Chương 782: Thương Lang hiện nanh
Thần miếu Lâu Lan trên không nằm ở bên dưới Bồ Xương Hải!
Lúc trước khi Đơn Phi nghe Tương Tư đề cập đến thần miếu Lâu Lan cũng từng đưa ra phán đoán này. Theo hắn thấy, miếu thờ hiện lên trên không trung rõ ràng là đặc trưng của hải thị thận lâu.
Tuy hải thị thận lâu là ảo ảnh, nhưng rất nhiều nhà khoa học cho rằng, nguyên bản hình thành hải thị thận lâu là thứ có thật. Bất luận ngươi tạo ra hình ảnh gì, suy cho cùng cũng phải có thực thể của hình ảnh đã. Hải thị thận lâu được rất nhiều nhà khoa học thăm dò, nhưng ở thời đại của hắn, rất nhiều cảnh tượng mà hải thị thận lâu hình thành đã không thể xuất hiện trên bề mặt trái đất được nữa.
Ở thời đại mà vệ tinh có thể giám sát bên ngoài trái đất, chuyện này thoạt nghe hơi không có khả năng, nhưng lại là tình huống thật sự.
Nếu ngọn nguồn của hải thị thận lâu không nằm trên mặt đất, thì cũng khó có thể nằm ngoài không gian, vậy khả năng lớn hơn chính là ngọn nguồn nằm ở dưới đất. Đơn Phi nhận định điểm này, nên mới cảm thấy bên dưới Bồ Xương Hải có thể có kiến trúc cực kỳ hoành tráng. Những kiến trúc này thông qua phương thức kỳ diệu nào đó sau nhiều lần khúc xạ liền hiện lên trên không giữa Lâu Lan và Bồ Xương Hải, mới hình thành kiến trúc thần miếu trên không mà người Tây Vực nhìn thấy.
Nhưng hắn khi đó vẫn hoài nghi luận điểm của mình, dù sao thì loại khúc xạ thế này rất khó hình thành, thần miếu Lâu Lan xuất hiện trên không trung lại rất vững vàng.
Hắn chỉ đoán đúng một nửa.
Ngọn nguồn khúc xạ đích thực nằm dưới Bồ Xương Hải, nhưng kiến trúc trên không lại là khúc xạ của không gian dị độ.
Mỗi khi có người đến gần thần miếu Lâu Lan, lợi dụng thần miếu do thám động tĩnh mặt đất, thì cư dân gần Lâu Lan cũng có thể nhìn thấy thần miếu này đang vận hành?!
Hắn trong phút chốc đã hiểu ra chuyện này, thấy rất nhiều binh sĩ tấn công thành trí bắt đầu do dự, phía sau những binh sĩ đó thậm chí có không ít binh sĩ đã quỳ xuống bái lạy về phía bầu trời.
Đơn Phi hiểu tâm tình những binh sĩ này.
Trong khi công thành đang lúc kịch liệt, trên không trung phía sau lưng những người này đột nhiên xuất hiện kiến trúc thần miếu, khó tránh không biết phải làm sao. Cho dù là con người ở thời đại kia của hắn nhìn thấy bão hay sóng thần cũng không thể chống đỡ nổi, người thời đại này lại càng có vẻ kính sợ với sự thay đổi của tự nhiên.
Khi những binh lính kia quỳ gối xuống, Đơn Phi mới phát hiện binh sĩ vây khốn thành Lâu Lan ít nhất có hơn bốn năm tốp.
Trong đó có nhân mã Quy Tư, có đội ngũ mã tặc Tây Vực, còn có quân hỗn tạp Tây Vực bị Quy Tư Vương uy hiếp…Đơn Phi từng có một khoảng thời gian ở Tây Vực, nên có thể nhanh chóng nhận ra những nhân mã này, ánh mắt hắn nhanh chóng rơi xuống hai tốp nhân mã cực kỳ đặc biệt.
Một đội nhân mã trong đó cách thành xa nhất, thoạt nhìn lại có thể giết đến trước thành nhanh nhất, bởi vì đội ngũ này là đội ngũ tinh tráng nhất trong số nhiều binh mã, tất cả mọi người đều mặc quần áo nhẹ, lưng đeo kình cung, tay cầm loan đao đặc biệt, giống như một con báo chuẩn bị vồ mồi bất cứ lúc nào vậy.
Đơn Phi vốn không biết đội nhân mã này từ đâu xuất hiện, nhưng vừa thấy vạt trước trên bộ quần áo chỉnh tề của những người đó, lập tức nói: -Đó là nhân mã Hung Nô?
Tôn Chung ừ một tiếng.
Trong lòng Đơn Phi khẽ rung động.
Ở thời Hán, Hung Nô coi như là lực lượng hùng mạnh nhất trên đời, nhưng dưới sự công kích mấy trăm năm kiên trì không ngừng của thiết kỵ Hán thất thì đã bắt đầu phân tán rồi. Đơn Phi từng nghe Quách Gia nói lúc trước Viên Thiệu bệnh chết, Viên Thượng, Viên Đàm không đánh lại Tào Tháo. Viên Thượng bảo Quách Viện tụ tập nhân mã nam Hung Nô, mưu đồ chia thành mấy đường đối phó Tào Tháo. Kết quả Tào Tháo thậm chí không cần xuất binh, chỉ bảo Chung Diêu thuyết phục Mã Đằng liên thủ là đã đánh bại được quân Hung Nô xâm phạm rồi.
Từ điểm đó có thể thấy, binh Hung Nô tuy vẫn có chút uy phong, nhưng lại không am hiểu đánh trận chiến công thành, hơn nữa thực lực Hung Nô khi đó đã suy yếu rất lớn rồi.
Theo Đơn Phi biết, từ đó về sau, nam Hung Nô có sách lược đánh không lại thì đầu hàng, quy thuận thế lực của Tào Tháo. Nơi này là Lâu Lan, bất luận quân Tào hay là thế lực nam Hung Nô đều rất khó vượt qua nhân mã Quan Trung…
Nói vậy, những người Hung Nô này không lệ thuộc quân Tào, mà là binh mã bắc Hung Nô sao?
Khi Đơn Phi nghĩ đến điểm này, ánh mắt đã dừng trên người đội kỵ binh cuối cùng vây thành. Đội kỵ binh này chẳng qua chỉ hơn ngàn người, nhưng lại cho người ta cảm giác như thiên quân vạn mã.
Khôi giáp kỵ binh không sáng, thậm chí còn có chút u ám cũ kỹ, nhưng sự ung dung trong vẻ u ám này mới khiến người ta chấn động tâm can. Binh linh dựa vào mũ giáp sáng choang thể hiện uy nghiêm trước giờ đều khó lòng chịu được một kích, binh sĩ thật sự trải trăm trận đều sẽ hiểu, trên sa trường, sức mạnh có thể giúp ngươi sống tiếp tuyệt đối không chỉ có sự sáng chói của ngươi, mà là chiến lực trong lòng ngươi.
Lâu Lan nổi lửa, binh sĩ dưới thành lên xuống phập phồng tựa thủy triều, chỉ có đội kỵ binh kia lẳng lặng đứng trong loạn quân, giống như định hải thần châm mãi không thay đổi vậy.
Đơn Phi vừa thấy thanh thế kỵ binh kia lẳng lặng liền biết, nếu không có sự tôi luyện nhiệt huyết của vô số lần xung phong anh dũng thì tuyệt đối khó lòng hình thành phong cách lãnh huyết thế này.
Binh Hung Nô giống như con báo săn chuẩn bị vồ mồi bất cứ lúc nào, kỵ binh kia lại giống như một đàn sói xám cực kỳ đói khát, nhưng lại có thể nằm im trong cồn cát khống chế dục vọng của bản thân mình vậy.
Báo săn đáng sợ, nhưng người đi săn thật sự có kinh nghiệm đều biết, lực lượng đáng sợ nhất trong sa mạc không phải là báo săn, mà là một đàn sói tụ tập thành một.
Lã Bố vẫn coi như không phải chuyện của mình, nhưng lúc này cũng đang nhìn đội kỵ binh đó. Nhìn thấy những kỵ binh lãnh khốc kia, trong đôi mắt đỏ ngầu của y loé lên vẻ kích động hiếm có.
Đó là chiến ý đã lâu rồi y chưa từng lộ ra, chuyện cũ tan biến như mây khói, nhưng có những chuyện chung quy vẫn khắc sâu!
-Lã Bố, ngươi nhận ra đội kỵ binh kia? Đơn Phi hỏi.
Lã Bố chậm rãi gật đầu: -Ta nhận ra.
Ngươi nói cũng như không nói vậy, ngươi nhận ra? Nhưng ta không biết, lẽ nào ngươi không thể nói được hai câu sao?
Đơn Phi thầm thở dài, nghĩ bụng trên đời có tri kỷ cao sơn lưu thủy thấu hiểu, cũng có đáp án râu ông này cắm cằm bà kia, phần lớn lại chỉ là trả lời vô nghĩa một cách chính xác mà thôi.
Cũng may Tôn Chung đã nói: -Là Thương Lang!
Ông ta nói những lời này rất đột ngột, nhưng Đơn Phi lại hiểu ra: -Tây Lương Thương Lang?
Khi Lã Bố nghe thấy bốn chữ “Tây Lương Thương Lang” thì đôi mắt đỏ như máu bùng cháy như ngọn lửa, có điều cuối cùng y cũng dập tắt ánh sáng đầy sát khí này, tịch mịch nói: -Không sai, là Tây Lương Thương Lang.
Năm đó Đổng Trác bị Lã Bố y giết chết, vốn dĩ thiên hạ đã bình an, người uy hiếp thiên tử hiệu lệnh chư hầu nên là Lã Bố y và Vương Doãn, mà không phải Tào Tháo, thế nhưng Vương Doãn được giải thoát khỏi sự áp bách như núi của Đổng Trác đã hoàn toàn mất phương hướng.
Vương Doãn có ảo giác mà con người quen có, ông ta cho rằng giết Đổng Trác rồi có nghĩa là ông ta mạnh hơn Đổng Trác, do vậy Vương Doãn đã hạ lệnh giết không tha quân Tây Lương do Lý Thôi, Quách Tị thống lĩnh!
Cho người khác con đường sống mới có thể giữ lại đường lui cho mình.
Đáng tiếc người tàn bạo tự đại rất ít khi nghĩ đến điểm này, nên mới làm chuyện bức thỏ cắn người. Vương Doãn không phải bức con thỏ, mà là bức một đàn sói chiến thiết huyết.
Lý Thôi, Quách Tị bị Giả Hủ thuyết phục, dẫn theo quân Tây Lương như sói giết vào Trường An, giết ngược lại Vương Doãn, đánh lui Lã Bố y.
Khi Lã Bố nghĩ đến đây, ngực hơi phập phồng. Y biết lúc trước mình bị sự sợ hãi trong lòng mình đánh bại, nhưng trong mắt người ngoài, quân Hãm Trận của y cuối cùng cũng thua cho Tây Lương Thương Lang.
Lý Thôi, Quách Tị tàn bạo không thua gì Đổng Trác, cũng khó tránh khỏi kết cục bị tiêu diệt như Đổng Trác.
Tây Lương Thương Lang không còn thủ lĩnh, quanh đi quẩn lại rồi rơi vào tay Hàn Toại, Mã Đằng. Bọn họ không thể đi đến Trung Nguyên trầm ổn vững vàng, Giang Nam xinh đẹp mông lung…Tây Bắc tiêu điều khôn kể mới là căn cơ của bọn họ.
Lã Bố không còn là Lã Bố trước kia nữa, binh Tây Lương vẫn là đàn sói Tây Bắc, chỉ có gió cát Tây Bắc điên cuồng hoang dã mới có thể hun đúc ra một tốp binh mã cuồng dã nghiêm nghị như thế.
Lã Bố liếc nhìn Tây Lương Thương Lang xuất hiện trước mắt, trong nhất thời có cảm giác như đã mấy đời rồi.
Hóa ra là nhân mã của Hàn Toại!
Đơn Phi nhìn thấy đám binh mã kia, liên tưởng đến thế lực sau lưng đội nhân mã này. Thời Tam Quốc có tám đội quân chính quy vang danh thiên hạ: Tào gia Hổ Báo, Viên gia Tiên Đăng, Bát Bách Hãm Trận, Bạch Mã Nghĩa Tòng, Đan Dương Thanh Cân, Giang Hạ Xạ Dũng, Tây Lương Thương Lang, Hán Trung Quỷ Hùng!
Tây Lương Thương Lang chính là chiêu bài của Hàn Toại.
Không ngờ Hàn Toại cũng phái binh đến Lâu Lan rồi?
Đơn Phi cũng không bất ngờ về hành động của Hàn Toại. Trên thực tế, khi Đơn Phi hắn đặt chân đến Mang Sơn tìm kiếm mộ người khổng lồ thì đã từng gặp mặt thủ hạ của Hàn Toại rồi.
Hàn Toại cực kỳ nhiệt tình với chuyện của Tam hương.
Con người nói chung cũng khó thoát khỏi vòng tuần hoàn đáng buồn, thời niên thiếu nhiệt huyết bừng bừng muốn đánh ra giang sơn to lớn, đại đa số người đều chìm trong cát bụi, số ít ngẫu nhiên thành công. Khi già rồi lại ngày càng lực bất tòng tâm, sống đến gần địa ngục thì mong muốn được giải thoát, nhưng khi đến gần thiên đường lại chỉ muốn hưởng mãi vinh hoa phú quý.
Hàn Toại thân là vương giả Tây Bắc, xưng bá Tây Lương mấy năm nay, e rằng cũng giống như Lưu Biểu Kinh Châu, bắt đầu phát hiện vinh hoa phú quý cuối cùng đã sắp tiêu tan rồi…vọng tưởng theo đuổi giấc mộng trường sinh vĩnh hằng của con người.
Diêm Hành là thủ hạ mà Hàn Toại tin tưởng nhất, trước tới Mang Sơn, sau đến Vân Mộng, đã thể hiện khát vọng mãnh liệt với Tam hương. Nếu đã như vậy, nơi có Tam hương xuất hiện, nhân mã Tây Lương xuất hiện cũng không có gì lạ.
Điều Đơn Phi không nghĩ ra chính là tại sao đám người Hàn Toại lại có khứu giác nhạy cảm giống như chó săn vậy, lại truy đến tận đất Lâu Lan chứ?
Tôn Chung giống như nhìn ra suy nghĩ của Đơn Phi, chậm rãi nói: -Ngươi nhất định lấy làm lạ sao đám người Hàn Toại lại đến Lâu Lan phải không?
-Ông biết? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tôn Chung nhìn đội binh mã đầy sát khí kia, chậm rãi nói: -Ngươi nhất định lấy làm lạ tại sao ta đột nhiên dẫn ngươi đi nhìn cảnh tượng Lâu Lan?
Đơn Phi không hỏi nữa, chỉ chờ câu tiếp theo của Tôn Chung. Có những câu tuyệt đối không thể hỏi ra được, nhưng lại có quá nhiều người không hiểu điểm này, chỉ mong người khác có thể để mình dựa dẫm hi vọng, cố gắng hỏi tới chẳng qua chỉ khiến mình mất mặt thêm thôi.
-Lâu Lan tuy là con đường giảm xóc giữa Trung Nguyên và Tây Vực, nhưng đó chẳng qua là đối với người thống trị Trung Nguyên mà thôi. Trong ba mươi sáu nước Tây Vực, Lâu Lan không phải giàu có. Người đời tranh giành chẳng qua chỉ vì danh lợi, chuyện không có danh lợi rất ít người đi làm, vì một Lâu Lan không đáng để hưng sư động chúng như thế.
Trong đôi mắt xanh biếc của Tôn Chung có chút kỳ lạ: -Nhưng lại cứ có rất nhiều người tranh đoạt thành Lâu Lan, mà không phải tấn công quốc đô Lâu Lan là Cản Nê.
Khẽ thở dài, Tôn Chung lại nói: -Quy Tư Vương vì cầu độc bá Tây Vực, người bắc Hung Nô hi vọng chấn hưng hùng phong, Hàn Toại mong muốn trường sinh…Không riêng gì các nước Tây Vực, An Tức, Thân Độc, Quý Sương, thậm chí là đế quốc Đại Tần đều ôm những mục đích muôn hình vạn trạng khác nhau tề tụ về Lâu Lan.
Nhìn sang Đơn Phi, Tôn Chung nói từng chữ một: -Nếu không có mục tiêu có lợi, bọn họ sẽ không làm thế, nhưng nếu không có thủ đoạn khác thúc đẩy trong bóng tối, thì cũng khó lòng đẩy những thế lực này tề tụ ở Lâu Lan…
Đơn Phi vừa nghe đến đây thì trong đầu liền hiện lên hai người, một người là Quỷ Phong đeo mặt nạ đồng xanh, một người là chủ của Minh Sổ Dạ Tinh Trầm tuy không đeo mặt nạ, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra ông ta đang nghĩ gì!