Chương 759: Hô mưa gọi gió
Sắc trời âm u.
Đèn thần Ước Nguyện đã bay ra xa không rõ dấu tích nữa, mất đi sự trợ lực của đèn thần, Tần Hoàng Kính vốn sáng ngời bỗng dưng ảm đạm.
Một chưởng của Đơn Phi kích trúng lồng ngực của Ba La tăng, chỉ nghe tiếng xương vỡ vụn, sau đó chỉ thấy Ba La tăng phun máu văng ra xa.
Trời đất quay cuồng.
Bụi bay khắp nơi.
Dù là nữ tử đầu thành, bá tánh phía xa hay binh sĩ gần vương xa, đến khi phát hiện dị tượng này, mọi người đều kinh ngạc đến á khẩu.
Đơn Phi thắng!
Ba La tăng bại sao?
Họ không những kinh ngạc vì kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán này, mà còn kinh hãi trên đời này lại có người dùng hình hài máu thịt đấu lại sức nặng khổng lồ của tường thành sắp sụp đổ, hơn thế nữa còn bắn xa mười trượng trong chốc lát, dùng một chưởng kích bại Ba La tăng thần thông quảng đại sao?
Ngay cả chính Đơn Phi cũng không dự đoán được kết quả này.
Lực bắn mười trượng hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Trước khi cột sáng rọi tới, sau khi đọc ba chữ “đấu thiên giới”, đột nhiên hắn phát hiện ánh sáng đã biến mất, tiếng reo hò cũng biến mất, ngay cả áp lực vốn đè nặng lên hắn cũng biến mất.
Hắn chỉ thấy Ba La tăng đứng ngoài xa hơn mười trượng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt là hàn băng, không hề có sự sợ hãi, chỉ có nỗi hận sâu sắc.
Vì sao Ba La tăng lại hận hắn? Đây là lần đầu hắn gặp Ba La tăng, nhưng ánh mắt Ba La tăng nhìn hắn, như thể đã chôn cất nỗi hận ngàn năm?
Tư duy xoay chuyển, Đơn Phi nhanh chóng quay về thực tế, chẳng phải đây là cảnh tượng tương tự lúc kích bại Hoàng Đường ở Vân Mộng sao?
Lúc đó cũng là thanh âm hàn băng ấy giúp hắn tạo ra cục diện tương tự, nhưng bây giờ tình cảnh này lại xuất hiện sau khi hắn đọc chú…trong khi Đơn Phi chuyển niệm, trong đầu linh quang khẽ động, gần như không hề suy nghĩ mà bấm độn đọc chú niệm quyết!
Hắn xông đến chỗ Ba La tăng.
Quyết đấu say sưa, hắn không cho rằng đây là sự chấm dứt, ngược lại mọi việc chỉ mới bắt đầu, Ba La tăng này có tài thần thông hơn hẳn bốn người sở hữu đôi mắt xanh kia, dù là tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng Đơn Phi chỉ cảm giác khổ chiến chẳng qua mới bắt đầu.
Nay hắn có thể dị không tiềm hành, hắn có thể nhìn thấy Ba La tăng, nhưng Ba La tăng không thể nhìn thấy hắn!
Đơn Phi từng có kinh nghiệm này, thừa cơ hội ngàn năm một thuở này xông đến trước mặt Ba La tăng, kích bại gã. Khinh công của hắn cao siêu, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ phi ra xa hơn mười trượng…
Đột nhiên hắn phát hiện, sau khi đọc chữ quyết “Tiềm”, cơ thể hắn trong khoảnh khắc nhẹ như lông hồng, lúc chân dùng sức, cơ thể hắn tự nhiên phóng ra như cung tên.
Cự ly phóng xa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, khoảng cách giữa Ba La tăng và hắn cũng kéo lại gần một cách thần tốc.
Đây là tình huống mất đi trọng lượng sao?
Đơn Phi vui mừng, khi phát hiện Ba La tăng đã đứng trước mặt hắn, trước lúc xuất chưởng, hắn dự đoán đến nhiều khả năng, cũng nghĩ đến Ba La tăng sẽ phản kích mãnh liệt.
Hắn vẫn đã xem thường Ba La tăng rồi.
Trên đời này người có thể dễ dàng thuần thục sử dụng Tần Hoàng Kính và đèn thần Ước Nguyện như vậy, tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay.
Lần này Đơn Phi không dám chậm trễ.
Một chưởng hội tụ mười hai phần lực đạo, đợi khi thấy Ba La tăng bị một chưởng của hắn kích bay về phía sau, Đơn Phi ngược lại ngẩn ngơ. Đích thật hắn có cảm giác đánh trúng Ba La tăng, cũng nghe rõ tiếng xương gãy truyền đến, nhưng hắn không dám tin.
Ba La tăng dễ dàng đả kích vậy sao?
Đơn Phi khó hiểu, nhưng không dám bỏ lỡ thời cơ. Nâng mũi chân trái, Đơn Phi và Ba La tăng chạm đất cùng một lúc, trên tay nắm chặt vài đồng tiền, Đơn Phi vẫn chưa ném ra.
Ba La tăng nặng nề tiếp đất, máu tươi phun ra từng đợt.
Đơn Phi chẳng những tinh võ, hơn nữa thông y, nhìn thấy Ba La tăng điên cuồng phun máu, biết nguyên khí của gã đang mất đi theo những ngụm máu phun ra, cách thần chết không xa nữa.
Đất trời tĩnh lặng.
Cát bụi lặng lẽ rơi, mọi người khó tin nhìn cảnh tượng phía trước, dân chúng phần lớn mang bộ dáng nhói lòng, khó tin tà đã thắng chính, còn Vu Điền Vương và Thôi Cảnh thì kích động không thôi…
A Cửu và đám người Trụ Tử chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, trong hoàn cảnh không thể nào lại thấy Đơn Phi đã kích bại Ba La tăng, nhất thời đều không dám tin đây là sự thực.
Sắc mặt của Ba La tăng sau khi phun máu tái trắng đáng sợ, đôi mắt vẫn căm thù nhìn Đơn Phi, nói nhỏ: - Tốt. Rất tốt. Ta…chờ ngươi.
Đơn Phi không phải người nhát gan, nhưng nhìn đôi mắt như người chết của Ba La tăng, nghe thanh âm như u linh truyền đến, chỉ cảm giác lạnh từ đầu đến gót chân.
Ý gì? Gã đang nói gì? Chờ ai? Là nguyền rủa hay có dụng ý khác?
- Sớm đến đây một chút, đừng để ta đợi quá lâu. Khóe miệng của Ba La tăng lộ ra nét cười quỷ dị, nói xong giơ ra tay phải.
Tay phải của gã nắm lấy miếng đá màu đen to bằng bàn tay, khi nói chuyện ngón cái nhẹ nhàng gõ trên mặt miếng đá…
Đơn Phi nghiêm nghị khẽ khom người, mặc kệ lúc sắp chết Ba La tăng còn muốn dùng thủ đoạn gì để phản kích, nhưng bất kể là dùng thủ đoạn gì, chỉ sợ đều không dễ đối phó.
Gió nổi lên sau lưng.
Đơn Phi bỗng nhiên nghiêng người, chỉ thấy Tần Hoàng Kính đột ngột dựng thẳng đứng lên, ánh sáng đỏ chiếu lên bầu trời tạo thành vòng tròn rộng hơn trượng.
Cái quỷ gì đây?
Đúng lúc Đơn Phi nghi hoặc thì ánh sáng nắng mặt trời như lửa chiếu vào vòng tròn, tập hợp nguồn sáng gấp đôi chiếu đến đầu thành.
Đầu thành bốc cháy!
Ánh mắt Đơn Phi ngưng lại, sau đó liền ngay lập tức nghe tháy tiếng hô hào kinh sợ truyền đến từ đầu thành, những nữ tử ban nãy phụ trách tản hoa dâng hương nghênh đón tượng thần bỗng dưng chìm sâu trong biển lửa, khó tránh khỏi phát ra những tiếng kêu sợ hãi.
- Ngươi!
Đơn Phi giận không tả nổi, thầm nghĩ, tăng nhân độ người độ mình, còn gã này thì mê hoặc chúng sinh, không chết tử tế đã thôi, còn kéo theo nhiều ngươi chôn thân với gã?
Người ngoài không hiểu, nhưng lúc đầu thành bốc cháy Đơn Phi đã ngộ ra, tấm đá đen trong tay Ba La tăng chính là điều khiển từ xa của Tần Hoàng Kính, Ba La tăng gõ nhẹ miếng đá, để Tần Hoàng Kính phát ra vòng sáng, tập trung ánh sáng thiêu đốt đầu thành.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiếm soát của Ba La tăng, tin chắc phía đầu thành sớm bố trí vật thể dễ bốc cháy, Vu Điền Vương nghe lời Ba La tăng, tin chắc là vì gia quyến đều tụ tập ở đầu thành.
Đơn Phi không còn nhân nhượng, bốn miếng tiền đồng trên tay bắn ra, đánh trúng tay chân của Ba La tăng, cắt đứt gân mạch gã, không để gã tác quái nữa.
Đưa tay ra, khi cầm lấy miếng đá đen trên tay, trong lòng Đơn Phi hơi co rút, con ngươi của tăng Ba La tăng không còn sức sống nữa, gã đã chết.
Chết dễ dàng vậy sao? Đơn Phi hơi có hoảng hốt.
- Hắn đã giết thánh tăng! Chúng ta giết chết hắn báo thù thay thánh tăng! Đột nhiên có người kêu lên, một tên hán từ độc nhãn thân hình thô kệch, trong giọng nói là sự kích động phẫn nộ khôn kể. Dẫn đầu xông về phía Đơn Phi.
Hóa ra đám dân chúng trên đầu thành vốn theo lời Ba La tăng căn dặn, đối phó với đám người A Cửu, sau đó vội vã chạy tới đây chỉ thấy Ba La tăng đã chết trên tay của Đơn Phi.
Những bá tánh này nhìn thấy như vậy đều cực kỳ bi thương, vừa nghe hán tử kia mê hoặc, lập tức giận dữ tấn công Đơn Phi.
Nếu thật sự Đơn Phi có ba đầu sáu tay, răng nanh vuốt sắc, có lẽ đám người này sẽ do dự, nhưng trong mắt họ, Đơn Phi là kẻ gầy yếu không có năng lực phản kích, vì thế chen chúc chạy tới.
Trên đời luôn có chuyện buồn cười quá chớ như thế, hô hào diệt trừ tà ác, nhưng cố tình đối tượng xuống tay diệt trừ phần lớn luôn là kẻ chân yếu tay mềm.
Đơn Phi biết não là thứ rất đáng giá và cần thiết, tuy nhiên, không mấy ai mang theo nó ra đường. Không biết bao nhiêu kẻ ngu muội, nghe lời xúi dục của người khác liền đánh mất tư duy của bản thân.
Một tay tát qua đánh trúng ngực gã hán tử kia, trong tiếng kêu thảm thiết, gã hán tử phun máu bay ngược ra xa.
Dân chúng liền dừng chân!
Họ không phải người không biết nhìn tình hình, mắt thấy một chưởng của Đơn Phi đã khiến hán tử hơn trăm cân bay ra xa vài trượng, mới nghĩ đến yêu lực tuyệt đối không ai có thể địch nổi.
Đơn Phi không muốn tốn thời gian, sớm đã bay lên cao, vượt qua đỉnh đầu mọi người bay thẳng đến tường thành, không quên dặn đám người Trụ Tử: - Canh trừng Tần Hoàng Kính…
- Cái gì? Trụ Tử hỏi.
- Canh trừng tấm kính chiếu yêu đó! Lúc Đơn Phi sửa lại lời nói, chỉ nghe tiếng Vương Xa truyền đến: - Cầu xin Phi Thiên sứ giả cứu Vu Điền! Đám người phía Vu Điền Vương đồng loạt quỳ xuống, Đơn Phi không biết họ đang làm gì, thầm nghĩ, các người biết quỳ xuống cầu xin thần cứu trợ, lại không biết đưa tay ra cứu giúp người khác lúc sắp chết sao?
Tường thành rất cao.
Ánh lửa lượn lờ.
Đơn Phi vọt tới dưới tường thành thả người bay vút lên, đột nhiên cao đến vài trượng. Trong không gian dị độ hắn có thể dễ dàng bay xa chục trượng, vì không gian dị độ khác với không gian ba chiều, sức hút của mặt đất không lớn, trong không gian bình thường, nhảy vọt đến độ cao như thế đã là cực hạn của hắn.
Cách đầu thành còn xa!
Dù thế nhưng cũng đủ để khiến Vu Điền và đám người Trụ Tử Thôi Cảnh trợn mắt há mồm.
Cú lướt ngang khoảng cách mười mấy trượng của Đơn Phi lúc nãy đã lọt vào sự chú ý của vài người. Còn bây giờ, trước con mắt của vạn chúng, Đơn Phi lại thể hiện bản lĩnh cao siêu như vậy, đám người không khỏi thán phục kinh sợ.
Thân hình vừa rơi xuống, , Đơn Phi đã sớm có dự liệu, đưa tay phải ra nắm lấy tường thành, một khắc sau, mượn sức nhảy bắn lên lần nữa.
Liên tục lặp lại động tác ba lần, chẳng mấy chốc Đơn Phi đã xuất hiện trên thành lầu.
Phía dưới thành một trận tiếng hò reo, không ít người còn kích động hô ta:
- Phi Thiên Sứ giả, Phi Thiên sứ giả!
Ngọn lửa cháy rực trên đầu thành, khói đen cuồn cuộn, trong vòng vây của lửa, không ít tiếng kêu rợn vang lên. Đơn Phi đảo mắt, chỉ thấy mặt đất thành lầu có dung dịch màu đen đổ thành một vòng bao quanh những thiếu nữ.
Không có một binh sĩ ở đây.
Ngọn lửa cháy lên cao vài trượng, không hề có xu thế dập tắt.
Đám người trong vòng cháy không bị thiêu chết cũng bị khói đặc làm cho sặc chết, một chưởng quát tới, Đơn Phi đã mạnh mẽ ép bớt ngọn lửa xuống.
Thừa thế lẻn vào vòng lửa, không nói nhiều lời, hai tay nắm lấy, trong chốc lát đã ném hết bọn người ra khỏi vòng cháy, vòng lửa này đối với những nữ tử kia mà nói chính là lạch trời, căn bản không thể vượt qua, nhưng đối với người tinh thông võ thuật thì không phải cửa ải khó khăn gì.
Mắt thấy ngọn lửa đã bao phủ đầu thành, còn lại một nữ tử cuối cùng, Đơn Phi vội vàng nắm lấy nàng bay ra vòng lửa, không may ngọn lửa bén vào áo, nữ tử không biết cả dập tắt lửa trên áo mình, Đơn Phi thấy thế liền quát: - Còn không dập lửa?
Vừa dứt lời chỉ nghe một tiếng sấm chớp, một cơn mưa to kéo đến.
Cơn mưa kéo đến rất nhanh nhưng cũng qua đi rất nhanh, ngọn lửa trên váy áo của nữ tử đã được dập tắt.
Đơn Phi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, không biết đám mây nào đã tạo mưa, cơn mưa trong ngày nắng rất hiếm gặp, lúc này lại mưa, là trùng hợp hay sao?
Trời quang mây tạnh, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ thành lầu, Vu Điền Vương cả người ướt sũng chạy đến, theo sau là đám tướng binh Vu Điền bộ dạng cũng chật vật như vậy.
Đưa tay ngăn lại, Vu Điền vương khiến dân chúng yên lặng, kích động nhìn Đơn Phi ở đầu thành, đột nhiên tất cả quỳ xuống bảo: - Phi Thiên Sứ giả giáng lâm Vu Điền, bảo vệ chúng sinh Vu Điền. Tiểu vương có mắt không tròng, kính xin Phi Thiên sứ giả thứ tội!
Vu Điền Vương quỳ xuống, đám người phía sau gã thấy thế liền khấu đầu theo, sợ run không nói nên lời
Trong phút chốc, trên thành lầu Vu Điền lặng ngắt như tờ, một mảnh nghiêm nghị.