Chương 765: Tin đồn mấu chốt
Nhất thời điện Phi Lai tĩnh lặng.
Ngoài Đơn Phi ra, những người còn lại đều không biết Đơn Bằng và Vu Hàm, nhưng qua cuộc đối thoại ít ỏi của hai người, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng kính sợ.
Những gì hai người họ làm đều là hành động kinh thế hãi tục, không phải việc người tầm thường có thể làm được, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Sau khi nghe Vu Hàm chất vấn Đơn Bằng, A Cửu đột nhiên nói: - Người trong làn sương đó cũng thích Nữ Vương sao? Nàng cũng biết chút quá khứ của Nữ Tu, dù không biết thân phận Đơn Bằng và Vu Hàm, nhưng nàng cảm giác Nữ Vương mà họ nói hơn phân nửa chính là Nữ Tu.
Nàng một lòng thâm tình với Đơn Phi, đương nhiên cũng có hảo cảm với Đơn Bằng có tướng mạo giống với Đơn Phi. Vu Hàm nói năng sắc bén, thấp thoáng có địch ý với Đơn Bằng, điều này nàng có thể nhìn ra được. Nghe thấy ngữ khí của Vu Hàm như thế, nàng cũng đương nhiên cho rằng địch ý đến từ đâu.
Trong lòng Đơn Phi khẽ run.
Không thể không nói giả thiết của A Cửu rất có lý. Nữ Tu bảo hắn đến Lâu Lan tìm người họ Vu, kết quả Vu Sư khống chế Lâu Lan, thuộc hạ của Vu Sư mỗi lần nghe hắn họ Đơn đều hận không thể nghiền xương hắn thành tro...
Người truyền Lục giáp bí chúc cho hắn là ai? Là Đơn Bằng sao? Nếu Đơn Bằng có khả năng tồn tại trên đời này giống như Nữ Tu, vậy Vu Hàm cũng giống như Nữ Tu và Đơn Bằng, cũng có thể bảo tồn hai ngàn năm sao?
Vu Sư và Vu Hàm có quan hệ gì? Đám người Vu Sư căm ghét người Đơn gia như vậy, chẳng lẽ là bắt nguồn từ mối ân oán ngày trước giữa Vu Hàm và Đơn Bằng sao?
Đơn Bằng, Vu Hàm vốn là tả hữu hộ pháp của Nữ Tu, phụng lệnh Nữ Tu nên cùng nhau diệt trừ người dùng Dị Hình Hương, nguyên nhân ân oán của họ cũng bắt nguồn từ Nữ Tu sao? Đơn Bằng yêu Nữ Tu? Mà Vu Hàm cũng yêu Nữ Tu tha thiết?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Đơn Phi, nhìn chằm chằm Đơn Bằng, Đơn Phi không muốn bỏ lỡ bất kỳ mấu chốt nào trong đó.
Đơn Bằng ngưng thần nhìn Vu Hàm giọng điệu ép người, hồi lâu mới khẽ than: “Vu Hàm, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
A Cửu run người, thất thanh nói: - Y là Vu Hàm?
- Cô biết y sao? Đơn Phi lấy làm lạ hỏi.
A Cửu lắc đầu nói: - Muội không biết. Nhưng…lúc muội giúp huynh liên lạc với Huyền Nữ, Huyền Nữ từng quát Ba La tăng: “Đệ tử Vu Hàm sao dám to gan!” Huyền Nữ đoán Ba La tăng chính là đệ tử của người này!
Đơn Phi khẽ nhướn mày.
Vu Điền Vương lộ ý kính sợ, hiển nhiên là cảm thấy người đứng sau Ba La tăng không hề đơn giản.
Vu Hàm trước mặt lại bảo: “Ta không hề nghĩ nhiều, những gì ngươi làm cũng không ít.”
Đơn Bằng nhìn Vu Hàm: “Ta không biết ngươi nói gì?”
Vu Hàm chậm rãi nói: “Từ Cộng Công tới nay, thế giới này đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, vô số di tích viễn cổ hoặc là chìm dưới đáy biển, hoặc là chôn dưới lòng đất, ngươi lại không ngại cực khổ ghi chép lại diện mạo đại lục ngày trước vào “Sơn Hải Kinh” truyền cho Bá Ích, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không biết tại sao ngươi làm thế à?”
Đơn Phi kinh ngạc.
Đơn Phi biết “Sơn Hải Kinh” ghi chép địa lý thời viễn cổ, nhưng không ngờ bản gốc của “Sơn Hải Kinh” lại do Đơn Bằng viết, lý do Đơn Bằng làm vậy thật sự khiến người ta khó lòng suy xét.
Đơn Bằng quay đầu nhìn phương xa, hỏi ngược lại: “Ngươi biết vì sao ta làm vậy?”
Vu Hàm lạnh lùng nhìn bóng lưng Đơn Bằng: “Ngươi sợ sau khi Nữ Tu tỉnh lại, phát hiện thế sự đã đổi, khó tránh sẽ cảm khái, vì thế ghi lại địa lý non nước ngày trước, hy vọng có một ngày Nữ Vương tỉnh lại, vẫn sẽ có người giống như nàng, nhớ về dĩ vãng.”
Đơn Bằng trầm mặc.
Mọi người nghe Vu Hàm nói, nhất thời hoang mang, khó hiểu Vu Hàm đang nói cái gì.
Đan Mã bất giác nhìn sang A Cửu, trong lòng bỗng hiểu ý của Đơn Bằng. Nàng thân là hoàng tôn Vu Điền, trong mắt thế nhân đã là cực kỳ tôn quý vinh quang rồi, nhưng ít ai biết được sự cô đơn của nàng.
Hoàng tôn hoàng thất các đời, có mấy ai được người đời nhớ đến? Những nữ tử có địa vị như nàng ở các thời đại có thể làm được bao nhiêu chuyện để người đời ghi nhớ chứ?
Trong xuân khuê tịch mịch, nàng biết thân phận vinh quang này chỉ là hồng nhan trong chớp mắt, có ngày sẽ biến mất theo gió. Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng đều khó tránh buồn bã không thôi, hoang tưởng sẽ có một ngày có thể có ý trung nhân mặc giáp trụ oai hùng đi đến trước mặt nàng.
Chỉ cần một khoảnh khắc thì đã rạng rỡ cả đời rồi.
Kiếp phù du như cây cỏ, năm tháng khiến người già đi.
Chỉ cần có được một việc đáng nhớ, thì đã không uổng kiếp này rồi; nếu có một người có thể cùng ngươi nhớ lại quá khứ thì đã là cầu mong xa xỉ của đời người rồi.
Nàng hiểu dụng ý của gia gia, càng hiểu dụng ý đó suy cho cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Nam tử trước mắt dù tựa như hùng ưng bay đến trước mắt nàng, nhưng lại chưa bao giờ coi nơi này là bến đỗ cả.
Hai người dù gần, nhưng tình cách xa.
Nàng vẫn luôn ngưỡng mộ A Cửu bên cạnh Đơn Phi, đến khi nghe Vu Hàm nói thế, chớp mắt liền nghĩ đến, nếu thật sự có một ngày, có một người nào đó lặng lẽ vì nàng vẽ lại núi non sông nước, khắc ghi thời gian, chỉ đợi khi nàng nhìn lại sẽ không than thở nữa, vậy cả đời còn gì để tiếc nuối?
Vừa nghĩ đến đây thì lòng nàng đã chua xót, trong mắt ngấn lệ. Đối với nam tử trầm mặc như núi kia, nàng thực sự quyến luyến khôn kể.
A Cửu cảm nhận được ánh nhìn của Đan Mã nhưng nàng không hề quay đầu lại. Khoảnh khắc này mắt nàng cũng thấp thoáng ánh lệ, không biết có phải đang nhớ đến cảnh tượng tương tự không?
“Nhưng người Nữ Vương yêu không phải ngươi, nếu nàng yêu ngươi, vậy Đại Nghiệp từ đâu mà có?” Giọng nói của Vu Hàm lạnh lẽo truyền đến.
Dù mọi người không hiểu đầu đuôi, nhưng đã nghe ra Vu Hàm hình như đang cố ý chọc giận Đơn Bằng.
Suy nghĩ của Đơn Phi loé lên nhanh chóng, “Sử Ký” ghi lại, tổ tiên của Tần là Nữ Tu, nuốt trứng huyền điểu mà sinh Đại Nghiệp.
Đó là ghi chép của Thái Sử Công, nói sau khi Nữ Tu nuốt một quả trứng chim liền hoài thai, sinh ra Đại Nghiệp, đó thực sự là một việc vô cùng ảo huyền. Người đời sau đa số cho rằng đó là chuyện vô căn cứ, thậm chí vì thế còn bắt đầu hoài nghi tính chân thật trong ghi chép lịch sử của Thái Sử Công.
Nhưng theo Đơn Phi thấy, Tư Mã Thiên ghi chép như thế, một là có thể vì truyền thuyết đích thật là thế, hoặc cũng có thể Thái Sử Công tuy cảm thấy sự việc này quá hư ảo, nhưng Thái Sử Công vốn không biết chân tướng Nữ Tu sinh con, nên chỉ có thể trung thành với truyền thuyết mà ghi như vậy.
Đại Nghiệp là con của Nữ Tu với ai?
Đơn Phi không phải người hay tám chuyện, nhưng nghe Vu Hàm cố chấp hỏi, cảm thấy đây có thể là mấu chốt của mâu thuẫn.
Đơn Bằng vẫn hướng mắt nhìn ra xa, trong giọng nói không hề có vẻ kích động: “Vu Hàm, chuyện của Nữ Vương không đến phiên ta và ngươi hỏi, cũng không phải việc ta và ngươi có thể suy đoán. Việc chúng ta nên làm bây giờ không phải nói chuyện phiếm...”
“Ngươi sai rồi, ta không phải đang nói chuyện phiếm.”
Vu Hàm tiến lên một bước, nói từng chữ: “Trước đại chiến ta nói với ngươi việc này, ngươi thông minh như thế, sao lại không hiểu ý ta?”
“Ý của ngươi?” Đơn Bằng lẩm bẩm: “Ngươi có ý gì?”
Vu Hàm chậm rãi siết chặt nắm tay, ngưng thanh nói: “Ta muốn nhắc nhở ngươi, đừng vì chuyện Đại Nghiệp mà có ý bất trung với Nữ Vương.”
Thân hình Đơn Bằng hơi cứng đờ, chỉ than thở nói: “Vu Hàm, ngươi và ta cộng sự nhiều năm, chẳng lẽ còn không hiểu cách làm người của ta?”
Vu Hàm cũng thở dài một hơi, đoạn nói: “Chính vì ta quá hiểu ngươi mới sợ ngươi xử trí theo cảm tính, phá hỏng kế hoạch của Nữ Vương. Chẳng phải có người yêu đến cực điểm mà không được nên biến thành nỗi hận khắc cốt sao? Trước khi Nữ Vương chìm vào giấc ngủ đã dặn dò chúng ta những gì, ngươi còn nhớ không?”
“Sao ta có thể quên?” Giọng nói của Đơn Bằng tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Vu Hàm cười lạnh nói: “Dù nói vậy nhưng ta e rằng ngươi thật sự đã quên sạch rồi! Lúc đó ngươi và ta đã thề trước mặt Nữ Vương, hai nhà Đơn Vu đời đời kiếp kiếp bảo vệ Vô Gian Hương, nếu Dị Hình tái xuất, giết không tha!”
Giọng nói của y lạnh lùng vô tình, khiến mọi người nghe xong mà lạnh cả sống lưng.
Đơn Bằng “Ừ” một tiếng.
“Nhưng ngươi thật sự làm theo lời Nữ Vương sao?”
Vu Hàm lạnh giọng nói: “Tứ Hung Cộng Công nổi loạn, ngươi phụ trách chém tận giết tuyệt hậu nhân của bọn họ, nhưng ngươi trước khuyên Nghiêu Đế thả con trai Đại Vũ của Cổn, sau đó lúc truy kích Hoan Đâu, không hề dốc sức, để gã trốn đến phía nam không biết tung tích. Bây giờ cả ngươi và ta sắp phải đối diện với bí địa Bạch Lang mà Cộng Công trấn thủ, nếu ngươi còn có dị tâm, không cần Nữ Vương ra tay, ta sẽ giết ngươi trước!”
Đơn Bằng trầm mặc không nói.
Vu Hàm cười lạnh nói: “Đừng tưởng ta không biết những gì ngươi đã làm! Đợi đến lúc Nữ Vương thức dậy, ta sẽ báo cáo tất cả mọi chuyện với Nữ Vương.”
Ánh mắt như lửa nhìn Đơn Bằng, Vu Hàm lần nữa ngưng thanh nói, “Nếu ngươi thấy chột dạ thì cứ ra tay giết ta trước.”
Lời y vừa dứt, thân hình mọi người khẽ rung lên, vì trong khoảnh khắc đó, bầu trời phía xa đột nhiên trở nên tối đen như mực, một khắc sau, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy phạm vi chừng mười dặm, lốc xoáy kia xông thẳng xuống dưới đất, sau đó có sóng biển doạ người xông thẳng lên trời.
Lúc này mọi người mới phát hiện, Đơn Bằng nhìn về phía xa, phía xa đó là biển cả mênh mông!
Bồ Xương Hải!
Đơn Phi lập tức nghĩ đến điều gì đó, Đơn Bằng vẫn luôn nhìn về phía Bồ Xương Hải, chẳng lẽ dưới đó chính là bí địa Bạch Lang?
- Sao lại thế này?
Vu Điền Vương hoảng sợ kêu lên, không chỉ ông ta, mọi người cũng bất ngờ khiếp sợ, dù bọn họ cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như ảo cảnh, nhưng giờ phút này lại cảm thấy như thể họ đang đứng trong khung cảnh đó, chỉ thấy bóng đen che trời phủ đất như muốn huỷ diệt tất cả mọi người.
Nếu không phải Đơn Phi vẫn vững vàng đứng trước mặt họ, mang đến cảm giác bình tĩnh an tâm cho họ, thì có lẽ họ đã chạy khỏi điện Phi Lai rồi.
Vòi rồng!
Trong đầu Đơn Phi bỗng thoáng qua những chữ này.
Dị tượng phía trước quả thật rất chấn động giống như sắp tận thế vậy, nhưng hiện tượng doạ người này rất giống như vòi rồng mà người đời sau hay nói. Đó là một hiện tượng tự nhiên, khí áp trên bầu trời dị thường, tạo thành sức hút hút hết tất cả nước ngầm lên trên bầu trời, như thể bầu trời có một con rồng đang há miệng hút nước vậy.
Nhưng cảnh tưởng trước mắt lại chấn động hơn bất cứ cảnh tượng vòi rồng nào mà Đơn Phi từng chứng kiến!
Thân hình Đơn Bằng hơi động đậy. ”Bí địa Bạch Lang có dị động, Vu Hàm, đi xem!” Nói xong, hai tay y hợp lại, đọc khẩu quyết, không gian phía trước lập tức vặn vẹo một cách kỳ lạ, một khắc sau, có ánh sáng thoáng qua, Đơn Bằng đã biến mất, chỉ còn lại không gian phía trước sóng gợn dập dềnh, như tiềm long chìm xuống đáy biển…
Dù Đơn Phi biết Đơn Bằng đang dùng Lục giáp bí chúc, hắn cũng coi như từng dùng Lục giáp bí chúc, nhưng nhìn thấy thanh thế của Đơn Bằng như thế, trong lòng cũng rung động, giờ phút này hắn mới thật sự kiến thức được uy lực của tự quyết “tiềm”, cũng hiểu ra Đơn Bằng có thể ác chiến với người dị hình quả nhiên có thần thông không thể tưởng tượng được.
Có tiếng phượng kêu réo rắt.
- Là phượng hoàng. A Cửu thất thanh kêu lên. Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì họ chỉ thấy Vu Hàm khoát tay liền có một con chim kỳ quái sải cánh có chừng mười mấy trượng lướt đến đến trước người Vu Hàm.
Vu Hàm nhẹ nhàng tung người an ổn ngồi lên lưng chim.
Mọi người không biết trên đời lại sao lại tồn tại một con quái điểu như thế, nhưng nghe A Cửu nói, thì cuối cùng đã hiểu ra.
Đó là phượng hoàng!
Con chim Vu Hàm khống chế chính là phượng hoàng!