Thâu Hương

Chương 756: Là yêu là Phật ai phân rõ

Chương 756: Là yêu là Phật ai phân rõ


Ánh nắng chói chang chiếu xuống, đỉnh đầu Ba La tăng hóa thành Phật ảnh, ngoài thành Vu Điền âm thanh càng trở nên kích động, thực sự vô cùng đẹp mặt…Dân chúng, binh sĩ Vu Điền chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ bí như thế, có người đã không kiềm chế được mang theo vẻ kính sợ, càng nằm rạp xuống đất mà khấu, lẩm bẩm Phật hiệu, không dám ngẩng đầu lên.
Ba La tăng thấy đám người Thôi Trấn Tướng, Trụ Tử thần sắc kinh hãi, thì hô to Phật hiệu, lệnh cho chúng dân và binh sĩ: -Đám yêu nghiệt này xem ra vẫn chấp mê bất ngộ, các ngươi thân mang trọng trách bảo vệ quốc gia, mắt thấy yêu nghiệt phía trước, sao lại không bắt bọn chúng!
Thôi Trấn Tướng bị bãi chức, Pha La bị giết, binh sĩ Vu Điền vốn không ai sai khiến, nghe thấy Ba La tăng dặn dò như thế, mọi người bất giác chủ động cao giọng hô lên, cầm thương chĩa sang đám người Thôi Trấn Tướng, Trụ Tử.
Chuyện này cũng không thể trách họ mù quáng được. Trên thực tế, binh lính từ xưa đến nay nghe lệnh có mấy khi dùng đầu để suy nghĩ đâu chứ?
-Chậm đã!
Đơn Phi chợt gào lên, chắn trước người đám người Thôi Trấn Tướng.
Những binh sĩ kia lại bất chấp nhiều thế, đều nhao nhao đâm thương tới.
Đơn Phi vươn tay ra, bắt lấy ba thanh trường thương, còn chưa đợi ba binh lính kia phản ứng thì đã cảm thấy cổ tay tê rần, trường thương rời khỏi tay.
Thân hình vọt tới trước, Đơn Phi ghép ba thanh trường thương thành một, đặt ngang ném ra!
Có mười mấy binh sĩ xông đến trước mặt, không ngờ Đơn Phi lại đột nhiên ra chiêu này, mấy người đứng hàng trước đã bị cán thương quét trúng.
Sức mạnh của những người xông lên trước không kém, lại không ngờ là lực đạo trên cán thương lại càng vô biên, trong tiếng quát to, binh sĩ hàng trước đột nhiên bay ngã, đụng vào binh sĩ hàng sau, chớp mắt lăn thành một đống.
Chúng binh Vu Điền kinh hãi, không ngờ lại có người chỉ dựa vào sức một người đã đánh bay mười mấy đồng bạn. Thôi Trấn Tướng thực kinh hãi, khó tin Đơn Phi lại có sức mạnh này. Có người kinh sợ đã nhao nhao lùi ra sau, còn có hai binh sĩ không biết sống chết vòng đường tiến đến, còn chưa tiến lại gần thì chợt ngừng bước.
Đơn Phi cầm hai trường thương đâm ra, mũi thương không sai không lệch chĩa ngay yết hầu bọn họ.
Quanh thân hai người kia rét run, gần như bị dọa tè ra quần, hai chân mềm nhũn, hai người không hẹn mà cùng ngã xuống đất, không thấy trường thương đâm tới nên hai người vừa lăn vừa bò lùi ra sau.
Trong nhất thời, ngoài thành Vu Điền lại yên lặng không tiếng động.
-Yêu nghiệt, quả thực là yêu nghiệt. Ba La tăng thì thào lẩm bẩm nói: -Ngươi đã có yêu pháp như thế, e rằng đã tu hành ngàn năm rồi. Ông ta mở miệng ngậm miệng đều nói “yêu nghiệt”, thêm vào Phật ảnh trên đầu khiến người ta không thể không tin lời ông ta.
Đơn Phi bình tĩnh như trước, lạnh nhạt nói: -Kinh Phật có nói phàm là mọi tướng đều là hư vô, nếu thấy mọi tướng nhưng không phải tướng, là thấy Như Lai. Phật nói như thế, vốn là không muốn người ta mù quáng sùng bái thần linh. Chữ Phật vốn có ý giác ngộ, người giác ngộ sao lại để chúng sinh cúng bái quỳ lạy? Phật càng không nói, có người ảo hóa thành ảnh Phật thì có thể biến thành Phật.
-Không sai.
A Cửu lớn tiếng nói: -Yêu tăng ngươi mới là lão yêu tinh tu hành mấy ngàn năm, giờ lại biến thành dáng vẻ của Phật mê hoặc chúng sinh. Ta không tin gương này chỉ khi chiếu lên ngươi thì thành Phật, chiếu lên chúng ta là xương trắng, nói không chừng chiếu lên người khác cũng thế thôi…
-Đúng vậy, gương này nói không chừng đã bị người ta động tay động chân. Đám người Trụ Tử nói: -Nó chiếu lên Đơn lão đại… Y vốn muốn chiếu lên Đơn Phi, nhưng lại sợ chiếu lên Đơn Phi sẽ biến thành xương trắng, khó tránh người ta nổi giận. Con mắt xoay chuyển, nhìn sang Vu Điền Vương, Trụ Tử quát lên: -Chúng ta chiếu lên Vu Điền Vương, nhìn coi có hình dạng thế nào. Nếu ông ta là xương trắng…
Chưa đợi y nói xong, bốn người đã đồng lòng xoay kính, chiếu gương vào Vu Điền Vương.
-Cẩn thận! Đơn Phi chợt quát, sắc mặt đại biến.
Lúc trước hắn và Quách Gia từng thử Tần Hoàng Kính một lần, biết kính này là văn minh đám người Hoàng Đế lưu lại, giống như máy X quang tiên tiến vậy, do vậy soi ra nội tạng, xương trắng của con người cũng không lạ gì.
Điều kỳ lạ là, đỉnh đầu đám người Trụ Tử đều hình thành ảo ảnh xương trắng, mà đỉnh đầu Ba La tăng lại là Phật ảnh. Dân chúng nhìn thấy thì ngạc nhiên, nhưng Đơn Phi lại cảm thấy giống như là hình chiếu 3D thôi.
Từ điểm này có thể nhìn ra được, Ba La Tần hiểu rõ Tần Hoàng Kính hơn xa người thường, không ngờ lại có thể dùng Tần Hoàng Kính chiếu ra những hình ảnh khác nhau.
Đơn Phi tuyệt đối không cho rằng đám người Trụ Tử, A Cửu là yêu quỷ, còn Ba La tăng lại là Phật, đây đơn giản chỉ là thủ thuật kỹ thuật che mắt thiên hạ thôi.
Có điều nếu gương này đã thần kỳ như thế, Ba La tăng không lý nào dễ dàng để nó rơi vào tay đám người Trụ Tử!
Đơn Phi tuy chỉ mới tập Lục giáp bí chúc mấy ngày thôi, nhưng sự lĩnh ngộ của hắn về thời không hơn xa trước kia, khá nhạy cảm với sự dao động năng lượng không gian, bằng không hắn cũng không thể dùng lực tam chấn đến đánh chết đám người mắt xanh, rồi lại dễ dàng đánh bay mấy chục binh lính được.
Khi Ba La tăng tranh cãi với đám người A Cửu, Trụ Tử, Đơn Phi luôn thờ ơ suy nghĩ, cũng cảm thấy Tần Hoàng Kính không có gì khác thường, nhưng khi đám người Trụ Tử chuyển động kính muốn chiếu lên Vu Điền Vương, trong lòng Đơn Phi lại lạnh toát.
Hắn cảm giác được một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ muốn tuôn trào ra từ Tần Hoàng Kính!
Chuyện này nghe thì huyền ảo khó giải thích, nhưng lại là một lực lượng thực sự tồn tại!
Đơn Phi từng dùng qua Lục Nhâm Bàn và Thông Linh Kính, từng thấy quá nhiều sự huyền bí, lại nghe “Huyền Nữ” giải thích, biết sự tích lũy và lợi dụng năng lượng của đám người Hoàng Đế đã hơn xa người thường rồi.
Năng lượng ánh sáng và năng lượng từ là loại sức mạnh cuồn cuộn không ngớt trong vũ trụ.
Đám người Hoàng Đế này vận dụng năng lượng cực kỳ thành thạo.
Hai loại năng lượng này chẳng phải đều vô hình sao?
Vì sao khi đám người Trụ Tử muốn đẩy gương, lại có một năng lượng khác thường tuôn ra từ Tần Hoàng Kính chứ?
Trong khi Đơn Phi suy nghĩ thì cũng bất chấp nhiều như thế, trường thương bay ra, đâm đúng ngay vị trí bệ của Tần Hoàng Kính.
Phịch!
Tần Hoàng Kính đột nhiên nghiêng lên một góc độ!
Cùng lúc đó, có một cột sáng cực kỳ mãnh liệt từ trong gương đột nhiên chiếu ra, vừa hay đụng vào gốc đại thụ bên đường.
Vang lên tiếng răng rắc!
Nửa trên đại thụ đột nhiên gãy ngang, thanh thế ầm ầm ngã xuống cực kỳ kinh người.
Đám người Trụ Tử sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, giờ phút này đều nghĩ nếu không phải Đơn Phi phóng trường thương đánh nghiêng kính chiếu yêu đi, cột sáng này không phải đã bắn trúng lên người Vu Điền Vương sao?
Cột sáng kia đánh ngã cả cây đại thụ, nếu đánh trúng người Vu Điền Vương, vậy chẳng phải Vu Điền Vương đã thịt nát xương tan rồi sao?
Tại sao lại có dị tượng như thế?
Mọi người kinh hô lên, khi đám người Trụ Tử mờ mịt khó hiểu, đột nhiên cảm thấy trong tay có một lực đạo mạnh mẽ truyền đến…
Gương kia không ngờ không bị họ khống chế, tự động xoay sang Vu Điền Vương.
-Lão đại cứu mạng! Vẻ mặt đám Trụ Tử đều kỳ lạ, thầm nghĩ kính chiếu yêu này mới thật sự là yêu tinh, sao lại giống như vật sống như thế?
Đơn Phi không đợi bọn họ kêu cứu thì đã sớm ném trường thương lướt qua bên cạnh đám người Trụ Tử rồi.
-Đều tản ra!
Trong lòng Đơn Phi giật thót, cũng bất chấp giải thích, nhanh chóng đá bay bốn người Trụ Tử ra ngoài, lại liên tục đá ra đạp gương kia lên không trung.
Một luồng sáng trắng chớp mắt bắn lên trời.
Có phi ưng trên không bị luồng sáng kia bắn đến, ai oán kêu lên một tiếng, phi ưng kia liền biến thành máu thịt rơi xuống.
-Hay cho yêu nghiệt ngươi, lại đánh cắp kính chiếu yêu làm xằng làm bậy. Ba La tăng gấp gáp nói: -Đừng làm tổn thương dân chúng vô tội!
Trong khi ông ta nói thì Đơn Phi đã theo gương bay đến giữa không trung.
Gương lăn tròn trên không trung.
Đơn Phi vỗ bàn tay, Tần Hoàng Kính lại bắn ra một luồng sáng trắng trúng ngay quan đạo.
Oành!
Bụi đất mịt mù, mặt đất lại xuất hiện một hố sâu.
Đơn Phi lại đánh một chưởng lên mặt trên Tần Hoàng Kính, trong kính lại có bạch quang bắn ra, dù chưa đánh lên người dân chúng, nhưng cũng thật sự đất rung núi chuyển.
Chúng dân chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế, bị hù đến gào khóc thảm thiết, đứng lên liên tục né tránh.
-Sao lại thế này? A Cửu không cần Đơn Phi dặn dò thì sớm đã lùi đến nơi an toàn. Nàng thấy Đơn Phi đại hiển thần thông, đều đánh đến chỗ không người, thầm nghĩ ý trung nhân quả nhiên là thần thông quảng đại, nhưng sao Đơn Phi không dùng gương này đánh cho Ba La tăng thành mảnh vụn chứ?
-Yêu nghiệt lớn mật, có bản tăng ở đây, ngươi còn dám dùng kính chiếu yêu làm hại dân chúng Vu Điền sao? Ba La tăng hô quát một tiếng, có tăng nhân đứng trước mặt Ba La tăng, đồng thanh kêu lên: -Bát nhã ba la mật đa!
Sáu chữ vừa dứt, Ba La tăng vung tay lên, quát: -Thu!
Tần Hoàng Kính trên không trung đột nhiên chuyển hướng, từ trên không trung bay vào trong tay chúng tăng nhân trước người Ba La tăng.
Gió thổi khói bụi.
Ngoài thành người kêu.
Quần chúng vây xem chuyện náo nhiệt không ngờ rằng coi náo nhiệt mà còn nguy hiểm tính mạng, nên sớm đã tránh xa, chỉ có binh sĩ trung thành đứng ở trước người Vu Điền Vương, hộ tống Vu Điền Vương vội vàng lui về hướng xe vua.
Giữa sân chỉ có một mình Đơn Phi đối đầu với đám tăng nhân cầm Tần Hoàng Kính, Ba La tăng dáng vẻ trang nghiêm.
-Ta hiểu rồi. Ánh mắt Đơn Phi sáng lên: -Ba La tăng, ngươi có thể khống chế Tần Hoàng Kính này làm chuyện ngươi muốn làm, cho nên mới mặc cho đám người Trụ Tử cướp đi Tần Hoàng Kính. Ngươi biết bọn Trụ Tử nhất định sẽ dùng Tần Hoàng Kính chiếu người khác, nếu chiếu lên ta thì ngươi có thể mượn tay đám người Trụ Tử giết ta, nếu chiếu lên Vu Điền Vương thì ngươi có thể dùng cái chết của Vu Điền Vương mê hoặc dân chúng Vu Điền căm hận chúng ta.
Thanh âm hắn nói thoạt nhìn không lớn, nhưng người trên dưới thành đều nghe thấy rất rõ.
Sắc mặt Vu Điền Vương xám xịt đang muốn lên xe, nghe thấy Đơn Phi nói thế thì bất giác ngây ra.
-Yêu nghiệt, lúc này ngươi còn dám yêu ngôn hoặc chúng, tưởng sẽ có người tin ngươi sao? Ba La tăng cười lạnh nói: -Lúc nãy mọi người chính mắt nhìn thấy ngươi dùng kính chiếu yêu làm xằng làm bậy, ý đồ sát hại trên dưới Vu Điền, nếu không phải bản tăng dùng Phật hiệu bảo vệ, thì gần như đã để ngươi tổn hại người vô tội rồi.
Chúng dân hô hào ầm ĩ, có người lại quỳ xuống ở nơi xa, cao giọng hô lên: -Xin thánh tăng đừng do dự nữa, ra tay chém giết yêu nhân! Bọn họ thật sự rất bất an, thầm nghĩ yêu nghiệt hoành hành vô kỵ như thế quả thật đáng sợ, Ba La tăng còn lắm lời với yêu nghiệt làm gì chứ?
Đơn Phi khẽ thở dài: -Ngươi có thể khống chế Tần Hoàng Kính, bắn ra bạch quang còn không phải do ngươi thao túng sao?
Người ngoài có lẽ không hiểu, nhưng Đơn Phi lại cảm thấy Ba La tăng này hơn phân nửa là có điều khiển từ xa của Tần Hoàng Kính, mà Tần Hoàng Kính lại có trí tuệ nhân tạo, nên mới tùy ý Ba La tăng thao túng mà chuyển động.
Vừa rồi Tần Hoàng Kính bắn ra bạch quang muốn đánh chết dân chúng vô tội, nếu không phải Đơn Phi kịp thời ra tay đánh nghiêng Tần Hoàng Kính, e rằng thật sự sẽ có người chết dưới Tần Hoàng Kính.
Ba La tăng đổi trắng thay đen, thế nhưng lại có rất nhiều dân chúng tin tưởng.
Trong lòng Đơn Phi biết rõ cũng không nổi giận, bởi vì hắn biết tình đời là thế, nhưng tin rằng thế sự còn có thể thay đổi được.
Ba La tăng nghiêm nghị nói: -Yêu nghiệt ngươi, chết đến nơi còn muốn đổi trắng thay đen sao? Phật hiệu Từ Hàng vốn là muốn phổ độ chúng sinh, bản tăng đã cho ngươi quá nhiều cơ hội, thế nhưng ngươi lại cứ chấp mê bất ngộ. Nếu đã như thế, bản tăng liền vì dân trừ hại, giết chết yêu nghiệt ngươi.
Ông ta vừa nói xong thì những tăng nhân cầm kính đã chiếu kính về phía Đơn Phi.
Ánh mắt chói chang.
Có một luồng sáng trắng đột nhiên đánh về phía Đơn Phi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất