Chương 781: Vây thành
Khi nói ra đáp án, trong lòng Đơn Phi ít nhiều cũng thấy lạ, thời cổ luôn tồn tại rất nhiều truyền thuyết hóa tiên, những người đắc đạo thành tiên đều có một đặc điểm chung, sau khi thành tiên đều không rõ tung tích.
Những người này không giống như thành tiên, mà giống như là thành quái vật không dám lộ diện.
Hắn trước kia thật không có nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại liền cảm giác những người này nếu không phải mất tích tử vong một cách ly kỳ, thì e rằng đã vô ý cố ý đến một không gian khác rồi.
Lương Hiếu Vương không phải tới không gian dị độ, mà là cố ý mất tích. Y đến Quỷ môn nằm dưới Bồ Xương Hải, thạch thất có chữ “Hận” kia chính là nơi y cư trú.
Mục tiêu của y không phải ngôi vị Vu Điền Vương, thứ này đối với y mà nói căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì. Mục đích cuối cùng của y chính là thông qua Phi Lai thạchphá giải bí mật của Vô Gian, tìm kiếm cơ hội quay về một lần nữa.
Nếu Lương Hiếu Vương thành công, đừng nói là lật đổ Hán Cảnh Đế, không gian lịch sử cũng sẽ vì y mà xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Nhưng theo lịch sử, người nắm quyền vẫn là Hán Cảnh Đế?
Lương Hiếu Vương không thành công?
Trong lòng Đơn Phi phỏng đoán, mí mắt bất giác co giật, nói với Tôn Chung: - Ta đoán đúng không?
Tôn Chung mỉm cười nói: - Lão phu biết ngươi không phải hạng người nói sao nghe vậy như người thế tục. Ngươi đoán không sai, sau khi để lại bức thư cuối cùng, Lương Hiếu Vương liền thông qua Phi Lai thạch đến nơi này.
- Vì sao ông dám khẳng định như vậy? Đơn Phi ngược lại nghi ngờ hỏi.
Tôn Chung giải thích: - Vì ngươi và ta coi như đều đi theo con đường của y đến nơi này. Đơn Bằng để lại Phi Lai thạch ở Vu Điền, bảo người đời cung phụng, chính là muốn để lại một con đường đến Quỷ môn cho người đời sau. Lương Hiếu Vương cuối cùng đã phát hiện con đường này, còn ta chỉ sớm hơn ngươi vài năm thôi, bởi vì có thể nhìn thấy ghi chép Lương Hiếu Vương để lại.
- Y cũng để lại ghi chép ở đây sao?
- Đúng vậy.
Đơn Phi lặng lẽ hỏi ngược lại: - Vì sao y lại để lại ghi chép ở đây?
Tôn Chung khẽ nhếch mày: - Ngươi muốn nói gì?
Đơn Phi nhìn chằm chằm Tôn Chung nói: - Ông và ta đến đây rồi, thông thường sẽ không để lại bất kỳ ghi chép nào, phải không? Vì việc này căn bản hoàn toàn vô nghĩa. Lã Bố, ngươi cũng sẽ không làm vậy phải không?
Lã Bố mờ mịt gật đầu, trong lúc nhất thời không hiểu dụng ý của Đơn Phi.
Tôn Chung thu lại nụ cười: - Vì thế ngươi cho rằng lão phu đang lừa gạt ngươi sao? Lão phu cố ý ngụy tạo ghi chép của Lương Hiếu Vương để gạt ngươi? Ngươi vẫn không lựa chọn tin tưởng lão phu?
Trong lòng Đơn Phi đích thực có ý nghĩ này.
Có lẽ do thói quen, nếu đi cùng Quách Gia hay Trương Liêu, hắn sẽ không đa nghi đến thế, nhưng kẻ đối diện là Tôn Chung và Lã Bố, hắn tuy không muốn lo lắng nhiều, nhưng lại không thể không nghĩ nhiều một chút.
Hắn không muốn tính kế người khác, nhưng không bao giờ muốn mình trở thành con mồi của người khác. zalo 076 9417982
Đây chính là điểm bi ai của con người.
Con người sống trên đời, không phải không muốn tính kế thì không cần tính kế.
Những lời nói dối trong lúc vô ý tạo nên ngăn cách giữa người với người, đỉnh cao quyền thuật khiến rất nhiều người dương dương đắc ý, thực chất lại tạo nên sự đề phòng cứng như sắt thép giữa người và người.
Có thể Tôn Chung, Lã Bố đều muốn thay đổi, nhưng Đơn Phi tuyệt đối không lựa chọn tin tưởng hoàn toàn vào hai người này.
Thấy Tôn Chung bất mãn, Đơn Phi ngưng trọng nói:
- Chẳng lẽ Lương Hiếu Vương không tính được Tôn Chung ông sẽ xem được ghi chép của y vào mấy trăm năm sau sao?
- Đương nhiên không thể. Tôn Chung cau mày nói.
- Y ghi lại tất cả mọi việc, nhưng không hề mang đi, vậy ghi lại làm gì? Lưu danh sử sách sao? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Lần này đến lượt Lã Bố lắc đầu, chen lời: - Nếu y muốn lưu danh thiên sử, y không cần lặng lẽ từ bỏ ngôi vị Vu Điền Vương.
- Đúng vậy.
Đơn Phi hơi hít vào nói: - Vì thế giải thích duy nhất mà ta có thể nghĩ đến chính là…y cố ý để lại những ghi chép này…chỉ để cho ai đó thấy nó!
Từ khi đọc ghi chép của Lương Hiếu Vương, trong lòng Đơn Phi đã dâng lên thứ cảm giác lạ kỳ này.
Lã Bố hơi rét run, lập tức cảm thấy lời nói của Đơn Phi rất có lý.
Hồi lâu sau Tôn Chung mới nói: - Đơn Phi, ngươi rất cẩn thận, đã lập tức nghĩ đến điểm này. Lúc trước khi lão phu đọc được ghi chép của Lương Hiếu Vương, trước là kinh ngạc, sau đó cũng cảm thấy giống như ngươi. Lương Hiếu Vương làm vậy đích thật giống như muốn để ai đó đọc được những ghi chép này. Nhưng lão phu đã nhanh chóng nghĩ ra đáp án của vấn đề rồi…
Đơn Phi khó hiểu hỏi: - Đáp án của ông là gì?
- Lương Hiếu Vương có thể đã hi vọng ghi chép này được Hoàng Hậu Uyển Nhi nhìn thấy. Tôn Chung trầm giọng nói.
Đơn Phi thầm giật mình: - Hoàng Hậu không đi cùng y sao?
Tôn Chung lắc đầu: - Tấm da cừu mà ngươi đọc khi nãy là đoạn ghi chép cuối cùng của Lương Hiếu Vương muốn nói với Uyển Nhi. Những ghi chép sau này của Lương Hiếu Vương không còn nhắc đến Uyển Nhi nữa!
Bỗng dưng Đơn Phi cảm thấy rùng mình.
Uyển Nhi đã biến mất?
Nàng không cùng Lương Hiếu Vương dùng Vô Gian Hương sao? Lúc Tào Quan đào mộ đã xác định trong quan tài của Hoàng Hậu không có xác, vậy vì sao Lương Hiếu Vương không còn nhắc đến Uyển Nhi nữa?
Chẳng lẽ Uyển Nhi và Lương Hiếu Vương đã đến hai thời không khác nhau sao?
Nghĩ thôi cũng thấy thương tiếc, bởi vì nữ nhân dứt khoát cùng y tiến vào vương lăng, quả quyết lựa chọn cùng y quay về quá khứ để thay đổi, tình cảm của nàng đối với Lương Hiếu Vương không cần nói cũng biết.
Dù đường hoàng tuyền bị người đời sau hiểu sai, nhưng Lương Hiếu Vương có thể sai người đào con đường này cũng đã chứng minh cho tình yêu của họ.
Hai người đều dùng Vô Gian, không quay về khoảng thời gian mình mong muốn đã là bi kịch rồi, nếu hai người còn bị ngăn cách bởi hai thời không khác nhau…
Đơn Phi ngẫm lại, cảm thấy thê lương, trầm ngâm nói: - Ông xác định sau tấm da cừu mà ta đã xem này Lương Hiếu Vương không còn nhắc đến Uyển Nhi nữa sao?
Tôn Chung khẳng định nói: - Vô cùng chắc chắn.
- Làm sao có thể? Đơn Phi nhanh chóng phát hiện điểm bất thường. - Lương Hiếu Vương và Uyển Nhi sinh tử gắn bó, vì sao không nhắc tới Uyển Nhi trong những ngày tháng sau này chứ?
Lương Hiếu Vương không thiếu bút mực, cũng không thiếu công cụ ghi chép, nếu đã như vậy thì việc này căn bản không thể giải thích được.
Tôn Chung cười khổ nói: - Ngươi hỏi lão phu, lão phu biết hỏi ai đây? Lão phu chỉ hoài nghi thôi, nhưng đến cuối cùng thì Uyển Nhi cũng không quan trọng. Đơn Phi, lão phu cảm thấy ngươi rất có đầu óc, vì sao hay quan tâm những việc nhỏ nhặt không quan trọng chứ?
- Nếu điều này không quan trọng thì còn gì là quan trọng nữa? Đơn Phi nói nhỏ.
Trong lòng Lã Bố ưu tư.
Ký ức của y quả thật có rất nhiều việc quan trọng, nhưng giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười. Không hiểu sao, ký ức sợ hãi Đổng Trác của y đã dần biến mất, cũng không còn quá nhiều oán hận đối với Tào Tháo từng giết hắn nữa, tất cả những chuyện trước kia khi đó thoạt nhìn rất kích động lòng người, nhưng đến hôm nay, còn lại những gì? Chuyện đã qua…Y biết lựa chọn cuối cùng của mình là gì, khi đó y bỗng chốc đã hiểu ý của Đơn Phi.
Mỗi một người đều có định nghĩa riêng về cuộc đời, đương nhiên cách nhìn nhận tầm quan trọng của sự việc cũng khác nhau, trong mắt Đơn Phi, Lương Hiếu Vương không thể nào không để lại bất kỳ ghi chép nào về người phụ nữ yêu thương y và y cũng tin tưởng nàng được.
Tôn Chung trầm giọng nói: - Điều quan trọng trước mắt là dù Lương Hiếu Vương không đoạt được ngôi của Hán Cảnh Đế, nhưng chung quy y vẫn là nhân vật cái thế, những năm ở lại Vu Điền y đã thấu hiểu vô số huyền bí của thần miếu Lâu Lan.
Đơn Phi chợt nổi da gà: - Y ghi chép lại những huyền bí này, lại bị ông lấy được sao?
Tôn Chung thở dài:
- Nếu không sao lão phu hiểu được hết những thứ này? Lúc nói ông ta vươn tay khẽ ấn lên mặt bàn, một luồng sáng bắn lên từ đám mây trên thần miếu, chớp mắt bao trùm cả thạch thất.
Có nước lũ ào tới!
Đơn Phi, Lã Bố đều đứng yên không động đậy, mặc cho nước lũ ngập qua người mình.
Tôn Chung vẫn ngồi yên tại chỗ.
Cả ba người hoặc là đã biết rõ ràng, hoặc là tinh thần rắn như thép, đều biết cảnh tượng trước mắt chẳng qua là hư ảo thôi.
Đơn Phi mở to mắt nhìn rùa biển khổng lồ bơi trong nước, và cả những con cá phát sáng có ngoại hình kỳ lạ nhanh chóng bơi qua bên người, không hiểu Tôn Chung làm thế có ý gì, vừa muốn hỏi thì đã nghe Tôn Chung nói: - Nơi này vô cùng thần kỳ, không cần rời khỏi đây nửa bước cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng cách đây mấy trăm dặm.
Trong lúc ông ta nói câu này, nước biển xung quanh như sao chổi rơi xuống không còn lại gì, một khắc sau, phía trên lóe lên ánh sáng mờ ảo.
- Ngừng! Đột nhiên Đơn Phi kêu lên, cảnh tượng xung quanh biến hóa nhanh chóng, hắn biết đây là thần miếu đang tiến hành quan sát xung quanh. Phạm vi dò xét của thần miến Lâu Lan hiện tại đã xuyên qua lòng đất, hải vực lên đến trên mặt đất.
Xem ra thần miếu không chỉ có thể giám sát Quỷ môn, thậm chí còn có thể dò la hoàn cảnh trên mặt đất.
Năm ngón tay của Tôn Chung hơi ngưng lại, cảnh vật chuyển động nhanh chóng bỗng đứng yên, nhưng chi tiết bên trong lại bắt đầu linh động hẳn lên.
Cuối cùng Đơn Phi đã nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, sắc mặt thay đổi: - Đó là gì?
- Ngươi không nhận ra sao? Tôn Chung ngược lại cười nói, tay phải của ông ta chỉ hơi mở ra, vị trí Đơn Phi chỉ nhanh chóng được phóng to, xuất hiện một thành trì vô cùng nguy nga.
Vừa nhìn dáng vẻ thành trì kia, Đơn Phi đã nhận ra đó là thành trì Lâu Lan!
Điều hắn kinh ngạc không phải là có thể nhìn thấy thành Lâu Lan khi ở dưới Bồ Xương Hải, mà là kinh ngạc vì thành Lâu Lan đang cháy hừng hực.
Vô số mũi tên lửa bắn về phía đầu thành, trong một khắc, thành Lâu Lan lại sáng rực rỡ như mặt trời lặn lúc xế chiều.
Thiên quân vạn mã đang hội tụ ở Lâu Lan!
Lâu Lan bị vây!
Trong lòng Đơn Phi căng thẳng, hắn nhớ rõ trước khi hắn rời Lâu Lan, Quy Tư Vương từng bảo Tử hỏa Pháp vương của đế quốc An Tức và Ngạc Sử Tì dẫn theo một đám mã tặc đêm vây thành Lâu Lan, nhưng bị hắn dẫn người giết ngược, sau đó hắn theo Tử hỏa Pháp vương thông qua thủy đạo bên dưới Lâu Lan đến gặp Tôn Chung, mới có chuyện sau đó hắn đến Quý Sương và Vu Điền…
Theo hắn nghĩ, Quy Tư Vương bại trận bỏ chạy, đám người Phạm Hương chuẩn bị đầy đủ, thành Lâu Lan sẽ không còn vấn đề gì nữa, hắn nào có ngờ được cảnh tượng lúc này, thành trì Lâu Lan có nguy cơ thất thủ.
Mũi tên lửa bắn lên đầu thành không bao lâu liền có vô số binh sĩ áo xám khiêng thang xông đến tường thành Lâu Lan, thoạt nhìn như muốn công phá Lâu Lan. Đơn Phi có kinh nghiệm lãnh binh, vừa nhìn phong cách của những binh sĩ này đã cau chặt mày.
Họ không có đặc tính của binh tốt Tây Vực, ngược lại có vẻ giống với binh lính thiết huyết của Trung Nguyên!
Trên thành dưới thành đang lúc nước sôi lửa bỏng, mọi người bỗng ngưng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía Đơn Phi, sắc mặt kinh ngạc.
Đơn Phi biết hắn đứng đây có thể quan sát Lâu Lan là nhờ vào sự thần kỳ của thần miếu, nhưng người ở Lâu Lan bất luận thế nào cũng không thể nhìn thấy động tĩnh ở đây của hắn.
Vậy rốt cuộc họ kinh ngạc điều gì?
Một suy nghĩ chợt lóe lên, Đơn Phi đã nghĩ ra điều gì, ngưng thanh nói: - Chẳng lẽ họ thấy thần miếu Lâu Lan sao?
Trong khoảnh khắc hắn nhớ đến những gì Tương Tư từng nói, Lâu Lan đích thực có thần thoại về thần miếu, nhưng đó là chuyện rất lâu về trước. Bầu trời giữa Bồ Xương Hải và Lâu Lan thỉnh thoảng sẽ xuất hiện thần miếu, thần miếu vô cùng hùng vĩ, bên trong có thần tiên trú ngụ, đáng tiếc thế nhân không có thang lên trời, không thể tiến lên.
Dù Tôn Chung có thể khống chế thần miếu Lâu Lan, nhưng nghe Đơn Phi vừa nói đã trúng, thán phục bảo: - Đúng thế, họ đang nhìn thấy thần miếu Lâu Lan trên bầu trời!