Chương 783: Hai con đường trong đời người
Gần ngày hè, ánh nắng chói chang, ở sâu bên dưới Bồ Xương Hải không cảm nhận được sự thay đổi thời tiết trên thế gian, binh lính trên dưới thành Lâu Lan cũng đang chảy mồ hôi dưới ánh nắng chói chang này.
Bọn họ hôm nay, đổ mồ hôi lại là chuyện hạnh phúc.
Đơn Phi hiểu Tôn Chung đang nói cái gì, có người đang âm thầm bày kế, thúc đẩy các lộ binh mã tụ tập ở Lâu Lan!
Chuyện này thoạt nghe rất khó tưởng tượng, dù sao thì thế lực vây công thành Lâu Lan có thể nói đều là lực lượng hùng bá một phương trên đời này, bất luận là thế lực nào cũng đều dũng mãnh như núi trong mắt người thế tục, làm sao lại có người có thể bài bố những thế lực này được chứ?
Đơn Phi lại biết, người có thể bài bố những thế lực này ít nhất có hai người.
Trên đời này, mục tiêu của rất nhiều người đều chết từ trong trứng nước, hoặc nói một cách chính xác hơn, thì bọn họ căn bản không có mục tiêu, do vậy đợi khi già rồi, bọn họ mới cảm thán thời gian trôi nhanh, thời không đợi người.
Có một số người lại khác, mục tiêu của họ định sẵn là phải dùng cả đời để thực hiện.
Đơn Phi hắn bị Tào Quan kéo vào mê cục Tam hương, dần dần vạch trần bí mật viễn cổ, nhưng nếu không có Quỷ Phong, hắn sẽ không đi đến cục diện hôm nay.
Nếu nói Lưu Niên là chất xúc tác của thời gian, vậy Quỷ Phong chính là chất xúc tác của sự kiện Xi Vưu, Nữ Tu tranh đấu. Từng bước từng bước của người này thoạt nhìn như chẳng có mục đích, nhưng y rốt cuộc cũng dẫn phát cục diện đi đến mức không thể vãn hồi được nữa.
Tuy nhiên nếu không có Dạ Tinh Trầm, Quỷ Phong cũng chưa chắc có thể nhanh chóng đạt được mục đích của y như thế.
Dạ Tinh Trầm là một nhân vật rất đáng sợ.
Ông ta trước nay ít ra tay, có lẽ là khinh thường, hoặc có lẽ là ông ta biết ra tay vốn là thủ đoạn cuối cùng. Ông ta thoạt nhìn giống như không có thế lực và thủ hạ gì, nhưng ông ta lại có thể lợi dụng dục vọng của con người mà thúc đẩy bản năng của họ, giành lấy tất cả những gì mình muốn.
Khi ở Vân Mộng Trạch, Dạ Tinh Trầm chẳng qua chỉ dùng một mình Lã Bố thì đã khiến mấy phe Tào Tháo, Kinh Châu và Lưu Bị tự chém giết lẫn nhau, rồi lại lợi dụng Triệu Tư Ích có lòng tham muốn mưu phản Vân Mộng Trạch, suýt chút đã khiến trận chiến diệt thế bùng nổ sớm hơn rồi.
Lã Bố biến thành cương thi bất tử vốn là bắt đầu của trận chiến diệt thế, nếu không phải Đơn Phi hắn thuyết phục Điêu Thiền, khống chế được sự xung động của Lã Bố, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Theo Đơn Phi thấy, thủ đoạn của Dạ Tinh Trầm rất cao minh, lại không thể coi như thần bí. Đây vốn là thủ pháp truyền thống của người cầm quyền trên đời này để kích phát dục vọng của người đời hòng đạt được mục đích của chính mình.
Nếu ngươi nhìn kỹ thế giới này một chút sẽ phát hiện chuyện thế này luôn rải khắp xung quanh ngươi.
Trong chiến tranh thế giới thứ hai có một người tên Hitler đã gần như vận dụng loại chuyện này lên đến đỉnh cao, ông ta dựa vào ý niệm của một người mà suýt chút khiến cả thế giới rơi vào sự điên cuồng.
Dạ Tinh Trầm còn đáng sợ hơn cả Hitler.
Hitler suy cho cùng vẫn muốn thống trị và quyền lợi, do vậy chỉ coi như là nửa điên, Dạ Tinh Trầm thoạt nhìn lại không có hứng thú gì với thống trị và quyền lợi cả.
-Trên đời này có luân hồi.
Tôn Chung nhìn thần miếu hư vô mờ mịt, hạ giọng nói: -Xuân hạ thu đông, sinh trưởng lụi tàn, chia lâu tất hợp, hợp lâu tất chia, con người luôn liều mạng theo đuổi, cho rằng có thể đạt tới muôn đời không đổi, nhưng đó chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Trên đời này có cái gì không thay đổi chứ? Thay đổi mới là không thay đổi.
Câu này ông ta nói không suông miệng chút nào, Lã Bố không hiểu rõ cho lắm, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi làm người hai đời, y phát hiện mình đã thay đổi rất nhiều. Chuyện chấp nhất trong quá khứ, bây giờ thoạt nhìn lại trống rỗng như vậy. Phồn hoa mê luyến trước kia, trước mắt thoạt nhìn có thể mạnh hơn nơi này bao nhiêu chứ?
Đơn Phi im lặng một lát, cuối cùng gật đầu nói: -Tôn tiên sinh có phải ở lâu nơi Tây Vực, tiêm nhiễm Phật pháp, nên mới cảm khái như vậy?
Hắn cảm giác lý luận thay đổi và không thay đổi của Tôn Chung rất giống với khái niệm vô thường trong Phật giáo. Thích Ca từng nói, thế sự vô thường, chỉ như ảo ảnh trong mơ thôi. Con người điên đảo nhận thức, cố chấp xem hoa trong gương trăng trong nước là chuyện tồn tại thật sự, hơn nữa còn hi vọng tồn tại mãi mãi không đổi nữa.
Đau khổ vì thế mà sinh ra.
Tôn Chung lạnh nhạt nói: -Ta chỉ là nhìn thấy nhiều, nên nghĩ nhiều thôi. Thích Ca không phải cũng vì thế mới lĩnh ngộ được sao? Có điều ông ta mạnh hơn lão phu nhiều lắm, bởi vì ông ta có thể đến Niết Bàn giải thoát. Thần sắc hơi chua xót, Tôn Chung chậm rãi nói: -Chúng ta lại không thể, lão phu sau khi trải nửa đời người cuối cùng đã phát hiện, tất cả những gì chúng ta có bây giờ đều chỉ là luân hồi của trận chiến Hoàng Đế, Xi Vưu mà thôi. Chúng ta thân là con cháu Viêm Hoàng, chẳng qua cũng chỉ đi con đường mà Viêm Hoàng đã đi thôi!
Đơn Phi hơi thay đổi sắc mặt, lại cảm thấy Tôn Chung nói rất có lý.
Tôn Chung lại nói: -Hoàng Đế, Xi Vưu tuy không còn, nhưng luân hồi của bọn họ vẫn còn. Nữ Tu và bí địa Bạch Lang luôn nối tiếp sự luân hồi này. Sau Nữ Tu, còn có Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng khai sáng một đời bá nghiệp, nhưng những gì họ làm có thể mạnh hơn Hoàng Đế, Xi Vưu sao? Chỉ e là chưa chắc.
Đơn Phi bất đắc dĩ mỉm cười.
Bây giờ theo hắn thấy, những gì Đại Vũ, Tần Thủy Hoàng làm đừng nói là mạnh hơn đám người Hoàng Đế, Xi Vưu, thậm chí còn yếu hơn nhiều lắm. Cho dù là thời đại của hắn cũng còn lâu lắm mới đạt được thủ đoạn và thành tựu như đám người Hoàng Đế.
-Cho dù là Hoàng Đế, Xi Vưu cũng khó tránh khỏi một trận chiến. Tôn Chung nói một cách cô đơn: -Con người có ác chiến nhiều hơn nữa thì có năng lực đánh ra danh tiếng gì chứ?
Đơn Phi hơi giật mình.
Hắn vốn rất đề phòng Tôn Chung, nhưng nghe Tôn Chung nói thế lại rất có cảm giác ưu tư. Trên thực tế, chiến tranh của con người ở thời hậu thế trong mắt rất nhiều người, căn bản chính là hành động ngu muội, nhưng điều kỳ lạ chính là, ở hậu thế có rất nhiều người nhìn ra được điểm này, nhưng lại không ngăn cản được, thậm chí còn hãm sâu trong vũng bùn chiến tranh nữa.
-Tuy chúng ta có thể nghĩ vậy, nhưng đáng tiếc…Nữ Tu không nghĩ vậy, không ai nói với nàng ta. Tôn Chung nghiêm túc nói: -Hai ngàn năm nay, nàng ta chưa từng quên đi ý niệm tiêu diệt bí địa Bạch Lang, đây cũng là nguồn gốc luân hồi trên đời này. Kỳ lạ là, Nữ Tu tuy thực lực hùng mạnh, nhưng thủy chung không diệt trừ được bí địa Bạch Lang, ngươi có biết vì sao không?
Đơn Phi tuy cũng có nghĩ qua, nhưng vẫn thăm dò nói: -Xin Tôn tiên sinh nói rõ.
Hắn cảm thấy vấn đề này rất có chiều sâu, bởi vì ở thế giới kia của hắn cũng tồn tại hiện tượng kỳ lạ này, hơn nữa căn bản không thể giải quyết.
Nếu có thể giải quyết vấn đề này, thì thật sự có thể giành được giải Nobel hòa bình rồi.
Tôn Chung nhìn chân trời đỏ ối trong ảo cảnh. -Bởi vì trên đời này có cao có thấp, có chính tất có phản. Núi cao bao nhiêu thì cốc cũng sâu bấy nhiêu. Thường nói trên đời này tà không thể thắng chính, thật ra chẳng qua chi là lời nói lừa mình dối người thôi. Người có thể làm đế vương, có ai không dùng chút thủ đoạn tà ác chứ? Người cầm quyền thống trị thế gian, có ai lại dùng đức dục của Khổng Tử để giáo hóa chứ? Trong lòng bọn họ, đây căn bản là chuyện tốn sức mà không được gì. Cái gì là tà? Cái gì là chính? Ngươi cho rằng bản thân là chính, nhưng ai lại tự nhận mình là tà chứ? Trong lòng mỗi người không phải đều cho rằng chuyện mình làm mới là chính xác sao?
Đơn Phi nhất thời trầm mặc.
Tôn Chung ngưng trọng nói: -Đơn Phi, lão phu biết ngươi không phải là người trốn tránh sự thật. Bây giờ ngươi chỉ đánh ra được khe nứt trên Quỷ môn, người dị hình được thả ra đã có số lượng kinh người rồi…Từ đó có thể thấy, bí địa Bạch Lang chất chứa bao nhiêu oán hận trong đó! Mấy ngàn năm nay, Nữ Tu chưa từng bỏ qua việc công kích bí địa Bạch Lang, nhưng mỗi lần nàng ta công kích sẽ chỉ càng tăng thêm phản lực của bí địa Bạch Lang thôi, bây giờ phản lực này đã đi đến mức cực kỳ đáng sợ rồi.
Đơn Phi nhíu mày, biết Tôn Chung không phải nói lời đe dọa suông. Đạo lý này cũng không khác con người giết gián bao nhiêu. Kỹ thuật diệt gián của con người ở thời đại kia của hắn có thể nói là rất mạnh rồi, nhưng gián đã bị diệt sạch rồi sao? Gián chỉ ngày càng tăng lên vô số, hơn nữa càng chống được thuốc hơn thôi.
Nếu quả thật có nguy cơ diệt thế bỗng dưng phát sinh, Đơn Phi cảm thấy thứ có thể sống tiếp tuyệt đối không phải con người, mà là con gián.
Đó là một sự thật đáng buồn, nhưng giữa Nữ Tu và bí địa Bạch lang, không phải rất giống như chuyện con người diệt gián sao?
-Nữ Tu sẽ không dừng tay. Tôn Chung lắc đầu: -Hiện giờ tất cả mọi người đã không còn đường lui nữa. Hoàng Đế cho rằng mình không làm sai, Xi Vưu cũng cho rằng mình không sai, chúng ta cho rằng mình không sai, người âm thầm thúc đẩy tất cả mọi người tề tụ ở Lâu Lan cũng không cho rằng mình sai. Vậy ai sai đây?
Đơn Phi trả lời: -Tôn tiên sinh nói không sai.
Tôn Chung không khỏi bật cười, hồi lâu lại than thở: -Trên thực tế, tất cả mọi người trên đời này đều đi hai con đường thôi.
-Hai con đường? Đơn Phi lấy làm lạ, lại cảm thấy Tôn Chung càng nói càng có thâm ý. Hắn luôn không nhìn thấu con người Tôn Chung, bây giờ nghe Tôn Chung nói những lời này, lại cảm thấy đầu óc của người này tuyệt đối còn tỉnh táo hơn đại đa số người nhiều lắm.
-Một con đường chính là con đường không thay đổi.
Tôn Chung chậm rãi nói: -Tất cả những người đi theo con đường này chỉ cần sự cam đoan không thay đổi, cho dù bọn họ biết đây là lời hứa giả dối nhưng cũng không can đảm vạch trần. Có khi bọn họ biết rõ là có vấn đề, nhưng thà là đắm chìm trong lời nói dối đó, bởi vì như thế sẽ khiến họ dễ chịu hơn. Bọn họ sẽ không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì cái bọn họ cần không phải là suy nghĩ, mà là một chút ký thác tình cảm đáng thương. Đắm chìm lâu rồi, bọn họ dần cảm thấy chân tướng của lời nói dối thế nào không quan trọng, duy trì hiện trạng không thay đổi mới quan trọng nhất. Bọn họ từ chối thừa nhận sự thay đổi, đương nhiên bọn họ cũng tuyên bố muốn thay đổi, bởi vì bọn họ cần thứ mới mẻ, nhưng đổi tới đổi lui, bọn họ chẳng qua là khiến cho con đường mình đi trở nên xa hơn thôi…
Ngừng một lát, Tôn Chung nói: -Đi xa một chút, không có nghĩa là đi đúng?
Đơn Phi gật đầu hỏi: -Vậy con đường thứ hai thì sao?
-Người đi trên con đường thứ hai phần lớn là chán ghét vòng luân hồi đáng buồn này. Có điều đại đa số người đều không có sức mạnh chống lại luân hồi, chỉ bị động kháng cự luân hồi, lại không thể không vùi sâu trong luân hồi. Chỉ có người thật sự có sức mạnh, có dũng cảm mới lựa chọn khai chiến với luân hồi! Tôn Chung trầm giọng nói.
Đơn Phi nhìn sang hướng Lâu Lan.
Binh sĩ quỳ ở đó đã hiện vẻ hoang mang. Có lẽ bọn họ quỳ lâu rồi, lại phát hiện thần miếu thờ ơ, khó tránh hoảng sợ trong lòng.
Có rất nhiều binh sĩ đột nhiên xoay người, xông về phía tường thành.
Đầu thành tĩnh lặng, nhưng nghĩ cũng biết, sau lỗ châu mai, không biết có bao nhiêu binh sĩ đổ mồ hôi nắm chặt lấy binh khí.
-Tôn tiên sinh, ta cảm thấy ông nói hơi có vấn đề. Đơn Phi nhìn chằm chằm binh sĩ phía thành Lâu Lan, trong mắt lóe lên quang mang.
-Mời nói. Tôn Chung nói.
-Hai con đường mà ông nói đích thực có ý nghĩa sâu sắc. Đơn Phi trầm giọng nói: -Người trên đời này đích thực chỉ tái diễn hai con đường này, nhưng chúng ta không thể chỉ trích gì cả.
-Hả? Trong mắt Tôn Chung lóe lên vẻ khinh thường.
-Những binh sĩ công thành này không sai, bởi vì thần linh không phù hộ, bọn họ nếu muốn sống tiếp, để người nhà sống tiếp, thì phải dựa vào dũng khí đánh đến sứt đầu mẻ trán.
Giọng nói Đơn Phi mang theo vẻ kích động: -Những binh sĩ thủ thành này cũng không sai, điều bọn họ cầu mong không nhiều, bảo vệ thành trì, bảo vệ nhà của họ, đó không chỉ là nơi ký thác tình cảm của họ, còn là ý nghĩa cả đời họ nữa.
Nhìn Tôn Chung, Đơn Phi nói từng chữ một: -Bọn họ không sai, bọn họ chỉ là không thể, cũng không có năng lực lựa chọn. Ta không nói ra được đạo lý khiến tất cả mọi người đều cho là đúng, nhưng ta biết một người thật sự có sức mạnh, có dũng khí nên làm thế nào! Bọn họ không nên lựa chọn khai chiến, mà là phải cho tất cả mọi người một lựa chọn.
Hơi ngừng lại, Đơn Phi nói chân thành: -Một lựa chọn tự do!