Chương 791: Thủ đoạn của Tào Quan
Tôn Chung biết Đơn Phi đang tự giễu, nhưng thực ra là đang châm chọc Tôn Chung ông ta nói chuyện như đánh rắm, không khỏi đỏ bừng cả mặt. Ông ta già rồi, tự nhận đa mưu túc trí, nào ngờ lại liên tục chịu thiệt trước mặt Đơn Phi.
Mắt thấy viện quân Lâu Lan giống như trường đao muốn cắt vào trận quân Quy Tư, Tôn Chung cười lạnh nói: -Đơn Phi, ngươi cũng không thắng. Thấy Đơn Phi chỉ mỉm cười, Tôn Chung tràn đầy tự kiêu nói: -Tây Lương Thương Lang và người Hung Nô có lẽ vì bảo tồn thực lực mà không trợ giúp Quy Tư Vương, nhưng bọn họ không ngu, tất nhiên sẽ thừa dịp viện quân Lâu Lan và quân đội Quy Tư Vương hỗn chiến mà ngư ông đắc lợi.
Vô cùng đắc ý, Tôn Chung nói:
-Viện quân Lâu Lan tuyệt đối không có năng lực như Lã Bố, sau một trận chiến nhuệ khí của họ tất suy, đến lúc đó bất luận là Tây Lương Thương Lang hay là người Hung Nô xuất mã, viện quân Lâu Lan nhất định sẽ bị diệt sạch trước thành Lâu Lan. Viện quân vừa mất, quân sĩ thủ thành nhất định lòng quân dao động, Quy Tư Vương chỉ cần không phải đồ ngốc, thừa cơ phản công quy mô, nhất định có thể công hạ Lâu Lan. Lã tướng quân, ngươi nói xem lão phu nói có lý không?
Lã Bố chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tôn Chung ngạc nhiên: -Lã tướng quân có ý gì?
Lúc này, kỵ binh Lâu Lan đã đâm vào trong quân trận Quy Tư, quân Quy Tư trước tiên bị binh sĩ chui từ dưới đất lên làm rối loạn, lại bị kỵ binh Lâu Lan xông đến đánh, càng rối loạn hơn, nhưng tốc độ kỵ binh Lâu Lan cũng đang giảm dần.
Lã Bố là đệ nhất mãnh tướng Trung Nguyên, sao lại không biết tầm quan trọng của nhuệ khí kỵ binh?
Số lượng viện quân này không hơn ngàn người, thoạt nhìn có thể đánh tan quân Quy Tư đã không dễ dàng rồi, mà lúc này người Hung Nô, Tây Lương Thương Lang đã thừa dịp hành động. Kỵ binh Hung Nô hơi đánh vòng, chạy về hướng tiên phong của quân Quy Tư, Tây Lương Thương Lang lại co lại rút lui, chắn ngay phía sau quân Quy Tư.
Hai đội kỵ binh này đều là tinh kỵ hiếm có trên đời, tính toán chính xác. Làm như vậy, bọn họ đang hình thành thế bắt rùa trong chậu với kỵ binh Lâu Lan.
Trận chiến cắn giết như thế, Lã Bố tự phụ có thể dẫn quân Hãm Trận xông phá trùng vây, bởi vì xung phong hãm trận chính là sở trường của Lã Bố y, nhưng dưới vòm trời này chỉ có một Lã Bố, kỵ binh Lâu Lan cũng không phải quân Hãm Trận.
Phán đoán của Lã Bố cũng giống như Tôn Chung, nhưng trong lòng y biết không nên có kết cục này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì thì y nhất thời nghĩ không ra.
Thủ lĩnh kỵ binh Lâu Lan chính là Ngô Kỳ.
Y là đầu tàu gương mẫu, hướng xông đến chính là chỗ vương kỳ của Quy Tư Vương!
Quy Tư Vương kinh hãi, lần này ông ta dẫn mười vạn đại quân vây thành, thực sự là tình thế bắt buộc. Kết giao với người Hán nhiều năm, Quy Tư Vương cảm thấy ít nhiều cũng coi như hiểu chiêu trò của người Hán. Ông ta vây thành như thế, không cần hỏi, Phạm thị nhất định co đầu rụt cổ không ra, kiên thủ đợi liên quân Tây Vực tiêu hao hết lương thực.
Nhiều năm trước Cảnh Cung từng dùng chiêu này đến thuần thục điêu luyện.
Quy Tư Vương lại chưa từng nghĩ rằng Phạm Hương lại chủ động xuất kích.
Cũng chính vì phán đoán sai lầm này, kỵ binh Quy Tư Vương đều đi vây thành cả, bộ binh mình dẫn dắt tạm thời cũng không có bày trận hữu hiệu gì. Kẻ địch không ra, bố trận làm gì?
Trước quân có thích khách chưa rõ, kỵ binh Lâu Lan lại giết đến như gió cuốn mây trôi, Quy Tư Vương thấy tình thế không tốt, đã sớm quát tướng quân dưới trướng điều binh ngăn chặn lỗ thủng phía sau quân.
Tướng quân kia chỉ trong chốc lát liền triệu tập mấy ngàn nhân thủ, mắt thấy kỵ binh Lâu Lan giết đến như thanh sắt nung đỏ đâm vào mỡ bò vậy, tướng quân kia khàn giọng quát thét lệnh cho binh sĩ tiến lên ngăn chặn.
Thế nhưng bọn họ đã chuẩn bị lợi khí công thành, nhưng lại có ít thiết bị phòng ngự, chỉ có thể giương cung lắp tên, hi vọng có thể ngăn được kỵ quân Lâu Lan.
Một đợt mũi tên được bắn ra…
Ngô Kỳ vung tay lên, kỵ binh Lâu Lan đã ném một hàng thương ngắn ra.
Hai quân giao chiến, người dũng thắng!
Vốn dĩ bộ binh, kỵ binh đối quyết, bộ binh nếu không có thế trận phòng ngự tốt thì sẽ lâm vào hoàn cảnh cực xấu dưới sự tiến công của kỵ binh. Năm đó khi Hán thất đối quyết với Hung Nô, mỗi lần giao thủ với người Hung Nô đều bị trận chiến cơ động của binh Hung Nô đánh cho thất bại thê thảm, cho đến sau này bên cạnh Hán Võ Đế có sao Song Tử quật khởi, nên mới xoay chuyển được cục diện này.
Cặp sao Song Tử kia chính là Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh.
Hoắc Khứ Bệnh dùng mâu phá thuẫn, phát triển trận chiến di động của binh Hung Nô đến cảnh giới đỉnh cao là trận chiến chớp nhoáng, động một tí là tập kích đường dài mấy ngàn dặm, đánh cho người Hung Nô kêu khổ không thôi. Vệ Thanh lại lấy dài đánh ngắn, phát huy ưu thế trận địa đến mức có một không hai trên đời.
Nếu Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh có mặt lúc này, phòng ngự thế công như vầy không khó, nhưng trong quân Quy Tư không có Hoắc Khứ Bệnh, Vệ Thanh, bọn họ chỉ có tai tinh và sắc mặt xanh mét thôi.
Khoảng cách hai bên quá gần, mũi tên không với tới, loạt thương ngắn lại nện vào người quân Quy Tư như núi lở đất sụp vậy.
Viện quân Lâu Lan có tổn thất, nhưng quân Quy Tư nháy mắt cũng ngã rạp một mảng!
Trơ mắt nhìn kỵ binh Lâu Lan không nói câu nào lại tháo thương ngắn từ bên hông ngựa xuống nữa, cho dù là tướng quân hiệu lệnh kia của Quy Tư cũng liên tục lùi ra sau.
Thương ngắn đồng loạt bay ra, thủ quân Quy Tư tan rã.
Đội thủ quân Quy Tư này vốn là hậu quân chuyển thành tiền quân, tiền quân vừa rã, binh sĩ chen chúc phía sau cũng lùi lại. Ngô Kỳ sớm đã mượn thế rút lợi đạo lóe sáng ra, thừa thế cùng các kỵ binh xông đến chỗ cao mà Quy Tư Vương đang đứng giống như kỳ tích vậy.
Sắc mặt Tôn Chung cũng xanh mét, thầm mắng tên bất tài Quy Tư Vương, có mười vạn đại quân mà lại không chịu nổi một kích như thế.
Quy Tư Vương thấy tình thế không tốt, sớm đã rút về phía Tây Lương Thương Lang dưới sự hộ tống của thân binh rồi. Quy Tư Vương không hề ngu ngốc, biết đạo dẫn quân chính là “tránh mũi nhọn, đánh kẻ lười”, mắt thấy Tây Lương Thương Lang và người Hung Nô đều khoanh tay đứng nhìn, Quy Tư Vương sớm đã ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của hai người này, chỉ mong dẫn tai nạn lên người khác thôi, mình thì đợi xong việc thì đòi lại mặt mũi.
Có điều muốn sĩ diện thì phải giữ mạng trước đã, mạng cũng mất thì cần sĩ diện làm gì?
Quy Tư Vương nghĩ thông suốt thấu triệt những mối quan hệ này, lui lại còn nhanh hơn thỏ nữa.
Ngô Kỳ một đao chém rớt vương kỳ to như cái bát cơm, sau đó lớn tiếng hô to: -Quy Tư Vương đã chết! Y vừa hô lên, chúng kỵ binh Lâu Lan cũng kêu lên: -Quy Tư Vương đã chết!
Bọn họ hô lên không ngừng, thế ngựa cũng không ngừng lại, lập tức phóng về hướng thành Lâu Lan. Phía trước tuy còn có vô số binh mã vây quanh, nhưng lòng quân Quy Tư Vương đã dao động rồi.
Quy Tư Vương lần này đến đây, ngoài trừ triệu tập nhân mã tinh nhuệ của nước mình ra, còn dẫn theo một đám binh mã các nước phía bắc. Những nước nhỏ này vốn không tình nguyện, chỉ là dưới sự uy hiếp của Quy Tư Vương nên không thể không theo. Đợi khi nhìn thấy vương kỳ Quy Tư Vương đổ xuống, binh tướng các nước nhỏ không biết rốt cuộc thế nào, làm sao lại còn bán mạng vì Quy Tư Vương nữa chứ? Mắt thấy kỵ binh Lâu Lan giết đến, đám người này căn bản không có lòng dạ chống cự, nhao nhao tản ra ngoài.
Lòng người tựa cỏ cây.
Binh bại như núi đổ.
Trong loạn chiến sẽ luôn có sự tan rã không sao hiểu nổi, xét đến cùng đơn giản chỉ là vì ngày thường huấn luyện không đủ, ý chí giao phong không kiên định thôi.
Ngô Kỳ dẫn thiết kỵ Lâu Lan giành thắng lợi bất ngờ, sau khi một chiêu chém gãy vương kỳ Quy Tư Vương cũng không ham chiến, mượn thế tách ra của các lộ binh mã Tây Vực, mắt thấy sắp đột phá trùng vây rồi…
Tôn Chung hơi cười lạnh, thần sắc Đơn Phi lại ngưng trọng.
Binh Hung Nô cuối cùng đã động rồi.
Bọn họ còn chưa di chuyển thì mũi tên đã bắn ra trước, lại bắn về hướng binh mã các nước Tây Vực đang tan rã.
Trong lòng Đơn Phi nghiêm nghị, thầm nghĩ người Hung Nô trước nay hung tàn, dựa vào hành động này cũng có thể thấy được. Những người Hung Nô này hiển nhiên là quyết phải giết chết viện binh Lâu Lan, để phòng loạn quân cản trở, nên lúc này mới dùng phi tiễn mở đường.
Bại binh Tây Vực không ngờ viện quân phe mình ra tay trước đâm cho mình một đao, không khỏi càng loạn hơn. Dưới sự uy hiếp sống chết, bọn họ liền chạy tán loạn sang hai bên.
Thiết kỵ Hung Nô cuối cùng đã động, ngựa chưa hí, sát khí đã tràn trề.
Khi Ngô Kỳ dẫn thiết kỵ Lâu Lan lao ra khỏi loạn quân, kỵ binh Hung Nô đã đến chỉ cách chừng nửa tiễn.
Tôn Chung thấy thế, không khỏi cười nói: -Quân Lâu Lan nhuệ khí đã gãy, người Hung Nô sát khí đang thịnh… Ông ta còn chưa nói ra kết quả, nhưng đáp án đã viết ở trên mặt rồi.
Đơn Phi không khỏi siết chặt nắm tay, mắt thấy thiết kỵ Hung Nô mượn thế phát lực, chốc lát sau đã hình thành thế nối tiếp với thiết kỵ Lâu Lan rồi…
Mã đao vung ra, ánh tà dương đỏ như máu càng soi rõ vẻ hung tàn khoái chí trên mặt người Hung Nô.
Dụng ý của đám người Hung Nô này không chỉ muốn đánh bại thiết kỵ Lâu Lan, còn muốn giết chết những kỵ binh này bằng lợi đao ngay dưới thành Lâu Lan!
Như vậy, người Hung Nô mới có thể dựng nên uy nghiêm vô thượng trong các lộ nhân mã. Trong quan niệm của bọn họ, uy nghiêm xưa nay đều dùng máu tươi nhuộm nên.
Trên trán Đơn Phi lấm tấm mồ hôi, không phải vì thắng thua của ván cược, mà là vì sự sống chết của đám huynh đệ.
Tôn Chung bỗng thấy lạ, bởi vì ông ta phát hiện hướng Đơn Phi nhìn rất kỳ lạ. Đơn Phi không nhìn kỵ binh Lâu Lan và người Hung Nô, hắn lại nhìn mặt đất nơi hai đội quân chạm nhau.
Mặt đất đó?
Tôn Chung đột nhiên rùng mình, Lã Bố khẽ thở dài…
Oành một tiếng!
Đất rung thành động!
Phía trước đột nhiên có tiếng vang ầm ầm, bụi mù kéo đến, đất đá cát bụi dưới đất bay vọt lên vao, nháy mắt đã chắn ngang người Hung Nô và kỵ binh Lâu Lan rồi.
Người Hung Nô khí thế như thủy triều, đoán chắc cho dù kỵ binh Lâu Lan có rút lui đến dưới thành cũng không sợ, bởi vì kỵ binh đang trong hỗn chiến, trên đầu thành cho dù có trăm vạn hùng binh, quan tâm nhân mã bên mình, cũng không thể ra tay tương trợ.
Bọn họ lại không đoán được con đường phía trước lại có tiếng nổ kinh thiên mai phục.
Trong khói đặc cuồn cuộn, kỵ binh Hung Nô lập tức ngựa hí người kinh.
Vô số chiến mã đã ngã xuống trong tiếng hí vang, người Hung Nô trên ngựa không kịp chuẩn bị liền nặng nề ngã vào trong đám bụi. Tuy có kỵ binh Hung Nô có thể ghìm chặt cương ngựa trong tình huống này, nhưng khi bọn họ còn đang kinh nghi bất định, thì kỵ binh Lâu Lan đã giết đến.
Một bụng lửa giận của kỵ binh Lâu Lan cuối cùng đã được giải phóng như thủy triều tuôn trào!
Giờ phút này Đơn Phi cũng nhiệt huyết sôi trào.
Thiên nhược vô ý vãn hà lão, nhân thế hữu tình trường đao minh!
Trong tiếng vang long trời lở đất, kỵ binh Lâu Lan giết ra từ trong bụi mù cao như tường, dùng xu thế cuồng phong thổi cỏ cây vung trường đao trong tay lên, có dòng máu tùy ý nhuốm đỏ cả không trung vô tình…
Binh Hung Nô bại lui!
Bọn họ có sắc bén tàn nhẫn hơn nữa, nhưng dưới sự phản kích cuồng nhiệt của đối thủ cũng vô lực tiếp tục!
-Hay cho một Tào Quan! Lã Bố thấp giọng than thở. Y luôn không phục Tào Quan, nhưng giờ phút này không thể không tán thưởng Tào Quan thần cơ diệu toán. Tào Quan đã tính toán hết mọi thứ, ông ta vốn là kẻ lăn lộn trong quyền mưu, tính toán chính xác suy nghĩ của phe địch, nên mới để kỵ binh Lâu Lan tấn công quân Quy Tư chém ngã vương kỳ lập uy trước, để khuất phục nhuệ khí của truy binh.
Tào Quan hẳn là già rồi, mười tám lộ chư hầu từng chinh chiến Trung Nguyên kẻ đã chết, người đã già, người còn có thể chinh chiến tiếp tin chắc rất mệt mỏi, giống như Lã Bố vậy.
Tại sao lại tiếp tục chém giết? Vì lý tưởng sao? Ai còn lý tưởng đây? Nếu không vì lý tưởng, thì là vì cái gì?
Lã Bố nhìn kỵ binh thiết huyết ác chiến chém giết, trước mắt lại hiện lên gương mặt lạnh lùng của Tào Quan.
Người Hung Nô muốn lập uy, Tào Quan cũng muốn cổ động sĩ khí bên mình. Ông ta mai phục ba đường dưới đất bóp chết binh công thành, một đường mê hoặc tầm mắt địch, mà đường quan trọng nhất lại muốn đánh tan quân Hung Nô ngạo mạn không chịu nổi kia!
Tào Quan già rồi, chiêu thức lại không già, hơn nữa càng thêm sắc bén. Nhưng ông ta kiên trì như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Lã Bố nhất thời im lặng.