Chương 766: Đâu suất thiên
Đơn Phi nhìn thấy Vu Hàm dường như đang ngồi trên phượng hoàng trong truyền thuyết thì trong lòng cũng kinh ngạc.
Vật tổ long phượng của Hoa Hạ có thể nói là nguồn gốc xa xôi, thế nhưng người đời sau lại chưa bao giờ nhìn thấy hai sinh vật này, do vậy người đời cảm thấy đa phần là thần vật mà người xưa hư cấu nên, nào ngờ ngàn năm trước đích thực từng có phượng hoàng tồn tại!
Có điều chuyện này cũng không có gì lạ, phải biết là trên trái đất đời sau ngoài trừ con người ra, thì các giống loài khác đều bị diệt tuyệt với tốc độ kinh người, nếu thật sự có một tai nạn kinh thiên phá hủy hết tất cả ghi chép, thì con người được sinh ra lần nữa nói không chừng sẽ cho rằng mình mới là tồn tại duy nhất trên đời này.
Sự tự đại của con người không gì hơn thế cả.
Đơn Phi nhìn thấy phượng hoàng kia hơi vỗ cánh thì đã bay ngoài trăm trượng, thầm than Vu Hàm cũng không phải nhân vật nhỏ.
Bạch quang lưu chuyển, phượng kêu vang trời.
Có điều chỉ trong một khắc, thanh thế vòi rồng nơi xa đã yếu đi, trời lại càng tối…đợi khi trời tối đến không thể tối hơn được nữa thì xung quanh lại sáng bừng lên.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, chợt phát hiện vẫn mình vẫn còn đang ở trong điện Phi Lai. Vốn dĩ bọn họ gần như có cùng góc nhìn với Đơn Bằng, Vu Hàm, nên mới bất tri bất giác rơi vào trong ảo cảnh của linh thạch tự thuật. Đợi khi linh thạch tự thuật mất hết, ảo cảnh do nó tạo ra không còn nữa, thì bọn họ mới tỉnh ra phát hiện mình vẫn ở nguyên tại chỗ.
Trong khi ngơ ngác nhìn nhau, Ban Doanh bất giác nói: -Chuyện…chuyện này xong rồi?
Đơn Bằng, Vu Hàm rất kiệm lời, chỉ hơi vươn người, lọt vào trong mắt Ban Doanh đã rất chấn kinh rồi. Chuyện tới bây giờ, ông ta không thể không tin trên đời này thật sự có người mang thần thông, nhưng ông ta lắng nghe lại rất mờ mịt khó hiểu.
Vu Điền Vương cung kính nói với Đơn Phi: -Phi Thiên Sứ Giả, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đơn Phi nhìn thấy tất cả mọi người đều rất mong đợi, giải thích một cách đơn giản: -Hình ảnh này ghi chép lại một số chuyện của hai ngàn năm trước, hai người trong hình ảnh một tên Đơn Bằng, một tên Vu Hàm, bọn họ cũng coi như là cánh tay trái cánh tay phải của Nữ Vương Nữ Tu thời thượng cổ.
Hắn cố gắng miêu tả ân oán bên trong một cách ngắn gọn dễ hiểu, mọi người bất luận là biết hay không cũng đều than thở không thôi.
Đan Mã lại càng nhập tâm lắng nghe, thầm nghĩ mình tự phụ kiến thức rộng rãi, nhưng nếu bàn về trải nghiệm nhân sinh thì thật sự không bằng một phần trăm của Đơn Phi nữa.
Ban Doanh nghe rất nhập thần, đợi khi Đơn Phi hơi tạm ngừng thì lập tức hỏi:
-Đơn huynh đệ, đệ rất giống Đơn Bằng này, lẽ nào…có quan hệ với ông ta?
Đơn Phi nhìn thấy dáng vẻ như đã chắc chắn của mọi người, cười khổ nói: -Coi như là vậy, ta là truyền nhân của mạch Đơn gia.
Mọi người hơi xôn xao, đám người Trụ Tử càng vui mừng phấn chấn: -Đơn lão đại, bối cảnh của huynh như thế sao không nói sớm chứ? Trên đường đi còn hại chúng ta lo lắng đề phòng nữa.
Những người này sớm đã tâm phục khẩu phục Đơn Phi, biết Đơn Phi có bối cảnh như thế lại vui sướng từ tận đáy lòng.
Ban Doanh phì cười nói: -Có bối cảnh thì sao chứ? Muốn thành công thì phải dựa vào thực lực và cố gắng. Đơn huynh đệ không muốn nói bối cảnh là do khiêm tốn, không muốn kiếm ăn dựa vào bối cảnh. Bối cảnh và thực lực không thể đánh đồng được, có bao nhiêu người có bối cảnh chẳng qua cũng chỉ là có vẻ ngoài hoa lệ, thực ra chỉ là kẻ vô tích sự chứ…
Mặt Vu Điền Vương đỏ bừng, thầm nghĩ ngươi đang nói bản vương sao? Có điều lúc này ông ta không rảnh so đo nhiều, rất ân cần nói: -Phi Thiên Sứ Giả, ngài nói Đơn Bằng và Vu Hàm luôn giám sát bí địa Bạch Lang, không để những người dị hình đó ra ngoài, vậy về sau Đơn Bằng và Vu Hàm thế nào?
Đơn Phi chậm rãi lắc đầu, hạ giọng nói: -Ta chỉ biết về sau Đơn Bằng làm Quỷ môn ngăn chặn bí địa Bạch Lang, mà giữa hai người này…
-Đơn huynh đệ, ta cảm thấy Vu Hàm rất có địch ý với Đơn Bằng. Ban Doanh biết từ đầu đến cuối, rất nhanh đã đoán theo lẽ thường của con người: -Sau này đệ nhìn thấy hậu nhân của Vu Hàm thì nhất định phải cẩn thận một chút.
Đơn Phi thầm cười khổ, nghĩ bụng ta không chỉ phải cẩn thận, còn từng đánh nhau với họ rồi nữa kìa. Trước mắt xem ra đã kết mối thù khó giải với họ rồi.
-Bọn họ sau đó…có phải là Đơn Bằng… Trụ Tử nói được một nữa thì đột nhiên tự tát mình một cái: -Đầu óc ta nghĩ lung tung rồi, Đơn lão đại, huynh bỏ qua cho ta.
Y nói không đầu không đuôi, nhưng Đơn Phi lại đoán được ý của Trụ Tử: -Ngươi nói Đơn Bằng giống như Vu Hàm đã nói…phản bội Nữ Tu?
-Sẽ không, tuyệt đối sẽ không!
Tất cả mọi người đồng thanh nói. Bọn họ đều là người một nhà với Đơn Phi, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng rất có thiện cảm với Đơn Bằng, Đan Mã lại nói: -Một nam nhân thâm tình như thế, làm sao lại phản bội lại lời hứa với nữ nhân mà y yêu nhất chứ?
Đơn Phi im lặng.
A Cửu khẽ cắn môi đỏ, đột nhiên nói: -Ta thấy Vu Hàm này cũng rất yêu Nữ Tu, về sau có phải là Vu Hàm này làm phản, khi Đơn Bằng đối chiến với người dị hình đã ra tay độc ác với Đơn Bằng, nên mới làm cho Đơn Bằng thất bại trong gang tấc không? Bằng không thì nhìn Đơn Bằng chuẩn bị cẩn thận như thế, hẳn là đã nắm chắc phần thắng. Nhưng…bí địa Bạch Lang còn đó…Đơn Bằng rốt cuộc là có diệt bí địa Bạch Lang thay cho Nữ Tu không?
Mọi người phần lớn đều gật đầu.
Trụ Tử lầm bầm nói: -Đáng tiếc tảng đá kia không ghi lại nhiều hơn… Gã còn chưa nói xong thì hai mắt trợn to lên, bởi vì khi y nói chuyện, trên người A Cửu lại có ráng đỏ bao phủ, sau đó lại có từng tia màu đỏ quấn lấy tảng đá như lúc trước.
-Lại có rồi! Trụ Tử kích động kêu lên.
Ban Doanh trở tay đánh một cái qua: -Nói nhỏ chút, đừng có…đừng có…kinh động thần linh.
Trong khi hai người nói chuyện thì Phi Lai thạch lại sáng đến như trong suốt lần nữa…
Oành!
Có tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên bên tai mọi người, mọi người bất giác rung động trong lòng, khi cảm giác được mình nhanh chóng tiến vào trong vô tận, thì có ánh lửa kích động nghênh diệp ập đến không ngừng. Ngoài trừ Đơn Phi, A Cửu ra, thì mọi người bất giác đều lùi ra sau, nhưng tốc độ lùi của họ không nhanh bằng ánh lửa đánh tới, đợi khi ánh lửa đến gần, mọi người mới phát hiện không có cảm giác gì cả.
Bọn họ lại ở trong ảo cảnh chân thật dị thường lần nữa.
Thần sắc mọi người thẹn thùng, nhìn thấy phía trước có ánh lửa sáng chói nhanh chóng xông đến cuối cùng cũng chậm lại, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Ban Doanh lập tức hỏi: -Đơn huynh đệ, đây…là có ý gì?
Không chỉ Ban Doanh, mọi người hoàn toàn không biết ghi chép này có ý nghĩa gì nữa.
Đơn Phi cũng hoang mang: -Hình như là…hình như là cảnh tượng có một vật thể bén nhọn đâm xuống đất tạo thành. Hắn khảo cổ cho quốc gia, do vậy làm việc có thể danh chính ngôn thuận gióng trống khua chiêng, khi tiến hành khảo cổ ở một khu vực đặc thù nào đó sẽ dùng những phương pháp cực kỳ tiên tiến.
Những thứ như xẻng Lạc Dương là công cụ phải có của những người đổ đấu bình thường, nhưng ở thời đại của hắn, ít nhiều cũng coi như là thủ đoạn lạc hậu rồi. Kỹ thuật khoan thăm dò ở thời đại kia của hắn phát triển mạnh mẽ, ngoài trừ có thể dùng thăm dò địa chất ra, có khi cũng sẽ được dùng để khảo cổ. Khi nhân viên khảo cổ dùng kỹ thuật khoan thăm dò, thông thường đều lấy mẫu địa chất lên để phân tích tình hình dưới đất, mà phương pháp càng cao minh hơn chính là gắn máy quan trắc trên đầu máy thăm dò, do vậy có thể quan sát sự thay đổi dưới mặt đất một cách tinh tế, chính xác hơn ở trên mặt đất.
Đơn Phi từng thực hiện việc thăm dò này rồi, thực sự từng nhìn thấy rất nhiều trường hợp khi đầu máy thăm dò tấn công trúng tầng nham thạch, tình hình trước mắt rất giống như đầu máy thăm dò đụng trúng tầng nham thạch cứng rắn.
Có điều hắn không thể lập tức nói rõ với mọi người được, cũng may là ánh lửa kia dần ảm đạm hơn, bên dưới giống như là có thể nhìn thấy hiện tượng nham thạch bị hòa tan, không biết qua bao lâu, hình ảnh nghiêng đi, Đơn Bằng đột nhiên đứng trước mặt mọi người.
Mọi người tuy biết Đơn Bằng tuyệt đối không có ác ý, nhưng khi thấy dáng vẻ Đơn Bằng đứng đó thì trong lòng vẫn hơi run.
Giáp trụ trên người Đơn Bằng đã vỡ thành mảnh vụn rất nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng treo trên người, sắc mặt y cực kỳ xám xịt, giống như đã trải qua chém giết kịch liệt vậy.
Giống như đang nhìn mọi người, lại như đang nhìn về phía xa, Đơn Bằng cao giọng nói: -Thương sinh lâm nạn, ngàn năm có biến, gặp Phi Thiên ta, chứng tỏ là người lương thiện, nếu cho ta đá, ta hộ bình an!
Đang khi nói, hai tay Đơn Bằng chắp lại tạo thành thủ ấn kỳ lạ, chỉ một lát sau lại hóa thành cầu vồng bay lên, chớp mắt biến mất không thấy đâu!
Bốn phía lại sáng lên.
Mọi người hoang mang mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện vẫn đang ở trong điện Phi Lai không có gì bất ngờ cả. Tuy bọn họ đã xem được thêm một ghi chép, nhưng sự hoang mang trong lòng càng sâu thêm.
-Ta biết rồi. A Cửu đột nhiên nói.
Mọi người mồm năm miệng mười nói: -Cô biết cái gì?
A Cửu đánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Đơn Phi: -Đoạn ghi chép này nói về cảnh tượng Phi Lai thạch rơi vào biên cảnh Vu Điền. Cư dân nơi này thời viễn cổ hẳn là những người tin vào thần quái như chúng ta, nhìn thấy ghi chép này nên mới lưu truyền truyền thuyết Phi Thiên Sứ Giả. Bọn họ xem Đơn Bằng như thần tiên, do vậy nghe lời dặn của Đơn Bằng tế điện linh thạch, hy vọng Đơn Bằng có thể mang đến bình an cho họ.
Đơn Phi chậm rãi gật đầu, cảm thấy A Cửu nói có lẽ không chính xác lắm, nhưng cũng gần với chân tướng. Nghe Đan Mã nói khi Phi Thiên Sứ Giả giáng xuống, ánh sáng trên trời cực thịnh, sau đó có tiếng nổ vang trời. Những người đó chỉ nhìn thấy bầu trời, nhưng ghi chép trên đá lại là tình huống khi chui xuống dưới đất!
Tảng đá sao lại ghi chép cảnh tượng này, chẳng lẽ là?
Đơn Phi chợt nhớ đến lúc trước khi ở Vân Mộng Trạch cũng từng nhìn thấy cảnh tượng phi thuyền rời đi, rơi vào đầm lầy. Trên đá này cũng ghi chép lại tình huống này giống như phi thuyền vậy, lẽ nào cũng là một vật phi hành tiên tiến khác, nên mới có thể tự động dò xét ghi chép cảnh tượng xung quanh rồi lưu trữ lại?
Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi tiến lên vào bước, giơ tay sờ lên linh thạch Phi Thiên.
Thần sắc mọi người khác nhau.
Bọn họ nhìn thấy Phi Thiên thạch này thần kỳ như thế, trong lòng thấp thoáng có ý kính sợ, nào dám chạm vào chứ?
Khi chủ trì Tô Tất Địa bái tế cũng phải tắm rửa trai giới ba ngày, sau đó thì cung kính cầu nguyện, không ngờ Đơn Phi nói sờ là sờ, có điều nhìn thấy Vu Điền Vương không ngăn cản, Tô Tất Địa cũng không nói nhiều.
Đơn Phi vừa chạm tay lên linh thạch Phi Thiên thì cảm thấy sau lưng tảng đá có chỗ lồi lõm, giống như có mấy văn tự. Lúc này hắn bất chấp quá nhiều, dứt khoát nâng linh thạch Phi Thiên lên quan sát, liền nhìn thấy phía sau có khắc ba chữ Trung Nguyên vuông vức.
Hắn quen thuộc sự thay đổi của văn tự Hoa Hạ, nhìn một lát đã ra, nói: -Đâu thiên giới! Trong lòng chấn động, Đơn Phi lập tức ý thức được đây là ba chữ trong Lục giáp bí chúc.
Ba chữ “đâu thiên giới” khắc trên tảng đá rốt cuộc là có ý gì đây?
Khi Đơn Phi hoang mang, chủ trì Tô Tất Địa ở bên cạnh khen: -Thí chủ quả nhiên bác học đa tài, lại lập tức nhận ra ba chữ Đâu thiên giới này. Nhớ năm đó cũng có không ít người học rộng nhưng lại không thể giải được hàm nghĩa trong này, cho đến khi cho một dị tăng Thân Độc nhìn thấy ba chữ này, mới mở miệng nói ra ba chữ Đâu thiên giới.
-Tăng nhân kia là ai?
Đơn Phi liền hỏi.
Chủ trì Tô Tất Địa chậm rãi lắc đầu: -Bản tăng không biết.
Đơn Phi hơi thất vọng, nhưng vẫn truy vấn: -Vậy tăng nhân kia có nói tới hàm nghĩa của Đâu thiên giới không?
Chủ trì Tô Tất Địa hơi trầm ngâm, lập tức nói: -Ông ta nói Đâu thiên giới chính là Đâu suất thiên mà kinh Phật nói, nội viện nơi đó là đất lành của Di Lặc Bồ Tát, còn ngoại viện chính là nơi ở của chúng sinh trên đời!