Chương 762: Linh thạch Phi Thiên
Ban Doanh càng nghe càng mơ hồ, thầm nghĩ, có cần máu chó như vậy không, còn hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh sao? Ông ta hiểu sự đời, trên đời này có người khi mông muội thì sẽ không thể nói lý được, loại người này hoặc là ngoan cố không tin gì cả, hoặc là không bao giờ nghi ngờ cái gì cả.
Vị Vu Điền Vương này uống nhầm thuốc gì…Đơn huynh đệ làm sao có thể hô mưa gọi gió chứ?
Trong lòng Ban Doanh nghi hoặc, Vu Điền Vương cười bảo: - Ban lão trượng…ban nãy…ông không thấy đó thôi, yêu tăng vốn nổi lửa trên đầu thành, muốn lấy mạng người thân của bổn vương. Không ngờ sau khi Phi Thiên Sứ Giả bay đến thành lâu, thì đột nhiên có cơn mưa to kéo đến dập tắt lửa do yêu tăng đốt. Trước đó sứ giả còn dùng thần gió trợ lực đánh bại yêu tăng nữa.
Ta không nhìn thấy còn không phải là vì ngươi bắt ta vào tù à?
Ban Doanh hơi ngạc nhiên, không khỏi đưa mắt dò hỏi đám Trụ Tử. Trụ Tử hiểu ý, ấp a ấp úng: - Đích thật là có cơn mưa to kéo đến, còn thần gió gì đó…ta không thấy.
Đầu óc Trụ Tử đơn giản, biết Ban lão cha đang hỏi sự thật, vì thế không dám thêm mắm thêm muối. Nhưng gã nghe Vu Điền Vương miêu tả sinh động, bản thân gã cũng có nghi ngờ, thầm nghĩ người ta là quân chủ một nước, nói không chừng đầu óc và mắt tốt hơn gã, nói không chừng Vu Điền Vương nhìn thấy những gì mà Trụ Tử gã dùng mắt thường nhìn không thấy thì sao?
- Đơn lão đại…đây là thần thông của huynh sao? Trụ Tử hơi chần chừ hỏi.
Vu Điền Vương thoải mái cười to: - Bổn vương biết Phi Thiên Sứ Giả khiêm tốn, nhưng trên dưới Vu Điền đều tận mắt nhìn thấy việc này. Nếu đã như vậy, Phi Thiên Sứ Giả hà tất giấu diếm?
Trời đổ mưa thật sự không liên can đến ta, dù đây không phải chuyện xấu nhưng ta cũng không muốn gánh đâu. Còn về thần gió, e là ngươi nhìn nhầm rồi, không phải là ngươi coi những mảnh đá vụn, binh khí đó như là cánh tay của thần gió đó chứ?
Đơn Phi biết dù là Diễn nghĩa ngàn năm sau cũng hình dung Gia Cát Lượng có thể hô mưa gọi gió, còn Lưu Bị cũng không ngoại lệ dùng máu chó phá tan thần thông của đám người Trương Giác…
Nhân loại của mấy ngàn năm sau còn có cách nghĩ này thì sao hắn dám chờ mong vào tư duy khoa học của Vu Điền Vương? Từ xưa đến nay, con người luôn sùng bái thần linh, nếu không hệ thống thần tiên của Hoa Hạ cũng không phức tạp hỗn loạn như thế!
Khẽ mỉm cười, Đơn Phi chỉ quan tâm chủ đề chính: - Thần quang và quyết Xuyên sơn mà bệ hạ nói là gì vậy?
Ngươi lại muốn hù ta!
Trên mặt Vu Điền Vương in bốn chữ to đó, thầm bảo ngươi đã xuất ra cả thần thông thế này mà còn không biết sao? Nhưng Phi Thiên Sứ Giả đã hỏi thì Vu Điền Vương đành cung kính đáp: - Thần quang là chỉ quang hoa chói lọi xuất hiện trên người mỗi khi thần nhân xuất thần thông. Nhưng mỗi một thần nhân khác nhau đều có quang hoa khác nhau, vai lửa là thần quang đặc thù của Phi Thiên Sứ Giả, chỉ duy nhất Phi Thiên Sứ Giả mới có đôi vai lửa đó. Còn quyết Xuyên sơn…là chỉ pháp thuật mà sứ Phi Thiên Sứ Giả thi triển trước mắt biết bao người khi nãy, khi đó Phi Thiên Sứ Giả không những có thể lướt đến mười trượng trong chớp mắt, hơn nữa còn có thể xuyên qua…tấm kính kia.
Ông ta không dám nhắc đến kính chiếu yêu, chỉ sợ khiến Đơn Phi không vui, nói tiếp: - …Đó chính là quyết Xuyên sơn! Trong truyền thuyết, sau khi Phi Thiên Sứ Giả dùng đến, dù phía trước là núi cao cũng không thể ngăn cản ngài, vì thế tổ tiên người Vu Điền gọi thần thông này là quyết Xuyên sơn.
Đơn Phi đã hiểu ra.
Hắn dùng Lục giáp bí chúc di chuyển trong không gian dị độ, vật thể trong không gian bình thường không thể tạo thành trở ngại cho hắn. Năm xưa chắc chắn có người đã dùng cách này, nhưng rơi vào mắt người dân Vu Điền thì lại biến thành cái gọi là quyết Xuyên sơn!
Vu Điền Vương thấy Đơn Phi không hề phủ nhận, mỉm cười nói: - Nhưng người thấy việc này e là không nhiều, sau khi bổn vương thấy đôi vai lửa của Phi Thiên Sứ Giả liền dự đoán Phi Thiên Sứ Giả sẽ sử dụng quyết Xuyên sơn, vì thế mới nhìn sang yêu tăng, may mắn chứng kiến tài thần thông của Phi Thiên Sứ Giả.
Thần sắc có chút kiêu ngạo, Vu Điền Vương lại bảo: - Thần tích bậc này, tuyệt đối không phải tục nhân có thể nhìn thấy. Dừng một lúc, Vu Điền Vương lại bổ sung: - Thôi Trấn Tướng cũng nhìn thấy đấy.
- Vì sao bệ hạ lại quen thuộc chuyện của Phi Thiên Sứ Giả đến vậy? Đơn Phi lại hỏi.
Vu Điền Vương cảm thấy Đơn Phi ngày càng quen thuộc, liền vui vẻ nói: - Chẳng lẽ Phi Thiên Sứ Giả đã quên, hai ngàn năm trước ngài từng đến Vu Điền, lúc đó dù Vu Điền chưa lập quốc, nhưng tổ tiên của chúng ta đã ghi lại sự tích của Phi Thiên Sứ Giả, vì thế bổn vương mới biết được những việc này.
Ban Doanh thầm nhíu mày, càng nói càng không ra gì, Đơn huynh đệ chỉ mới đầu hai mươi, sao lại đến Vu Điền vào hai ngàn năm trước được chứ?
Đơn Phi suy nghĩ nói: - Vậy ghi chép ở đâu, không biết bệ hạ có thể cho ta xem không?
Vu Điền Vương lập tức nói: - Tất cả được ghi lại trên linh thạch Phi Thiên, hiện đang cung phụng trong chùa Tán Ma.
- Linh thạch Phi Thiên sao? Đơn Phi lập tức hỏi: - Đó là thứ gì?
Nếu là lúc trước, Đơn Phi sẽ không để ý đến những danh từ này, hắn biết người xưa sùng bái rất nhiều vật tổ, một số phong tục lưu truyền lại sớm đã mất đi ý thật bên trong rồi.
Linh thạch, thần tích gì đó đa phần là thứ mà người đời sau vì tăng cường cảm giác tồn tại tín ngưỡng của bản thân mà miễn cưỡng nhào nặng ra. Nhưng hắn tính toán thời gian, Phi Thiên Sứ Giả mà Vu Điền Vương nói hơn phân nửa là có liên quan đến Đơn gia, người có thể dùng Lục giáp bí chúc chắc chắn là họ Đơn! Thứ này có phải là do Đơn Bằng để lại không?
Người truyền dạy Lục giáp bí chúc cho hắn…có phải là Đơn Bằng không? Nghĩ đến đây, Đơn Phi liền rất lưu ý đến ghi chép của nước Vu Điền.
Vu Điền Vương cau mày: - Bổn vương không biết miêu tả thế nào, đó là một tảng đá thế này. Ông ta khoa tay múa chân miêu tả tảng đá hình tam giác cân chừng một xích: - Tảng đá đó do tổ tiên Vu Điền để lại, có thần thông không thể tin nổi. Sau khi Vu Điền lập quốc liền đặt tảng đá trong chùa Tán Ma cung phụng.
Đơn Phi trầm ngâm nói:
- Không biết liệu bệ hạ có thể để ta đến chùa Tán Ma xem thử không?
Vu Điền Vương hơi kinh ngạc, khó hiểu vì sao Đơn Phi sao lại nóng lòng như vậy: - Vì sao Phi Thiên Sứ Giả lại vội vàng như thế? Hôm nay Phi Thiên Sứ Giả đã vất vả rồi, hay là nghỉ ngơi vài ngày, sau đó bổn vương sẽ dẫn ngài đến chùa Tán Ma? Hơn nữa…yến tiệc đã chuẩn bị thỏa đáng, kính xin Phi Thiên Sứ Giả nhập tiệc.
Đơn Phi không phải người làm lỡ thời gian chỉ vì một bữa cơm: - Dùng cơm không vội, xin bệ hạ chuẩn bị chút lương khô là được rồi. Nếu bệ hạ mệt nhọc, có thể để người khác dẫn chúng ta đi cũng được.
Vu Điền Vương thấy Đơn Phi kiên trì, không dám làm trái ý, ông ta không muốn bỏ qua cơ hội thân thiết với “Thiên Sứ”, dù mấy ngày liên tục tâm lực tiều tụy, nhưng ông ta vẫn hưng phấn nói: - Phi Thiên Sứ Giả căn dặn, sao bổn vương lại có thể không đi cùng. Người đâu, chuẩn bị xe.
Sau khi truyền chỉ ông ta lại nhỏ giọng căn dặn tùy tùng vài câu. Không bao lâu sau, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mọi người liền lần lượt lên xe, dưới sự hộ vệ của binh sĩ, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi đến chùa Tán Ma.
Vu Điền Vương vì muốn thể hiện sự thân thiện, không tiếc hạ mình cùng ngồi một xe với Đơn Phi và Ban Doanh. Đơn Phi cũng không bỏ lỡ cơ hội này, liền hỏi Ban Doanh: - Ban lão trượng, vì sao lúc đó Ba La tăng lại hãm hại ông?
Ban Doanh cau mày nói:
- Ban thị kinh doanh ở Tây Vực nhiều năm, trước giờ làm việc công bằng công chính, vì thế đắc tội không ít người, khó tránh có kẻ hạ độc thủ với Ban thị. Ba La tăng làm thế lẽ nào là muốn giành mối làm ăn của Ban thị? Nhưng cũng không giống lắm.
Vu Điền Vương thấy Ban Doanh nhìn mình liền vội vã khoát tay nói: - Bổn vương cũng không biết yêu tăng muốn làm gì. Thật ra…đây là lần đầu yêu tăng kia đến Vu Điền, nhưng không biết y làm cách nào thu phục Ba La, sau khi gặp bổn vương, dùng yêu thuật uy hiếp bổn vương, nếu bổn vương không nghe lời y, y sẽ giết chết hết mọi người trong cung Vu Điền.
Thần sắc hơi ủy khuất, Vu Điền Vương nói: - Phi Thiên Sứ Giả cũng thấy đó, yêu tăng kia thực sự có pháp thuật cao siêu, bổn vương căn bản không còn đường phản kháng, chỉ biết làm theo lời y. Yêu tăng đã nói, chỉ cần xong chuyện y sẽ để bổn vương và trên dưới Vu Điền bình an vô sự, vì thế…bổn vương liền làm theo lời dặn của y.
Sau đó thì ngươi muốn giết chết ta à?
Ban Doanh than thở trong lòng, nhưng thấy đôi mắt Vu Điền Vương như ẩn lệ sám hối, bộ râu run run, vì thế không tiện nói gì nữa.
- Ba La tăng bảo ngài bắt Ban Doanh, sau đó tiếp tục lễ hành tượng? Đơn Phi hỏi.
- Đúng vậy. Vu Điền Vương gật đầu nói: - Việc hành tượng vốn do tăng nhân của chùa Tán Ma chủ trì, nhưng không biết yêu tăng kia từ đâu tìm ra những tăng nhân đó, lại mang theo tấm kính kỳ lạ kia đến. Những việc còn lại bổn vương thật sự cũng không rõ.
Ban Doanh cau mày hỏi: - Vì sao Đơn huynh đệ lại chú ý đến dụng ý của Ba La tăng kia vậy?
Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ta e là nước Vu Điền chỉ là một trong những mắt xích, cái lưới thật sự của kẻ địch vẫn đang tiềm ẩn ở nơi sâu thẳm nào đó. Dừng một hồi, Đơn Phi lo lắng nói: - Ba La tăng và Vu Sư ở Lâu Lan đều như nhau, mục đích thật sự của họ…không chỉ là diệt trừ Ban thị, mà còn có liên quan đến chuyện diệt thế nữa.
- Chuyện diệt thế là sao?
Ban Doanh kinh sợ nói.
Thân hình Vu Điền Vương run rẩy, thất thanh nói: - Diệt thế? Chẳng lẽ lời tiên đoán đó sắp thành sự thật sao?
- Tiên đoán gì? Đơn Phi lập tức hỏi ngược lại.
Vu Điền Vương run run nói: - Trên linh thạch có để lại ký hiệu kỳ lạ, năm đó có thần vu phá giải, nói Phi Thiên Sứ Giả từng nói, hai ngàn năm sau thời đại ngài ấy, tai họa sẽ tái hiện…
Thần sắc sợ hãi, Vu Điền Vương run giọng nói: - Nhất thời bổn vương cũng không thể giải thích rõ, Phi Thiên Sứ Giả …
Ông ta cho rằng Đơn Phi chính là Phi Thiên Sứ Giả, thầm nghĩ, chẳng phải do người tiên đoán sao, vì sao ngươi còn hỏi ta chuyện này chứ?
Đơn Phi suy nghĩ, cảm giác xe ngựa đã dừng lại, Vu Điền Vương vội nói: - Nói không chừng sau khi Phi Thiên Sứ Giả nhìn thấy linh thạch Phi Thiên sẽ nhớ ra mọi việc, đã đến chùa Tán Ma rồi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa chùa, chỉ thấy tăng nhân xếp thành hai hàng nghênh đón.
Vị chủ trì đứng đầu kia mặt mũi hiền lành, hai tay tạo thành chữ thập hành lễ: - Tiểu tăng cung nghênh Vu Điền Vương đại giá quang lâm. Không biết... Vu Điền Vương…
Vu Điền Vương ngắt lời: - Tô Tất Địa pháp sư, bổn vương tới đây là cùng Phi Thiên Sứ Giả tham quan linh thạch Phi Thiên, còn mong pháp sư dẫn đường đến điện Phi Lai.
Tô Tất Địa pháp sư hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều. Hợp lễ xoay người, Tô Tất Địa pháp sư vừa định dẫn lối thì nghe Vu Điền Vương kinh ngạc nói: - Đan Mã, sao con lại ở đây?
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Vu Điền Vương, chỉ thấy trên con đường bên cạnh phía cửa chùa có chiếc xe nhẹ nhàng đi tới. Màn xe vén lên, thiếu nữ một thân áo tím đi xuống xe, duyên dáng nói: - Đan Mã bái kiến bệ hạ…và Phi Thiên Sứ Giả.
Thiếu nữ dung nhan thanh tú, mặc dù không xinh đẹp bằng A Cửu, nhưng rất thanh tú trắng nõn. Y sam màu tím càng làm nổi bật làn da trắng như bạch ngọc của thiếu nữ.
Nàng cực kỳ ngượng ngùng, dù thăm hỏi Vu Điền Vương và Đơn Phi, nhưng nàng không dám ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ.
Vu Điền Vương cười ha ha nắm lấy tay ngọc của thiếu nữ, nói: - Phi Thiên Sứ Giả, đây là đứa cháu gái ta thương yêu nhất, tên Đan Mã, hai người từng gặp nhau đấy. Lúc đầu thành cháy to, Phi Thiên Sứ Giả đã cứu nàng, Đan Mã rất ngoan, tin chắc là cảm tạ thần phật cứu trợ nên đến chùa Tán Ma tạ thần, không ngờ gặp Phi Thiên Sứ Giả tại đây. Hai người hôm nay gặp nhau hai lần, nói ra Phi Thiên Sứ Giả và Đan Mã cũng rất có duyên đấy.