Chương 771: Kẻ đột nhập.
Có những việc không nên làm, có những việc nhất định phải làm.
Đây chính là quỹ đạo cuộc đời của những người như Đơn Phi, biết rõ phía trước là bẫy vẫn cố chấp tiến lên trước. Có lẽ hắn sẽ không nói quá nhiều, nhưng thực sự đến thời điểm cần kiên trì, thì hắn cũng sẽ không lùi bước.
Sức hút như hố gió.
A Cửu lùi về sau như mũi tên rời cung…
Đơn Phi lại nhanh như điện.
Từ sau khi đi đến cuộc đời này, hắn chưa từng dừng việc rèn luyện. Dùng thủy ngộ võ, được Ngụy Bá chỉ điểm, không ngừng cần cù khổ luyện, nay được bí chúc Lục Giáp tương trợ, lúc này dù võ đạo của hắn chưa đến đỉnh phong, nhưng khinh công thì đã kinh thế rồi.
Nhón mũi chân, như ảo ảnh chớp qua, Đơn Phi đã đến cạnh A Cửu. Đưa tay ôm lấy hông nàng, sắc mặt Đơn Phi thay đổi.
Trong một khắc này, hắn không hề vui mừng nào, chỉ có kinh sợ đến vô hạn.
Lúc A Cửu và hắn nhảy vọt lên, cách không gian gợn sóng của vòng tròn rất gần. Sóng gợn lên giống như nước đang sôi sùng sục, hắc ám bên trong vòng tròn bỗng dưng sáng ngời, sau đó một cảnh tượng xuất hiện.
Đó là cảnh tượng kinh hãi nhường nào?!
Bên trong vòng tròn, quỷ quái đếm không xuể, bỗng nhiên nhìn về phía bọn họ, có con một mắt, có con ba mắt, có con chỉ có một chân, đứng đấy vẩy vẩy cái đuôi lông xù, còn có con ba đầu sáu tay như nhân vật trong thần thoại, nhưng lại có đến tám chân…
Đưa mắt nhìn qua, quỷ quái như vậy là một mảnh đông nghìn nghịt, căn bản không thể đếm hết.
Trơ mắt nhìn Đơn Phi, A Cửu bay đến, những quái vật kia, có miệng hay không cũng ngửa mặt lên trời phát cuồng, vọt đến phía hai người.
Tiếng khóc thét của quỷ lại vang lên.
Nếu tiếng thét gào trước đó vô cùng thê lương, thì tiếng thét gào lúc này lại có vẻ ôn nhu, dịu dành như thể người tình đang lẩm bẩm.
Sắc mặt A Cửu trắng bệch, nằm mơ cũng không ngờ nàng lại có ngày tận mắt chứng kiện cảnh tượng hãi hùng này.
Có lẽ địa ngục cũng chỉ như thế mà thôi.
Con người khi gặp dị cảnh luôn mang theo nỗi sợ khôn kể, người nhất thời nhìn thấy nhiều quái vật dị hình như vậy, có thể không ngất đi thực sự là rất ít.
Tuy nhiên, Đơn Phi của lúc này lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Hắn ôm lấy thân thể mảnh mai của A Cửu, nhìn tháy phía trước bỗng nhiên xuất hiện nhiều quái vật hình thù kỳ dị như vậy cũng không hề sợ hãi, điều khiến hắn run sợ theo sự tiến gần của hắn và A Cửu, loại lực hút mạnh gấp trăm lần so với lúc hắn dùng Lục Nhâm Bàn ác chiến thủ hạ của thiên ma.
Khi đó hắn đã rất khó chống cự rồi …
Lúc này hắn phải phá giải thế nào?
Nếu bị hút vào không gian Dị Hình đó, muốn giữ được mạng sống thật sự là muôn vàn khó khăn.
Tư duy xoay chuyển nhanh như chớp, Đơn Phi bổ ra một chưởng, trong cuồng phong thịnh nộ, mượn sức gió, Đơn Phi trở mình xoay tròn.
Bí chúc Lục Giáp có thể mượn Vô hình chi lực trong thiên địa, mỗi lần hắn vận dụng bí chúc Lục Giáp thì có thể từ trong đó ngộ ra đạo lý lợi dụng năng lượng, nếu không lúc trước hắn cũng không thể dùng Tam chấn chi lực phá giải Vạn quỷ xuất quan của thuộc hạ mắt xanh của Vu Sư…
Sau khi đối chiến Ba la tăng, Đơn Phi lần nữa phát hiện diệu dụng của Lục Giáp bí chúc, tổ hợp chín chữ cái sẽ tạo ra không gian vô hạn, còn nếu áp dụng từng chữ sẽ mang lại công hiệu khác nhau.
Một chưởng vừa mới bổ ra kia của hắn đã khống chế khí lưu đến mức tinh thuần. Một chưởng bổ ra, gió xoáy nổi lên, phản lực khiến hắn thêm một lần nữa biến hóa.
Hư!
Thừa lúc đưa A Cửu chuyển ra sau lưng, Đơn Phi hợp nhất hai tay niệm quyết, vận khí niệm chú.
Đột nhiên hai người đứng im, như thể hòa vào không gian vô hạn uyên bác, cũng như hòa vào không gian Dị Hình khiến người ta sợ hãi kia.
Một khắc sau, không biết bao nhiêu người Dị Hình chìa tay vươn chân muốn lôi kéo Đơn Phi vào trong vòng tròn.
Chấn!
Đơn Phi trở mình hô đánh ra một chưởng, lực đạo vô biên gây chấn động không gian gợn sóng trong vòng tròn.
A Cửu chỉ cảm thấy cả người trên không trung lùi ra sau, cách xa khỏi vòng tròn không gian, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.
Nhưng Đơn Phi lại càng thêm kinh sợ.
Lúc này hắn không còn lựa chọn khác. Hắn biết mình và A Cửu không thể nào bị dẫn vào Không gian Dị Hình của vòng tròn kia, vì thế dùng chữ “hư” để hóa giải sức hút phía trước, sau khi thành công, hắn theo bản năng lập tức dùng Chấn Tự Quyết .
Chấn Tự Quyết có thể phản dội lại hết thảy lực hữu hình và vô hình của thế gian.
Ở phía trước có lực hút, Chấn Tự Quyết của hắn vừa ra, lập tức sinh ra phản lực mạnh mẽ đẩy ngược hắn và A Cửu, khi hắn dùng Chấn Tự Quyết thì trong lòng lại ẩn ẩn có chút bất an, trong khi bay ngược lại, hắn nhìn thấy tình hình bên trong vòng tròn,mặt Đơn Phi đột nhiên biến sắc.
Ông!
Chấn Tự Quyết đang đánh vào không gian hình sóng trong vòng tròn, sóng gợn ngưng tụ sau đó vỡ tung, lập tức không gian hình sóng bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Vết nứt chợt hiện rồi biến mất, nhưng trước khi những vết nứt đó khép lại, Đơn Phi đã nghe thấy tiếng gió tanh mãnh liệt, chỉ một khoảnh khắc, người Dị Hình từ trong không gian hình sóng vỡ ra đã thoát khỏi sự phong tỏa của vòng tròn, xuất hiện bên cạnh hắn.
Hỏng rồi!
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, phát hiện sơ xuất. Hắn nhìn lướt một cái, đã thấy người Dị Hình bao vây xung quanh lên đến cả ngàn người, mà những người Dị hình này sau khi đi ra cũng không hề dừng lại chút nào, trong tiếng rú điên cuồng, chen chúc xông đến phía Đơn Phi.
A Cửu hoa dung thất sắc, hiểu được rằng dưới tình huống như thế này, Đơn Phi không còn đường lui.
Trơ mắt nhìn vô số người Dị Hình cực kỳ xấu xí vọt tới trước mặt, trong mắt chứa lệ, rưng rưng nhìn sang khuôn mặt của Đơn Phi.
Phanh!
Có tiếng nổ lớn vang lên từ trong không gian u ám, không biết bao nhiêu người Dị Hình đụng vào nhau, tạo nên sóng gió kinh thiên.
Trong cơn sóng gió đó, A Cửu và Đơn Phi biến mất.
Trong lúc tuyệt vọng, A Cửu chợt phát hiện người Dị Hình đáng sợ xung quanh mình đều biến mất.
Khi đó nàng còn tưởng mình đang mộng, là cảm giác vừa tỉnh lại từ trong cơn ác mộng,. Chẳng lẽ đó chỉ là giấc mộng, họ đã quay về Phi Lai điện của Vu Điền rồi?
- Đơn Phi.
A Cửu thấy Đơn Phi vẫn đứng bên cạnh, nhất thời ngơ ngẩn nói:
- Chúng ta... Chúng ta...
Nàng vừa định đặt câu hỏi, đột nhiên phát hiện xung quanh là một mảnh trắng xóa, cảm giác rất quen thuộc, thất thanh bảo:
- Chúng ta lại quay về không gian đầm lầy sao?
- Đúng thế, nhưng cũng không đúng, đây là không gian Vô Gian.
Đơn Phi khẽ thở phào, trán đổ đầy mồ hôi. Khoảnh khắc sinh tử, hắn đã sử dụng bí chúc Lục Giáp.
Chín chữ thoáng qua chỉ trong một chốc.
Trong phút chốc hắn đã đột phá không gian bình thường đến không gian Vô Gian. Nhân gian như luyện ngục, thiên giới như tịnh thổ, không còn yêu quái Dị Hình.
Lúc trước hắn từng phá giải không gian Vô Gian, tiêu tốn không ít khí lực, dù lần này vào không gian Vô Gian tuy sức lực tiêu hao không ít, nhưng cảm giác vẫn còn có thể chiến đấu.
- Ta nghỉ ngơi một lát.
Đơn Phi dùng vải áo buộc lấy hắn và A Cửu, khoanh chân điều tức gần một canh giờ mới lần nữa mở to mắt.
Khi hắn mở mắt ra, thoáng nhìn thấy A Cửu lau vội đi nước mắt. Nhìn nước mắt chưa khô trên mặt nàng, Đơn Phi nhẹ nhàng bảo:
- Đừng sợ, lần này huynh sẽ dẫn muội thoát khỏi nơi này.
- Muội lại gây họa đúng không?
A Cửu thấp giọng nói.
Đơn Phi trầm mặc.
- Muội đúng là ngu ngốc.
A Cửu nức nở nói:
- Văn tự trên Phi Lai Thạch đều là chữ viễn cổ, nếu văn tự trên vòng tròn là lời tiên đoán do Đơn Bằng để lại, lý nên là chữ cổ mới đúng. Nhưng muội lại đọc được chữ trên vòng tròn kia, điều này nói rõ, những văn tự kia không phải do Đơn Bằng để lại. Nếu không phải là Đơn Bằng, vậy người để lại văn tự kia chính là kẻ lòng dạ khó lường, gã cố ý để những chữ đó hiện ra, chính là vì dụ muội tiến lên trước, sau đó lợi dụng muội để hại huynh.
Nước mắt rơi từng giọt, A Cửu buồn lòng, khó nói nên lời,
- Mà muội lại ngu ngốc đến nỗi tin vào âm mưu đó, uội đến đây vẫn luôn muốn giúp huynh, nhưng lần nào cũng là liên lụy huynh, còn huynh…
Nàng không dám nói nữa. Nàng kỳ thật cũng không ngốc, trong thời gian Đơn Phi điều tức, nàng cũng nghĩ thông tất cả.
Nhưng quá trễ.
Có một số việc vì sao đến lúc hiểu rồi thì chỉ còn tiếc nuối?
Đơn Phi nhìn A Cửu rưng rưng nước mắt, nhẹ giọng bảo:
- A Cửu, lỗi không phải tại cô. Cô chỉ muốn yêu thương người khác, họ đang lợi dụng điểm yếu thương người của cô đấy. Là họ sai, chứ không phải cô, cô không cần bởi vì vậy nên tự trách bản thân. Cô chỉ cần hiểu một điều, cuộc đời không tốt đẹp như tưởng tượng, lần sau cẩn thận một chút.
- Huynh mắng muội đi, có lẽ muội sẽ thấy dễ chịu hơn.
A Cửu nức nở nói.
Đơn Phi cười cười,
- Không lý nào người tốt bị mắng mà kẻ ác lại tự do tự tại. Chúng ta giữ sức giải quyết vấn đề trước mắt đã.
Hắn khe khẽ thở dài, nhìn A Cửu đang khổ sở nói:
- A Cửu, có một câu ta luôn muốn nói với cô.
- Vấn đề trước mắt là gì?
A Cửu lập tức hỏi.
Nhìn A Cửu sau một lúc lâu, Đơn Phi nói:
- Chúng ta không nên làm đà điểu, giải quyết vấn đề chỉ có một cách duy nhất, cô biết đúng không?
- Muội không biết.
A Cửu chu mỏ nói.
Hồi lâu Đơn Phi mới nói:
- Cô không biết thì để ta nói cho cô biết. Giải quyết vấn đề không phải né tránh nó, mà là đối mặt với nó.
A Cửu cắn môi nói:
- Đúng vậy, huynh nói không sai, muội đang hỏi huynh…vấn đề trước mắt phải giải quyết như thế nào? Kẻ địch lừa ta mắc câu, họ muốn làm gì? May là không làm hại được huynh.
Nàng lo sợ Đơn Phi nhắc đến chuyện nhân duyên, liền chuyển sang đề tài khác.
- Nhưng ta lại thả rất nhiều người Dị Hình ra.
Đơn Phi chậm rãi nói.
Trong lòng A Cửu khẽ run, nhớ về tình cảnh đáng sợ không lâu trước đó:
- Đó… cũng đâu phải lỗi của huynh, vì muội nên huynh mới...chẳng lẽ huynh muốn nhốt họ lại sao? Đơn Phi, lỗi không tại huynh…
Nàng nghĩ đến sự nguy hiểm trong đó, A Cửu gấp gáp như muốn khóc:
- Người Dị Hình thoát ra không nhiều, lại không ai biết cả. Chúng ta có thể hay không…
Nàng vốn muốn nói chuyện này chỉ có huynh và muội biết, chúng ta cứ xem như không có chuyện gì xảy ra? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Đơn Phi nhìn nàng mang theo sự trách móc, A Cửu vâng vâng nói:
- Chúng ta có đánh thắng bọn chúng không?
Đơn Phi trầm mặc,
- Đối phó với những người Dị Hình này không phải là chuyện khó nhất…
A Cửu kinh ngạc hỏi:
- Vậy chuyện khó nhất là gì?
- Dù không có cô thì kẻ đứng sau cũng sẽ tìm cách dụ ta đến đây, thế nào thì ta cũng sẽ thấy được vòng tròn này.
Đơn Phi trầm ngâm nói:
- Đây là việc ta phải đối mặt! Gã muốn lợi dụng ta thả người Dị Hình ra, điều này nói rõ gã cũng có thể thu lại những người Dị Hình về.
- Huynh muốn gặp kẻ đứng sau sao?
A Cửu tỉnh ngộ,
- Nhưng huynh đâu biết gã đang ở đâu.
- Ta biết.
Đơn Phi lắc đầu nói,
- Cô còn nhớ Huyền Nữ từng nói, mười mấy năm trước, bí địa Bạch Lang từng có một lần dị động cực kỳ quỷ dị, Quỷ Môn đã từng bị người ngoài mở ra!
A Cửu thất thanh nói:
- Muội nhớ rồi. Huyền Nữ từng nói…dù người đó đã mở ra Quỷ Môn, nhưng cấm chế của Đơn Bằng cũng không phải bình thường, đã nhốt kẻ đó trong bí địa Bạch Lang.
Khẽ dừng lại, A Cửu kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ huynh cho rằng…chính là người ở trong Quỷ Môn đó đã đặt bẫy, dụ muội và huynh mắc câu sao? Vì sao?