Thâu Hương

Chương 792: Thần quang

Chương 792: Thần quang


Dưới ánh chiều tà như máu, bụi rơi xuống mịt mù.
Kỵ binh Lâu Lan người nhuốm máu, đao đã rơi, bọn họ ngạo nghễ đứng dưới ánh chiều tà không lùi nữa.
Người rút lui là binh Hung Nô!
Đối diện với mười vạn đại quân của phe địch, kỵ binh Lâu Lan không giống như vào vòng vây, ngược lại giống như bao vây kẻ thù vậy. Đây thoạt nhìn là một chuyện không thể tin nổi, nhưng bọn họ đã làm được.
Nhìn thiết kỵ Lâu Lan hiên ngang đứng đó, không còn ai dám lên khiêu chiến nữa, cho dù là Tây Lương Thương Lang nhất thời cũng do dự.
Đây vốn là một đội kỵ binh không tiếng tăm gì, nhưng bọn họ phá trận chém cờ, tung hoành vô kỵ trong loạn quân, lại đánh bại người Hung Nô ngạo mạn kiêu căng…
Binh sĩ các nước Tây Vực vây thành không biết là sức mạnh gì đã chống đỡ thiết kỵ Lâu Lan làm được điểm này, nhưng họ biết mình không làm được.
Bọn họ không có sức mạnh này!
Trong ngoài thành Lâu Lan nhất thời im ắng.
Tôn Chung cũng trầm mặc, sắc mặt ông ta thoạt nhìn thật khó coi.
Đơn Phi lại nhìn ông ta nói:
-Tôn tiên sinh biết vì sao binh Lâu Lan có thể thắng không?
-Ta không biết! Ngươi nói cho ta biết sao? Tôn Chung không thể nhịn được nữa nói.
Đơn Phi thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: -Được, ta nói cho ông biết. Từ xưa đã nói, trượng nghĩa phân nửa là hạng giết chó, phụ lòng đa số là người đọc sách! Tại sao? Bởi vì rất nhiều người biết nhiều, nhưng chưa chắc biết nên làm sao. Những hán tử Lâu Lan kia không thông hiểu cổ kim như Tôn tiên sinh, nhưng bọn họ lại biết mình đang làm gì!
Lão phu biết không nhiều bằng Đơn Phi ngươi!
Sắc mặt Tôn Chung xanh mét, thật sự không biết điển cố mà Đơn Phi nói xuất phát từ đâu, nhưng nghe thấy hắn lanh lảnh đọc ra, lại không cảm thấy Đơn Phi đang ăn nói lung tung.
-Lão phu e rằng bọn họ bị người ta lợi dụng mà lại ngu muội không biết. Trong lòng Tôn Chung cảm thấy lời Đơn Phi nói có lẽ có chút đạo lý, nhưng bất giác vẫn phản bác nói: -Đơn Phi, Tào Quan thân là thủ hạ của Tào Tháo, những gì ông ta làm tuyệt đối không cao thượng hơn Tào Tháo bao nhiêu. Ông ta biết tầm quan trọng của Lâu Lan nên mới chạy đến Lâu Lan, cổ động đám hán tử vô tri kia bán mạng vì mình.
Càng nói lại càng tự tin vào lời của mình, Tôn Chung tiếp tục nói: -Tào Quan có bản lĩnh này, ông ta biết quá rõ làm sao mê hoặc những hán tử này bán mạng cho ông ta. Những hán tử Lâu Lan này có lẽ là vì thân nhân phụ lão, nhưng thế lực phía sau màn và Tào Quan chẳng qua chỉ là hai con chó muốn cướp xương mà thôi…
Thấy Đơn Phi thương hại nhìn ông ta, trong lòng Tôn Chung bất an nói: -Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
-Tôn Chung, trước kia ta vì chuyện Thần Vũ nên rất chán ghét ông, nhưng nói chuyện với ông lâu như vậy, lại chỉ cảm thấy ông đáng thương thôi. Đơn Phi mang theo vẻ đồng tình nói.
-Lão phu đáng thương? Lão phu đáng thương? Tôn Chung bật cười to giống như đã nghe thấy chuyện cười hoang đường nhất trên đời này vậy, trong thạch thất chỉ có tiếng cười càn rỡ của ông ta thôi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tôn Chung đã ngừng cười, không ngừng lẩm bẩm: -Lão phu đáng thương? Khóe mắt đã thấp thoáng nước mắt.
Đơn Phi khẽ thở dài: -Người đời phần lớn đều đi theo hai con đường mà ông nói. Người đi trên con đường thứ nhất thật ra đều rất đáng thương. Bọn họ đa số đều ôm lý tưởng ngây thơ mà đi, nhưng lại bị thương tích đầy mình trong lời nói dối trá. Có người vì thế mà hận đời không thể hòa hợp với đời, có người lại cam tâm bị vấy bẩn mà thông đồng làm bậy, có người sau khi am hiểu những quy tắc xấu xí này, không biết kiểm điểm ngược lại còn dương dương tự đắc cho rằng dã biết được khuôn vàng thước ngọc, gia nhập hàng ngũ lừa gạt dối trá, càng tăng thêm sự đáng ghê tởm trên đời này.
Thần sắc bất đắc dĩ, Đơn Phi nói:
-Đây cũng là một vòng luân hồi lặp lại đáng buồn của đời người. Tôn Chung ông có lẽ nắm trong tay năng lực phi thường, nhưng ông chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi. Ông am hiểu quy tắc xấu xí trên đời, muốn đi tiếp, nhưng biết đi tiếp chẳng qua cũng chỉ có đường chết mà thôi. Ông muốn thay đổi, nhưng vẫn chứng nào tật nấy không chịu thừa nhận thế giới của mình là sai lầm, bởi vì phủ định mình, ông sẽ phát hiện mình hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.
Tôn Chung cắn răng không nói, thân hình không tự chủ được run rẩy.
-Ông mãi mãi vì phản bác mà phản bác, nhất định phải cảm thấy mình chính xác, chỉ có như vậy, ông mới cảm thấy còn có chút ý nghĩa tồn tại. Đơn Phi thương hại nhìn Tôn Chung: -Ông cũng giống như mình nói vậy, biết rõ mọi thứ có vấn đề, nhưng lại không dũng cảm vạch trần, chỉ hi vọng cho dù là nói dối, cứ duy trì tiếp là được. Nhưng…
Đơn Phi hạ giọng nói: -Ông nhất định biết vào lúc này Tôn Kiên sẽ lựa chọn thế nào?
Tôn Chung quay đầu lại nhìn thi thể của Tôn Kiên trên không, trong mắt ngấn lệ.
-Con đường thứ nhất và con đường thứ hai đều không phải lựa chọn tốt…có điều chúng ta còn có thể thử đi con đường thứ ba. Giọng Đơn Phi rất nhẹ, nhưng lại có sự tin tưởng sâu sắc. -Chúng ta nếu đã am hiểu quy tắc xấu xí trên đời này, tại sao không thử thay đổi? Chúng ta nếu đã chán ghét sự ghê tởm, tại sao không lựa chọn sự tốt đẹp? Trên đời này có lẽ có quá nhiều điều giả dối, nhưng chúng ta nhất định phải tin trên đời này còn có đường đáng để ông đợi chờ, có chuyện đáng để ông làm! Tào Quan không phải là chó tranh xương, ông ta kiên trì như vậy là đang đợi ta…Ta biết, thì nhất định phải đi Lâu Lan.
Đơn Phi mỉm cười nói: -Tôn Chung, ông biết nếu Tôn Kiên sống lại, sẽ hi vọng ông làm gì. Nếu đã như vậy… Đơn Phi chân thành nói: -Vì sao ông không dũng cảm làm? Ông đang sợ cái gì?
Tôn Chung trầm mặc.
Ông ta cứ thế yên lặng ngồi bên bàn đá, ánh mắt trống rỗng nhìn Lâu Lan phía trước.
Ánh nắng chiều dần tan, màn đêm mênh mông giáng xuống.
Thành Lâu Lan chôn vùi trong bóng đêm vô hạn, chỉ có trên đầu thành còn một ngọn đèn đang cháy, giống như ngôi sao như ẩn như hiện trên bầu trời, không chảy vào màn đêm lạnh lùng.
Màn đêm lạnh lùng che khuất sự chém giết từng có, máu tươi xao động, thoạt nhìn giống như không điểm dừng, nhưng bóng đêm sẽ không vô cùng vô tận, chung quy cũng sẽ tới bình minh.
Khoảnh khắc trước bình minh lại càng âm u, có sao mai xé toạc màn đêm, mang đến phương hướng cho người đang do dự tìm đường.
Tào Quan nhìn sao mai mới nổi trên bầu trời kia, ngây người ở đó không biết bao lâu.
-Tam gia, gần đây ngài ngủ rất ít, cứ tiếp tục như vậy…e rằng không tốt cho sức khỏe. Thạch Lai luôn đứng phía sau Tào Quan không xa, quan tâm nói: -Trận chiến hôm qua, bọn Quy Tư Vương e rằng đã mất lòng tin, rất khó tổ chức tiến công hữu hiệu nữa, ngày còn dài, ngài…
-Thạch Lai… Tào Quan vẫn không quay đầu lại, lẩm bẩm nói: -Ngươi cùng ta trộm mộ mấy năm nay, biết tầm quan trọng khi quan sát sao.
Thạch Lai run rẩy ừ một tiếng. Lúc trước gã và Đơn Phi vạch trần bí mật của mộ Thất Tinh chính là bắt tay từ ngôi sao, tự nhiên là biết tầm quan trọng khi quan sát ngôi sao. Gã không biết là Tào Quan đang muốn nói gì.
-Người đi trên biển, hành tẩu trong sa mạc đều dựa vào mặt trời, sao mới không bị lạc đường. Tào Quan thấp giọng nói: -Rất nhiều người đều biết những chuyện này, nhưng trên đời này vẫn còn rất nhiều người lạc đường.
Thạch Lai kinh ngạc không biết phải trả lời sao.
Gió thổi qua, Tào Quan ho khan. Ông ta gần như ho không ngừng, Thạch Lai vội chắn hướng gió đến, nhưng thân hình gầy còm kia vẫn không ngăn được cơn gió sớm thổi đến.
-Tam gia, ngài nghe Thạch Lai nói, cho dù ngài không nghỉ ngơi, nhưng cũng phải ngồi ở một nơi tránh gió, được không? Thạch Lai khuyên nhủ.
Tào Quan mỉm cười: -Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết. Ngươi biết không, ta từng tính mệnh, nói ta ít nhất còn sống thêm nửa năm nữa.
Tim Thạch Lai thắt lại, vội nói: -Tam gia, sẽ không đâu.
Tào Quan cười nói: -Ngươi nói ta không sống lâu như thế?
Thạch Lai rơi lệ nói: -Không phải, Thạch Lai cảm thấy tam gia sẽ trường mệnh bách tuế.
Tào Quan nhìn Thạch Lai một lúc lâu, trong mắt cũng ngấn lệ.
-Tiểu tử ngốc, ta làm việc tuyệt hậu, có thể sống đến hôm nay đã là may mắn rồi, sao còn hi vọng xa vời như thế chứ?
Tuy ông ta nói thế, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống một góc tránh gió, hỏi: -Chuyện thủy đạo Lâu Lan điều tra thế nào rồi?
Thạch Lai hơi do dự nói: -Tam gia, ngài yên tâm, các huynh đệ đều đang ra sức làm việc, không ai nhàn hạ.
-Vậy tức là tiến triển không lớn.
Tào Quan không oán giận gì, cau mày nói: -Đơn Phi không biết khi nào đến đây?
-Đơn Phi sẽ đến sao? Giờ phút này lại có ba bốn miệng đồng thời hỏi.
Người hỏi không chỉ có Thạch Lai, còn có đám người Phạm Hương, Tương Tư và Thiết Chính từ xa đi đến nữa.
Tào Quan cũng không bất ngờ, trầm giọng nói: -Các ngươi yên tâm, chỉ cần hắn không chết, nhất định sẽ đến đây!
-Vậy Đơn Phi huynh ấy… Đôi mắt Tương Tư sưng đỏ, hiển nhiên cũng không thể ngủ ngon được, vốn muốn hỏi Đơn Phi có chết không, nhưng chỉ sợ nói gở, liền sửa miệng nói: -Huynh ấy có chuyện gì sao?
-Hắn nhất định là có chuyện.
Tào Quan lạnh nhạt nói, thấy thần sắc căng thẳng quan tâm của Tương Tư, Tào Quan mỉm cười nói: -Nếu hắn không sao, thì sao không sớm đến Lâu Lan? Đến giờ hắn chưa xuất hiện, nhất định là có chuyện ràng buộc. Có điều các ngươi yên tâm, hắn tuyệt đối không chết.
Mọi người nghe vậy chỉ càng thêm lo lắng.
Tào Quan nói tiếp: -Mặc kệ hắn có tới hay không, chúng ta vẫn nên cẩn thận là hơn. Thiết Chính, kẻ địch có gì bất thường không?
Thiết Chính cung kính nói: -Hồi tam gia, Quy Tư Vương, người Hung Nô gần như đã bị trận chiến hôm qua dọa vỡ mật rồi, lui binh mấy dặm cắm trại, thủy chung không có động tĩnh.
Y có thể nói là tâm phục khẩu phục Tào Quan rồi. Từ sau khi Tào Quan đến Lâu Lan, không đến nửa ngày đã khiến Phạm Hương tin tưởng, sau đó Phạm Hương liền bảo mọi người nghe theo dặn dò của Tào Quan.
Đám hán tử Lâu Lan tuy biết Phạm tiên sinh rất sáng suốt, nhưng nghe thấy mệnh lệnh này trong lòng cũng khó tránh bất ngờ. Nhưng Tào Quan quả nhiên không phụ sự ủy thác của Phạm Hương, chỉ dựa vào trận chiến hôm nay, không chỉ đánh lui đợt tiến công của Quy Tư Vương, thậm chí đánh bại cả binh Hung Nô ngạo mạn không chịu nổi kia, thực sự khiến cho mọi người thán phục.
-Đó chính là vấn đề. Tào Quan cau mày nói.
Mọi người kinh ngạc, không biết chuyện này có vấn đề gì.
Phạm Hương bên cạnh nói: -Tào huynh, thật sự đúng như huynh đoán vậy. Lão hủ luôn cho rằng họ vì bá quyền Tây Vực mới đến, bây giờ xem ra, bọn họ càng coi trọng thành Lâu Lan hơn. Nếu không phải Tào huynh sớm có chuẩn bị, hôm qua nói không chừng thành Lâu Lan đã bị đánh hạ rồi. Bọn họ khí thế bừng bừng nhất định phải đánh hạ, tự nhiên sẽ không vì thua một trận mà rút lui. Ý Tào huynh lẽ nào là…bọn họ nên có thế công mạnh mẽ hơn, chứ không phải là không có động tĩnh gì?
Mọi người nghe thế, liền cảm thấy Phạm Hương nói có lý.
Tào Quan giật mí mắt, thì thầm: -Thế công càng mạnh mẽ hơn? Ông ta vừa dứt lời, bỗng đứng phắt dậy, nhìn lên bầu trời ngoài thành nói: -Đó là cái gì?
Ánh mắt mọi người nhìn theo sang, chỉ thấy có một quầng sáng cực kỳ sáng chói xông lên nơi chân trời!
Quầng sáng kia tuyệt đối không phải là khói lửa hay tín hiệu bình thường, đột nhiên xuất hiện lúc tảng sáng thì chỉ có luồng sáng chói mắt của mặt trời ló dạng, nhưng mặt trời nằm ở phía đông, còn luồng bạch quang phía tây này đến từ đâu chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất