Thâu Hương

Chương 750: Đà điểu hạnh phúc.

Chương 750: Đà điểu hạnh phúc.


Nước Vu Điền, nằm phía bắc Thiên Sơn, bên trong có sông Hòa Điền, sông Ngọc Long tưới tiêu, do vậy đất đai màu mỡ, thực sự là một nơi sung túc hiếm có trong ba mươi sáu nước Tây Vực.
Ba mươi sáu nước Tây Vực đều sinh sống dựa vào sông ngòi, mất sông tất vong…Đô thành phồn hoa đều cực kỳ ỷ lại vào việc vận chuyển của nguồn nước, đô thành nước Vu Điền cũng giống như Lâu Lan, đều có sông lớn vắt ngang.
Đơn Phi đi dọc theo sông Ngọc Long uốn lượn, cuối cùng cũng nhìn thấy thành quách Vu Điền xa xa.
-Đơn lão đại, chúng ta cứ thế này mà đi thành Vu Điền sao?
Đám người Trụ Tử cải trang một chút, mặt đồ như thương nhân Tây Vực, vít khăn trùm đầu, làm vậy ít nhiều cũng có thể che bớt diện mạo trước kia, có điều bọn họ vẫn không tự tin cho lắm.
Đơn Phi nhìn thành Vu Điền xa xa, hỏi ngược lại:
-Bằng không thì sao, chúng ta đi cứu Ban lão cha bằng cách nào?
Vừa nghe Đơn Phi nói thế, đám người Trụ Tử lập tức nhiệt huyết sôi trào, xoa xoa tay nói:
-Đúng vậy, chúng ta giết ngược lại thế này, bọn chúng trở tay không kịp, chết cũng phải cứu được Ban lão cha ra.
Từ từ ngừng bước, Đơn Phi quay lại nhìn Trụ Tử:
-Trụ Tử, rất nhiều khi, không phải cứ liều mạng là sẽ làm được việc.
Đám người Trụ Tử mờ mịt hoang mang.
Khi bọn họ tỉnh lại thì đã sang ngày mới, bọn họ hoàn toàn không biết trong sơn động đã xảy ra chuyện gì. Chuyện cuối cùng bọn họ nhớ được là Đơn Phi nghênh đón người truy sát, sau đó nhìn thấy người truy sát xuất ra tiếng quỷ khóc, sau đó bọn họ nhìn thấy vạn quỷ đổ ào về phía họ, chuyện sau đó họ không còn ấn tượng nữa.
Sau khi họ tỉnh lại, không thấy quỷ đâu, người đuổi giết cũng không thấy, chỉ có Đơn Phi và A Cửu hoàn hảo vô khuyết ở đó.
Đám người Trụ Tử thầm kêu hổ thẹn, khó tránh muốn hỏi Đơn Phi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đơn Phi vì tránh cho mọi người thấy áy náy, nên đã nói đơn giản rằng giết chết truy binh rồi, bảo họ nghỉ ngơi một ngày, sau đó thì đến thành Vu Điền. Đám người Trụ Tử tuy hoang mang, nhưng tin tưởng Đơn Phi không gì không làm được, nên càng có lòng tin vào Đơn Phi, lúc này mới nghỉ ngơi rồi cùng Đơn Phi cải trang xông đến thành Vu Điền.
A Cửu nghe vậy cũng không nói thêm gì cả, lại bất giác nghĩ đến tình hình tương tự lúc thủ hạ của Thiên Ma đến bắt nàng, nàng cũng giống như đám người Trụ Tử vậy, sau khi hôn mê tỉnh lại nhìn thấy Đơn Phi thì chỉ cảm thấy mọi sự đại cát, nào muốn nghĩ vấn đề khác chứ? Bây giờ nghĩ lại, trong lòng nàng áy náy không thôi.
Đêm đó Đơn Phi đánh nhau với Thiên Ma cũng như thế, không biết đã trải qua bao nhiêu sự quỷ dị, hung hiểm, hao hết tâm sức mới có thể kéo nàng về từ rìa địa ngục…Nhưng xong việc thì Đơn Phi lại nói một cách vắn tắt giống như với đám người Trụ Tử vậy, nàng khi đó cũng tùy hứng không nghĩ quá nhiều, không nghe quá nhiều…
Hồi lâu sau Trụ Tử mới nói:
-Chúng ta nên làm sao đây Đơn lão đại. Huynh dặn dò một tiếng là được.
Đơn Phi hồi lâu sau mới nói:
-Có một câu tục ngữ rất hay, món ăn trả thù phải ăn lạnh mới ngon.
-Còn có câu tục ngữ này nữa sao?
Lương Tử không nhịn được hỏi.
Trụ Tử vỗ Lương Tử một cái nói:
-Lão đại nói có thì nhất định là có câu này. Lão đại đúng là lão đại, võ công cao, cũng đọc nhiều sách nữa, sau này chúng ta phải học tập theo.
Mọi người liên tục gật đầu.
Trụ Tử liền gãi đầu nói:
-Có điều…lão đại à, câu này rốt cuộc là có ý gì? Thật sự có món ăn tên là Báo thù sao, ta cũng chưa từng thử qua, món ăn đó làm thế nào?
Đơn Phi đang nói đến câu ngạn ngữ của Bắc Mĩ, khi hắn nói đến đây thì bất giác nghĩ, bây giờ theo hắn biết thì dấu chân của đám người Hoàng Đế đã vươn xa đến Hy Lạp, với năng lực của đám người Hoàng Đế, dấu chân để lại trên khắp địa cầu cũng không phải lạ, nói vậy, bọn họ cũng có thể đến đại lục Bắc Mỹ rồi đi.
Theo bằng chứng khảo cổ, trên ngọc khuê khắc chữ khai quật từ thần miếu Parque Museo La Venta ở bán đảo Yucatan châu Mỹ chính là ký hiệu chữ khắc của thương nhân.
Đơn Phi không hề xa lạ với chuyện này, nhưng khi đó hắn có to gan đặt giả thiết hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nhận định giống như rất nhiều nhà khảo cổ học là khi Chu Thương của Hoa Hạ có chiến tranh, có một số cổ nhân Hoa Hạ thua trận rút lui về phía bắc, sau đó thì từ đại lục Á Mỹ đến gần với eo biển Bering, vượt nước cạn qua châu Mỹ, sau đó thì định cư luôn ở đó.
Đây là giả thiết đáng tin cậy đối với các phát hiện khảo cổ, dù sao thì đối với người thời nay mà nói, người xưa trôi dạt trên biển đã là cực hạn rất lớn rồi, nếu nói khi đó có người có thể tạo thuyền vượt Thái Bình Dương thì rất khó khiến người ta tin tưởng.
Hiện giờ Đơn Phi lại càng có thêm giả thiết là Hoàng Đế và một số hậu nhân của ông ta nếu muốn đi châu Mỹ thì thật sự là dễ như trở bàn tay, bởi vì bọn họ có kỹ thuật mà người thời nay khó lòng sánh bằng, Bá Ích có thể ghi chép địa lý thế giới trong Sơn Hải Kinh thì tuyệt đối không phải là đi bộ mà đo ra được.
Có điều đám người Hoàng Đế lại khác biệt về bản chất với con người man hoang, bọn họ tuyệt đối không giống như người man hoang đi một vòng, tiểu xong liền tuyên bố đây là lãnh địa của ta. Vũ trụ vô ngần, bọn họ e là sớm đã nhìn thấy hành vi mông muội này, cũng không thèm để ý hành vi mông muội này.
Đơn Phi vừa nghĩ đến đây thì không khỏi suy nghĩ lung tung, có điều thấy đám người Trụ Tử vẫn đang chờ đáp án của mình, Đơn Phi cười nói:
-A Cửu, cô hẳn là hiểu ta đang nói gì?
A Cửu cắn môi nói:
-Trụ Tử, Đơn Phi nói, lần này chúng ta đối diện với kẻ địch cực kỳ cay độc, kẻ địch này rất biết lợi dụng nhược điểm của con người, khi báo thù mà xung động thì chỉ khiến chúng ta rơi vào cái bẫy họ đã bày sẵn thôi, nếu muốn…cứu Ban lão cha ra, thì cần dựa vào cái đầu lạnh.
-Hóa ra là vậy.
Đám người Trụ Tử bừng tỉnh đại ngộ, nhướng mày chớp mắt nói:
-Nữ nhân đi theo Đơn lão đại rất xứng với Đơn lão đại, cũng có đầu óc thông minh như lão đại.
Trong lòng A Cửu vừa thẹn lại vừa chua xót, chu môi nói:
-Đừng nói bậy.
Trụ Tử không dám đùa giỡn quá mức, biết điều nói:
-Được rồi, chúng ta không nói bậy. Đơn lão đại, chúng ta cần bình tĩnh thế nào thì mới thành công đây?
Đơn Phi đứng trên một ngọn đồi nhỏ ngoài thành quách, nhìn thấy thành quách người đến người đi liên miên không ngớt, hắn hỏi:
-Ngươi nói hôm nay là ngày hành tượng của Vu Điền.
-Chính là hôm nay, sẽ kéo dài nửa tháng, không sai đâu.
Trụ Tử khẳng định nói:
-Lúc này mặt trời vừa lên, bọn họ hành tượng thì phải đợi đến sau giờ thìn, nước Vu Điền là nước phật Tây Vực, trên từ quân thần, dưới đến dân chúng đều rất tin tưởng thần phật chiếu cố. Bọn họ có thể nói là nền văn hóa tổng hợp của hai nơi Thân Độc và Trung Nguyên, tuy rằng mời phật vào thành nhưng cũng phải lựa chọn ngày lành giờ tốt giống như Trung Nguyên. Sau giờ thìn, mặt trời soi tỏ, ánh sáng phủ khắp, trong mắt bọn họ mới chính là giờ tốt.
Đơn Phi khẽ gật đầu:
-Vu Điền Vương sẽ ra ngoài?
Trụ Tử do dự một hồi mới nói:
-Theo lệ thường, khi hành tượng thỉnh phật vào thành, nhất định phải do Quốc Chủ Vu Điền cởi mũ quan thay y phục mới, chân trần cầm nhang thơm đích thân ra ngoài thành nghênh đón, mấy năm nay đều như thế. Có điều lúc trước khi Ban lão cha đến Vu Điền, Quốc Chủ cũng nghênh đón thịnh tình, lần này lại không ra mặt, Đơn lão đại huynh hỏi vậy làm ta không dám xác định lần này Quốc Chủ có đích thân xuất hiện hay không.
-Nếu Vu Điền Vương không ra ngoài, hẳn là chứng minh ông ta đã bị người ta khống chế.
A Cửu bên cạnh chợt nói.
Đám người Trụ Tử hơi sững sờ, hỏi ngược lại:
-Cô nói Vu Điền Vương bị kẻ gian khống chế?
-Đó là đương nhiên.
A Cửu khẳng định nói:
-Nếu Vu Điền Vương thật sự giống như lời ngươi nói là quan hệ vô cùng tốt với Phạm thị, thì sao lại mặc cho kẻ địch tróc nã các ngươi ở thành Vu Điền mà không hỏi đến, chỉ có một khả năng là ông ta đã bị người ta khống chế rồi.
Đám người Trụ Tử cũng hơi xấu hổ, không ngờ A Cửu còn nhìn rõ hơn bọn họ, vỗ đầu nói:
-Chúng ta thật ngu xuẩn, lại không nghĩ đến điểm này, vẫn là A Cửu cô nương thông minh.
A Cửu khẽ cắn môi dưới, lặng lẽ liếc nhìn Đơn Phi, trong lòng không biết nên có cảm giác gì, mấy câu này vốn là Đơn Phi bảo nàng nói với đám người Trụ Tử.
Lúc trước Đơn Phi đánh chết bốn người mắt xanh kia, chỉ có nàng chính mắt nhìn thấy tất cả. Sau khi mắt xanh chết rồi, hang đá vôi như muốn sụp xuống, nàng tỉnh táo không sao hôn mê được, nhất thời không phân rõ được là địa ngục hay là nhân gian, may mà Đơn Phi kịp thời kéo nàng và đám người Trụ Tử rời khỏi động đá vôi.
Sau đó Đơn Phi nói với nàng:
-A Cửu, cô có thể giúp ta một việc không?
Khi đó nàng vừa mừng vừa sợ, rất nhanh liền đáp:
-Huynh nói gì muội cũng đều sẽ làm được cho huynh.
Đơn Phi hơi trầm ngâm nói:
-Vu Điền Vương hẳn là bị thủ hạ của Vu Sư khống chế giống như Lâu Lan Vương, chúng ta không rảnh bàn kỹ hơn, chỉ có thể xâm nhập vào hang hổ mạo hiểm thử một lần như Ban Siêu. Cứu Ban lão cha thực ra là muốn thuyết phục Vu Điền Vương, chỉ cần chúng ta có thể thuyết phục Vu Điền Vương thì với uy vọng của Vu Điền Vương, nguy cơ của Ban thị sẽ không còn là nguy cơ nữa.
-Muội đi cùng huynh, nếu huynh muốn muội đi cùng.
Khi A Cửu đáp lời lại thấp thỏm mong chờ.
Một lúc sau Đơn Phi mới nói:
-Cô tự nhiên là phải đi theo ta, bởi vì ta còn phải đi thần miếu Lâu Lan.
-Đúng vậy, muội và huynh làm xong việc ở Vu Điền còn phải nhanh chóng đi thần miếu Lâu Lan nữa.
Nàng vô cùng vui sướng. Khi đó nàng chỉ sợ Đơn Phi và nàng sẽ xa cách, không ngờ Đơn Phi lại chủ động nhắc đến chuyện này. Nàng cảm thấy mình giống như một con đà điểu tự vùi đầu vào cát khi gặp nguy hiểm trong sa mạc vậy, nhưng nàng chỉ muốn làm một con đà điểu như thế đi theo Đơn Phi mãi, không cần phải nghĩ quá nhiều.
Đơn Phi liếc nhìn vòng tay phượng huyết của nàng, hồi lâu mới nói:
-Vòng tay phượng huyết của cô có thể liên lạc với Huyền Nữ, mở cửa Long Cung Thiên Tháp, cô không thể có chuyện được.
Khi đó trong lòng nàng không biết có cảm thụ thế nào, hồi lâu mới nói:
-Sau đó thì sao? Muốn muội nhìn thấy huynh một mình mạo hiểm, còn muội thì trốn một bên không làm gì cả sao?
Đơn Phi có lẽ đã nhìn ra sự chua xót trong lòng nàng, mỉm cười nói:
-Không phải thế, cô phải giúp ta trông chừng bọn Trụ Tử. Bọn họ đều là huynh đệ của ta, nhưng họ rất xung động, biết ta muốn đi gặp Vu Điền Vương cứu Ban lão cha thì nhất định sẽ tham gia. Rất nhiều khi, không phải nhiều người thì sẽ làm được việc, ta phải chăm sóc cho họ thì rất khó chuyên tâm đối địch. Cô thay ta quản lý bọn họ, cùng với bọn họ thừa dịp để dân chúng Vu Điền nhận ra Vu Điền Vương bị người ta khống chế. Nếu là thế thì mới là cách giúp ta tốt nhất.
Nghĩ đến đây, A Cửu cuối cùng nói:
-Ta có một cách, không biết mọi người có đồng ý không?
Đám người Trụ Tử mồm năm miệng mười nói:
-Đều là người một nhà, cô nương cứ nói đừng ngại.
A Cửu mỉm cười nói:
-Nếu chúng ta đã đoán Vu Điền Vương bị kẻ gian khống chế, thì mấu chốt muốn cứu Ban lão cha là phải thuyết phục Vu Điền Vương, giúp Vu Điền Vương diệt trừ kẻ gian.
Ánh mắt đám người Trụ Tử sáng bừng, đều gật đầu nói:
-Đúng là thế, nhưng làm sao đây?
Rất nhiều chuyện đều là thế, biết là một chuyện, làm sao hoàn thành lại là chuyện khác.
-Đơn Phi tuy đã diệt kẻ địch truy sát các ngươi, nhưng trong thành nhất định còn có đồng đảng của kẻ địch ở lại. Bây giờ sắp đến lúc hành tượng, nếu Vu Điền Vương không xuất hiện, chúng ta có thể mượn dịp này khiến thần dân Vu Điền tin tưởng Vu Điền Vương bị kẻ gian khống chế rồi.
-Vậy nếu Vu Điền Vương xuất hiện thì sao?
Lương Tử không khỏi hỏi.
A Cửu sớm có dự liệu:
-Vậy kẻ gian tất đang ở bên cạnh khống chế Vu Điền Vương! Đơn Phi võ công cao cường, nhân dịp diệt trừ đối thủ, mà chuyện chúng ta cần làm là giúp Đơn Phi thu hút sự chú ý của địch, nghĩ cách để dân chúng Vu Điền nhận rõ chính tà. Không bằng để Đơn Phi xuất mã trước, chúng ta ẩn nấp trong dân chúng thừa cơ giúp đỡ Đơn Phi. Các ngươi thấy đề nghị của ta thế nào?
Khi nàng đề nghị vậy, thì đã nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Đơn Phi. Khoảnh khắc này trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, chỉ là đang nghĩ “Mình còn hạnh phúc hơn cả đà điểu đang gặp nạn nữa. Dù sao thì từ trước đến nay đều có người gánh vác tất cả mọi nguy hiểm cho mình, nhưng lẽ nào mình mãi mãi đều muốn không cần suy nghĩ giống như đà điểu sao? Đơn Phi thì sao? Hắn tuyệt đối không phải đà điểu? Hắn nghĩ như thế nào đây?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất