Chương 757: Phải giết
Ba La tăng gần như ra tay mà không hề báo trước.
Đám người A Cửu, Trụ Tử thấy thế thì trong lòng căng thẳng, bọn họ biết đám người Ba La tăng nếu ra tay với bọn họ như thế, thì bọn họ tuyệt đối không có đường thoát.
Đơn Phi lại có thể.
Trong lúc thân hình hắn chuyển động, đã kịp lách người tránh đi trước khi cột sáng kia đánh tới, vừa hay tránh khỏi cột sáng đó.
Oành!
Có tiếng vang kinh thiên, cột sáng kia lại chiếu lên chỗ Đơn Phi đứng, đánh đến bụi mịt mù, đất đá bay tán loạn.
Mọi người líu lưỡi, khó lòng tin rằng một đám tăng nhân Ba La tăng lại có thần thông pháp thuật như thế, cũng khó tin “yêu nghiệt” Đơn Phi này lại khó đối phó như thế.
Cột sáng lại bắn ra, thanh thế càng thêm kinh người.
Thân hình Đơn Phi xoay chuyển, không ngờ lại tránh khỏi cột sáng, xoay lại xông về phía đám người Ba La tăng!
Mọi người giật mình than thở, không biết “yêu nghiệt” này làm sao lại có thân pháp nhanh chóng như thế, lại có thể tránh khỏi sự tập kích của cột sáng!
Ai có thể nhanh hơn ánh sáng chứ?
Trên đời này không ai có thể làm được, Đơn Phi cũng không thể! Nhưng khi bạch quang bắn ra khỏi gương, hắn đã cảm thấy sự dao động của năng lượng trong gương như sắp tuôn trào, thêm vào hắn đã biết cột sáng bắn ra từ trong gương, chỉ cần lưu ý góc độ chuyển kính của mấy tăng nhân cầm kính thì hắn có thể đoán trước để tránh né.
Tình huống này nói trắng ra cũng giống như tránh đạn vậy, ở thời đại của hắn ngoài trừ Hỏa Vân Thần Tà ra, e rằng không ai có thể nhanh hơn đạn được, nhưng một người muốn không bị đạn bắn trúng thì còn rất nhiều cách, ví dụ như chuyển động nhanh chóng, dự đoán được phương hướng đối phương bắn đến…
Viên đạn tuy mau, nhưng vẫn cần người điều khiến, cột sáng dù mạnh, nhưng chung quy vẫn có thể lần theo dấu vết.
Lương Tử thấy có cột sáng gần như lướt qua người Đơn Phi, vội kêu lên: -Đơn lão đại sao lại muốn xông lên, lúc này tránh đi cũng không mất mặt nha.
Y nói không dễ nghe, nhưng trong lòng mọi người cũng cho là thế, dù là Thôi Trấn Tướng cũng liên tục gật đầu, không hiểu sao Đơn Phi lại hành động như thế.
Cột sáng kia tuyệt đối không ai có thể ngăn được!
Đơn Phi đi ngược dòng lên, trong mắt rất nhiều người tuyệt đối không phải hành động sáng suốt!
-Ta biết vì sao huynh ấy làm thế. Mắt A Cửu ươn ướt nói: -Huynh ấy không thể lui, nếu huynh ấy lui, không chỉ không cứu được Ban Doanh, hơn nữa còn khiến nước Vu Điền rơi vào tay yêu tăng, xác thực lời đồn đám người yêu tăng chỉ trích chúng ta là yêu nghiệt. Huống chi…
Giọng A Cửu hơi nức nở nói: -Huynh ấy lui lại thì yêu tăng sẽ lập tức đối phó chúng ta, huynh ấy lấy công làm thủ chính là muốn bảo toàn tính mạng của chúng ta.
Mọi người giật mình.
Thôi Trấn Tướng vốn không biết dụng ý của Đơn Phi, nhưng nghe A Cửu nói như thế thì tin tưởng không nghi ngờ, tâm tình kích động, y cũng muốn tiến lên.
-Ngươi làm gì vậy? A Cửu vội kêu lên.
-Đơn Phi vì chúng ta mà không tiếc tính mạng, chúng ta sao có thể mặc kệ không lo chứ? Nếu chúng ta có thể khiến yêu tăng kia phân tâm, thì dù chết cũng không hối hận. Thôi Trấn Tướng cắn răng nói.
-Đúng vậy, nên như thế. Đám người Trụ Tử đồng thanh hô lên.
-Các ngươi tuyệt đối không thể như vậy, chúng ta làm vậy chỉ sẽ hại chết Đơn Phi! A Cửu kêu lên.
Đám người Thôi Cảnh, Trụ Tử quyết định dù có chịu chết cũng phải giúp Đơn Phi một phen, nghe A Cửu nói thế thì bất giác ngừng bước.
-Nếu các ngươi tiến lên, Đơn Phi sẽ phải phân tâm lo lắng cho các ngươi.
A Cửu lo lắng nói: -Huynh ấy đang toàn lực tìm cách phá giải, nếu lại còn phải chăm sóc các ngươi, vậy làm sao có thể sống sót chứ?
Mọi người biết A Cửu nói không sai, Trụ Tử vô cùng lo lắng nói: -Vậy nên làm sao mới được đây? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn huynh ấy một mình gánh chịu hết tất cả gánh nặng sao… chúng ta không làm gì cả sao?
A Cửu ngược lại rất bình tĩnh: -Các ngươi để ta yên tĩnh đã…ta sẽ nghĩ cách giúp Đơn Phi. Trong khi nàng nói chuyện đã sớm nhắm mắt ngưng khí, dồn toàn bộ tinh thần lên vòng phượng huyết trong tay.
“Huyền Nữ, nếu người thật sự linh thiêng, lúc này chúng ta đang gặp nạn, mong người ra tay tương trợ Đơn Phi.”
Vòng tay phượng huyết hơi sáng lên, trong đó thấp thoáng quang hoa chuyển động!
Đơn Phi lúc này đã rút ngắn khoảng cách với đám Ba La tăng, nhưng trong lòng hắn biết, khoảng cách còn lại, hắn cần phải trả bằng khí lực gấp mười lần mới có thể đến được.
Khoảng cách hắn xoay chuyển càng ngắn, thì góc độ chuyển kính của đám tăng nhân cũng dần nhỏ đi, thời gian Đơn Phi hắn có thể dùng để né cột sáng cũng ngắn lại.
Nếu không phải thần khí tinh lực giờ phút này của hắn đều đạt đến đỉnh cao, thì đã có mấy lần suýt bị cột sáng bắn ra từ Tần Hoàng Kính xuyên thủng rồi.
Cột sáng này không phải đạn, nhưng lại càng sắc bén hơn đạn, nếu bị nó đánh lên người thì tuyệt đối sẽ thịt nát xương tan.
-Nhìn xem! Đó là cái gì?
Thấy Ba La tăng dần chiếm thượng phong, rất nhiều dân chúng tuy trốn rất xa nhưng lại không nỡ bỏ qua lần đại chiến tăng yêu ngàn năm một thuở này được, mắt thấy yêu lực của Đơn Phi tăng lên, lại dần dần áp sát tăng nhân, dân chúng đều siết chặt hai tay, hận không thể giúp “thánh tăng” một tay, có điều ý niệm của bọn họ không tương trợ thánh tăng, mà ngược lại giống như gia tăng “yêu lực” cho Đơn Phi vậy.
Thân hình Đơn Phi lóe lên như điện, gần như không dính chút bụi nào mà vòng vèo áp sát bên cạnh đám tăng nhân…
Chỉ trong chốc lát, trận giao chiến thảm thiết trở nên giống như tu la địa ngục, chỉ cần là có vật tồn tại trong trận giao chiến thì đều vỡ vụn cả, cây cối cũng thế, đá xanh, binh khí rơi tán loạn cũng không may mắn tránh khỏi.
Nhưng khi Đơn Phi tung hoành ngang dọc, những vật vỡ vụn trên mặt đất không biết tại sao lại bắt đầu ngưng kết lại, không bao lâu sau thì hình thành một quả cầu lớn ngoài mấy trượng trước người đám tăng nhân.
Cột sáng có lẽ có thể xuyên thủng quả cầu, nhưng cũng không ngăn được quả cầu dần ngưng tụ.
Thôi Cảnh tự phụ võ công không kém, nhưng nhìn thấy kỳ cảnh như thế thì trong lòng thực sự kinh hãi. Y nhìn ra được Đơn Phi không nóng lòng muốn thành công, mà là đang vòng vèo áp sát, lợi dụng thân pháp, bước chân chuyển động mà ngưng tụ khí lưu xung quanh, nên mới bắt đầu khiến cho cây cối, đá xanh, binh khí bắt đầu ngưng tụ lại.
Võ công của Thôi Cảnh như thế, đánh ra một chưởng có thể cách không dập tắt nến hoặc đánh cho lá rơi, nhưng y chưa từng ngờ rằng, lại có người vận dụng lực đạo khéo léo như thế, thực sự huyền ảo giống như ma pháp vậy.
Nhưng đây tuyệt đối là một người có võ công cực kỳ cao!
-Yêu pháp…yêu vụ…
Trong đám dân chúng có người run rẩy nói, bọn họ không hiểu chân tướng, mắt thấy đám người Ba La tăng dáng vẻ trang nghiêm quang hoa chiếu rọi, mà Đơn Phi thì cử chỉ kỳ lạ khó đoán, nên khó tránh cho rằng “yêu quái” đang dùng yêu pháp.
Thần sắc Ba La tăng lạnh lùng.
Những tăng nhân cầm kính cũng đổ mồ hôi nhễ nhại.
Những người này đều biết sự thần kỳ của kính chiếu yêu, không ngờ rằng lại có người có thể thừa cơ phản kích khi họ đã dốc toàn lực đánh đến.
Khi Đơn Phi cách các tăng nhân hơn hai trượng, vừa hay dừng lại trong vòng tròn phạm vi hơn trượng, đột nhiên quát to, Đơn Phi hai tay một vạch một đảo…
Đất trời chớp mắt tối đen, có cuồng phong thét gào, bụi cát mịt mù, viên cầu kia bị Đơn Phi chấn vỡ thì hình thành màn bụi cuồn cuộn đánh về phía các tăng nhân!
Các tăng nhân chợt kinh sợ, không ngờ đạo tiến công của Đơn Phi lại kỳ quỷ vô thường như thế…
Cuồng phong ập đến, các tăng nhân đều híp mắt lại nên không thể nhìn thấy hành tung của Đơn Phi nữa.
-Lui!
-Kết La hán trận!
Ba La tăng ngay lúc này lại có thể quát lên chói tai, các tăng nhân nghe thế thì không khỏi đều tung người lùi về.
Đơn Phi không nhanh bằng ánh sáng, những tăng nhân này lại không nhanh bằng gió nổi mây phun.
Gió vừa đến, Đơn Phi lại xé gió bay ra, đến trước mặt mấy tăng nhân cầm kính, có đồng tiền bay ra, chia nhau đánh lên cổ tay mọi người, Đơn Phi vận sức đánh một kích, không hề có sai sót.
Mấy tăng nhân cảm thấy cổ tay đau đớn, lực trên cánh tay cũng mất đi, Đơn Phi đã đến trước Tần Hoàng Kính, muốn bắt lấy Tần Hoàng Kính.
Vừa hay hắn và gương đồng thời bay lên không trung, biết được gương giống như bị Ba La tăng khống chế…
Muốn phá trận chiến của đám người Ba La tăng thì phải lấy Tần Hoàng Kính trước!
Đơn Phi vừa rồi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị Ba La tăng niệm chú thu hồi Tần Hoàng Kính, lần này ngóc đầu trở lại, muốn khống chế được Tần Hoàng Kính, chỉ cần Tần Hoàng Kính rơi vào trong tay thì võ công của những kẻ còn lại không cần phải sợ.
Hắn muốn cầm lấy phần lưng của Tần Hoàng Kính!
Tay cầm Tần Hoàng Kính, Đơn Phi lúc này lại không hề vui sướng, chỉ có cả kinh, bởi vì khi hắn đến gần phần lưng Tần Hoàng Kính, đột nhiên phát hiện sau lưng có năng lượng tuôn trào đến!
Phần lưng gương này cũng có điều kỳ lạ?
Trong khi Đơn Phi kinh ngạc, thì nghe thấy Ba La tăng quát: -Phá…!
Trong tiếng “phá” kia có sát ý tàn nhẫn, cũng có chút dương dương tự đắc.
Trúng kế rồi!
Đơn Phi cùng lúc hiểu ra, mình tiến công có phương pháp, Ba La tăng cũng có lòng muốn dụ dỗ để giết, Ba La tăng đoán chắc Đơn Phi hắn muốn cướp gương giết địch, nên mới luôn giấu kính chân tướng phần lưng Tần Hoàng Kính cũng có thể phóng năng lượng.
Ba La tăng vẫn luôn dùng năng lượng ở phần mặt gương để công kích chính là muốn để Đơn Phi hắn tưởng rằng các tăng nhân này chỉ là thùng rỗng kêu to.
Năng lượng chợt tuôn trào, giống như ý niệm hơi động.
Đơn Phi ngưng khí vận chuyển cầu sương, bắn đồng tiền đánh bại tăng nhân, đoạt Tần Hoàng Kính thực ra đã tiêu hao sức lực rất lớn, trong lúc ý niệm xoay chuyển thì thực sự không thể tránh né được.
Hắn chỉ kịp đan mười ngón tay thành vòng tròn, lòng bàn tay hướng ra ngoài chắn trước người.
Chấn!
Vừa đọc một chữ, Đơn Phi cuối cùng cũng dùng đến khẩu quyết Lục giáp bí chúc.
Có cột sáng lóe từ phía sau gương bắn ra sắp đánh lên người Đơn Phi…
Dân chúng mừng rỡ, đám người Thôi Cảnh, Trụ Tử cả kinh thất sắc.
Cột sáng không bắn thủng Đơn Phi, khi cách song chưởng của Đơn Phi mấy tấc thì có tiếng vang kinh thiên động địa tản ra.
Tần Hoàng Kính sáng rõ, Đơn Phi giống như nỏ cứng phá không bị năng lượng đó đánh bay ra ngoài, sau khi bay trên không ra ngoài mười mấy trượng thì vẫn không thể ngừng được, nặng nề đụng lên tường thành!
Tường thành như sáng lên.
Đất rung núi chuyển.
Khóe miệng Đơn Phi hơi mặn, cảm giác lục phủ ngũ tạng bị thương, trong lòng nặng nề. Tuy hắn dùng tự quyết “chấn” trong Lục giáp bí chúc có thể ngăn được năng lượng phía trước, nhưng cột sáng sau khi bắn trúng hắn thì không tiêu tan, lại như bóng với hình áp sát đến, lại bức hắn lăng không trên tường.
Song chưởng đối kháng cột sáng kia giống như gánh núi vậy, sau lưng Đơn Phi là tường thành nặng nề, hắn giờ phút này căn bản không thể xê dịch được, thậm chí cảm thấy không bao lâu nữa thì cột sáng sẽ xuyên qua hắn đánh vỡ tường thành sau lưng hắn.
Dân chúng mừng rỡ kêu lớn: -Phật pháp vô biên, trảm yêu trừ ma! Xin thánh tăng lập tức thu phục yêu nhân này!
Ba La tăng thấy Đơn Phi trúng chiêu, thần sắc vốn có chút đắc ý, nhưng khi nhìn thấy Đơn Phi lại dùng thủ quyết ngăn cản một kích trí mạng kia, thì ông ta bất giác rợn cả da gà.
Lục giáp bí chúc?!
Khi miệng Ba La tăng thì thào đọc bốn chữ này, thì trong mắt lóe lên sát ý sắc bén.
Có tiếng đàn vang lên, giống như truyền đến từ không trung.
A Cửu đột nhiên trợn mắt, khi nhìn rõ tình hình trước mắt, A Cửu cả kinh vô cùng, vội vàng nói: -Huyền Nữ, cứu Đơn Phi!
Đám người Thôi Cảnh, Trụ Tử chỉ cho là cô gái này đang nói xằng nói bậy, không ngờ lập tức lại nghe thấy giọng một cô gái khác như truyền ra từ vòng tay của A Cửu:
-Đệ tử Vu Hàm lại dám làm thế?!
-Nữ Tu?
Ba La tăng nghe thấy nữ tử kỳ lạ kia truyền âm đến, sau khi thấp giọng thì thào thì không quay đầu lại, vẻ tàn nhẫn trên mặt lại càng đậm hơn, tay áo rung lên, có một chiếc đèn bay ra từ tay áo Ba La tăng. Đèn kia phá màn sương bụi bay đến giữa không trung, chớp mắt ngưng tụ thành quang hoa rực rỡ như ánh nắng, tập trung vào trong Tần Hoàng Kính.
Đèn thần Hứa Nguyện!
Là đèn thần Hứa Nguyện!
Là chiếc đèn thần lưu lạc đến đế quốc An Tức?!
Đơn Phi đang ở trên tường thành, khi nhìn thấy Ba La tăng tung đèn dầu kia ra thì thần sắc kinh ngạc.
Ba La tăng hai tay kết ấn, giống như đang niệm chú ngữ kỳ lạ, một khắc sau thì Tần Hoàng Kính đã sáng bừng giống như nắng gắt vậy...Đầu kia của cột sáng vốn đang áp chế Đơn Phi có năng lượng mênh mông tụ tập chuyển động, chớp mắt như biển rít gào, dời non lấp biển đánh tới Đơn Phi!