Chương 772: Diệu dụng của Vô Gian
A Cửu không hề bài xích đối với rất nhiều chuyện, nhưng khi ở cùng Đơn Phi, mỗi lần biết được đáp án, bản thân nàng đều không dám tin.
Có rất nhiều việc, nếu bản thân không lâm vào cảnh đó sẽ không dám tin đó là thật. Nhưng dù chính bản thân lâm vào cảnh ngộ đó, A Cửu vẫn thấy có rất nhiều chuyện giống như ảo mộng vậy.
Trước đó nàng không có khái niệm gì về bí địa Bạch Lang, nay tận mắt chứng kiến, thầm nghĩ, địa ngục mà kinh Phật nói chẳng qua cũng chỉ thế này. Làm sao lại có người dám xông qua Quỷ môn, đi vào khu vực phủ khắp người dị hình chứ? Động cơ phía sau là gì? Làm cách nào người đó sống sót trong tình cảnh hung ác như thế? Bây giờ xem ra người đó chẳng những sống sót mà còn lợi dụng Quỷ môn thu hút người khác vào đó?
Rốt cuộc người đó là ai?
A Cửu không biết.
Đơn Phi trầm ngâm một lát, gật đầu nói: - Cô nói không sai, có thể chính là kẻ đột nhập Quỷ môn đã bày kế thu hút chúng ta đến đây.
- Chuyện này… A Cửu cho rằng phán đoán của Đơn Phi hơi cực đoan.
Đơn Phi trầm giọng nói: - Trước khi chúng ta đi vào không gian Vô Gian, cô không để ý, nhưng ta nhìn thấy ở một nơi rất xa trong vòng tròn có người đang nhìn chúng ta.
A Cửu giật mình nói: - Có người nhìn huynh? Là người sao? Chẳng phải bí địa Bạch Lang chỉ có…người dị hình thôi sao?
- Đó là một người, một người rất bình thường.
Đơn Phi khẳng định nói: - Người đó tuổi tác không nhỏ, đôi mắt sáng ngời, y thoạt nhìn không phải người dị hình.
Đến nay ký ức của hắn vẫn mới mẻ. Lúc đó A Cửu chỉ nhìn hắn, còn hắn vẫn có thể xuyên qua người dị hình quan sát động tĩnh xung quanh bí địa Bạch Lang. Bên trong bí địa Bạch Lang rất kỳ dị, sau lưng đám người dị hình là lối đi hình tròn đen thui tỏa sáng, mà cuối lối đi lại có một người nhìn như đạo sĩ đang đứng đó nhìn hắn.
Tình hình rất là kỳ lạ.
Không gian như đang lớn dần.
Đơn Phi không thể tính được khoảng cách giữa hai người, chỉ cảm giác khoảng cách đôi bên xa như chân trời, thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy người đó, thậm chí là vẻ mặt của người đó hắn cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Người đó cũng có thể nhìn thấy hắn!
Khi hắn dùng tự quyết “chấn” khiến Quỷ môn nứt ra một khe, hắn thấy sắc mặt bình tĩnh như nước của người đó rốt cuộc cũng xuất hiện chút xao động.
Chỉ một chút, xuất hiện trong chớp mắt.
Sau đó vết nứt liền khép lại.
Dù hơn ngàn người dị hình thoát ra từ vết nứt mà hắn tạo ra, nhưng Quỷ môn mà Đơn Bằng làm ra không phải thứ tầm thường, lập tức khép lại phong tỏa bí địa Bạch Lang.
Không còn người dị hình thoát ra nữa.
Hai người im lặng hồi lâu, A Cửu nói: - Huynh cho rằng kẻ đó sắp đặt mọi việc, y đoán chắc huynh sẽ mở được Quỷ môn…vì thế dụ muội tiến lên, y thừa lúc huynh dùng đánh vỡ Quỷ môn mà thả người dị hình ra?
Đơn Phi chậm rãi nói:
- Ngoài giải thích này ra ta không nghĩ ra lý do nào khác trên Quỷ môn lại hiện lên tên của ta và cô.
- Y ở trong Quỷ môn thì làm sao biết được họ tên của muội và huynh? A Cửu khó hiểu nói.
Trong lòng Đơn Phi thầm nghĩ, chuyện này ở thời cổ thì rất ly kỳ, nhưng ở thời hiện đại thì quá bình thường. Dù bí địa Bạch Lang của Xi Vưu bị phong tỏa, nhưng bên trong rất có thể có hệ thống thiên nhãn như của Vân Mộng, người đó tuy ở rất xa, nhưng muốn nghe thấy đối thoại của bọn họ thì không phải không thể.
Khẽ thở dài, Đơn Phi nói: - Trên đời này vốn có nhiều bí mật không thể phá giải. Có thể y đã nghe thấy những gì ta nói trước khi đến Quỷ môn, cũng có lẽ y không hề biết ta và cô, nhưng…
Đơn Phi không nói tiếp nữa.
Trong lòng A Cửu chua xót.
Nàng biết Đơn Phi muốn nói gì, bất cứ ai chỉ cần nghe những lời nàng nói với Đơn Phi cũng đoán ra tâm ý của nàng với hắn, nàng không thể giấu diếm tình cảm của mình, vì thế người đó liền lợi dụng đặt bẫy. Thảo nào Đơn Phi lại nói với nàng “Cô chỉ muốn yêu người, nhưng bọn họ lại đang lợi dụng tình yêu của người khác để hại người”.
Đơn Phi đã nghĩ ra tất cả, nhưng hắn lại không nói nhiều.
Trong lòng chua xót, A Cửu thấp giọng nói: - Kẻ này tính trăm phương ngàn kế, tuyệt đối là hạng đa mưu túc trí. Huynh…huynh cần cẩn thận.
Nàng hiểu, lảng tránh không có tác dụng, càng biết Đơn Phi đã có quyết định rồi. Nàng không thể ngăn cản quyết định của Đơn Phi, chỉ mong bản thân không là gánh nặng của Đơn Phi nữa.
Đơn Phi nhìn A Cửu: - Chúng ta không thể né tránh ở đây cả đời, ta không biết nhiều về không gian Vô Gian, nếu muốn ra ngoài, nhất định phải dẫn cô ra theo. Nhưng cô yên tâm, những người dị hình đó chưa chắc khó đối phó như tưởng tượng đâu.
Lần đầu tiên chứng kiến ngàn người dị hình xông tới, trong lòng hắn khó tránh run sợ, bất đắc dĩ mới trốn tránh vào không gian Vô Gian, nhưng sau đó hắn lập tức hiểu, người dị hình dù sao cũng là người, là người thì đều có thể nói chuyện.
- Nếu huynh không dẫn muội ra ngoài, có phải mãi mãi sẽ không tìm thấy muội nữa? A Cửu hỏi.
Đơn Phi trầm mặc hồi lâu: - Ta không biết. Hắn thật sự không biết, dù hắn có thể chấn nứt không gian Vô Gian để ra vào, nhưng hắn vẫn không biết không gian mà mình ra vào mấy lần có phải cùng một nơi hay không.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
- Đơn Phi, xem ra huynh nhất định phải dắt theo muội rồi. A Cửu khổ sở nói:
- Nhưng huynh hãy hứa với muội, sau khi thoát ra ngoài, nếu huynh thật sự có nguy hiểm khó giải, thì cứ mặc kệ muội.
Nhìn Đơn Phi, A Cửu đau lòng nói: - Muội đến đây là muốn giúp huynh, không muốn cả đời chỉ là gánh nặng của huynh.
Đơn Phi thở dài, hồi lâu mới nói: - Được, đứng gần ta. Hít một hơi thật sâu, hai tay Đơn Phi bắt quyết đọc chú: - Lâm! Khi đọc đến chữ “Liệt” trong Lục giáp bí chúc, ngón tay hắn chỉ về phía trước, không gian sương mù chớp mắt xuất hiện vết nứt. Một khắc sau, Đơn Phi tạo ra một lối đi không gian, chỉ thấy phía trước là tối đen, hắn không hề do dự nắm tay A Cửu xông qua không gian Vô Gian.
A Cửu kinh ngạc khôn kể.
Khi Đơn Phi dẫn nàng rời không gian Vô Gian lần đầu tiên, lúc đó nàng đang trong trạng thái nửa hôn mê, không biết gì về mọi chuyện, mãi đến hôm nay tận mắt chứng kiến, nàng mới coi như thật sự nhìn thấy được sự huyền ảo của Lục giáp bí chúc.
Đơn Phi dẫn theo A Cửu thoát khỏi không gian Vô Gian, vốn nghĩ sẽ có người dị hình xông đến, không ngờ lúc hắn đặt chân chạm đất, lại hơi ngây người.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Hắn căn bản không hề ngửi được hơi thở tanh hôi hư thối, nói cách khác, xung quanh hắn không có sự tồn tại của người dị hình.
Sao lại thế này?
Trong lòng Đơn Phi khó hiểu, từ khi hắn kích hoạt Phi Lai thạch, đột nhiên đến Quỷ môn, mọi thứ liền trở nên kỳ quái khó hiểu, nếu không nhờ hắn có tinh thần thép, thì gần như sẽ hoài nghi tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là ác mộng mà thôi.
Thời gian hắn và A Cửu trốn vào không gian Vô Gian không lâu, dù người dị hình đã rời đi thì mùi tanh hôi trên người họ không thể nào biến mất nhanh như thế.
Bây giờ không những người dị hình đã biến mất, mà trong không khí cũng không có một chút mùi tanh nào, chẳng lẽ tất cả mọi việc vừa rồi chỉ là giấc mơ?
Lúc hắn chần chừ, A Cửu lại nói: - Thật kỳ lạ, căn bản không có quái vật. Đơn Phi, không gian xung quanh hình như rất bình thường.
Góc độ quan sát của A Cửu và Đơn Phi khác nhau, Đơn Phi chỉ toàn lực suy nghĩ tìm cách ứng phó người dị hình, còn A Cửu lại phát hiện không gian xung quanh không còn gợn sóng kỳ lạ rung chuyển nữa.
Đơn Phi hơi giật mình, lấy dạ minh châu ra chiếu sáng, sắc mặt thay đổi.
- Quỷ môn cũng biến mất rồi. A Cửu kinh ngạc nói. Nàng nhớ lúc Đơn Phi dẫn nàng rời Quỷ môn tiến vào không gian Vô Gian, họ cách Quỷ môn không xa.
Đơn Phi theo bản năng nhìn về phía Quỷ môn, cúi người nắm lấy một mớ đất, nhìn hồi lâu mới bảo: - Ta hiểu rồi.
- Huynh hiểu điều gì? A Cửu không hiểu ra sao cả nói.
Đơn Phi hơi có ý mừng nói: - Không gian Vô Gian có thể dâng cao.
- Cái gì? A Cửu lại càng mờ mịt.
Đơn Phi cười nói:
- Nếu không đoán sai thì ta đã phát hiện một đặc điểm kỳ quặc của không gian Vô Gian. Chỉ cần sau khi chúng ta trốn vào không gian Vô Gian thì không gian sẽ không ngừng dâng lên cao.
- Chẳng phải không gian đầm lầy rơi xuống sao? A Cửu hoang mang nói.
- Không gian Vô Gian mà chúng ta ở trong đó là giảm xuống, nhưng cả chỉnh thể không gian Vô Gian là dâng lên. Nói một cách tương đối, chúng ta ở trong không gian Vô Gian thì sẽ không ngừng dâng lên. Đơn Phi giải thích: - Lúc đến Quỷ môn, ta từng quan sát đất ở đó, phát hiện ta ở dưới mặt đất sáu ngàn thước, nhưng bây giờ quan sát khối đất này, chúng ta lại dâng lên ít nhất ba ngàn thước rồi.
A Cửu không biết làm cách nào Đơn Phi cho ra phán đoán này, nhưng nàng tin tưởng Đơn Phi sẽ không sai, vui sướng nói: - Nói vậy... chỉ cần chúng ta tiếp tục ở lại trong không gian thì sớm muộn gì chúng ta sẽ rời khỏi Bồ Xương Hải. Đơn Phi, chúng ta được cứu rồi? Đây có phải chính là Xuyên sơn quyết mà Vu Điền Vương nói không?
Đơn Phi khẽ gật đầu: - Đúng vậy. Lục giáp bí chúc có thể mở ra không gian dị độ, trong không gian này căn bản không chịu ảnh hưởng của địa hình thế gian, vì thế Đơn Bằng dùng bí chúc xuyên núi chỉ là chuyện dễ như trở tay. Chỉ cần chúng ta còn ở không gian dị độ thì sẽ có ngày rời khỏi Bồ Xương Hải.
A Cửu vui mừng vô cùng, nhưng bỗng hoảng sợ: - Nhưng nếu chúng ta cứ dâng lên đến tận trời xanh thì sẽ thế nào? Khi đó chúng ta đi ra, chẳng phải sẽ té tan xương nát thịt sao?
Đơn Phi cũng nghĩ đến điểm này, thầm nghĩ, chúng ta đã té một lần rồi, chẳng qua là cô không biết thôi. Hắn tính toán thời gian mà mình và A Cửu ở lại trong không gian Vô Gian, lại xem xét quan hệ giữa khoảng cách thời gian, Đơn Phi đã đoán được tốc độ di chuyển của không gian Vô Gian rồi.
Lại nghĩ đến, khi hắn lần đầu tiên ở trong không gian Vô Gian, đã cùng A Cửu ở lại trong đó rất lâu, nhưng không gian dường như chỉ dừng lại ở trên không, không hề dâng cao lên vũ trụ như tốc độ hắn tính toán, chẳng lẽ không gian Vô Gian bị giới hạn bởi bầu khí quyển sao? Hay có người có thể khống chế sự vận hành của không gian Vô Gian?
Hắn và A Cửu từ vương miếu Quý Sương thoắt cái đã đến Vu Điền, khoảng cách hai nơi không dưới ngàn dặm, có nghĩa là không gian Vô Gian không những dâng cao, mà còn có thể di chuyển ngang một cách nhanh chóng?
Đơn Phi hoang mang, thầm nghĩ, dù là nhà khoa học tài giỏi trong thời đại của hắn cũng không thể tính toán ra chuyện này được, huống hồ là một nhà khảo cổ như hắn.
- Cô không cần lo, ta có cách giải quyết. Đơn Phi an ủi: - Nhưng trước mắt, chúng ta vẫn phải…
Đơn Phi chưa dứt lời thì A Cửu đã nói: - Chúng ta phải đi xuống sao? Bằng cách nào? Nàng nghĩ bụng không gian Vô Gian chỉ có thể không ngừng dâng cao, nhưng họ vốn đang ở dưới mặt đất, muốn đi xuống thì phải nghĩ cách khác.
Chưa kịp trả lời thì Đơn Phi đã biến sắc nói: - Không cần chúng ta tìm nữa… Hắn chưa dứt lời, thì A Cửu đã nghe thấy tiếng quỷ kêu khóc chói tai truyền đến từ cánh trái lần nữa.
- Họ đuổi đến đây rồi sao? A Cửu thất thanh nói. Dù nàng chỉ nói có sáu chữ, nhưng đã nghe thấy tiếng khóc thét càng thêm chói tai đã đến gần.
Trong lòng Đơn Phi chấn động mãnh liệt.
Hắn là cao thủ võ công, vừa nghe tiếng thét đã phát giác là do cao thủ tuyệt đỉnh phát ra. Tiếng thét của người dị hình chỉ mang đến cảm giác quỷ dị thê lương, còn tiếng thét của cao thủ thật sự lại khiến đất trời rung chuyển.
Vì sao dưới Bồ Xương Hải lại xuất hiện cao thủ tuyệt đỉnh chứ?
Vì sao y lại thét gào như thế chứ?
Vừa nghĩ đến đây thì Đơn Phi phát hiện dụng ý của người đó rồi, bởi vì sau khi tiếng thét vừa ngưng thì có tiếng kêu khóc của vô số người dị hình liên tục vang lên, thét gào không ngừng, chớp mắt xông về phía hắn đang đứng!