Thâu Hương

Chương 790: Tính toán sai lầm của người thông minh.

Chương 790: Tính toán sai lầm của người thông minh.


Ba người trong thạch thất đều từng làm binh, Lã Bố lại càng quen thuộc với binh lính. Năm đó tám đội quân vương bài rong ruổi Trung Nguyên, quân Hãm Trận mà Lã Bố đích thân thống lĩnh có thể nói là kiên cố không gì phá nổi, địch thủ đáng gờm, tất nhiên cũng là nhờ vào tinh nhuệ thiết kỵ mà y thống lĩnh, nhưng bản thân Lã Bố cũng phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
Y chính là linh hồn xông trận, linh hồn của Hãm Trận!
Lã Bố trời sinh có sự nhạy bén khi lĩnh quân, nên mới có thể dẫn dắt quân Hãm Trận đứng đầu trong tám đội quân vương bài, y không bại bởi Hổ Báo Kỵ của Tào Tháo, mà là bại bởi chính mình.
Nhưng năm đó nếu không có Tào Quan dẫn nước vây thành, kỳ mưu chồng chất, Lã Bố y cũng sẽ không nhanh chóng bị phá hủy phòng tuyến cuối cùng.
Lã Bố biết rõ thủ pháp của Tào Quan, vừa nhìn thấy Lâu Lan phản kích như vậy thì cảm thấy như đã từng quen biết, nhớ lại trận đối quyết ngày xưa nên mới một hơi nói toạc ra tên Tào Quan.
Có lẽ Tây Vực có nhân vật am hiểu địa thế, nhưng sẽ không có ai có thể kết hợp địa thế và phản kích một cách hòa hợp như vậy được.
Mí mắt Tôn Chung hơi giật giật:
-Tào Quan? Hừ!
-Đúng vậy, là Tào Quan.
Đơn Phi ngưng thanh nói:
-Là Tào Quan đến Lâu Lan rồi! Có Tào Quan ở đó, Lâu Lan sẽ không nhanh chóng bị công phá như thế.
Hắn biết muốn đi thành Lâu Lan thì phải thuyết phục được Tôn Chung, chỉ có Tôn Chung mới có năng lực đưa Đơn Phi hắn lập tức đến Lâu Lan, cũng chỉ có hợp tác với Tôn Chung, hắn mới càng có cơ hội tìm kiếm bí địa Bạch Lang.
Chuyện đến nước này, hắn nhất định phải đi bí địa Bạch Lang nhìn đến tận cùng, bởi vì hắn biết, bí địa Bạch Lang mới là nguồn gốc rối loạn mấy ngàn năm nay.
Vấn đề này nhất định phải giải quyết, không thể lảng tránh!
Hắn không lập tức đồng ý với thỉnh cầu của Tôn Chung, là vì vào bí địa Bạch Lang sinh tử khó đoán, nếu hắn không biết Lâu Lan gặp nạn thì không nói làm gì, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy Lâu Lan gặp nạn mà vẫn dứt khoát rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không an tâm.
Hắn nhất định phải thuyết phục Tôn Chung, Lã Bố giúp hắn. Kế hoạch của hắn cũng thành công một nửa rồi, hắn nhìn ra được Lã Bố thật lòng muốn giúp hắn, sau đó hắn dùng lời nói sắc bén hiếm có để kích thích Tôn Chung, muốn kích cho Tôn Chung hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn thay đổi thì phải thay đổi một cách thật sự, chứ không phải dùng lời nói hành động giả dối để mong mình được an tâm.
Đây có thể nói là một con đường khó khăn, Đơn Phi lại lựa chọn con đường này, bởi vì đây cũng là con đường nhất lao vĩnh dật. Nếu hợp tác, đôi bên phải thật lòng đối đãi nhau, bằng không đừng nói là đối diện với sát cơ trùng trùng của bí địa Bạch Lang, chỉ hao tổn nội bộ thôi cũng đủ trí mạng rồi.
Khi nói khích, Đơn Phi vẫn luôn lưu ý động tĩnh ở đầu thành Lâu Lan, hắn không nhìn thấy Tào Quan, nhưng lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên đầu thành.
Người đó gầy còm, có chùm râu dưới cằm, thân hình giống như chưa dậy thì hoàn toàn vậy.
Từ thạch thất nhìn sang đầu thành khói lửa hừng hực tuy hơi mơ hồ, nhưng Đơn Phi lại nhận ra đó là Thạch Lai.
Thạch Lai đã đến Lâu Lan, vậy Tào Quan hẳn cũng đến Lâu Lan rồi.
Nhắc đến Tào Quan, trong lòng Đơn Phi hơi nóng lên. Hắn biết Tào Quan nhất định sẽ đến Lâu Lan. Tào Quan chỉ cần không chết, dù có lết ông ta cũng sẽ lết đến Lâu Lan. Đây là lời nhờ vả của Thi Ngôn, Tào Quan và Phạm Hương đều quen biết Đơn Phi hắn, có mối quan hệ Đơn Phi này, với năng lực của Tào Quan, nếu không thể liên thủ với Phạm Hương, Tào Quan cũng sẽ không phải là Tào Quan.
Việc giám sát ở nơi này cũng rất giống với bí địa Vân Mộng, cũng đều không có âm thanh.
Đơn Phi không biết vì sao lại xuất hiện vấn đề này, nhưng vẫn có thể từ việc nhìn thấy Thạch Lai mà liên tưởng đến chuyện Tào Quan đã đến Lâu Lan. Có Tào Quan, Lâu Lan sẽ không để kẻ địch công phá nhanh như vậy, Tào Quan tuyệt đối hiểu tầm quan trọng của Lâu Lan, cũng biết đối phương muốn chiếm đoạt Lâu Lan.
Tào Quan đang dùng kế dụ địch?
Đơn Phi nghĩ đến điểm này mới muốn cược với Tôn Chung. Tào Quan không khiến hắn thất vọng, tình thế đã nghịch chuyển rồi!
Khi đám nhân mã Quy Tư Vương nhìn thấy binh lính công lên đầu thành Lâu Lan, ngoài trừ Tây Lương Thương Lang ra thì đều lộ vẻ kích động. Thiết kỵ Tây Lương tuy trang nghiêm như sói, nhưng cuối cùng cũng có hành động vận sức chờ phát động.
Binh sĩ công thành dũng mãnh tuôn vào, chớp mắt đã sắp mở cửa thành để đại quân phá thành, cho dù binh sĩ công thành nhất thời khó lòng mở được cửa thành, chỉ cần trên đầu thành có viện binh liên miên không ngớt kéo đến, thì thắng lợi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Bọn họ đều không nghĩ rằng sau khi giằng co đã lâu, thủ quân Lâu Lan lại còn sức phản kích lại. Thủ quân Lâu Lan không chỉ có thể phản kích, hơn nữa rất sắc bén; không chỉ vô cùng sắc bén, còn có thể chiếm chiến tuyến triển khai phản kích nữa!
Binh sĩ trước thành mới tuôn ra từ dưới đất, trong tay đã có bóng đen liên tục bắn ra.
Quân địch công thành nháy mắt đại loạn.
Phá Thiên Tiễn!
Đơn Phi vừa thấy ám khí những người đó dùng liền nhận ra đó là Phá Thiên Tiễn mà Mã Vị Lai làm ra, cũng là lợi khí độc quyền trong hệ thống màu xám của Tào doanh, càng khẳng định không chỉ Tào Quan đến rồi, còn dẫn theo cả Mạc Kim Giáo Úy đến nữa.
Nhân mã Quy Tư Vương khi nãy xung phong viện trợ, trong trận đột nhiên hỗn loạn.
Khi bọn họ sắp xung phong, đột nhiên phát hiện mặt đất chuyển động, cũng có người từ dưới đất nhảy ra. Những người đó ai cũng ăn mặc gọn gàng, tay cầm búa sắc cán ngắn, không nói câu nào liền giết vế hướng vương kỳ Quy Tư Vương.
Nhân mã Quy Tư Vương lập tức rối loạn!
Trong số các lộ nhân mã tấn công Lâu Lan, ba lộ binh mã Quy Tư Vương, bắc Hung Nô, Tây Lương Thương Lang là chính. Bắc Hung Nô điên cuồng nhất, Tây Lương Thương Lang lạnh lùng nhất, nhân mã Quy Tư Vương dưới sự bức bách của hai lộ nhân mã này, thiếu đi vẻ ngạo mạn ác nghiệt, nhưng người đông thế mạnh nhất.
Nước Quy Tư là nước lớn ở phía bắc Tây Vực, tuy bị Đơn Phi đánh bại một lần, lần này ngóc đầu trở lại đã triệu tập nhân mã các nước nhỏ phụ thuộc ở phía bắc Thiên Sơn đến. Phóng mắt nhìn quanh, có hơn phân nửa nhân mã bao phủ khắp nơi là nhân mã dưới sự thống lĩnh của Quy Tư Vương.
Nhưng nếu không có tài năng lãnh đạo trác tuyệt, có đông người ngoài trừ ăn cơm nhiều ra cũng không có tác dụng lớn như tưởng tượng.
Quy Tư Vương trấn thủ trong quân, đang khi thảnh thơi ung dung nhìn nhân mã các nước phụ thuộc liều chết công thành dưới sự uy bức của ông ta, nằm mơ cũng không ngờ rằng đột nhiên lại có kẻ địch giết đến.
Quân địch không phải từ trên trời giáng xuống, nhưng cũng sắp giết đến trước mặt ông ta rồi.
Sắc mặt tái mét, Quy Tư Vương khàn giọng hô quát, sớm đã có đại đội nhân mã từ hai bên giáp công đến, áp sát về phía nhân mã Lâu Lan. Quân Lâu Lan tuy ra chiêu bất ngờ, nhưng nhân số lại không nhiều, tuy có thể tạm thời làm loạn trận cước kẻ địch, nhưng trong cục diện địch đông ta ít này, không đến một khắc thì đã thể hiện sự quẫn bách rồi.
-Tào Quan chỉ có chút năng lực đó sao?
Tôn Chung không nhịn được châm chọc.
Lã Bố nghiêm túc nói:
-Ông ta có hậu chiêu, để một số kẻ xông lên chịu chết trước không phải phong cách của Tào Quan!
Y và Tào Quan giao chiến nhiều năm, xưa nay rất đau đầu vì Tào Quan. Y biết Hổ Báo Kỵ tuy mạnh mẽ và có sự uy hiếp khôn kể, nhưng Tào Quan dụng binh như rắn độc cũng khiến người ta kinh hoàng táng đảm.
Vừa nói xong, Lã Bố, Tôn Chung cùng nhìn sang đầu thành, liền nhìn thấy một luồng sáng màu lam từ trên đầu thành bắn lên không trung.
Mặt trời lặn về tây.
Luồng sáng lam đó có vẻ vô cùng chói mắt dưới sự chiếu rọi của ánh nắng chiều tà.
-Tào Quan còn có viện binh?
Lã Bố, Tôn Chung đồng thanh nói. Bọn họ đều biết dùng binh, vừa thấy tình hình đầu thành như thế thì biết đám người Tào Quan này tuyệt đối không phải đang bắn pháo hoa ăn mừng, mà là đang triệu tập viện quân.
Nhưng Tào Quan có bản lĩnh hơn đi nữa thì chung quy cũng chỉ có thể điều khiển vạch mưu ở phía bắc Trung Nguyên mà thôi. Nơi này là Tây Vực, dù Tào Quan có mang theo Mạc Kim Giáo Úy đến, nhưng không thể triệu tập đại đội nhân mã đến đây được.
Lã Bố, Tôn Chung tuy không tin, nhưng vẫn không tự chủ được mà nhìn ra phía sau đại quân Quy Tư Vương. Nếu Tào Quan có thể triệu tập nhân mã, vậy nhân mã này tuyệt đối không phải từ trên trời bay xuống, mà là giết đến từ sau lưng đại quân Quy Tư Vương.
Có nhân mã đến viện trợ?
Trong lòng Lã Bố có chút do dự. Quân Hãm Trận mà y thống lĩnh tuy dũng mãnh, nhưng y biết nếu là trước kia, Lã Bố y sẽ không dẫn binh đến viện trợ.
Vì sao?
Chuyện không có lý do, Lã Bố y tuyệt đối sẽ không làm!
Thần sắc Đơn Phi cũng kiên định, hắn biết nhất định là có nhân mã đến viện trợ, mà binh mã viện trợ có lẽ không có thực lực như Lã Bố, hay có nhiều lý do như Tôn Chung, nhưng lại không hề chùn bước đến trợ giúp.
Bởi vì họ có nhiệt huyết, không bị quyền mưu mê hoặc lừa gạt, sự nhiệt huyết xuất phát từ tình thân huynh đệ mà hi sinh!
Ánh nắng chiều đổ xuống như máu, bụt mù cuồn cuộn nổi lên!
Bụi vàng ngút trời thiêu đốt vẻ cô đơn cuối cùng của ánh chiều tà. Tuy ba người không nghe thấy tiếng vó ngựa rền vang như tiếng sấm kia, nhưng nhìn thấy mây vàng do bụi mù tụ hội rít gào kéo đến, thì đã nghĩ đến ý chí ngút trời của đội viện binh này.
-Nhân mã thật hung hãn.
Tôn Chung vội vàng điều chỉnh hình ảnh trước mắt, muốn nhìn thấy càng nhiều cảnh tượng hơn.
Lã Bố nhìn bụi vàng cuốn lên kia, lẩm bẩm:
-Nhân mã thật nhanh!
Y vừa nhìn thấy tốc độ di chuyển của bụi mù liền biết viện binh hoàn toàn xông đến không nhờ sức ngựa. Chinh chiến nhiều năm, y hiếm khi thấy đội nhân mã như thế.
Nhân mã như vậy giết đến, chỉ có thể chứng minh một chuyện. Có lẽ bọn họ không phải là đội kỵ binh lợi hại nhất thiên hạ, nhưng bọn họ lại là kỵ binh không để ý sống chết nhất thiên hạ.
Bọn họ không chỉ đến viện trợ, còn ôm quyết tâm muốn đồng quy vu tận với kẻ thù nữa!
Lã Bố nhìn ra được, binh Hung Nô và Tây Lương Thương Lang cũng có thể nhìn ra điểm này. Hai thế lực này thành thục mã chiến, đời này gặp vô số kẻ địch, vừa nhìn thấy bụi mù thì ít nhiều có thể phỏng đoán được căn cơ của kẻ địch.
Thành Lâu Lan cầu viện, kỵ binh chớp mắt đã giết đến.
Tây Lương Thương Lang và binh Hung Nô đồng thời nghĩ đến điểm này, đều không nhìn động tĩnh trước thành nữa, ngược lại đề phòng phương hướng phía sau. Viện quân thành Lâu Lan quả nhiên mạnh mẽ giết đến, Tây Lương Thương Lang và binh Hung Nô lại án binh bất động.
Viện quân Lâu Lan giết đến hướng của binh mã Quy Tư Vương.
-Binh Hung Nô và Tây Lương Thương Lang sao lại bất động?
Tôn Chung gấp gáp nói:
-Viện quân Lâu Lan tuy thế đến rất nhanh, nhưng nếu không phải Hổ Báo Kỵ, thì biện binh chỉ là kỵ binh mà Phạm Hương nuôi ở Tây Vực thôi. Thực lực đội kỵ binh này cũng tương tự binh Hung Nô, nhưng nhân số thua xa binh Hung Nô, chỉ cần binh Hung Nô và Tây Lương Thương Lang giáp công từ hai cánh, tất sẽ tiêu hao được nhuệ khí của kỵ binh Lâu Lan, đến lúc đó Quy Tư Vương có thể chỉnh đốn nhân mã phản kích. Ba lộ binh mã cùng công kích, viện quân Lâu Lan sẽ như nỏ mạnh hết đà không thể làm nên chuyện, thế tất thảm bại!
Ông ta không có tình cảm gì với hai bên, nhưng vì đánh cược với Đơn Phi, nên vẫn hi vọng binh Lâu Lan thua trận, mắt thấy Tây Lương Thương Lang và binh Hung Nô bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, không khỏi xoa tay tiếc nuối.
Lã Bố khẽ than:
-Bọn họ đều là người thông minh như Tôn tiên sinh, biết dẫn lửa thiêu thân tự tổn hại thực lực sẽ bất lợi. Nhân mã Quy Tư Vương sống chết ra sao, người Hung Nô và Tây Lương Thương Lang sao lại để trong lòng chứ? Nếu Tôn tiên sinh có ở đó, cũng dẫn một đội kỵ binh không tệ, nhìn thấy đám kỵ binh liều chết này công kích đội nhân mã không liên quan gì đến mình, lẽ nào sẽ “ngu xuẩn” chủ động tiến lên tiêu hao thực lực của mình?
Tôn Chung ngơ ngẩn.
Chuyện không liên quan đến mình, ông ta đương nhiên có thể bàng quan chỉ trích sai lầm của người khác, nhưng ông ta cũng biết sự thật giống như Lã Bố nói, nếu ông ta ở đó, tuyệt đối sẽ không vì sống chết của Quy Tư Vương mà liều mạng với viện quân Lâu Lan.
Đơn Phi lặng lẽ cười lạnh nói:
-Đạo lý của Tôn tiên sinh thật nhiều, nhưng xem phản ứng hôm nay, cho dù năm đó có hóa thành lộ chư hầu thứ mười chín, nhìn nhi tử Tôn Kiên liều chết đi tiến công Đổng Trác, e rằng cũng chỉ thầm hối hận, mà sẽ không đứng ra đâu.
-Ngươi nói cái gì?
Tôn Chung phẫn nộ quát.
Đơn Phi từ từ nói:
-Ta không nói gì cả, ông coi như ta đánh rắm là được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất