Thâu Hương

Chương 763: Từ trường và Phật quang.

Chương 763: Từ trường và Phật quang.


hương 763: Từ trường và Phật quang
Khi Vu Điền Vương nói dối thì mắt cũng không cần chớp.
Có câu cố gắng không chắc sẽ thành công, không có gắng thì nhất định sẽ thoải mái, nhưng Vu Điền Vương không đồng ý với cách nói này. Ông ta biết không cố gắng thì ngoài trừ chờ chết ra thì không gì là thoải mái cả, vì thế ông ta không cho rằng lời kiến nghị của Thôi Trấn Tướng là đúng.
Phi Thiên Sứ Giả không phải vô duyên vô cớ tới Vu Điền!
Dù sao cũng là quân chủ một nước, ông ta cũng không phải hạng bất tài, ông ta có thể hiểu được điểm này, vì thế thấy Đơn Phi diệt Ba La tăng, liền cố gắng kéo gần mối quan hệ với Đơn Phi.
Hai ngàn năm trước Phi Thiên Sứ Giả bảo vệ dân chúng Vu Điền, nhưng không có nghĩa người ta có nghĩa vụ chiếu cố cả nhà ngươi. Người thân vài năm không gặp cũng thấy xa lạ, huống hồ là Phi Thiên Sứ Giả của hai ngàn năm trước quay lại, còn coi trọng Vu Điền sao?
Vu Điền Vương lo lắng, vì thế mới khổ tâm lôi kéo quan hệ với Phi Thiên Sứ Giả. Đương nhiên, nếu thật sự kết thành thân thích thì tốt nhất. Ông ta vốn muốn để cháu gái Đan Mã xuất hiện trên yến tiệc, không ngờ Phi Thiên Sứ Giả vội vã đến chùa Tán Ma. Vu Điền Vương một kế không thành, lại sinh diệu kế để Đan Mã nhanh chóng đến chùa Tán Ma, dựng màn kịch tình cờ gặp nhau.
Có câu một trắng che trăm xấu, khi nghèo hủy tất cả. Vu Điền Vương tự cao có tiền tài, mà Đan Mã không còn dáng vẻ mặt mặt ám khói luộm thuộm nữa, sau khi duyên dáng xuống xe ngựa thì vẻ mặt tỏ ý ngại ngùng hai má hơi đỏ, không hề kém cạnh nữ tử đứng bên cạnh Đơn Phi, trong lòng Vu Điền Vương rất hài lòng.
Có điều “khẩu vị” của Phi Thiên Sứ Giả hình như có chút đặc biệt, chỉ gật đầu chào Đan Mã, không nhiệt tình cho lắm.
Vu Điền Vương thấy thế thì có chút lo lắng vỗ nhẹ trán nói: - Bổn vương quên mất, Đan Mã biết nhiều chuyện về linh thạch Phi Thiên hơn bổn vương, để nàng giải thích với Phi Thiên Sứ Giả là tốt nhất. Không biết…không biết…ý Phi Thiên Sứ Giả thế nào?
Đơn Phi không kìm nổi cười nói: - Bệ hạ quá khách khí rồi, làm phiền Đan Mã cô nương.
Hai má Đan Mã đỏ ửng, khẽ cắn môi đỏ, liếc nhìn A Cửu, chỉ thấy A Cửu cũng đang nhìn nàng, Đan Mã ngạc nhiên, vội vã chuyển mắt.
Lúc này chủ trì Tô Tất Địa mới hỏi: - Bệ hạ, có thể di giá đến điện Phi Lai chưa?
Vu Điền Vương ho nhẹ bảo: - Làm phiền pháp sư.
Dưới sự dẫn dắt của chủ trì Tô Tất Địa, mọi người men theo con đường rộng lớn đi đến phía sau ngôi chùa.
- Đan Mã, sao không nói về chùa Tán Ma với Phi Thiên Sứ Giả? Thấy cháu gái và Đơn Phi có chút xa lạ, Vu Điền Vương hận không thể cột chặt hai người lại với nhau, rảnh rỗi tìm lời để nói.
Đan Mã lại đỏ mặt, hơi ngượng ngập nói: - Phi Thiên Sứ Giả e rằng có điều không biết, tiền thân của chùa Tán Ma là chùa Phi Lai.
Trong lòng Đơn Phi khẽ nhúc nhích, lẩm bẩm nói: - Chùa Phi Lai? Chẳng lẽ là nói ngôi chùa từ trên trời giáng xuống hay sao?
Ban Doanh đầu tư tâm huyết vào việc kinh doanh, ít khi quan tâm đến thần thoại, Phật pháp, âm thầm lắc lắc đầu, thầm nghĩ làm sao có thể chứ?
Đơn Phi nói thế là vì nhớ đến thần thoại có liên quan đến Phi Lai Phong. Trên đời này núi non chưa chắc được hình thành từ việc biến đổi vỏ trái đất, có thể còn do thiên thạch rơi xuống mà tạo thành.
Đan Mã cười bảo: - Phi Thiên Sứ Giả thật thông minh, vừa nghe đã biết nguồn gốc của chùa miếu này. Nhiền người nghe nói đến truyền thuyết này ngoài mặt đều ậm ừ gật gù, nhưng trong lòng không tin.
- Đứa trẻ này… Vu Điền Vương không kìm nổi cười mắng: - Phi Thiên Sứ Giả không gì làm không được, kiến thức đương nhiên sâu rộng, những việc không sao tin nổi đối với phàm phu tục tử đều vô cùng bình thường đối với Sứ Giả, cứ nói đôi vai lửa…
- Chúng ta hãy nói về chùa Phi Lai đi. Đơn Phi vội vàng quay về chủ đề chính.
Đan Mã tự nhiên cười nói, ít nhiều mất đi cảm giác xa lạ lúng túng ban nãy: - Thật ra Phi Thiên Sứ Giả nói chưa đúng lắm, không phải ngôi chùa từ trên trời giáng xuống, mà là chỉ Phi Lai thạch từ trên trời rơi xuống. Theo truyền thuyết của tổ tiên Vu Điền, ở nơi này có một hôm bầu trời đặc biệt sáng ngời, sau đó vang lên một tiếng nổ cực lớn, tiếp đó đất trời rung động. Tổ tiên Vu Điền không biết vì lý do gì, ngay hôm sau cả gan chạy đến đây xem, phát hiện nơi này xuất hiện một hố to.
Rất giống với hiện tượng thiên thạch rơi xuống tạo nên.
Đơn Phi ít nhiều cũng hiểu, hỏi tiếp: - Sau đó thì sao?
Lúc mới gặp Đơn Phi, Đan Mã đã bị tài năng của hắn thu hút, nhưng sau khi nói chuyện với hắn, mới phát hiện hắn không hề có vẻ vênh váo nghênh ngang như thế, trong lòng cũng thoải mái hơn, nói: - Sau đó tổ tiên Vu Điền có người dũng cảm buộc dây thừng lên người thả mình xuống hố xem thử bên trong có gì, lúc đi lên mang theo linh thạch Phi Thiên. Theo truyền thuyết, lúc đó trên linh thạch Phi Thiên có ánh sáng chuyển động, rất giống với pháp khí thần tiên, còn tổ tiên cũng vì thế có được gợi ý của Phi Thiên Sứ Giả, dựng chùa Phi Lai cất giữ Phi Thiên thạch. Họ nói chỉ có cách này, Phi Thiên Sứ Giả mới có thể tiếp tục bảo vệ bá tánh bình an vô sự.
Hơi ngừng lại, Đan Mã nói tiếp: - Sau đó nhiều nơi ở Tây Vực biến động, nhưng dù chùa Phi Lai có xuống cấp, nhưng cứ cách trăm năm Quân Chủ Vu Điền sẽ nhận được gợi ý trên linh thạch, tu sửa ngôi chùa lần nữa. Cứ thể trải qua hai ngàn năm, chùa Phi Lai đã biến thành chùa Tán Ma bây giờ, còn điện Phi Lai hiện nay thật ra chính là chùa Phi Lai lúc trước.
Ban Doanh không cho là đúng, trong lòng Đơn Phi lại nghĩ, Phi Lai thạch và vật khí của bọn người Hoàng Đế để lại rất giống nhau, nếu Phi Lai thạch có liên quan đến Đơn Bằng, nói không chừng chính là kết tinh của khoa học công nghệ cao, thỉnh thoảng sẽ hiển thị chút văn minh, mới khiến cho người đời sau cho rằng đó là thần tiên hiển linh?
Giờ đây Đơn Phi đã có cách nhìn khác về thần tiên.
Thần tiên các nước đều không đáng tin cậy.
Nếu thần tiên có thể tin cậy được, vì sao đến thời đại của hắn chỉ còn lại truyền thuyết mà không thấy thần tiên nào xuất hiện? Đám thần tiên này giống như đã hẹn với nhau vậy, bất kể trường sinh bất tử bao nhiêu năm, nói chung đến thời đại của hắn đều đồng loạt biến mất hết.
Đơn Phi bây giờ đã hiểu, là do vật thể văn minh khoa học kỹ thuật tiên tiến của đám người Hoàng Đế rải rác ở khắp nơi trên thế gian này, thi thoảng có người xưa phát hiện, cho nên ngộ nhận rằng đó là thần tích lưu truyền lại.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi khẽ thở dài.
Trong khi hai người nói chuyện, chủ trì Tô Tất Địa chỉ về phía trước nói: - Phía trước chính là đại điện, tức là điện Phi Lai.
Mọi người đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy điện Phi Lai không tráng lệ như những ngôi điện khác trong chùa Tán Ma, ngược lại có chút quá giản dị. Đám người Trụ Tử thấy thế thì hơi thất vọng, thầm nghĩa, sao địa bàn của Đơn lão đại lại đơn sơ như vậy? Sau này phải nghĩ cách xây dựng xa hoa chút.
Chủ trì Tô Tất Địa như nhìn thấu suy nghĩ đám người Trụ Tử, giải thích: - Lời dạy tổ tiên truyền lại, điện Phi Lai là nơi cầu sinh, không nên quá xa hoa, vì thế khi xây dựng mới làm đơn giản như vậy.
Chủ trì Tô Tất Địa dẫn đoàn người đi đến hành lang dài trước điện, hai bên hành lang đều là bích hoạ tuyệt đẹp, Đơn Phi thấy thế bất giác thả chậm bước đi. Hắn biết đây chính là chân tích thời cổ, nếu ở thời hiện đại, thân phận của hắn không thể dễ dàng chứng kiến những chân tích này, nay có cơ hội, sao có thể không nhìn cho kỹ chứ?.
Đan Mã thấy Đơn Phi có hứng thú với những bức bích hoạ này, chỉ vào hình Đơn Phi đang nhìn và nói: - Những bức bích hoạ này đều kể về chuyện kiến quốc của Vu Điền. Bức này nói…con của A Dục Vương Thân Độc bị kẻ gian hạ độc móc hai mắt, A Dục Vương đại nộ, phạt thủ hạ bảo vệ hoàng tử đến phía bắc núi tuyết, những người này vốn muốn xưng vương ở đây, nhưng bị Đế Tử Đông Thổ đánh bại, thành lập nước Vu Điền tại đây. Còn chùa Phi Lai cũng trở thành chùa của nước Vu Điền dưới sự bành trướng của Đế Tử Đông Thổ, qua nhiều thế hệ, quy mô mở rộng, vì thế đổi tên thành chùa Tán Ma.
Đơn Phi khẽ gật đầu.
Theo hắn biết, trong ghi chép về Tây Vực của Đường Huyền Trang từng nhắc đến chuyện kiến quốc của Vu Điền, cũng không khác lời Đan Mã nói bao nhiêu. Dấu chân của người viễn cổ thậm chí còn đi xa hơn tưởng tượng của người thời nay nữa, mà thời gian tiếp xúc giữa Trung Nguyên và các nơi trên thế giới thậm chí còn sớm hơn rất nhiều người nghĩ.
Phần lớn mọi người chỉ biết Trịnh Hoà thời Minh bảy lần đến Tây Dương, mấy lần đến châu Phi, nhưng không ngờ người Trung Nguyên đã đặt chân đến châu Mỹ vào mấy ngàn năm trước, cái tên Đế Tử Đông Thổ mang đậm sắc thái phương Đông.
Đơn Phi không biết Đế Tử Đông Thổ là ai, nhưng tên như ý nghĩa, biết người này chắc là hậu nhân của đế vương đến từ Trung Nguyên. Đế Tử Đông Thổ trên bích hoạ thoạt nhìn khuôn mặt rất nghiêm nghị, có điều có thể chỉ là cách vẽ tả ý thôi.
Cách khắc họa tượng thần Trung Á rất giống với phương Đông, chú trọng đến đặc trưng của chủng tộc, không miêu tả chi tiết. Nguyên nhân có rất nhiều, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì người khắc hoạ không có cơ hội gặp chính nhân vật của bức họa.
Đột nhiên Trụ Tử nói:
- Đơn lão đại, Đế Tử Đông Thổ này rất giống huynh đấy.
- Đừng nói bậy. Ban Doanh không nhịn nổi nói. Đơn huynh đệ nhà chúng ta rất bản lĩnh, nhưng đừng có việc gì cũng kéo lên người hắn được nha. - Y và Đơn huynh đệ giống chỗ nào chứ?
Trụ Tử đưa tay chỉ đôi vai của Đế Tử Đông Thổ, nói: - Nhìn này, đôi vai của y cũng bốc lửa, không phải là trang sức áo quần kỳ lạ, mà là ngọn lửa rất giống lúc Đơn lão đại triển hiện thần thông, dù màu sắc ngọn lửa hơi khác, nhưng không khác nhiều lắm. Chắc Đế Tử Đông Thổ cũng là người có thần thông!
A Cửu luôn giữ trầm mặc, chỉ là thỉnh thoảng nhìn sang Đan Mã, thoáng chút suy tư, nghe vậy đột nhiên nói: - Trụ Tử nói đúng, ở nước Quý Sương, chỉ cần là người có thần thông đều có thần quang như thế.
Trong lòng Đơn Phi khẽ động, đột nhiên nhớ đến một việc cực kỳ kỳ lạ, A Cửu nói có vẻ tùy ý, nhưng thật ra nàng đã nói ra đặc điểm chung cực kỳ kỳ lạ của tượng thần thời cổ.
Dù tượng thần đó đến từ châu nào, khi đắp nặn tạo hình có rất nhiều tượng thần đều không hẹn mà cùng phát ra ánh sáng từ bộ phận nào đó trên cơ thể hoặc trên đỉnh đầu.
Không những tượng thần, hiện tượng này còn biểu hiện rất rõ ràng trong tượng Phật, Phật Thích Ca thậm chí còn phát ra quầng sáng hai tầng hình hồ lô nữa!
Thế nhân có nhiều giải thích về hiện tượng này, nhưng đến thời đại của Đơn Phi, giải thích khiến người ta ngày càng tin tưởng nhất chính là những người đó chưa chắc là thần, mà là từ trường cực kỳ kỳ dị trên cơ thể họ.
Khoa học đã chứng minh, thân thể con người đích thực có từ trường.
Thân thể con người sao lại không có từ trường? Khí huyết của con người vốn là căn cơ tồn tại!
Nhưng cũng như kinh mạch huyệt đạo, nhiều người với nguyên tắc “không thấy được nghĩa là không tồn tại” phủ nhận cách nói này, đến khi có dụng cụ khoa học có thể đo lường được từ trường này thì rất nhiều người mới tin vào lý luận này.
Từ trường của hầu hết con người đều rất yếu…nhưng người có tu hành, tinh thông nội tức, thậm chí có thể khống chế từ trường trong cơ thể mình đều có thể khiến từ trường này trở nên hùng mạnh, hùng mạnh đến mức có thể thể hiện từ trường ra ngoài.
Thần quang mà họ nói chính là từ trường của cơ thể người, những người có thể thể hiện từ trường ra ngoài là những người cực kỳ tinh thông nội tức! Như Thích Ca, hay như Đế Tử Đông Thổ, hay như ngọn lửa trên vai Phi Thiên Sứ Giả …
Trong thoáng chốc Đơn Phi đã liên tưởng đến rất nhiều, sắc mặt hơi thay đổi, hắn nhìn sang A Cửu.
Mọi người cũng hướng ánh mắt về phía A Cửu, khó nén thần sắc kinh ngạc rung động.
Trên người A Cửu đột nhiên được hồng quang bao phủ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất