Chương 748: Quỷ tru thần phản
Hang đá vôi nháy mắt xanh biếc
Ba người cầm đuốc trong tay nghe người mắt xanh cầm đầu kia hô lên, tay phải cầm đuốc, tay trái xẹt qua trên bó đuốc, đột nhiên màu lửa thay đổi, chiếu lên mặt mọi người đều là màu xanh nhạt, có thể nói là vô cùng quỷ dị.
Đám người Trụ Tử thấy thế thì đồng thanh kêu lên: -Đơn lão đại cẩn thận.
Trong lòng A Cửu cũng nhói lên. Nàng không biết tại sao lại đi ra khỏi không gian Vô Gian, nhưng khi nhìn thấy tình hình như thế, lại cảm thấy nơi này còn đáng sợ hơn cả không gian Vô Gian nữa.
Đơn Phi quát: -Lui! Hắn từng đấu với bốn Pháp vương của Bái Hoả Giáo, biết đối phương thoạt nhìn là thi triển yêu thuật, nhưng thật ra cũng giống như đám người Tử hoả Pháp vương, những người này hơn phân nửa là thêm bột tinh thạch vào trong lửa, lợi dụng phản ứng hoá học sinh ra hiện tượng này.
Hiện tượng này có thể điều khiển cảm xúc của con người, khiến người ta sợ hãi hoặc cảm thấy thần bí, nhưng đối phương có thể pha thêm chất độc ở trong lửa.
Đơn Phi vừa nghĩ đến điểm đó liền bảo đám người Trụ Tử lui ra phía sau, sau đó đoạn tuyệt ngoại tức mở thai tức, tiến lên mấy bước.
Ba người cầm đuốc kia có một người đột nhiên nhảy phốc lên, đạp lên vai hai người còn lại, tạo thành hình chữ “phẩm”. Bó đuốc trong tay ba người xoay vòng trong động, lại hình thành một vòng lửa xanh biếc quỷ dị giữa không trung, giống như giữa trời đêm chợt hiện ra ba con đường rực lửa vậy.
Tam hoàn ánh dạ, vạn quỷ xuất quan?
Đơn Phi thấy thế trong lòng hơi rét, thầm nghĩ đối phương hành động như vậy là đã thực hiện được nửa câu đầu của người mắt xanh hô, vậy còn vạn quỷ xuất quan là có ý gì?
Chẳng lẽ những người này thật sự có thể thả vạn quỷ ra từ ba vòng lửa này sao?
Vạn quỷ ở đâu? Quỷ của bí địa Bạch Lang? Vu Sư sao lại có thần thông như thế?
Đơn Phi vừa chuyển suy nghĩ, trong lòng chợt chấn động, bởi vì trong khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy tiếng kêu cực kỳ thảm thiết truyền ra từ trong ba vòng lửa.
Hắn tuyệt ngoại tức mở nội tức, những gì nghe thấy nhìn thấy đều nhạy bén hơn so với trước kia, nhưng cũng chính vì như thế, tiếng hét thảm mà hắn nghe thấy lại càng thêm nhạy cảm.
Hắn chưa từng nghe thấy âm thanh nào kinh khủng như thế!
Âm thanh kinh khủng trên đời này có không ít, phim kinh dị xuất sắc đều dựa vào việc khơi dậy sự kinh khủng trong nội tâm con người để thức tỉnh và cảnh giác con người, phim kinh dị hơi kém một chút thì dựa vào tiếng động khác thường và cảnh tượng máu tanh để điều khiển thần kinh nhạy cảm của con người.
Đơn Phi cũng từng nghe không ít tiếng động khác thường, nhưng hắn không ngờ trên đời này lại có âm thanh đáng sợ đến gần như là muốn xé toạc hắn ra như vậy.
Thanh âm kia bén nhọn vô cùng, giống như vạn quỷ cùng khóc, bầy sói tru gào, lại giống như đồng thời ma sát ngàn vạn thanh sắt vậy…Thanh âm đó giống như hoà hợp tất cả mọi tiếng động kinh khủng, chấn động, vặn vẹo lại với nhau vậy, sau đó thông qua sự phóng đại công suất lớn mà thả ra bên tai ngươi vậy!
Đơn Phi đề phòng quá nhiều động tác của đối thủ, nhưng lại chưa bao giờ ngờ được đối phương lại dùng đến vũ khí sóng âm cực kỳ bi thảm này, lồng ngực căng lên, hai tai đau điếng, lúc này trong mắt Đơn Phi chỉ nhìn thấy ba vòng tròn yêu dị trước mắt, lại càng không nghe thấy bất cứ tiếng vang gì.
Cảm giác đề phòng tăng lên!
Khi Đơn Phi thầm kêu không tốt, đã phát hiện nguy hiểm trước nay chưa từng có áp sát đến.
Hắn đã đánh giá thấp đối thủ, đối thủ vừa lên đã sử dụng thủ đoạn mạnh nhất. Ba vòng lửa là thủ đoạn câu hồn, âm thanh là lợi khí phân thần.
Đối phương dùng ba vòng lửa xanh biếc để thu hút sự chú ý của hắn, chớp mắt đã huỷ đi thính lực của hắn, có thể nói là vừa ra tay là đã khiến hắn tạm thời mất đi thính giác và thị giác, kế tiếp mới là sát chiêu của địch thủ.
Nguy hiểm lại đến từ phía sau!
Đơn Phi cảm thấy hoảng hốt, chỉ dựa vào giác quan thứ sáu mà cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi đến, có lợi khí phá không loé lên ánh sánh xanh lục.
Người ra tay chính là bốn người Trụ Tử, Lương Tử, Phòng Diêm và Thạch Đầu.
Bốn người kia chợt giống như người xa lạ, tay cầm lợi đao chia nhau đâm sau lưng Đơn Phi. Khoé môi A Cửu khẽ động, hình như đang hét lên “cẩn thận”, nhưng trong tiếng quỷ hét sói tru thê thảm này, căn bản không ai nghe được bất cứ âm thanh nào.
Tình hình cực kỳ quỷ dị.
Nếu đổi thành người khác, chỉ e sẽ quát lên hỏi tại sao đám người Trụ Tử lại phản bội, Đơn Phi lại không nói gì, thân hình loé lên, khi lướt qua lưỡi đao thì cũng đồng thời đánh ra bốn chưởng.
Một tiếng bốp vang lên, không thể nghe thấy trong tiếng rú thảm.
Sau khi bốn chưởng của Đơn Phi đánh trúng bọn Trụ Tử, bốn người Trụ Tử chợt dừng lại, thần sắc hoang mang ngã trái ngã phải, Đơn Phi quét ngang một chân, đã đánh bốn người Trụ Tử ra xa.
Hắn biết đám người Trụ Tử không phải phản bội, mà là bị loại âm thanh quỷ dị này nháy mắt mê hoặc đến mất trí.
Tình hình này cũng giống như lúc trước A Cửu bị thủ hạ của Ma Vương mê hoặc vậy.
Kẻ địch lần này càng mạnh hơn, Đơn Phi lại có kinh nghiệm ứng đối. Hắn liên tục ra bốn chưởng đánh hôn mê bốn người Trụ Tử ngược lại đã cứu được bọn họ, nhưng thể lực hắn vốn không đủ, bốn chưởng liên tục càng là cứu người trong nguy hiểm, sau khi đạp bay bốn người thì đã đưa mình vào thế hiểm rồi.
Ba vòng cùng đến sát bên người Đơn Phi, thoạt nhìn như sẽ bao trùm lấy hắn trong đó, mà theo sau ba vòng, lại là một cơn gió lạnh xen lẫn băng hàn im hơi lặng tiếng đánh đến trước ngực Đơn Phi.
Trong tay người mắt xanh có một vật hình tròn.
Ma Hoàn?
Đơn Phi nhận ra vật kia lại giống như cái mà đám người Thiên Ma dùng, một ngón tay của người mắt xanh xuyên qua vật hình tròn kia đâm tới ngực hắn.
Nhẹ nhàng thong thả, nhàn nhã lặng lẽ.
Người mắt xanh dùng một ngón tay này thoạt nhìn căn bản là không có khí lực, ngọn lửa xanh biếc của ba chiếc vòng kia cũng tăng vọt lên, nhìn như là muốn cắn nuốt vạn vật trên đời, nóng bỏng nguy hiểm!
Sắc mặt Đơn Phi cũng xanh đi, trong mắt lại hiện lên sát khí.
Xuất đao.
Đơn Phi xuất đao!
Trong tay hắn vốn không có đao, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử đó lại có thêm bốn thanh đao. Bốn thanh đao này vốn do đám người Trụ Tử cầm, khi Đơn Phi đạp bay bọn họ, sớm dùng thủ pháp khó nói lấy được đao trong tay của đám người Trụ Tử.
Đơn Phi chỉ có hai cánh tay, nhưng trong tuyệt cảnh lại dùng bốn đao cùng bay ra.
Ba thanh đao trong tay hắn bay đến đâm vào ba người đang cầm đuốc, trong tiếng gào to, Đơn Phi vung đao chém xuống, chém về phía cổ người mắt xanh.
Ba vòng không tính là trí mạng, ngón tay mà người mắt xanh dùng Ma Hoàn đánh ra kia mới là sát chiêu thật sự.
Đơn Phi đưa ra phán đoán như thế chỉ trong nửa khắc, lúc này mới chia hai phần sức đối phó ba người kia, lại dùng tám phần sức còn lại đối phó người mắt xanh.
Bốn người kia đều hoảng sợ. Bọn họ đều biết Đơn Phi trúng kế rồi, trong tuyệt cảnh, quanh thân Đơn Phi đều là sơ hở, bốn người này bất luận là chiêu nào cũng đều có thể chém Đơn Phi bị thương, nhất là ngón tay của người mắt xanh thoạt nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại có thể đâm thủng tim Đơn Phi.
Bọn họ đích thực có thể làm bị thương, thậm chí là giết chết Đơn Phi, nhưng bốn đao của Đơn Phi tuyệt đối cũng không khiến họ dễ chịu!
Bốn người cảm giác được ánh đao tiêu sát, tự nhiên là sẽ không đồng quy vu tận với Đơn phi trong tình huống chiếm ưu thế. Ba vòng liền đánh về phía cương đao, ngón tay của người mắt xanh cũng chợt móc lấy Ma Hoàn, ngăn lấy một kích của Đơn Phi.
Vang lên tiếng keng.
Ánh lửa bốc lên khắp nơi.
Người mắt xanh cánh tay tê dại, đơn đao của Đơn Phi cũng đã bay ra ngoài. Người mắt xanh nhất thời không có sức phản kích, ba vòng cũng thừa dịp thăm dò tiếp, đang đánh lên người Đơn Phi.
Đơn Phi bay ngược ra trong tiếng rên rỉ, đập mạnh lên vách đá trong động, sau tiếng ầm, Đơn Phi ngã nhào xuống đất, nhất thời không có động tĩnh.
Tiếng quỷ khóc cuối cùng cũng ngừng.
-Đừng kêu nữa! Tiếng của A Cửu lúc này mới bùng phát khỏi sự áp chế của tiếng quỷ khóc. Thấy Đơn Phi ngã sấp xuống, A Cửu vốn tay chân bủn rủn, nhưng không biết từ đâu lại có sức lực, giãy dụa bổ nhào đến cạnh Đơn Phi, giúp Đơn Phi dập lửa, A Cửu ôm lấy Đơn Phi gấp gáp nói:
-Đơn Phi, huynh sao rồi?
-Ta không sao. Khoé miệng Đơn Phi đầy máu giãy dụa ngồi lên. Thấy A Cửu tràn ngập hoảng sợ, Đơn Phi an ủi: -Ta không sao, cô không cần lo lắng.
A Cửu lòng đau như cắt.
Nàng không biết đã nghe Đơn Phi an ủi như vậy bao nhiêu lần rồi, nhưng cho đến gần đây, nàng mới phát hiện mỗi lần Đơn Phi an ủi như vậy thoạt nhìn thì bình thản, nhưng thực ra là đang một mình chống lại nguy hiểm rất lớn, nàng chỉ hận mình căn bản không có năng lực giúp đỡ Đơn Phi.
Người mắt xanh cười nói: -Ngươi không sao cả, chẳng qua là mất nửa cái mạng thôi.
Ba người cầm đuốc kia cũng cười theo.
Đơn Phi không ngờ cũng cười theo nói: -Thật bản lĩnh. Các ngươi nháy mắt có thể làm đám người Trụ Tử mất đi tâm trí, khiến bọn họ chạy đến đâm ta, bản lĩnh này có thể nói là hiếm có trên đời.
Người mắt xanh lạnh nhạt nói: -Quá khen. Quỷ ở lòng người, ngươi chỉ cho là thực sự có quỷ sẽ toát ra, nhưng lại không biết đề phòng người bên cạnh, lúc này mới trúng kế của ta.
Thần sắc Đơn Phi ngưng trọng, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới nói:
-Nói rất hay. Với bản lĩnh của ngươi, bắt Ban Doanh không khó, thậm chí là giữ tất cả mọi người của Ban thị ở lại Vu Điền cũng không khó. Đơn Phi than thở nói: -Nhưng ngươi lại thả đám người Trụ Tử đi, tin rằng là muốn nhìn coi bọn họ còn ngoại viện hay không, hi vọng khi bọn họ tìm ngoại viện, thì thuận tiện một lưới tóm gọn ngoại viện của Ban thị. Các ngươi có thể nhanh chóng đến đây như vậy, hẳn là đã dùng thủ đoạn gì đó lên người bọn Trụ Tử.
Hắn biết sau khi mình dẫn đám người Trụ Tử trốn trong sơn động, thì người tầm thường không thể tìm đến nhanh như thế.
-Đơn Phi, không thể không nói ngươi là người thông minh hiếm có mà ta từng gặp.
Người mắt xanh gật đầu nói: -Ngươi nói không sai, nhưng ngươi biết cũng muộn rồi. Khoé miệng nở nụ cười mỉa, người mắt xanh từ tốn nói: -Có điều ta lại biết, khí lực của ngươi đã tận, bây giờ nói nhảm nhiều thế, chẳng qua là kéo dài thời gian thôi.
Đơn Phi trầm mặc.
Người mắt xanh ngăn một đao của Đơn Phi, cảm thấy thế đao sắc bén, nhưng sau đó lại mệt mỏi, do vậy mới có phán đoán này.
Ba người cầm đuốc cũng cảm giác như thế.
Tuy nói võ công thiên hạ chỉ nhanh là khó phá, nhưng ra tay nhanh lẹ còn phải phối hợp với lực đạo cương mãnh nữa, bằng không thì muỗi bay nhanh nhưng lại không thể tông ngã voi được.
Đơn Phi vừa mới xuất đao nhanh như thiểm điện, lực đạo rõ ràng lại không đủ.
-Có điều ta vẫn muốn cho ngươi một cơ hội. Người mắt xanh mỉm cười nói: -Ngươi tự chặt hai tay, ta để cho nữ nhân bên cạnh ngươi đi.
-Không cần! A Cửu quả quyết từ chối: -Đơn Phi, huynh chết muội cũng không sống một mình.
Đơn Phi nhìn A Cửu một lúc lâu, lúc này mới nhìn người mắt xanh nói:
-Đó cũng là một cơ hội, có điều lại không phải là cơ hội tốt. Ngươi đừng kiêu ngạo quá, tuy ta thua một chiêu, nhưng vẫn chưa bại.
Người mắt xanh không kìm nổi cười nói: -Xem ra ngươi không đến Hoàng Hà thì không chết tâm. Động thủ!
Hai chữ động thủ của y nói rất đột ngột, căn bản không ăn nhập gì với câu trước. Thật ra là vì y vốn là hạng người đuổi tận giết tuyệt, tuy cảm thấy Đơn Phi đã vô lực phản kích, nhưng vẫn không coi thường hắn.
Con không thể khinh thường bất cứ một người họ Đơn nào!
Đây là cảnh cáo của sư phụ dành cho y, y thuỷ chung nhớ trong lòng. Mắt thấy Đơn Phi như thế, người mắt xanh lại không muốn thu tay. Cơ hội vừa nãy của y thật ra chỉ là âm mưu, thấy Đơn Phi không mắc mưu, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, người mắt xanh lại hạ lệnh lần nữa, ra hết sát chiêu.
Tam hoàn ánh dạ, vạn quỷ xuất quan!
Người mắt xanh tuyệt đối không có lòng thương hương tiếc ngọc, mắt thấy A Cửu xông đến chắn trước người Đơn Phi cũng không có động tĩnh, chớp mắt lại là tiếng quỷ khóc.
Sóng âm trong động tuôn trào điếc tai, giống như thiên đao vạn kiếm đang xông về phía Đơn Phi.
Đơn Phi đồng thời ra tay, hắn một tay lấy A Cửu kéo ra phía sau, hai tay chớp mắt kết ấn, quanh thân chấn động.
Hai tay thành vòng, lòng bàn tay hướng ra.
Thần sắc Đơn Phi nghiêm túc, quát một chữ: -Chấn!
Quỷ khóc đến gần, không gian xung quanh Đơn Phi đều vặn vẹo, nhưng khi sóng âm đến trước người hắn lại chợt ngưng kết, sau khi hơi ngừng lại thì đánh ngược lại như dời non lấp biển!