Thâu Hương

Chương 761: Mọi việc đều có lý do

Chương 761: Mọi việc đều có lý do


Vu Điền Vương nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thôi Trấn Tướng, hơi lúng túng nói: - Bổn vương biết nhắc chuyện cưới hỏi vào lúc này có phần gấp gáp, nhưng Phi Thiên sứ giả không phải vô duyên vô cớ đến Vu Điền, bổn vương cũng không biết khi nào thì y rời đi, nếu chẳng may khi y đi khỏi yêu nghiệt lần nữa hoành hành thì phải làm thế nào?
Hơi ngừng lại, Vu Điền Vương lại nói: - Bổn vương đã cho người khẩn cấp chuẩn bị tiền lễ thật nặng, nhưng bổn vương không biết có đúng ý sứ Phi Thiên giả không, nếu hắn không được lợi…ta lại đắc tội với Ban thị, chỉ sợ hắn khó mà lại bảo hộ Vu Điền.
- Bệ hạ, thần có cách nghĩ khác. Thôi Trấn Tướng do dự nói.
Vu Điền Vương vội hỏi: - Thôi Trấn Tướng cứ nói, sau trận phong ba này, rốt cuộc bổn vương đã biết ai mới là vị thần trung thành và tận tâm với ta. Dù ngày thường lời nói của ngươi không dễ nghe, nhưng rất đúng.
Thôi Trấn Tướng hơi ngại, vẫn thành tâm nói: - Thần nghĩ Phi Thiên sứ giả không phải là hạng người trọng tiền tài, hơn nữa lúc sứ giả gặp nạn, nữ tử bên cạnh hắn kia lại không tiếc tính mạng cứu hắn.
- Ý ngươi là… Vu Điền Vương có chút ấn tượng với A Cửu, - Lúc ở trên thành đạo, là nữ tử nắm lấy tay sứ giả đầu tiên kia sao? Ừ, lúc đó Đan Mã đứng cạnh Phi Thiên sứ giả, lúc thiếu nữ đó chạy tới, hữu ý vô ý đứng giữa Đan Mã và sứ giả, hẳn có dụng ý…không biết lai lịch của nàng thế nào? Nếu là người hay đố kỵ, e là sẽ cản trở kế hoạch của bổn vương. Nhưng đàn ông, tam thê tứ thiếp rất bình thường…
- Bệ hạ!
Thôi Trấn Tướng không muốn cắt lời đế vương, nhưng Vu Điền Vương càng nói càng xa chủ đề, không khỏi ngắt lời: - Thần muốn nói, nữ tử đó là người thông minh, tuyệt đối không phải người ngu muội.
- Sao? Nhất thời Vu Điền Vương ngẩn ngơ.
Thôi Trấn Tướng trầm giọng nói: - Nếu nàng bất chấp bỏ cả mạng sống cứu nam tử đó, có nghĩa là trong lòng nàng, người đó rất quan trọng.
- Đó là đương nhiên. Vu Điền Vương nói: - Phi Thiên Sứ giả thần thông quảng đại, dù là giả vờ che giấu, nhưng gặp phải nữ tử tinh mắt, không lý nào không hứng thú.
Thôi Trấn Tướng thở dài nói: - Đó là cách nhìn của thần, nhưng giữa nữ tử và Phi Thiên sứ giả hình như vẫn tồn tại ngăn cách.
Vu Điền Vương nghe thế liền mừng rỡ, nhưng sau đó Thôi Trấn Tướng lại tát gạo nước lạnh, - Tin chắc ban nãy bệ hạ đã thấy, thiếu nữ tên A Cửu đó cũng có chút tài cán. Nếu không có nàng giúp đỡ, nói không chừng Phi Thiên sứ giả đã sớm bị yêu tăng hãm hại rồi, bệ hạ cũng không thể được lúc bình yên như bây giờ. Thần hy vọng người có tình trong thiên hạ đều bên nhau, A Cửu đã giúp đỡ Vu Điền lại tình sâu như biển với sứ giả, chúng ta nhận sự giúp đỡ của nàng, lý nên chúc phúc nàng, sao lại muốn làm tổn thương nàng?
- Sao lại là tổn thương? Vu Điền Vương không thể lý giải lời nói của Thôi Cảnh: - Nữ nhân mà…
Thôi Trấn Tướng lần nữa cắt ngang,
- Nữ tử như A Cửu, dù có ngăn cách với Phi Thiên sứ giả, nhưng thần suy xét, bên trong hẳn có nội tình. Nếu vậy, đột nhiên bệ hạ hứa gả Đan Mã, e là sứ giả sẽ từ chối ngay, lúc đó, chẳng phải ta vừa kết oán với A Cửu, vừa khiến Đan Mã mất mặt, đôi bên ngại ngùng, chẳng phải là một hành động mà hỏng cả ba đường sao?
- Vậy ngươi nói phải làm gì? Vu Điền Vương hơi bực mình nói.
Thôi Trấn Tướng thành khẩn nói: - Lúc sứ giả bị yêu tăng yểm bùa, bệ hạ… khoanh tay đứng nhìn, nhưng đến phút chót, Phi Thiên sứ giả vẫn cứu ngài và người thân của ngài. Có thể thấy hắn là người có tình có nghĩa, chỉ cần bệ hạ thật lòng đối đãi, ắt sẽ đạt hiệu quả như mong muốn. Thần còn nhiệm vụ do Phi Thiên sứ giả dặn dò chưa làm…
Vu Điền Vương phất tay, bảo Thôi Cảnh nhanh chóng đi hoàn thành. Quay đầu nhìn về phía cung điện, nhẹ nhàng thở dài: - Thật lòng đối đãi sao? Hữu hiệu không?
Đơn Phi ngồi trong cung điện, đám người Trụ Tử không ngừng dò hỏi về đôi vai liệt hỏa Diệm Kiên, Đơn Phi cũng không biết nhiều hơn họ, ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài, đột nhiên hắn nói: - Ban lão trượng đến rồi.
Đám người Trụ Tử trước giật mình sau vui mừng, lập tức nhìn ra ngoài điện, liền nghe tiếng của Ban Doanh, - Đưa ta ra ngục còn ăn diện cho ta là sao? Mừng Vu Điền các ngươi diệt quốc sao? Làm trò gì…Vu Điền Vương các ngươi chẳng lẽ là rùa sao, cả đời trốn trong mai rùa?
Ban Doanh vừa đi vừa mắng, không những vì lửa giận bị nhốt trong ngục tù, còn vì cầu mong tất cả do kẻ gian đứng sau, muốn dụ Vu Điền Vương ra mặt.
Bỗng dưng thấy bốn người bước ra từ cung điện, sắc mặt Ban Doanh đột biến nói:
- Sao các ngươi không biết chừng mực….đến đây làm gì? Lúc ông ta bị giam trong cung, đã liều mình đưa đám người Trụ Tử ra ngoài, mong họ tìm viện binh, giữ mạng mới là điều quan trọng. Nhưng không ngờ bây giờ lại thấy họ trong cung, Ban Doanh chỉ nghĩ họ bị lừa vào cung, sao mà không lo âu?
Đám người Trụ Tử ôm lấy Ban Doanh, xiêm y đẹp đẽ nhưng sắc mặt tiều tụy, vừa mừng vừa thương xót: - Cha già, chúng con đến cứu người đây.
- Các ngươi có bản lĩnh cái rắm mà cứu ta? Ban Doanh nộ quát, đám người Trụ Tử đều do một tay ông nuôi lớn, đương nhiên hiểu rõ lòng dạ bản lĩnh của họ.
Đám người Trụ Tử xấu hổ gật đầu, - Không chỉ có tụi con, còn có Đơn lão đại nữa. Lúc nói xong họ liền tránh ra, Ban Doanh vừa thấy Đơn Phi, vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Vội vàng bước vào điện, Ban Doanh nắm lấy tay Đơn Phi, cẩn thận nói: - Đơn huynh đệ, sao ngươi đến đây? Ngươi đã gặp Vu Điền Vương chưa? Nơi này rất kỳ lạ, ngươi phải cẩn thận.
Nhìn thấy Đơn Phi ông ta kích động vô cùng, Đơn Phi có bản lĩnh hơn Trụ Tử bọn họ. Nhưng dù thế, ông ta vẫn lo lắng Đơn Phi mắc bẫy, vì thế thấp giọng nói: - Nếu lát sau có sự cố, đừng lo lắng cho ta, rời khỏi tìm cơ hội.
Đám người Trụ Tử nghe xong liền cười to ha hả.
Ban Doanh không khỏi cả giận nói: - Các ngươi cười cái gì? Ông ta vẫn chưa rõ sự việc, chỉ cho rằng Đơn Phi tìm đến hoàng cung Vu Điền để cứu ông ta.
Trụ Tử sợ Ban Doanh càng thêm lo lắng, nhanh miệng kể lại toàn bộ sự việc.
Ban Doanh nghe xong trợn mắt há mồm, hồi lâu mới vỗ vỗ trán nói: - Nói vậy…có yêu tăng mê hoặc hoàng cung, khiến Vu Điền bắt lão phu. Còn Đơn huynh đệ…
Đánh giá Đơn Phi từ đầu đến chân, Ban Doanh không tin là thật.
Ban Doanh biết Trụ Tử không dám gạt ông ta vào lúc này, nhưng ông ta không chứng kiến tận mất toàn bộ quá trình Đơn Phi kích chiến Ba La tăng, sao có thể tin vào việc lạ?
Đơn huynh đệ tuyệt đối không phải thần tiên, chắc thằng nhóc Trụ Tử không bị điên chứ?
Ban Doanh thầm lo âu, nhéo mạnh vào đùi mình, xác định mình không hề nằm mơ xong. Ban Doanh ho khan nói: - Đơn huynh đệ võ công cao thâm kích bại Ba La tăng …sau đó Vu Điền Vương cho rằng ngươi là Phi Thiên sứ giả, vì thế cung kính mời vào cung, e là Vu Điền Vương sợ Đơn huynh đệ cả giận, vì thế mới thả lão phu ra, còn ăn diện một phen. Ông ta không rõ chuyện ban nãy, nhưng am hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, hắn cũng có cách nghĩ này. Hắn cũng hiểu vì sao lúc hắn yêu cầu gặp Ban Doanh, Vu Điền Vương lại do dự như vậy.
- Chính là vậy. Trụ Tử khẳng định nói.
- Trong não Vu Điền Vương là đậu phụ sao? Đột nhiên Ban Doanh to tiếng nói.
Mọi người hơi kinh ngạc, chỉ nghe ngoài điện có tiếng cười ha hả nói:
- Ban lão trượng, sao lại tiết lộ bí mật của bổn vương trước mặt người khác?
Tiếng dứt người đã đến, Vu Điền Vương vẻ mặt tươi cười cùng vài tên đại thần đi vào điện.
Mọi người nghe vậy hơi ngạc nhiên, không ngờ Vu Điền Vương cũng chơi trò tự giễu.
Vu Điền Vương đi thẳng đến trước mặt Ban Doanh, tràn đầy áy náy nắm chặt tay ông ta, - Bổn vương bị yêu tăng khống chế, không thể không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Thật sự là xin lỗi. Nếu Ban lão tượng có yêu cầu gì cứ nói, bổn vương chắc chắn cố gắng làm được.
Ban Doanh vốn đầy bụng khí giận, nhưng nghe Vu Điền Vương nói thế, ông ta cũng không phải thanh niên máu lửa sôi sục, miễn cưỡng cười nói: - Bệ hạ quá khách khí, chỉ cần bệ hạ không bắt lão phu vào ngục, lão phu đã tạ ơn trời đất rồi.
Vu Điền Vương dùng tiếng cười to che đậy sự ngại ngùng của mình, - Sao Ban lão trượng nói thế? Ông và Phi Thiên sứ giả là bạn, dù bổn vương có gan tày trời cũng không dám nhốt ông vào tù.
Ban Doanh cũng cười nói: - Nếu Đơn huynh đệ không phải Phi Thiên sứ giả thì sao? Bệ hạ cho bắt lão phu ngay sao?
Sắc mặt Vu Điền Vương khó coi, - Ban lão trượng nói đùa rồi.
- Lão phu không phải đang nói đùa. Ban Doanh chấp nhất nói: - Lão phu thật sự lo sợ nếu Đơn huynh đệ không phải Phi Thiên sứ giả, lúc đó bệ hạ sẽ là một sắc mặt khác.
Con người ông ta linh hoạt, không thích cắn đuôi người khác. Nhưng ông ta thật sự lo lắng, lòng nghĩ, mưa dần thấm lâu, hãm hại lừa gạt không phải cách lâu dài. Nếu Ban thị muốn kinh doanh tại Tây Vực, đối nhân xử thế đều phải dùng chữ thành. Nay Vu Điền Vương kiên trì bảo Đơn Phi là Phi Thiên sứ giả, mọi thứ đều dễ dãi, nhưng nếu xảy ra sơ suất, tên oan gia này tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
Ban Doanh lão luyện, vì thế kiên trì dò hỏi, thầm nghĩ, nói rõ mọi thứ với ngươi, sau này có bề gì thì đừng trách ta.
Không ngờ Vu Điền Vương ngưng thanh nói: - Sao Ban lão trượng nói thế? Đơn…thiên sứ chắc chắn là Phi Thiên sứ giả, không cần chất nghi nữa.
Đơn Phi không hề lên tiếng, hắn cũng không biết phải nói gì, Ban Doanh trầm giọng nói: - Mong bệ hạ giải thích.
Vu Điền Vương hơi ngạc nhiên, bảo mọi người an vị, sau đó vỗ nhẹ hai cái. Nội thị dâng tấm da cừu lên, Vu Điền Vương ra hiêu cho nội thị giao tấm da cừu cho Ban Doanh và Đơn Phi.
Ban Doanh nghi hoặc, mở tấm da cừu ra, thần sắc ông ta kinh ngạc. Cứ tưởng bên trong tấm da là bí mật kinh thiên gì đó, nhưng không ngờ là bức tranh vẽ tượng thần có đôi vai đang cháy sáng.
- Người này rất giống Đơn lão đại. Trụ Tử ghé đầu qua nói.
Vu Điền Vương khẽ mỉm cười, - Đây chính là bức họa chân dung của Phi Thiên sứ giả, tấm duy nhất tại Vu Điền. Ban lão trượng, ông xem, thuộc hạ của ông cũng thấy người trên bức họa giống với Đơn Phi.
Ban Doanh dở khóc dở cười hết sức, Vu Điền Vương nghiêm mặt bảo:
- Xem ra Ban lão trượng cho rằng bổn vương từ dung mạo liền nhận định Phi Thiên sứ giả là quá hồ đồ.
Chẳng lẽ không phải sao?
Ban Doanh nhíu mày không nói.
Vu Điền Vương thở nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói: - Người có thể giống nhau, nhưng thần thông thì có thể giống nhau sao? Lúc đó thần quang chợt hiện trên đôi vai Phi Thiên sứ giả, hô mưa gọi gió, dùng Xuyên Sơn quyêt cứu Vu Điền khỏi nạn kiếp. Ngoài quân vương Vu Điền ra, lại càng ít người ngoài biết dấu hiệu này.
Nhìn chằm chằm Đơn Phi, Vu Điền Vương tràn đầy cung kính nói: - Đơn thiên sứ hội đủ ba dạng thần thông của sứ giả Phi Thiên, sao lại không phải là sứ giả chuyển thế?
Ban Doanh kinh ngạc hỏi: - Hô mưa gọi gió sao?
Đơn Phi cũng hỏi: - Thần quang và Xuyên Sơn quyết?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất