Thâu Hương

Chương 773: Đại ca dẫn đầu

Chương 773: Đại ca dẫn đầu


Những người dị hình dưới đất kia lại nghe lệnh của cao thủ tuyệt đỉnh này sao?
Đơn Phi vừa nghe tiếng gào thét truyền đến thì đã hiểu ra. Hắn trốn vào không gian Vô Gian, rời khỏi Quỷ môn, nhưng những người dị hình đó vẫn không bỏ qua việc tìm kiếm hắn.
Có người điều khiển đám người dị hình đó tìm kiếm tung tích của hắn.
Tiếng quỷ khóc đầu tiên là có người dị hình truyền tin cho đồng bọn rằng đã phát hiện tung tích của hắn, sau khi cao thủ tuyệt đỉnh kia nghe thấy liền phát ra tín hiệu triệu tập tất cả người dị hình bao vây tấn công Đơn Phi hắn.
Cao thủ này là ai? Sao lại có năng lực khống chế đám người dị hình mới được thả ra chứ?
Đơn Phi nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng biết thời gian còn lại không nhiều. Nhìn xung quanh, Đơn Phi cảm thấy kinh hãi. Bây giờ hắn cách mặt đất bốn ngàn thước, hơn nữa rất có thể đang ở bên dưới Bồ Xương Hải, nơi này ngoài người dị hình ra thì căn bản không có bóng dáng của loài người.
Hắn và A Cửu vốn ở bên trong không gian bất quy tắc hình thành trong vỏ trái đất, nhưng hắn để ý thì phát hiện trên tảng đá bên tay trái có dấu vết được mài do con người để lại.
Dù vỏ quả đất có thay đổi ra sao, dấu vết do con người để lại luôn độc đáo dị thường.
Đơn Phi liếc nhìn thấy điểm này, lập tức bảo: - A Cửu, đi theo ta. Không kịp giải thích, ôm lấy A Cửu xông lên men theo hướng tảng đá được mài kia.
Tiếng khóc thét ngày một gần.
Trong bóng tối, Đơn Phi không kịp nhìn kỹ, chỉ dựa theo cảm giác nhạy bén nhanh chóng tiến lên trước. Không lâu sau, Đơn Phi đột nhiên dừng lại, vì hắn phát hiện bản thân đang đứng giữa một thạch thất rộng rãi.
Có người từng sống ở đây.
Đơn Phi biết chỉ có con người mới đào ra một nơi ở thế này. Là ai đã sống bên dưới Bồ Xương Hải bốn ngàn thước đây? Chẳng lẽ là cao thủ triệu tập người dị hình ban nãy?
Trong lòng hơi rét, Đơn Phi không còn lựa chọn khác. Mắt thấy trong thạch thất đột nhiên có tảng đá khổng lồ nhô ra, hắn liền mang theo A Cửu bay lên trên tảng đá lớn. Dù phía trên chỉ có bụi đất, nhưng đủ để đứng yên, Đơn Phi đặt A Cửu xuống, dặn dò: - Đứng đây, đừng cử động, đừng lên tiếng, đợi ta!
Nói xong hắn liền nhảy xuống tảng đá, tay cầm dạ minh châu đứng dưới tảng đá lớn.
Nhìn bóng lưng không phải cao to nhưng có vẻ cao lớn khôn kể, sống mũi A Cửu cay cay, trong lòng mặc niệm:
- Huyền Nữ, ta không muốn vô dụng thế này, xin người giúp ta. Rốt cuộc phải làm thế nào mới giúp được Đơn Phi?
Đơn Phi đứng trong thạch thất, không hề nghe thấy tiếng cầu nguyện của A Cửu. Nghe thấy tiếng quỷ thét gào ngày càng đến gần, hắn biết nếu không ẩn mình vào không gian Vô Gian, sớm muộn gì người dị hình cũng sẽ bắt được hắn.
Nhân loại chỉ quan tâm nghiên cứu công cụ và tính kế, cảm giác đối với tự nhiên không thể so sánh với dã thú được.
Người dị hình gần như bẩm sinh đã mang theo bản năng của dã thú.
Nếu vậy, hắn ở đây đợi đối phương tìm đến càng đỡ tốn công. Dù nghĩ thế nhưng Đơn Phi vẫn bất giác quan sát tình hình xung quanh thạch thất.
Trong lòng bỗng dưng run động, vì hắn phát hiện, thạch thất đơn sơ đến nỗi có thể nói là keo kiệt, căn bản không bày trí gì cả, trên vách đá bên tay phải hắn lại khắc một chữ to.
Hận!
Đó là chữ “Hận” đỏ tươi.
Nhìn chằm chằm chữ “Hận” kia, nhất thời trong lòng Đơn Phi run rẩy. Hắn không cần nhìn thấy chủ nhà, chỉ cần nghĩ đến có người có thể ở lại một nơi sâu thẳm dưới lòng đất thế này mà còn không quên khắc chữ “Hận” này, thì biết người đó có sự oán độc phẫn hận đến nhường nào rồi.
Người này hận cái gì?
Tiếng quỷ thét gào càng gần hơn.
Thời điểm mấu chốt lúc này không cho phép Đơn Phi suy nghĩ vấn đề này. Hắn cố ý xuống đây đối diện với Quỷ môn chính là muốn giải quyết vấn đề, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Đột nhiên gió tanh ập đến.
Một khắc sau, một con quái vật từ trong bóng tối vồ đến Đơn Phi.
Đơn Phi cẩn thận!
Trong lòng A Cửu lặng lẽ kêu lên, trong lòng bất giác run rẩy.
Nàng thật sự không biết phải hình dung con quái vật này như thế nào, thân thì thẳng nhưng lại có cái đầu giống đầu heo. Có điều cho dù là con heo xấu xí nhất trên đời cũng còn dễ thương hơn con quái vật này nhiều lắm, đầu heo của quái vật kia đã xấu xí, thế như nó lại có một bộ răng sắc bén như răng cá sấu.
Con quái vật này giống như là thể kết hợp của lợn rừng và cá sấu, mỗi một chiếc răng của nó đều sắc bén như đao, dưới ánh sáng của dạ minh châu, mỗi chiếc răng đều lóe lên quang mang xanh lục, trong quang mang đó có thể thấy được quái vật đang chảy nước dãi, nhưng lại là nước dãi màu đỏ tươi như máu.
A Cửu chỉ cảm thấy buồn nôn, tay chân bủn rủn. Nếu là nàng đối mặt với con quái vật kinh tởm này, không cần ra tay, e là đã sớm ngất đi trước khi ra tay rồi.
Đơn Phi chưa ngất đi.
Hắn chỉ thấy hơi ghê tởm.
Trơ mắt nhìn con quái vật há to mồm vồ tới, Đơn Phi lại vươn tay đánh một quyền vào miệng nó. A Cửu thấy thế kinh hãi, con quái vật kia theo bản năng ngậm miệng lại.
Răng rắc!
Quái vật kia cắn quá nhanh, tiếng răng trên răng dưới đụng vào nhau suýt gãy. Đơn Phi nhanh nhẹn rút tay lại, một chân đá vào sau lưng quái vật. Con quái vật kia thoạt nhìn có vẻ kinh khủng, nhưng lại không có trí khôn.
Một hư chiêu của Đơn Phi đã đánh lừa được nó, Đơn Phi một cước đá văng nó ra ngoài.
Bịch một tiếng.
Con quái vật nặng nề đập lên vách đá, thạch thất rung chuyển. Dù gân cốt cường tráng, nhưng nhất thời nó chỉ nằm dưới đất rú thảm liên tục.
Chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện thêm hai con quái vật lần lượt bổ nhào tới.
Đơn Phi một chiêu đánh bay quái vật kia, trong lòng đã có tính toán, đánh nhau với quái vật còn nắm chắc hơn là so tài với ma quỷ.
Trong khoảnh khắc dạ minh châu chiếu sáng, hắn đã nhìn rõ bộ dạng của hai con quái vật đó, một con rất giống sói, còn con kia thì trên dưới cả người đều là lông đen, thoạt nhìn rất giống gấu.
Biến dị gene đã biến những người này trở nên giống như động vật sao?
Đơn Phi hơi nhíu mày, chỉ thấy hai con quái vật xông tới trước người. Trí tuệ của chúng có hạn, nhưng tốc độ nhanh mạnh, mắt thấy Đơn Phi sắp biến thành miếng thịt kẹp thì bỗng chốc không thấy hắn đâu nữa.
“Phịch” một tiếng, hai con quái vật to xác đụng mạnh vào nhau, đang khi đầu óc choáng váng, Đơn Phi lại xuất hiện lần nữa, hai châu đá liên hoàn, hai con quái vật văng ra xa.
Dã thú mạnh hơn con người ở tốc độ và sức mạnh, nhưng Đơn Phi có khinh công tuyệt đỉnh, hơn nữa sáu giác quan cực kỳ nhạy bén. Dù cho tốc độ của hai con quái vật có nhanh đến đâu cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Hắn chẳng qua chỉ vọt sang một bên, đợi chúng tự đụng vào nhau sau đó mới ra tay.
Hắn phút chốc đánh bay ba con quái vật, nhưng sự nghiêm nghị trên mặt hắn lại càng tăng lên, bởi vì tiếng gào thét vẫn từ bốn phương tám hướng ngày càng gần hơn nữa.
Một khắc sau, hơn mười bóng đen đồng thời bổ nhào tới Đơn Phi hắn.
Trái tim A Cửu gần như ngừng đập.
Trong tiếng quát, Đơn Phi đột nhiên xoáy người, mười mấy bóng đen đó như đụng phải một con quay sắt đang xoay với tốc độ cao. Chúng vồ đến càng mạnh thì bắn ra càng mạnh.
Vang lên tiếng bịch bịch liên tục, mười mấy con quái vật đồng loạt bay ngược ra xa, đụng mạnh lên vách tường.
Nếu đối thủ của Đơn Phi là người thế tục có lẽ sẽ bị khí thế của hắn làm cho do dự. Nhưng bọn người dị hình này chỉ khẽ dừng lại, trong bóng tối lại có càng nhiều bóng người rục rịch muốn động, muốn nhào về phía Đơn Phi!
Dừng!
Đơn Phi đột tiếng quát to, thanh âm vang vọng quanh quẩn trong thạch thất không ngừng nghỉ, bọn người dị hình nghe thấy bỗng rùng mình, Đơn Phi bắt quyết niệm chú, quát lần nữa: - Chấn!
Dừng! Dừng! Dừng!
Đơn Phi khoanh tay thành vòng đẩy ra ngoài, chữ “Dừng” mà hắn quát khi nãy vẫn quanh quẩn trong thạch thất, những người dị hình kia chỉ cảm thấy thanh âm bén nhọn giống như đao cắt, không thể không lấy tay bịt tai.
Lại một tiếng nổ oành.
Phía trước là bụi mù tràn ngập, đá vụn bắn lộn xộn, chớp mắt trên vách đá hiện ra một cái động sâu.
Mảnh vụn rơi xuống, thạch thất cuối cùng đã yên tĩnh lại.
Bóng đen trong tối vốn rục rịch rốt cục đã yên tĩnh trở lại, có lẽ trí tuệ của người dị hình này không bằng loài người, nhưng mặc kệ là người hay động vật đều có bản năng sợ hãi.
Một tiếng quát chói tai của Đơn Phi cộng thêm khẩu quyết “Chấn” đã tạo ra một hố sâu khó lòng tưởng tượng được, bọn người dị hình thấy thế liền biết thứ trước mắt không phải yếu đuối dễ bắt nạt, trong lòng dâng lên sự kính sợ.
- Các ngươi không cần chịu chết.
Đơn Phi hiên ngang đứng giữa thạch thất, lớn tiếng nói: - Gọi thủ lĩnh các ngươi đến đây! Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy bọn quái vật không hề có ý lùi bước, biết chúng hơn phân nửa là không hiểu ý hắn. Khẽ nhướng mày, Đơn Phi lại hét: - Dừng!
Bọn quái vật bất giác lui về phía sau.
Bọn chúng nghe thấy Đơn Phi quát chữ “Dừng” trước, rồi lại đến chữ “Chấn” tạo ra thanh thế kinh thiên như vậy, chỉ tưởng Đơn Phi lại muốn ra tay, bất giác kinh hãi lui bước.
Đơn Phi thấy thế liền nhớ đến tình cảnh Thần Vũ quát “Dừng” lúc trước, trong lòng hơi chua xót. Ý niệm chỉ lóe lên, Đơn Phi liền cất giọng nói: - Ta biết ngươi ở đây! Các hạ thân mang tuyệt thế võ công, nhưng lại để những người dị hình vô tội này đến chịu chết, chẳng lẽ trời sinh chính là kẻ nhu nhược hay sao?
Hắn biết những người dị hình này đều chịu sự khống chế của cao thủ kia nên mới vây công mình, mắt thấy chúng đang lùi bước, hắn liền khiêu chiến cao thủ trong bóng tối kia.
Hắn không biết cao thủ này có quan hệ gì với đạo sĩ ở Quỷ môn, nhưng nếu y có thể khống chế người dị hình, nói không chừng sẽ có chút liên hệ.
Vừa dứt lời thì Đơn Phi đã nghe thấy tiếng thét truyền đến từ trong bóng tối.
Tiếng thét vừa vang lên, người dị hình vốn sợ hãi đột nhiên ngóc lên, gào thét cùng với tiếng thét kia.
Trong lúc nhất thời, gần thạch thất thảm thiết giống như địa ngục tu la vậy.
Nhìn bóng tối vô biên nơi xa, Đơn Phi không hề sợ hãi: - Dù các hạ có khơi dậy sát khí bên trong người dị hình nhiều hơn nữa thì các hạ vẫn chỉ là tên nhu nhược giấu đầu lòi đuôi. Ngươi muốn cổ động người dị hình đi chịu chết, xem ra là định làm con rùa rúc đầu rồi?
Tiếng thét dừng lại.
Tiếng thét gào của người dị hình cũng không còn.
Bốn phía yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng máu chảy.
Hồi lâu sau, trong bóng đêm mới vang lên tiếng người đáp lời: - Ngươi nói đúng, ta đích thực là kẻ nhu nhược.
Đơn Phi ngược lại ngẩn ra, vì A Cửu nên hắn chưa thể rời khỏi thạch thất, vì thế mới dùng lời nói khích tướng khiến đối phương hiện thân, dù là muốn đánh nhau hay muốn thương lượng thì hắn cũng phải nhìn thấy đối thủ mới được, đánh nhau với đám người dị hình này đối với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa.
Nhưng hắn không ngờ đối phương lại tự nhận mình nhu nhược.
Đối phương cay độc như vậy?
Trong lòng nghiêm nghị, Đơn Phi cũng thấy hơi lạ, không hiểu vì sao, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn của đối phương lại cảm thấy hơi quen tai.
- Nhưng Đơn Phi ngươi lại nói sai một điểm rồi. Cao thủ trong bóng đêm vẫn chậm rãi nói: - Tiếng thét vừa rồi của ta không phải để kích động người dị hình công kích ngươi, mà là bảo chúng đừng tấn công ngươi nữa.
Trong khi nói chuyện, người dị hình tránh ra hai bên, chậm rãi lùi ra bên ngoài.
Đơn Phi cau mày, đột nhiên nói: - Là ngươi? Hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.
Trong bóng đêm, người kia trầm mặc một lúc rồi nói: - Đúng thế, là ta.
A Cửu vừa mừng vừa sợ, nằm mơ cũng không ngờ Đơn Phi lại thần thông quảng đại như vậy, lại quen biết cả đại ca cầm đầu của đám người dị hình này.
Dạ minh châu lờ mờ, chiếu lên bóng người từ từ đi ra khỏi bóng đêm.
A Cửu kinh ngạc, nàng vốn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một tên quái vật ba đầu sáu tay, tám chân nhiều mắt, nhưng không ngờ chỉ nhìn thấy một nhân vật khôi ngô cao to.
Người đó thân mặc áo bào đen rộng thùng thình, trên vai vác theo binh khí thật dài.
Binh khí giống như lưỡi hái tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu trên khuôn mặt cực kỳ tuấn lãng của người ấy, cũng chiếu sáng đôi mắt đỏ như máu và hai cái răng nanh sắc bén như binh khí!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất