷ xuất quan, trong lòng ba người còn lại hơi bất mãn, nhưng bọn họ không ngờ là lại có người có thể trả lại công kích của bọn họ về.
Trả về gấp đôi!
Sóng âm xé trời, không gian bồng bềnh, thoạt nhìn không chỉ muốn câu hồn đoạt phách, còn muốn tiễn Đơn Phi, A Cửu vào không gian Địa ngục đáng sợ, nhưng sau khi chữ “Chấn” của Đơn Phi vừa ra, sóng âm lại ngưng lại, sau đó thì đánh ngược lại gấp mấy lần.
-Lục giáp bí chúc! Người mắt xanh kia điên cuồng hét lên, đồng thời hô to: -Trận thủ!
Ba người còn lại vừa rồi dễ dàng đánh bay đơn đao của Đơn Phi, vốn tưởng Đơn Phi chỉ thường thôi, bởi vậy khi tiến công lần hai, họ vốn dùng trận pháp toàn công, nhưng nghe sư huynh nói thế, bọn họ lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Ba người từ tư thế chữ “phẩm” biến thành một đường, người đứng đầu cầm đuốc chỉ về phía trước như trường thương, hai người còn lại lại hai tay cầm ngang bó đuốc màu xanh lục, sau đó vỗ lên vai người đứng đầu. Người mắt xanh lại không chút chậm trễ, lập tức hai tay cầm vòng, lăng không chiếu lên ngực người cuối cùng, quát: -Quy nhất!
Bốn người vẫn có thể đột nhiên kết hợp thành một hoả tuyến thẳng tắp dưới làn sóng âm như dời non lấp biển.
Khi người mắt xanh quát ra hai chữ “Quy nhất”, tiếng quỷ khóc mãnh liệt, ngọn lửa sau khi phụt lên lại giống như một con hoả long hung ác cực kỳ xông về phía Đơn Phi.
A Cửu nhìn thấy mà hoa dung thất sắc, không ngờ Đơn Phi tuyệt cảnh phùng sinh, lại có thể trả lại hết sóng âm cho đối phương, nhưng nàng cũng không ngờ đối phương lại ra thủ đoạn kỳ lạ, vẫn còn có thể kháng cự.
Sóng âm đánh ngược về đụng vào hoả long.
Vù!
Trong trời đất có vân sóng khuếch tán.
Những sóng âm mà Đơn Phi đánh trả vô hình đụng hữu sắc, kích thích khiến con hoả long mắt xanh chớp mắt điên cuồng trở nên dữ tợn.
Hang động cũng giống như đang vặn vẹo.
Sóng âm phía trước vô hình, người mắt xanh và đồng bọn lúc này lại cảm thấy cánh tay đều tê dại, toàn thân máu nóng sục sôi, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chống đỡ được phản kích của Đơn Phi.
Đơn Phi ngồi xếp bằng thân hình lắc lư, hai tay lộn lại.
Người mắt xanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ, lại quát lên: -Tế huyết!
Hai chữ “tế huyết” vừa ra, y lại cắn đầu lưỡi, phun ra một búng máu. Ba người còn lại chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu gấp gáp như vậy của sư huynh, nhưng phát giác tình thế đã là lúc sống còn, ba người còn lại đồng thời cắn đầu lưỡi, cũng phun một búng máu ra ngoài.
Hoả long màu xanh đột nhiên phình to, giương nanh múa vuốt như muốn chiếm cứ hơn phân nửa không gian trong động.
-Chấn! Đơn Phi lại quát, hai tay vẫn khoanh lại niệm chú đẩy ra.
Người mắt xanh vốn định lập tức phát động mọi người dùng chiêu Xá tinh huyết ngưng thần lực, nhưng liếc thấy thạch bích trong hang quanh người Đơn Phi đều bị chấn động, có vẻ như muốn đổ sụp xuống, bất giác quát lên: -Quy nhất!
Ba đồng bọn đều ngẩn người.
Trận “Quy nhất” là trận phòng ngự!
Bọn họ tế huyết như thế thực ra là chuyện trước nay chưa từng có, bởi vì Ma Hoàn đã có hiệu quả phóng đại công kích, bọn họ sau khi tế huyết càng có thể tăng sức mạnh công kích lên gấp mấy lần.
Nhưng sư huynh vẫn muốn họ phòng ngự?
Trong lòng khó hiểu, nhưng ba người kia vẫn nâng cao tinh thần đề phòng như lời sư huynh nói.
Bọn họ vốn bất mãn, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến đáy lòng họ như chìm vào đáy biển. Bọn họ tế huyết như thế lại có dấu hiệu phòng thủ không được.
Khi Đơn Phi quát lên “chấn” lần đầu, sóng âm chỉ trả lại gấp đôi, nhưng đợi khi Đơn Phi đọc chữ “chấn” lần hai, thì lực của sóng âm đã tăng lên gấp hơn mười lần!
Vù!
Trong trời đất như có âm, như vô thanh, trong tình cảm âm lớn tiếng nhỏ, bó đuốc như thương đứng trước nhất đã bắt đầu tan rã như bị mục nát, người đứng đầu lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết. Y phát hiện thứ đang đánh đến không chỉ là sóng âm, mà còn xen lẫn sự chấn động kỳ dị, sự chấn động vĩnh hằng trong đất trời, lặng lẽ không tiếng động lại vô biên vô trù, tiềm hành như long thực sự không gì kháng cự được!
Bó đuốc vỡ vụn, nhưng chuyện này cũng không phải kết quả đáng sợ nhất, kết quả khiến người ta kinh hãi nhất chính là bọn họ đã cảm nhận được lực chấn động kia đã lặng lẽ thấm vào trong mạch máu cốt tuỷ của họ, giống như muốn phá tan da thịt họ, nghiền nát xương cốt họ.
-Giải thể!
Người mắt xanh thần sắc thê lương như quỷ, đột nhiên quát lên.
Người đứng đầu đã không thể chống cự áp lực phía trước, cảm giác mình giống như có thể thịt nát xương tan bất cứ lúc nào vậy. Thông thường thịt nát xương tan mà người ta nói là một loại so sánh, dùng để hình dung quyết tâm không sợ chết của mình, nhưng trong tình huống này, người đầu tiên biết đứng trước sức mạnh vô hình nhưng lại khiến người ta sợ hãi tận đáy lòng trước này, gã thật sự có khả năng tan xương nát thịt hoá thành tro.
-Đầu hàng!
Người đứng đầu gian nan kêu lên, hai đồng bọn phía sau gã cũng đồng thời kêu lên, bọn họ chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ nói ra câu nói sỉ nhục như vậy.
Nhưng bọn họ không thể nghe theo lệnh sư huynh nữa.
Giải thể tức là tập kích mang hình thức tự sát!
Không ngờ sư huynh lại bảo họ giải thể phát động công kích?
Ba người kia đứng trước lựa chọn sinh tử, mặc kệ mệnh lệnh của sư huynh, khi đồng thanh hô lên “Đầu hàng” thì cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, trước ngực cũng lạnh, có một vật đã xuyên qua ngực bọn họ, theo thứ tự xuyên qua từ ngực trước của họ, mang theo huyết nhục của họ đánh về phía Đơn Phi.
Ma Hoàn!
Người mắt xanh đánh ra một chưởng, Ma Hoàn liền xuyên qua thân thể ba đồng bọn, mang theo màu đỏ yêu dị bắn về phía Đơn Phi!
Người mắt xanh nghe thấy ba đồng bọn nói hai chữ “Đầu hàng” thì không khỏi vừa giận vừa lo, nên mới không tiếc hi sinh tính mạng của đồng bọn để tập kích Đơn Phi, đây là phản kích cuối cùng.
Đến lúc mấu chốt, trong đầu y chợt hiện lên lời mà sư phụ từng nói. Kỳ môn của Thần Nông đã là kỹ năng tuyệt đỉnh truyền thụ năng lượng của thế gian, nhưng trong đất trời này lại có một cách mượn dùng năng lượng càng kỳ lạ hơn, đó chính là Lục giáp bí chúc mà Đơn Bằng sáng chế. Lục giáp bí chúc được gọi là Cửu tự chân ngôn, theo truyền thuyết mỗi một chữ đều có thủ pháp độc đáo trợ giúp, không phải huyết mạch Đơn gia không được truyền thụ, không phải người thông minh tuyệt đỉnh của Đơn gia thì không thể sử dụng. Trong đó chữ “chấn” có thể hợp nhất quy luật chấn động của vũ trụ, chữ này có thể tập hợp sức mạnh tự nhiên của vũ trụ, sau khi sử dụng liên tiếp mấy lần thì sẽ có sức mạnh chồng chất không thể tin nổi.
Khi nói tới đây, sư phụ từng ngậm ngùi nói đám người Hoàng Đế có thần thông không sao tin nổi, lĩnh ngộ của họ về thời không vượt hơn con người mông muội nhiều lắm, Đơn Bằng cũng là một người không sao tin nổi, lại có thể đi lối tắt sáng tạo ra Lục giáp bí chúc dưới sự soi sáng của đám người Hoàng Đế, càng tiếp cận gần với đạo chấn động của vũ trụ mà đám người Hoàng Đế nghiên cứu. Nếu không phải thế, Đơn Bằng cũng không thể chỉ dựa vào Lục giáp bí chúc liền có thể mở ra không gian Vô Gian, độc lĩnh quần hùng ở thời viễn cổ thần ma quần vũ.
Khi đó sư phụ từng lạnh nhạt nói hậu nhân Đơn gia khó có hạng cao minh thật sự, bọn họ nhờ Thông Linh Kính sử dụng Vô Gian thoạt nhìn thì thần kỳ, nhưng thực ra đã đi sai đường rồi. Sau khi con người bỏ nanh vuốt sắc bén để sáng tạo ra công cụ thì luôn đi con đường sai lầm. Bọn họ hi vọng tất cả có thể dùng ngoại lực để giải quyết, cũng cho rằng tất cả mọi thứ đều có thể dùng thủ đoạn bên ngoài để giải quyết, mà lại không biết rằng vũ trụ vô hạn, bọn họ cực khổ muôn đời cũng không thể nhìn được một phần huyền ảo của vũ trụ, nhưng bọn họ có thể sống muôn đời sao? Từ sau Đơn Bằng có một người thông minh tên Trang Chu từng nói, sống có hạn, tri thức vô hạn, lấy hữu hạn theo vô hạn, vốn là tự tìm chết. Đây là lời của người thông minh, đáng tiếc hậu nhân ít người hiểu.
Khi đó y si mê vận dụng Ma Hoàn, không hiểu mượn dùng ngoại vật sao lại giống như là tội ác tày trời chứ, nên không cho rằng sư phụ nói đúng.
Khi đó sư phụ còn nói vạn quỷ xuất quan tuy thần kỳ, nhưng nếu gặp Lục giáp bí chúc của Đơn gia, con chỉ có thể làm một việc.
Khi đó y vẫn còn tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ người Đơn gia nếu đời sau không bằng đời trước, thì với bản lĩnh của y cho dù gặp được Đơn Bằng cũng có thể đánh một trận, nếu gặp được người Đơn gia thì sẽ giẫm nát họ dưới chân. Tuy là thế, nhưng y vẫn ra vẻ khiêm tốn nói “Sư phụ, con có thể làm gì?”
Nếu con không thể lập tức ra tay giết hắn, thì đừng có giao thủ, lập tức trốn, bởi vì sau khi con giao thủ sẽ rất khó tìm được đường lui. Ngoài trừ chuyện này, con không có con đường thứ ba để đi.
Y tự nhiên là không tin.
Con người luôn là thế, bất kể tiền nhân ân cần dạy bảo thế nào, nhưng cuối cùng cũng phải đụng đến bầm cả mặt mày, lại còn ra vẻ coi thường nói cách của ngươi cũng chưa chắc đúng, thật ra….
Sau khi y biết người thanh niên trước mắt tên Đơn Phi, thì lập tức ý thức được người này là người Đơn gia, cũng là người sư phụ đang đợi.
Y không tin lời sư phụ nói, nên mới lựa chọn ra tay đánh một trận. Y chuẩn bị giết Đơn Phi! Nhưng khi y đánh Ma Hoàn ra thì biết tuyệt đối không giết được Đơn Phi.
Hi sinh tính mạng đồng bọn, y muốn giành lấy cơ hội chạy trối chết.
Y cho là mình sẽ có con đường thứ ba có thể đi. Sau khi giao thủ, y vẫn có cơ hội chạy trốn.
Vô số ý niệm như tia chớp, Ma Hoàn mang theo lời nguyền máu tươi phá không mà ra, lại có thể chấn động tiến lên trước sức mạnh vô hình đang kích động kia, cuối cùng run run rẩy rẩy tới trước mặt Đơn Phi.
-Chấn!
Đơn Phi trở chưởng quát to.
Ma Hoàn vỡ vụn!
Có tiếng rít bén nhọn chói tai lại kích thích màng nhĩ muốn nổ tung vang lên giống như nước ngập.
Ba người bị Ma Hoàn đánh chết kia tan rã phiêu tán như bụi.
Người mắt xanh liếc thấy mà trái tim lạnh giá, nhưng có thể phát ra tiềm năng cuối cùng ngay thời khắc mấu chốt, xá mạng tung người đến nơi cao nhất trong hang đá vôi.
Oành!
Lực đạo mà Đơn Phi đánh ra không bị cản trở đánh oành lên thạch bích phía trước, lại đánh ra một cái động sâu không thấy điểm cuối.
Người mắt xanh kia tránh được một kích tất sát kia nhưng lại không hề vui mừng, bởi vì tuy y đã tránh được lực phản kích tam “chấn” của Đơn Phi, nhưng lại không tránh được Ma Hoàn của mình bắn ra.
Sau khi Ma Hoàn bị đánh thành vụn, bị lực chấn động kỳ dị này bắn ngược lại, mảnh vỡ Ma Hoàn mang theo không biết bao nhiêu máu thịt đã đánh lên người y.
Đầu tiên là lạnh, rồi tê dại…khi nặng nề ngã phịch xuống đất, người mắt xanh mới phát hiện thế sự hư ảo, mình cũng suy yếu đến mức sắp lìa đời bất cứ lúc nào.
Khi nhìn thấy một đôi chân tới gần, người mắt xanh vẫn cười điên cuồng nói: -Đơn Phi, ngươi đừng đắc ý. Tuy ngươi thắng ta, nhưng cũng không thể thắng được sư phụ ta. Sư phụ ta sớm đã đợi ngươi…đợi ngươi chịu chết! Ngươi không dám đi, có phải không?
Đơn Phi nhìn người mắt xanh hơi thở đã đoạn, nhưng lại cứ nhìn hắn chằm chằm, nói: -Ngươi không cần khích tướng, ta sẽ không bỏ chạy, nhưng ta cũng sẽ không chịu chết… Ngừng hồi lâu, Đơn Phi dứt khoát nói: -Trốn tránh, chịu chết không giải quyết được vấn đề, đối diện mới được!