Chương 784: Kế hoạch điên cuồng
Khi Đơn Phi nói ra mấy chữ “lựa chọn tự do”, không hề do dự băn khoăn, chỉ có tự tin và mong đợi. Hắn tự tin là vì tin tưởng, hắn mong đợi là vì hắn luôn kiên trì thực hiện.
Tôn Chung im lặng, trong nhất thời khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng.
Trong lòng Lã Bố bỗng dưng cũng kích động, đã lâu rồi y chưa từng có tâm trạng kích động như thế, bởi vì hoàn cảnh mà y ở sớm đã giết chết cảm xúc kích động bừng bừng này của y rồi.
Y vốn là người có khát khao, nhưng từ sau khi y giết chết Đinh Nguyên thì bắt đầu dần dần biết được, trong thành Trường An dơ bẩn này, cái gọi là đạo đức đa số đều là tấm màn che giả dối, lý tưởng được vẽ ra chẳng qua cũng chỉ là quỷ hút máu mà thôi.
Do vậy khi Vương Doãn “hiên ngang lẫm liệt” mời y ra tay, y không mắc câu. Sự thật chứng minh y phán đoán không sai, đạo đức và lý tưởng của Vương Doãn chỉ giới hạn ở việc đối lập Đổng Trác thôi. Mất đi sự khống chế của Đổng Trác, sự đáng ghê tởm dưới cái vẻ nhân đức của Vương Doãn liền bộc lộ ra ngoài không kiêng kỵ gì.
Đây là một thế giới giả nhân giả nghĩa!
Đám người giả nhân giả nghĩa liều mạng khiến người khác tin tưởng lý tưởng tốt đẹp, nhưng bản thân mình lại đi trên một con đường hoàn toàn ngược lại – bọn họ không tin, lại lừa gạt người khác tin tưởng; bọn họ không làm, lại dụ dỗ người khác làm, sau đó những người đó lại hưởng thụ bữa tiệc nhuốm máu đã được đoán trước trên sự hi sinh máu thịt của những người bị lừa.
Không hề xấu hổ!
Còn có lý do gì để nhiệt huyết bừng bừng chứ? Tất cả chẳng qua chỉ là sự đáng ghê tởm của sự thật thể hiện ra trong sự nói dối, lừa gạt, hiếp bức, ngươi lừa ta gạt.
Y sớm đã mất đi lòng tin, không biết thế giới này còn có hi vọng gì nữa, nhưng khi nghe thấy Đơn Phi nói thế, y vẫn không nhịn nổi mà nhiệt huyết trào dâng.
Bởi vì y biết Đơn Phi khác Vương Doãn, Đơn Phi không chỉ biết nói, Đơn Phi nói rồi còn làm nữa.
Trên đời này Lã Bố y chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng hai người, một người là Điêu Thiền, người còn lại không phải là Tôn Chung…mà là người thanh niên trước mặt y đây.
Đơn Phi sẽ không cổ động người khác đi làm, hắn thủy chung kiên trì lý tưởng và nguyên tắc của mình – người có sức mạnh, có năng lực nên cho những người mông muội vô tri một lựa chọn tự do thật sự, chứ không phải sự mê hoặc dương dương tự đắc sau khi thành thục những quy tắc xấu xí.
-Thế giới này đích thực vì luân hồi mà khiến người ta chán nản hoang mang…có điều người có dũng khí vẫn nên thử đi con đường thứ ba, hơn nữa nhất định có thể đi được con đường thứ ba! Đơn Phi lại nói.
-Con đường thứ ba? Tôn Chung hỏi ngược lại một câu, trong đôi mắt xanh bích lóe lên quang mang.
-Đúng, con đường thứ ba!
Đơn Phi kiên định nói: -Một con đường không cần uy hiếp và đe dọa, mê hoặc và lừa gạt, có thể khiến người ta kiên trì đi tiếp. Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên nhìn về phía thành Lâu Lan.
Bởi vì khi bọn họ trò chuyện, binh sĩ công thành đã đến dưới thành không xa rồi.
Binh sĩ hàng trước tay cầm lá chắn cao cỡ người, che chắn tên lạc từ trên thành lâu, binh sĩ hàng sau lại giương cung lên.
Trên cung không phải tên lông vũ, chỉ là một quả cầu tròn màu đen cỡ nắm tay.
Dây cung run lên, vô số quả cầu đen nện vào lỗ châu mai như mưa đá. Trên đầu thành chớp mắt khói bốc dày đặc, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ thành lâu.
Thành Lâu Lan lập tức rối loạn.
Một chiêu này không chỉ khiến binh sĩ thủ thành bất ngờ, cũng khiến trái tim Đơn Phi trầm xuống – kẻ địch dưới sự thúc đẩy của bàn tay vô hình trong bóng tối, không chỉ có chuẩn bị mới đến, xem ra có vẻ nhất định phải đánh hạ. Hắn không biết những viên cầu đen này là vũ khí gì, nhưng cảm thấy rất giống như bom cay ở thời đại kia của hắn.
Loại cầu đen này có lẽ không có lực sát thương, nhưng nó có một mục đích rõ ràng là có thể che chắn tầm nhìn của thủ quân thành lâu, ngay sau đó e rằng quân địch sẽ tiến công quy mô.
Quả như Đơn Phi dự liệu, tuy hắn không nghe tiếng kèn vang, nhưng sau đó lại nhìn thấy lượng nhân mã gấp mấy lần lúc trước chen chúc xông đến, thang mây đã đến trước tường thành.
Binh sĩ công thành ai ai cũng thân thủ mạnh mẽ, linh hoạt như vượn leo lên thang mây, cách đầu thành ngày càng gần…
-Con đường thứ ba mà ngươi nói có lẽ có tồn tại, nhưng người của hai con đường trước sẽ không để cho nó kéo dài. Bọn họ chỉ có căm hận và mắng chửi ngươi, bởi vì ngươi phá vỡ sự “yên ổn” mà họ đã đắp nên. Tôn Chung lạnh nhạt nói:
-Thế giới này cũng sẽ không kiên nhẫn cho ngươi lựa chọn. Bọn họ thế tất phải lấy được Lâu Lan…Thành phá chẳng qua chỉ là sớm muộn mà thôi. Đơn Phi, trở lại sự thật thì tốt hơn.
Trên trán Đơn Phi hơi sáng lên, mồ hôi chi chít rịn ra.
Không lâu trước, hai bên giao chiến không liên quan gì đến hắn, hắn lúc này lại không thể không lo lắng cho thủ quân Lâu Lan. Nơi đó có huynh đệ của hắn, có bạn bè của hắn, có quá nhiều người tin tưởng hắn.
Trong thời điểm này, hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người gặp nguy hiểm, mình lại không thể giúp được chút gì.
-Tôn Chung, đưa ta đến Lâu Lan.
Đơn Phi gấp gáp nói. Hắn thầm nghĩ Tôn Chung có thể dùng Càn Khôn Dịch Chuyển đưa hắn đến Quý Sương, vậy đưa hắn đến Lâu Lan hẳn là không có vấn đề quá lớn.
Tôn Chung lại không hề bất ngờ, chỉ nói: -Đi Lâu Lan làm gì? Ngươi cảm thấy với sức một mình ngươi, có thể ngăn cản mười vạn đại quân của họ sao? Vô dụng thôi, cho dù ngươi bắt được Quy Tư Vương, thậm chí đánh hạ Thiền Vu Hung Nô cũng vô dụng, bọn họ chẳng qua là dê bò vô tri bị kích động thôi…Người thật sự vạch kế sau lưng, Đơn Phi ngươi cũng không bắt được, có phải không?
Đơn Phi nhíu mày, sao hắn lại chưa từng nghĩ những gì Tôn Chung nói chứ? Hắn lúc này tuy có thể giao chiến với Lã Bố không rơi vào thế hạ phong, nhưng bất luận là Dạ Tinh Trầm hay Quỷ Phong, hắn đều không có lòng tin bắt được. Càng huống chi, hai người này căn bản sẽ không giao thủ với hắn.
Mục đích của Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong cực kỳ rõ ràng, thứ bọn họ không cần, ngươi có đưa đến trước mắt họ cũng không lấy. Bọn họ muốn làm gì? Đánh hạ thành Lâu Lan, tìm được Quỷ môn, sau đó mở Quỷ môn thả tất cả người dị hình ra sao?
-Lúc này chỉ có đi Quỷ môn, đánh mở Quỷ môn mới là chuyện chúng ta thật sự cần làm Tôn Chung không thèm để ý chiến cuộc Lâu Lan.
Đơn Phi cả giận nói: -Ông có biết ông đang nói gì không? Hắn và Tôn Chung lúc ban đầu đã nhắc đến vấn đề này, Tôn Chung lại chuyển đề tài sang Lương Hiếu Vương, nào ngờ lại nhanh chóng trở lại mục đích này.
Tôn Chung trầm giọng nói: -Lão phu đương nhiên biết mình đang nói gì, ngươi lại không biết. Trong Quỷ môn có cách cứu Điêu Thiền, cũng có bí mật khiến truyền nhân Nữ Tu không bị Nữ Tu khống chế.
Đơn Phi nhìn giết chóc đẫm máu trên đầu thành, mỗi một khắc đều có người chết đi, trong lòng thật sự lo lắng. Có điều nghe Tôn Chung nói thế, Đơn Phi lại kinh ngạc nói: -Làm sao ông xác định được những chuyện này?
Tôn Chung cười nhạt nói: -Ngươi cho rằng lão phu mệt nhọc ở Tây Vực nhiều năm mà không có phát hiện gì sao? Lão phu có thể nói cho ngươi biết một bí mật, người đời đều nói đương thời có hai thần vị thần y bắc Hoa nam Trương, có thể trị người chết, cứu sống xương trắng, y thuật thần kỳ vô cùng…
Trong lòng Đơn Phi không kiên nhẫn, thầm nghĩ Tôn Chung ông vòng vo tới lui rốt cuộc có mục đích gì? Ông muốn dựa vào cái miệng bảo ta mở Quỷ môn thì không khỏi quá ngây thơ rồi, nhưng sau đó hắn lại trợn mắt há hốc mồm, bởi vì Tôn Chung nói rất rõ ràng: -Nhưng người đời lại không biết, y thuật hai người này có thể như mây với bùn với người trong nghề là vì, một người được Vân Mộng Trạch dẫn dắt, một người được chân truyền y thuật từ Quỷ môn.
-Ông…muốn nói… Suy nghĩ của Đơn Phi xoay chuyển, trong phút chốc như nghĩ ra gì đó.
-Y thuật của Trương Trọng Cảnh được Vân Mộng Trạch dẫn dắt.
-Đúng thế.
Tôn Chung nói: -Con người tuy có thân thể để ký thác sinh mạng, nhưng thật ra lại biết rất ít về thân thể này. Vân Mộng bí địa luôn nghiên cứu chuyện trường sinh, tuy thoạt nhìn tiến triển ít ỏi, nhưng hiếm có là có thể đối diện với kinh mạch bên trong cơ thể người một cách trực quan. Lão phu nghe nói, Trương Trọng Cảnh có được cơ hội này nên mới đột phá mạnh mẽ về y thuật.
Đơn Phi thầm giật mình, lập tức nghĩ đến kỳ ngộ của đám người Tôn Sách, Nghiêm Hổ, cảm thấy lời Tôn Chung nói rất có khả năng. Khi hắn giao thủ với Ba La tăng, phát hiện tác dụng của Tần Hoàng Kính còn hơn xa việc chỉ soi chiếu nội tạng trong cơ thể người đơn giản như vậy. Tần Hoàng Kính là công cụ hỗ trợ của Trường Sinh Hương, nói vậy dùng Trường Sinh Hương rồi, trên con đường thay đổi nói không chừng có thể nhìn thấy kết cấu càng nhỏ hơn trong cơ thể ngươi?
Thần Nông không phải có một cái bụng trong suốt có thể quan sát sự thay đổi sau khi dược vật vào trong người sao? Đó hoàn toàn là phòng thí nghiệm công nghệ cực cao. Nếu là người y thuật cao minh có thứ này hỗ trợ, y thuật đột phá mạnh mẽ cũng không có gì lạ.
Trương Trọng Cảnh vì thế mới viết ra được “Thương hàn tạp bệnh luận” kinh thế tuyệt diệu sao?
Vậy còn Hoa Đà?
Đơn Phi ngẫm lại lời Tôn Chung vừa nói, đầu mày hơi co giật nói: -Ông nói là Hoa Đà có được chân truyền y thuật từ Quỷ môn?
-Đúng thế.
Tôn Chung khẳng định nói: -Theo tin tức lão phu xác thực, Hoa Đà từng vào Quỷ môn, tập được tài nghệ vô song trong đó, sau khi đến thế gian mới thể hiện kỳ tài. Bây giờ tìm Hoa Đà khó gặp, hơn nữa cho dù gặp được Hoa Đà cũng chưa chắc có thể trị được thương thế của Điêu Thiền, nhưng chúng ta lại có thể vao Quỷ môn tìm cách cứu Điêu Thiền như Hoa Đà vậy.
Đơn Phi kinh ngạc nói: -Ông và Lã Bố muốn vào Quỷ môn?
Đơn Phi nghe Tôn Chung đề cập chuyện Hoa Đà thật sự là nửa tin nửa ngờ, bởi vì Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh đích thực là kỳ tài bất thế ở thời đại này.
“Thương hàn luận” của Trương Trọng Cảnh đến hai ngàn năm sau cùng với “Nội kinh” của Hoàng Đế được vô số người học y cần cù chăm chỉ nghiên cứu, huyền ảo trong đó nghĩ thôi cũng biết.
Hoa Đà không có y thư truyền lại đời sau, quyển y thư duy nhất nghe nói bị đốt trong ngục rồi, nhưng không thể nào che lấp được hào quang của Hoa Đà.
Đây là một nhân vật còn thần kỳ hơn cả Trương Trọng Cảnh nữa.
Hậu thế đến hiện đại, phẫu thuật trị bệnh gì đó vẫn còn quá nhiều vấn đề, nhưng thời của Hoa Đà lại có thể dễ dàng mổ bụng phẫu thuật cho người ta, vấn đề nhiễm trùng gì đó hoàn toàn không được Hoa Đà để vào mắt. Càng kỳ lạ chính là, Hoa Đà lại có nghiên cứu sâu xa đối với não bộ, thậm chí tiến hành phẫu thuật não bộ cho Tào Tháo nữa.
Bất cứ một thầy thuốc hiện đại nào đến thời đại của Hoa Đà, có ai có thể tự mình cầm đao sờ mạch làm loại phẫu thuật này trong trường hợp không có dụng cụ trị liệu khổng lồ chống đỡ hay không?
Hoa Đà dám, hơn nữa còn tràn đầy tự tin!
Thường nói đầu bếp róc thịt trâu, tay nghề thành thạo, Đơn Phi lại biết cơ sở của tay nghề thành thạo tuyệt đối là dựa trên thực lực thật sự của đầu bếp.
Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh đều có thực lực thật sự, y thuật của họ kế thừa Tam hương…
Đây vốn là một phát hiện cực kỳ quan trọng, Đơn Phi lại không rảnh kích động, điều khiến hắn càng khiếp sợ chính là mục đích của Tôn Chung: -Tôn Chung ông muốn cùng Lã Bố vào Quỷ môn?
Lã Bố có nguyên nhân, nhưng Tôn Chung thì điên rồi phải không?
Tôn Chung chậm rãi gật đầu: -Đúng vậy, không chỉ ta và Lã Bố, còn có ngươi!
Đơn Phi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ ngươi điên rồi, nhưng ta thì không! Ta rảnh rỗi vào Quỷ môn làm gì? Thú vị à?
Tôn Chung cũng nghiêm túc nói: -Là ba người chúng ta vào Quỷ môn. Đơn Phi, ngươi nên biết, đại chiến Quỷ môn sắp bùng phát, đến lúc đó đừng nói là vào Quỷ môn, ngoài Quỷ môn cũng có vô số người chết trong tay Nữ Tu. Người phía sau màn tuy sắc bén, trả đòn cũng mạnh mẽ, nhưng thực lực Nữ Tu tuyệt đối đáng sợ. Nếu Nữ Tu khống chế Quỷ môn, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tiến vào. Đơn Phi, tiến vào Quỷ môn trước trận chiến là cơ hội tốt nhất của chúng ta!