Chương 760: Thiên lý hữu duyên loạn nối duyên .
hương 760: Thiên lý hữu duyên loạn nối duyên
Đơn Phi có chút sững sờ.
Hắn từng nghe về truyền thuyết Phi Thiên sứ giả, nhưng không hiểu vì sao đám người Vu Điền Vương lại xâu chuỗi hắn với sứ giả có liên can với nhau. Lúc bay đến đầu thành hắn nghe thấy không ít người đang gọi Phi Thiên sứ giả gì gì đó, nhưng không ngờ người họ kêu lại là hắn.
Kích sát Ba La tăng, cứu người diệt hỏa khiến Đơn Phi có chút kiệt sức, nhưng đảo mắt thấy đám người Vu Điền Vương quỳ lạy dưới đất, vẻ mặt như thể không hắn lên tiếng thì họ sẽ không đứng lên, Đơn Phi cau mày bảo:
- Đứng dậy rồi nói.
- Nói như vậy... Phi Thiên sứ giả không trách tiểu vương nữa? Vu Điền Vương nơm nớp lo sợ hỏi.
Đơn Phi trầm ngâm không nói, thầm nghĩ, ngươi không phải tiểu vương, mà là bánh lái, đổi chiều theo gió chính là bản lĩnh khiến ta cũng có chút gấp gáp mà không kịp chuẩn bị. Sau khi hắn giết Ba La tăng, thấy dân chúng vẻ mặt giận dữ đòi giết mình, vố đang đau đầu tìm cách chứng minh mình không phải yêu nghiệt.
Một số quan điểm không phải cứ nói chuyển là có thể chuyển được.
Có thể thấy được hình dáng đó của Vu Điền Vương, Đơn Phi ngược lại biết nan đề đã tìm ra cách giải vây rồi, - Ta không trách tội Vu Điền Vương.
Vu Điền Vương mừng rỡ bảo: - Phi Thiên Sứ giả đại nhân có đại lượng, bộ dáng giống hệt hai ngàn năm trước.
Đơn Phi ngẩn ra.
Dưới sự nâng đỡ của mọi người, Vu Điền Vương đứng dậy, cảm kích và kính nể nói:
- Phi Thiên Sứ giả, hôm nay tiểu vương không thành tài, thật sự là vì khó không dám nói. Lúc nói chuyện gã đảo mắt nhìn chung quanh, muốn nói lại thôi, sau một lúc mới lấy can đảm bảo: - Nếu Phi Thiên sứ giả không ngại, liệu có thể cùng tiểu vương đến cung hàn huyên?
- Ngoài thành thế nào rồi? Đơn Phi vẫn nhớ về Ban Doanh, thầm nghĩ, chắc chắn phải ngồi xuống hàn huyên rồi, Ba La tăng đã chết, cây đổ bầy khỉ không chỗ nương thân, tin chắc đám tăng nhân lại điên đảo thị phi đây.
- Ngoài thành đã không còn vấn đề.
Vu Điền Vương cung kính nói: - Tiểu vương đã chuẩn Thôi Trấn Tướng phục hội chức quan, có y chấn thủ, yêu tăng… Bờ môi run run, Vu Điền Vương vẫn sợ hãi khi nhắc đến Ba La tăng,
- Nếu tên yêu tăng đã bị Phi Thiên sứ giả diệt trừ, vậy Vu Điền quốc sẽ nên do sứ giả làm chủ.
Thấy Đơn Phi im lặng, Vu Điền Vương vội bổ sung, - Đương nhiên tiểu vương cũng nghe lệnh sứ giả.
- Vậy sao?
Đơn Phi chỉ cảm giác tên vương này quá kính nể mình, - Không biết Vu Điền Vương có thể thả Ban Doanh của Ban thị ra không?
- Cái này… Vu Điền Vương lộ ý khó xử.
- Không được sao? Đơn Phi hỏi, thầm nghĩ, ấy là nghe lệnh của ta mà ngươi nói sao?
- Đương nhiên là được rồi. Chỉ cần Phi Thiên sứ giả vào cung, tiểu vương sẽ phái người mời Ban tiên sinh đến. Lúc nói Vu Điền Vương nhìn sang tên thân tín bên cạnh, thân tín nhận lệnh liền bỏ đi.
Đơn Phi thấy thế càng thêm cảnh giác, sau đó liền nghe có người kêu lên: - Đơn lão đại, ngươi không sao chứ? Đó là đám người Trụ Tử, A Cửu, họ đang đứng phía ngoài cùng của đoàn người, vì binh lính cản trở nên không thể tiến vào.
Lần này Vu Điền Vương lại tỏ ra nhu thuận, vội vàng bảo:
- Còn không để…bạn của Phi Thiên sứ giả đi vào.
Binh lính rút sang một bên, A Cửu xông lên nắm lấy tay Đơn Phi, trong tiếng cười mang nước mắt nói: - Đơn Phi, huynh không sao là tốt rồi.
Đám người Trụ Tử và Lương Tử không tình cảm như a Cửu, nhưng vẫn mồm năm miệng mười nói: - Đơn lão đại, ngươi… ngươi…cực nhọc rồi.
Đơn Phi thấy ánh mắt mọi người là sự tôn kính khi nhìn mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ họ xem mình là thần tiên thật sao? Làm bạn với tiên, đương nhiên phải cung kính một chút.
Tâm tư bay lộn, Đơn Phi cũng có nhiều câu hỏi trong đầu, liền nói: - Vu Điền Vương, không biết cung điện nằm ở đâu? Mời ngài dẫn đường.
Vu Điền Vương thấy Đơn Phi đồng ý vào cung, mừng rỡ nói: - Mời Phi Thiên sứ giả lên xe. Tốn không ít hơi sức miệng lưỡi mới thuyết phục được Đơn Phi ngồi vào vị trí Ba La tăng ngồi cách đây không lâu, Vu Điền Vương vô cùng vui mừng ngồi bên cạnh Đơn Phi, bảo: - Lập tức vào cung.
Thần tử không hiểu điều nói: - Điện hạ, việc này… Gã vốn định bảo, việc hành tượng vốn là gốc rễ nước nhà, nào có vở kịch nào vội vã kết thúc như thế.
Vu Điền Vương trừng mắt nhìn gã ta, - Chuyến đi của chúng ta chính là để thỉnh Phi Thiên sứ giả bảo hộ, nay chân thân của Phi Thiên sứ giả đã đến, hà tất câu nệ? Tư duy xoay chuyện, Vu Điền Vương không muốn tạo hình tượng qua cầu rút ván quá rõ ràng trong mắt Đơn Phi: - Các ngươi đặt tượng thần của Phi Thiên sứ giả ở Tán Ma Tự, nếu Phi Thiên sứ giả không hài lòng về tượng thần, mấy ngày sau chúng ta cần phải đặt làm tượng thần bằng vàng theo hình dáng của Phi Thiên sứ giả, để dân chúng Vu Điền muôn đời kính ngưỡng.
Đơn Phi có chút dở khóc dở cười, cảm giác tên Vu Điền vương này không cần kiểm chứng liền nhận định hắn chính là hóa thân của Phi Thiên sứ giả rồi. Bỗng dưng nghĩ đến một việc, Đơn Phi trầm ngâm: - Có thể làm phiền Vu Điền Vương…
- Nếu thiên sứ có chỉ ý, vậy mời căn dặn. Vu Điền Vương vội bảo, bốn chữ “Phi Thiên sứ giả” có cao xa, gói gọn trong một từ thiên sứ càng có vẻ biểu đạt cung kính.
Đơn Phi thiếu chút nữa hộc máu, - Kêu ta Đơn Phi là được.
- Tiểu vương sao dám… Phi Thiên sứ giả chớ chiết sát tiểu vương? Vu Điền Vương kiên trì bảo.
Thở dài một hơi, Đơn Phi bảo: - Làm phiền Vu Điền Vương giao tấm kính…chiếu yêu và đèn thần ban nãy Ba La tăng dùng cho ta, không biết ý Vu Điền Vương thế nào?
Hắn cầm hai thứ này trong tay cũng không có tác dụng, nhưng ý nghĩa trọng đại, không thể để hai vật này rơi vào tay Vu Điền.
Vu Điền Vương gật đầu liên tục, lập tức căn dặn thuộc hạ đi lấy bảo vật. Chiếc xe hoàng thất đi vào trong thành Vu Điền, một lúc sau liền đến hoàng cung. Vu Điền là Phật quốc ở Tây Vực, kiến trúc hoàng cung cũng mang phong cách miếu tự, càng nhiều hơn là màu xanh vàng xa hoa tráng lệ.
Để nghênh đón tượng thần, Vu Điền Vương chân trần đi trên thảm đỏ, lúc này vì nghênh đón Đơn Phi, đi trong đống lửa chạy trong đống than, rồi lại chân đất tả tơi, cảm giác mất đi sự tôn nghiêm liền cáo lui thay áo quần, bảo người hầu trong cung dẫn Đơn Phi đến một tòa cung điện hoa mỹ.
Trụ Tử thừa lúc không có người ngoài liền hỏi: - Đơn lão đại, thế này là sao?
Biết chết liền!
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, cau mày nói: - Không biết vì sao họ lại cho rằng ta là Phi Thiên sứ giả, vì thế cung kính với ta như vậy.
- Hình như là thế. Trụ Tử gật đầu liên tục, - Thôi Trấn Tướng nói ngươi chính là Phi Thiên sứ giả, vì…lúc hiển linh… Khi y nói những lời này có chút không được thoát ý, chẳng qua cũng tìm được cách hình dung chân chất hơn, - Lúc huynh hiển linh, hai bên vai đột nhiên bốc cháy, gã bảo đó là Diệm Kiên!
- Diệm Kiên? Lúc đó hắn cũng nghe thấy vài tiếng hô hào.
Trụ Tử trần thuật lại một lượt những gì Thôi Cảnh nói, A Cửu bất giác đưa tay sờ sờ đầu vai của Đơn Phi, lo lắng, - Đơn Phi, vai của huynh không bị cháy chứ?
Đơn Phi lắc đầu, thoáng nhìn cổ tay của A Cửu, trên đó là dấu bầm đậm, ngạc nhiên hỏi: - Tay muội sao thế?
A Cửu rút tay về, lắc đầu bảo: - Không có gì.
Trụ Tử vừa định mở miệng thì tiếng bước chân truyền đến, Thôi Trấn Tướng dẫn theo binh sĩ, mang theo Tần Hoàng Kính bước nhanh tới.
- Phi Thiên Sứ giả.
Thôi Trấn Tướng cực kỳ cung kính nói: - Quốc chủ nói ngài cần…tấm kính…ti chức đã mang đến.
- Đa tạ Thôi Trấn Tướng. Đơn Phi khách khí nói.
Thôi Trấn Tướng do dự bảo: - Phi Thiên Sứ giả khách khí rồi, chẳng qua là tiện tay. Nhưng…nhưng…
- Sao? Hắn nhìn ra sự bất an của Thôi Cảnh, trong lòng đề phòng.
- Vẫn chưa tìm thấy đèn thần. Thôi Trấn Tướng sợ hãi nói.
Đơn Phi ngược lại ngơ ngẩn, - Đèn thần… Hắn nhớ lúc đánh bay Ba La tăng, đèn thần bay về hướng đám người ở phía xa.
Thôi Trấn Tướng lo lắng nói: - Ti chức thấy đèn thần rơi vào chỗ người dân, nghe sứ giả cần tìm đèn thần, lập tức dò hỏi dân chúng, nhưng kỳ lạ…không ai biết tung tích của đèn thần cả.
Thấy Đơn Phi đang suy tư, Thôi Trấn Tướng tưởng Đơn Phi không hài lòng, lo lắng nói: - Phi Thiên Sứ giả, ti chức đã khống chế phần đông dân chúng, lục soát từng người, cần chút thời gian, mong sứ giả kiên nhẫn chờ tin.
Dừng một lúc, Thôi Trấn Tướng thấp thỏm nói: - Phi Thiên Sứ giả nhất định phải thu hồi đèn thần kia sao?
Đơn Phi nhíu mày, hắn nghe ra ngụ ý câu hỏi, có lẽ đèn thần không thể tìm lại nữa, nếu thật sự rơi vào tay dân chúng, Thôi Cảnh thân là Trấn Tướng Vu Điền, chỉ cần cho lệnh, ai dám giấu diếm? Chính vì hiểu được điều này nên dù đã khống chế dân chúng, hắn có dự cảm sẽ không tìm được đèn thần.
Ai đã đánh cắp đèn thần?
Đơn Phi còn nhớ rõ, đám tăng nhân đã thừa cơ trốn chạy ngay khi Ba La tăng mất mạng, trong lúc hỏang loạn, phương hướng bọn chúng tháo chạy không phải hướng đèn thần bị đánh mất…lúc đó vì vội cứu hỏa nên hắn cũng không để tâm đến đám tăng nhân ấy.
- Không sao.
Đơn Phi an ủi: - Đèn thần cũng không thuộc về ta, ta chỉ muốn xem xem thôi, không tìm được cũng không sao.
Thôi Trấn Tướng cảm kích, thầm nghĩ, đèn thần và tấm gương này đều rất thần kỳ, sao lại không sao chứ? Nhưng Đơn Phi nói như thế, dĩ nhiên là không muốn khiến y khó xử. Nhẹ giọng cáo lui, Thôi Trấn Tướng vội vàng rời khỏi điện, đang nghĩ làm cách nào điều tra tỉ mỉ tung tích đèn thần, thì nghe có tiếng xuỵt truyền đến từ sau thân cây. Là Vu Điền Vương, không khỏi ngạc nhiên, - Điện hạ?
Y thật không hiểu nổi, Vu Điền Vương không già cũng không nhỏ, sao lại cứ thích chơi cái trò này thế?
Trong mắt Vu Điền Vương đầy lệ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của Thôi Cảnh: - Thôi Cảnh, bổn vương có lỗi với ngươi, may mà ngươi bất kể hiềm khích lúc trước…
- Bệ hạ quá lời. Thôi Trấn Tướng cuống quít quỵ sụp xuống đất: - Thần không biết thê thiếp con cái của bệ hạ bị yêu tăng khống chế, nên mạo muội nghi ngờ bệ hạ, thật sự là thần không biết nặng nhẹ.
Vu Điền Vương dìu Thôi Cảnh đứng dậy, than thở: - Tên yêu tăng đó uy hiếp bổn vương, nếu ta không làm theo lời gã, gã không những giết ta, còn thiêu rụi người thân của ta trên đầu thành. Bổn vương từng chứng kiến yêu pháp của gã, bản lĩnh của gã rất khinh khủng, bổn vương không thể nào đấu lại, vì thế làm theo lời gã. May là có ngươi trung thành và tận tâm, lại có Phi Thiên sứ giả trợ giúp, giết tên yêu tăng đó, diệt trừ hậu họa thay ta.
Chắp tay trước ngực, Vu Điền Vương niệm phật một tiếng, rồi hỏi: - Ngươi nói thử xem, làm cách nào gả Đan Mã cho Phi Thiên sứ giả đây?
- Sao cơ?
Nghe thế Thôi Trấn Tướng thổn thức không ngừng, trong lúc nhất thời đứng ngẩn người.
- Ngươi không biết Đan Mã sao? Là đứa cháu gái bổn vương thương yêu nhất a. Vu Điền Vương nhiệt tình lăng xê: - Lúc Phi Thiên sứ giả cứu lửa ở đầu thành, cố ý cứu nàng ra cuối cùng, xem ra có ý với nàng rồi. Đứa trẻ đó có chút tư dung đấy, nhưng nước da hơi tối, bổn vương phải hạ lệnh để nàng đi trang điểm…
- Sao?
Thôi Trấn Tướng trợn mắt há mồm, nhất thời á khẩu.