Chương 774: Thỉnh cầu hoang đường
Người dị hình lùi bước.
Người xuất hiện trong bóng đêm kia giống như vương giả cuồng ngạo trong đám người dị hình, khiến cho người dị hình càn rỡ không kiêng kỵ gì cũng có vẻ sợ hãi sâu sắc.
Đơn Phi vẫn luôn nghiền ngẫm lai lịch của cao thủ tuyệt đỉnh kia, khi người kia chưa xuất hiện thì đã nghĩ đến một số chuyện mấu chốt. Hắn từng nghe giọng của người kia trong bóng tối, người này có thể ra lệnh cho đám người dị hình.
Làm sao hắn lại quen biết một nhân vật như vậy chứ?
Trong đầu chợt lóe lên tia chớp, hắn đã nhớ đến rất nhiều chuyện ở Vân Mộng…
Năm đó khi Xi Vưu ác chiến với Hoàng Đế đã từng tạo ra rất nhiều người dị hình trên đời. Yêu ma quỷ quái vốn là lực lượng cực kỳ quỷ dị trong đám người dị hình, nhưng trong đám người dị hình, vương tướng thật sự lại là một loại sinh linh bất tử bất diệt, hoành hành thiên hạ.
Cương thi!
Chỉ có cương thi mới khiến cho đám người dị hình sợ hãi như thế, chỉ có vương giả trong đám cương thi mới có thể khiến cho người dị hình ra khỏi bí địa Bạch Lang, cúi đầu xưng thần với y, ngoan ngoãn nghe theo y hiệu lệnh.
Đó là gene không đổi đã truyền lại mấy ngàn năm nay.
Hắn đã đoán ra đó là ai. Hắn chưa thể lập tức nghe ra giọng nói của người đó, chỉ vì khi đó ở Vân Mộng Trạch, giọng của người đó mang theo oán độc, tàn nhẫn, lưỡng lự còn có vẻ đau đớn sâu sắc.
Giờ phút này, trong giọng nói của người đó còn có vẻ tang thương và tịch mịch, giống như đã biến thành một người khác vậy.
Sau khi người đó từng bước đi đến trước mặt, Đơn Phi khẽ thở dài nói: -Lã Bố, từ biệt ở Vân Mộng, không ngờ ta và ngươi cuối cùng vẫn gặp lại.
Cao thủ tuyệt đỉnh trong bóng tối kia chính là Lã Bố.
Lã Bố Lã Phụng Tiên!
Đệ nhất mãnh tướng thế gian, cho dù là tới dị giới cũng là vương giả vô song.
A Cửu đứng trên tảng đó lại rất kinh ngạc vui mừng, không ngờ Đơn Phi lại quen biết người này! Nghe Đơn Phi nói vậy, hình như là có chút giao tình với người này, nhưng sao người này lại lạnh giống như băng vậy chứ.
Vương giả trước nay đều lạnh lùng như băng, bởi vì chỉ có như thế mới có thể duy trì tôn nghiêm của mình.
Lã Bố lạnh như băng, nhưng nghe Đơn Phi nói thế, đôi mắt đỏ ngầu của Lã Bố cuối cùng cũng lóe lên chút tình cảm của con người: -Khi đó ta cũng không ngờ sẽ gặp lại ngươi.
-Khi đó? Đơn Phi nắm được ngụ ý của hai chữ này, thầm nghĩ khi nào thì ngươi biết ta và ngươi cuối cùng sẽ gặp lại đây?
Trong tuyệt cảnh đột nhiên gặp lại Lã Bố, Đơn Phi lại từng có qua lại với Lã Bố, theo lý mà nói thì nên vui sướng mới đúng, nhưng Đơn Phi lại càng thêm lo lắng, hắn biết rất khó đặt hy vọng lên người Lã Bố được.
Trên đời này có nhiều loại người, có loại là một khi làm huynh đệ thì suốt đời là huynh đệ, nhưng tình cảm này thật sự quá ít ỏi, rất nhiều người chẳng qua là huynh đệ nhất thời, xoay người lại thì đã coi như đánh rắm.
Con người là loại động vật không chịu đựng được khảo nghiệm nhất, Lã Bố đích thực là đệ nhất mãnh tướng thiên hạ, nhưng tính cách thay đổi thất thường của y cũng khiến rất nhiều người đau đầu.
Đơn Phi chính vì hiểu trò đời như thế, nên khi nhìn thấy Lã Bố mới không vui mừng.
Lã Bố lên tiếng nói: -Đúng vậy, khi đó ta không biết nhiều về ngươi. Y biết sự hoang mang của Đơn Phi, lập tức nói: -Từ sau khi ta rời Vân Mộng Trạch thì đến nơi này, sau đó được nghe rất nhiều chuyện về ngươi và Đơn gia, ta vẫn luôn đợi ngươi…
-Đợi ta. Đơn Phi hỏi ngược lại một câu: -Ở trong gian thạch động này đợi ta sao? Khi hắn nói thì nhìn lên chữ “Hận” to đùng trên vách đá.
Lã Bố chậm rãi lắc đầu nói: -Đây không phải thạch thất mà ta ở.
-Vậy là của ai? Đơn Phi lập tức hỏi.
-Ta không biết. Lã Bố trả lời một cách đơn giản.
Đơn Phi nhìn đôi mắt màu đỏ kia, cau mày nói: -Ngươi chờ ta làm gì?
Lã Bố lẩm bẩm nói: -Khi đó ta mới biết Đơn gia ngươi có lai lịch rất huy hoàng, mà Đơn Phi ngươi…là một người không thể tưởng tượng được. Ta vẫn…nợ ngươi một nhân tình.
Đơn Phi duy trì bình tĩnh nói:
-Xem ra ngươi đều nhớ.
Lúc trước khi Điêu Thiền chết, Lã Bố bị chọc giận biến thành cương thi bất tử, cục diện Vân Mộng Trạch có thể nói là tràn ngập nguy cơ. Khi đó không chỉ mọi người có thể đều chết ở Vân Mộng Trạch, tình huống xấu nhất chính là sắp đến lúc tận thế.
May mà Đơn Phi hắn đã xoay chuyển được.
Sự nghịch chuyển này có thể nói là mang lại hậu quả khó lòng đoán trước.
Đơn Phi biết rõ hiệu ứng cánh bướm khó đoán, nên mới cố gắng làm thay đổi chuyện nhỏ nhất, nhưng cũng quan trọng nhất: hắn khuyên Điêu Thiền sống sót vì Lã Bố.
Có điều hắn khi đó cho dù đã làm ra thay đổi này, hiệu quả cũng khó lập tức thể hiện ra. Đơn Phi bây giờ sau khi nghe Huyền Nữ giải thích thì biết Vô Gian ít nhất có hai cách thay đổi: thay đổi song song và thay đổi trong nháy mắt.
Đơn Phi hắn khuyên nhủ Điêu Thiền ở Vân Mộng Trạch là thay đổi song song, cũng có nghĩa là cho dù hắn đã thay đổi nhưng cũng khó xoay chuyển được cục diện sụp đổ, may mà khi đó có vòng sáng bảy màu bao trùm lấy Vân Mộng Trạch.
Khi đó Đơn Phi không hiểu cho lắm, nhưng hắn bây giờ sao lại không hiểu chứ?
Đó chính là vòng sáng mà Lưu Niên phóng ra!
Có người dùng Lưu Niên tiến hành thúc đẩy thay đổi mà hắn làm ra.
Nhất định là Mã Vị Lai!
Đơn Phi biết lão già kia ngoài lạnh trong nóng, nhất định là lão già đó đã giúp đỡ hắn ngay lúc mấu chốt. Sau khi Vô Gian thay đổi trong nháy mắt, Lã Bố vẫn biến thành cương thi, nhưng Điêu Thiền không lập tức chết. Sau khi Lã Bố mang Điêu Thiền rời Vân Mộng Trạch, đám người Trương Liêu, Triệu Đạt đều đồng loạt mất trí nhớ.
Thay đổi Vô Gian sẽ khiến trí nhớ rất nhiều người bị hỗn loạn, cảm giác giống như có liên hệ với một ai đó, rồi mới trở nên quen thuộc. Ba đời, nhân duyên từng xuất hiện, mà hậu quả dứt khoát nhất của thay đổi Vô Gian chính là khiến người ta quên hết tất cả những gì từng xảy ra. Hiệu quả phức tạp này lưu truyền đến đời sau liền biến thành canh Mạnh Bà.
Hắn, Quách Gia, Tôn Thượng Hương còn nhớ tất cả những thay đổi đó. Khi đó Quách Gia đoán Lã Bố cũng nhớ rõ, khi đó Đơn Phi cũng đồng cảm, tới nay mới xác định được điểm này.
-Ta đều nhớ, ta đều nhớ.
Thần sắc Lã Bố băn khoăn một lát, hồi lâu mới nói: -Lã Phụng Tiên cả đời là một kẻ nhu nhược, bội bạc trở mặt vô số, đối với kẻ thù dùng máu trả bằng máu, đối với ân nhân cũng là lấy oán trả ơn.
“Ở cùng với ngươi thật không dễ dàng gì”. Trong lòng Đơn Phi thầm nói.
Lã Bố cuối cùng cũng nhìn sang Đơn Phi, trong đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng: -Nhưng ngươi đã cứu Điêu Thiền, Lã Phụng Tiên đời này đã nhận của ngươi một nhân tình, vừa hay có người bảo ta bắt ngươi lại. Khi đó ta không biết là ngươi, nên mới bảo người dị hình vây công ngươi.
Trong lòng Đơn Phi hơi rét run: -Có người bảo ngươi bắt ta? Là ai? Hắn thật sự không ngờ còn có người có thể ra lệnh cho Lã Bố.
-Xin lỗi, ta không thể nói. Lã Bố trả lời.
Đơn Phi nhìn ra sự áy này của Lã Bố, cũng có chút bất ngờ: -Ngươi có thể biết chuyện của ta, cũng là do người đó nói với ngươi?
Lã Bố chậm rãi gật đầu.
Đơn Phi lại kinh ngạc, suy nghĩ xem người đó là ai, cau mày nói: -Xem ra ngươi không định động thủ?
Lã Bố lại gật đầu.
-Người nọ bảo ngươi bắt ta làm gì? Đơn Phi lại hỏi.
Lã Bố trầm mặc.
Đơn Phi trầm ngâm nói: -Ngươi có biết y muốn ta làm gì không? Hắn không phải là người chỉ nghe lời đối phương, hắn nhìn ra sự do dự của Lã Bố. Lã Bố nếu không biết thì căn bản không cần do dự như thế, Lã Bố không thể nói mà thôi.
Lã Bố khẽ thở dài nói: -Đơn Phi, ngươi thật sự là người cực kỳ thông minh mà ta từng gặp. Ta đích thực biết y muốn làm gì, ta đang đợi ngươi cũng là muốn ngươi làm chuyện này, nhưng…
Đơn Phi thấy Lã Bố dừng lại hồi lâu, nhịn không được nói: -Nhưng ngươi biết nói ra ta cũng sẽ không đồng ý, phải không?
Lã Bố lặng lẽ gật đầu.
Đơn Phi thở dài: -Nhưng ngươi cuối cùng cũng phải nói ra cho ta nghe.
Lã Bố trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói: -Chúng ta chuẩn bị bảo ngươi mở Quỷ môn!
-Cái gì?
Đơn Phi từng nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng nghe thấy Lã Bố nói thế vẫn suýt chút nhảy dựng lên: -Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi bảo ta mở Quỷ môn?
Lã Bố vốn do dự, nhưng sau khi nói ra mục đích thì cũng bình tĩnh lại: -Ta biết ta đang nói cái gì!
Đơn Phi ngược lại cười nói: -Ngươi biết phía sau Quỷ môn giấu cái gì không? Ngươi có biết mở Quỷ môn thì sẽ thả cái gì ra không? Ngươi có biết nếu những người dị hình đó đến nhân gian sẽ gây ra chuyện gì hay không?
-Ta biết! Lã Bố lạnh giọng nói.
Đơn Phi hơi hít vào, gằn từng chữ: -Ngươi cái gì cũng biết mà còn bảo ta mở Quỷ môn?
Lã Bố cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới nói: -Lã Phụng Tiên nên chết từ sớm rồi.
Đơn Phi ngẩn người, nhất thời không hiểu Lã Bố nói câu này rốt cuộc là có ý gì.
Ánh mắt đỏ ngầu của Lã Bố hơi ươn ướt, lẩm bẩm thì thào nói: -Khi giết chết Đinh Nguyên, Lã Phụng Tiên đã chết rồi; khi làm con chó dưới tay Đổng Trác thì Lã Bố cũng nên chết rồi; những năm sống tạm sau đó, Lã Phụng Tiên chẳng qua chỉ như cái xác không hồn thôi. Giết Đổng Trác có nghĩa là đã giảm nhẹ tội của Lã Phụng Tiên rồi sao? Không phải…
Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra răng nanh sắc bén, Lã Bố nói nhỏ: -Không phải. Ngươi cứu một người không có nghĩa là ngươi giết những người vô tội trước kia là không sai. Người mà ngươi cứu cảm kích ngươi, nhưng những người chết vô tội kia có thể kể lể với ai đây?
Trong lòng Đơn Phi cảm thán, nhất thời không nói gì.
-Người chết trong tay Lã Phụng Tiên không ít hơn người chết trong tay Đổng Trác bao nhiêu. Nếu trên đời này thật sự có sự công bằng giết người đền mạng, thì Lã Phụng Tiên chết mấy chục lần cũng không đủ, nhưng đây rốt cuộc là một thế giới thế nào…
Đột nhiên nhìn sang Đơn Phi, ánh mắt đỏ ngầu của Lã Bố giống như muốn rỉ máu: -Đơn Phi, ngươi nói cho ta biết, đây là một thế giới thế nào vậy?
Đơn Phi không nói gì.
Lã Bố đột nhiên bật cười điên cuồng: -Ngươi không biết phải không? Người thông minh như ngươi sao lại không biết? Ngươi chỉ là biết mà không muốn nói thôi. Ngươi không nói, ta nói thay ngươi.
Nhìn Đơn Phi chằm chằm, Lã Bố nói từng chữ một: -Đây là một thế giới hoang đường, đây cũng là thế giới người ăn thịt người. Lã Phụng Tiên đáng chết, nhưng người đáng chết hơn Lã Phụng Tiên trên đời này cũng không ít. Vương Doãn tính cách vặn vẹo, Viên Thuật tham lam vô độ, Viên Thiệu ngồi không ăn bám, còn có ma vương Tào Tháo chôn giết mấy vạn dân chúng vô tội trong trận chiến Đàm thành…
Đôi mắt càng đỏ hơn, Lã Bố khàn giọng nói: -Tất cả bọn họ đều đáng chết, bọn họ tuyệt đối không cao thượng hơn Lã Phụng Tiên ta bao nhiêu. Người như Đơn Phi ngươi trên đời này ít ỏi, nhưng người giống như bọn họ lại nhiều như sao trời. Tại sao vậy? Bởi vì những người này đều rất thông minh, bọn họ thông minh, biết tàn nhẫn thế nào không quan trọng, chỉ cần bọn họ không từ thủ đoạn ngồi vào vị trí cao nhất, những dân chúng ngu xuẩn kia sẽ nhanh chóng quên đi những chân tướng xấu xa kia, bọn họ chỉ cần cảnh thái bình giả tạo, giả bộ làm thánh hiền là có thể cho qua mọi thứ.
Hít sâu một hơi, Lã Bố lại cảm xúc dâng trào nói: -Ngươi hỏi ta có biết hậu quả mở Quỷ môn hay không? Ta biết! Nhưng thả những người dị hình đó ra thì có gì sai? Những người dị hình đó chẳng qua chỉ là bài xích dị loại, nhưng dù sao cũng không đồng loại tương tàn. Nhưng những người ngồi ở vị trí cao trên đời này lại có thể tàn nhẫn đến mức đại khai sát giới với cả đồng loại! Trên đời này ác giả ác báo thiện hữu thiện báo chỉ là lừa mình dối người. Khi ta động thủ với Đổng Trác thì đã biết, người vô tội đã chết là chết…
Lã Bố run rẩy đôi vai, trường kích đã đến tay: -Ngươi muốn lấy cái gì, thì nhất định phải đích thân làm!