Chương 793: Chuyện lạ thái bình
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Tào Quan đã vội vàng đi về phía đầu thành. Mọi người theo Tào Quan đi lên đầu thành, chỉ thấy Tào Quan cau chặt mày nhìn ra phía xa.
Tảng sáng mây mờ, có bóng mờ của ánh trăng, nhưng quầng sáng cực kỳ bắt mắt vừa rồi kia đã biến mất không thấy đâu nữa. Vốn cũng có người muốn hỏi có phải chúng ta hoa mắt rồi không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tào Quan đều biết điều im lặng.
Thiết Chính ngẩng đầu nhìn về phía Vân Phi Dương đang canh gác trên đầu thành, vội nói: -Phi Dương, luồng bạch quang kia là sao vậy?
Vân Phi Dương xoa mắt kinh ngạc nói: -Bà nó chứ, ta cũng không biết. Y biết rõ đáp án này vô dụng, lập tức nói tiếp: -Vừa rồi ta đang ở đầu thành quan sát động tĩnh quân địch nơi xa, không ngờ đột nhiên có luồng sáng từ dưới đất bắn thẳng lên trời, sáng đến mức mắt ta suýt mù luôn. Khi ta còn đang lấy làm lạ, lại nghe tiếng bước chân của tam gia đang lên mới nhìn sang tam gia, khi ta quay đầu lại thì bạch quang đã biến mất rồi.
Khóe mắt Tào Quan co giật, nhưng vẫn bình tĩnh nói: -Bạch quang kia từ dưới đất bắn lên sao? Trong quân trận quân địch, hay là nơi khác?
Vân Phi Dương ngẫm lại, lắc đầu nói: -Không phải đám con rùa của Quy Tư Vương làm đâu, hình như là ở hướng xa hơn.
Tào Quan chậm rãi nói: -Đó cũng không hẳn là hướng của Bồ Xương Hải…
-Đương nhiên không phải.
Vân Phi Dương lập tức nói: -Hôm qua thần miếu chợt hiện trên không trung rõ ràng là ở hướng bắc Lâu Lan, Bồ Xương Hải, nhưng bạch quang này lại bắn lên từ mặt đất phía tây xa hơn.
Thân hình Tào Quan hơi run, nhìn chằm chằm chân trời phía tây.
Hồi lâu sau, phía tây thủy chung không có bất cứ động tĩnh gì.
Tất cả mọi người hơi thở phào nhẹ nhõm, Vân Phi Dương cười nói: -Tam gia, địa hình Tây Vực kỳ lạ, luôn xảy ra một số chuyện ly kỳ cổ quái, có điều không tổn hại gì nên cũng không cần quá lo lắng. Giống như thần miếu Lâu Lan đột nhiên hiện ra trên không hôm qua vậy, không phải cũng không có chuyện gì đó sao? Buồn cười là đám con rùa mà Quy Tư Vương dẫn theo lại còn không ngừng bái lạy thần miếu, nhưng thần miếu đó cũng không phù hộ đám tạp chủng làm nhiều chuyện ác này, bọn họ không phải cũng thất bại nặng nề sao? Ha ha.
Y vừa cười thì binh sĩ trên đầu thành cũng cười theo, bầu không khí lập tức hòa hoãn lại.
-Ta thấy Phi Dương ngươi cũng bái thần miếu đó, nói không chừng ngươi còn thành tâm hơn, thần miếu mới phù hộ chúng ta. Thiết Chính hầm hầm nói.
Sắc mặt Vân Phi Dương đỏ ửng, có điều vẫn cười nói: -Chuyện này sao…ta đích thực có lạy mấy cái, hi vọng chúng ta có thể đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy, có điều ta không phải ngu muội, ta thật sự thành tâm đó.
Mọi người mỉm cười.
Tào Quan lại không hề mỉm cười, đột nhiên nói: -Những chuyện ly kỳ cổ quái này cũng chưa chắc vô hại đối với người và vật. Ông ta đột nhiên nói thế, mọi người chớp mắt liền yên tĩnh lại.
Tương Tư khôn khéo, nhẹ nhàng nói: -Ý tam gia là?
-Đó là thời Hán Linh Đế…
Tào Quan bấm tay tính toán nói: -Là mùa đông năm Trung Bình, người Khương làm loạn, tụ tập một đám…loạn phỉ tiến công Hán thất.
Khi ông ta nói hai chữ “loạn phỉ” có hơi do dự, thầm nghĩ khi đó là quan hay là phỉ thật sự khó mà nói rõ được. Hơi suy tư, Tào Quan tiếp tục nói: -Khi đó đám người Bắc Cung Bá Ngọc, Lý Văn Hầu của tộc Khương là tướng quân của người Khương. Sau khi bọn họ giết chết Giáo Úy mà Hán thất điều đến cho người Khương thì tự lập làm vương. Những kẻ này tuy có lòng phản, nhưng không có nhân tài, có điều bọn họ vẫn rất tự biết mình, nhanh chóng ủng hộ đám người Biên Chương, Hàn Toại làm chủ. Biên Chương, Hàn Toại đều có tài năng, dẫn dắt người Khương phản loạn, thế lực tăng mạnh, nhanh chóng tiến vào Khấu Tam Phụ, bức đến viên lăng Hán thất…
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tào Quan bỗng nhiên đề cập chuyện cũ có dụng ý gì.
Thạch Lai dẫn người mang hai cái ghế đá đến: -Tam gia, Phạm gia, hai vị ngồi xuống rồi nói.
Phạm Hương thấy Thạch Lai rất cung kính đối với ông ta, trong lòng vui mừng nói: -Tào huynh nếu có ý, không ngại đến phủ nói chuyện?
Tào Quan lắc đầu nói: -Không cần, ta chỉ sợ hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra…Thiết Chính, lệnh cho thủ quân trong thành tăng cường phòng bị, có dị động lập tức thông báo cho ta.
Thiết Chính đáp lời rồi rút lui.
Mọi người tuy không cho là đúng, nhưng thấy Tào Quan cảnh giác như thế, thì vẫn thấp thỏm đề phòng.
-Hán Linh Đế cực kỳ khiếp sợ hai người Biên, Hàn làm loạn, gần như đã triệu tập toàn bộ tinh binh Hán thất đối kháng với sự tiến công của hai người Biên Chương và Hàn Toại. Tào Quan tiếp tục nói: -Khi đó chủ tướng đối kháng với Biên Chương và Hàn Toại là Đổng Trác.
Trong lòng mọi người hơi rét run. Bọn họ ở Tây Vực xa xôi, không hiểu rõ chuyện xảy ra ở Trung Nguyên năm đó, nhưng đều biết đại danh của Đổng Trác.
-Đổng Trác khi đó cũng coi như con người.
Tào Quan lại nói: -Đám người Tư Không Trương Ôn của Hán thất đối chiến với hai người Biên, Hàn thất bại, ai ai cũng hoảng loạn trong lòng, chỉ có mình Đổng Trác vẫn có thể tự nhiên khuyên nhủ mọi người lấy thủ làm công, tiêu hao nhuệ khí của Biên Chương và Hàn Toại. Hai bên giằng co mấy tháng, khi đều tinh tàn lực tận, thì bầu trời xuất hiện dị tượng.
Thần sắc ngưng trọng, Tào Quan chậm rãi nói: -Đêm đó trăng rất sáng, đột nhiên có một ngôi sao chổi dài hơn mười trượng từ trên trời giáng xuống, bùng nổ ở chỗ mấy dặm ngoài quân doanh Biên Chương và Hàn Toại, sau đó một nửa bầu trời đỏ rực như lửa, kinh động đến mức khiến thủ hạ của Biên Chương, Hàn Toại đều lòng người bàng hoàng, đều cho rằng đó là dấu hiệu bại vong.
-Tà môn. Vân Phi Dương thầm nói một câu. Y tận mắt nhìn thấy thần miếu Lâu Lan hiện lên giữa không trung, cũng không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Tào Quan, nhưng nghe Tào Quan hình dung như thế, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Ánh mắt Phạm Hương lóe lên, nói: -Nghe nói sau khi xảy ra chuyện đó, Đổng Trác thừa dịp lòng quân Biên, Hàn dao động, xuất binh tiến công, đánh bại Biên, Hàn. Đổng Trác cũng ỷ vào trận đó mới lập được uy danh trong Hán thất, sau đó một bước lên mây, uy hiếp thiên tử hiệu lệnh chư hầu.
-Hóa ra Phạm huynh cũng biết việc này?
Tào Quan hỏi ngược lại.
Phạm Hương hơi do dự, đoạn nói: -Cũng có nghe nói. Sau đó không lâu, Hàn Toại liền giết chết đám người Biên Chương, Bắc Cung Bá Ngọc, Lý Văn Hầu. Con Biên Chương là Biên Phong vì thế mà xem Hàn Toại như kẻ thù, thành lập “Sát Hàn Bang” gì đó không đội trời chung với Hàn Toại. Biên Phong từng mời lão hủ giúp đỡ, có điều lão hủ không muốn bị cuốn vào tranh đấu vô vị, nên mới không đồng ý, nhưng chính nhờ Biên Phong, lão hủ mới nghe nói chuyện này.
Thạch Lai bên cạnh đột nhiên nói: -Biên Phong sau đó bị Diêm Hành đuổi giết đến tận Vân Mộng Trạch, Đơn Phi giúp Biên Phong đánh bại Diêm Hành, thu Biên Phong làm thủ hạ.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không có nghe Đơn Phi nói tới việc này.
Vân Phi Dương lại tấm tắc nói: -Ta sớm biết Đơn đương gia là nhân vật có lai lịch lớn mà, không ngờ…không ngờ… Khi nói thì y lắc đầu liên tục, tự nhiên là muốn nói không ngờ người tài giỏi thật sự không gì không thể, mọi người tùy tiện nói vài chuyện thôi, nhưng đều có thể liên quan đến Đơn đương gia.
Phạm Hương kinh ngạc tỉnh ngộ nói: -Tào huynh biết được chuyện này từ chỗ Biên Phong sao? Trong lòng ông ta tính toán thời gian, thầm nghĩ đây hẳn là chuyện hai mươi năm trước, Tào Quan không phải người bắn tên không đích, ông ta đột nhiên nhắc đến chuyện này lại có mục đích gì?
Tào Quan lắc đầu nói: -Không phải, ta chỉ xác định được việc này từ trong miệng Biên Phong, nhưng đã biết được chuyện này từ nhiều năm trước rồi. Ngừng một lúc, Tào Quan ngưng thanh nói: -Người đời đều lưu ý xem ai thắng ai bại trong trận chiến, ta lại quan tâm sao chối trên trời ngày hôm đó nhất.
-Sao chổi trên trời? Khi mọi người hỏi trong đầu hoàn toàn mờ mịt.
Tào Quan nhìn chân trời nơi xa, hồi lâu mới nói: -Mùa đông năm Trung Bình còn xảy ra một chuyện lớn nữa…Trương Giác của Thái Bình Đạo cũng chết ngay khi đó.
Mọi người kinh ngạc, căn bản không biết quan hệ giữa hai chuyện mà Tào Quan đề cập này.
Tào Quan nhìn ra sự hoang mang của mọi người, chậm rãi nói: -Theo như lời đồn, Trương Giác chết bất đắc kỳ tử, nhưng lại không ai biết nguyên nhân cái chết thật sự của ông ta.
Phạm Hương gật đầu nói: -Không sai. Trương Giác kỳ tài ngút trời, sáng tạo ra tứ đạo bát môn ba mươi sáu phương gần như đánh sụp Hán thất, thế nhưng lại đồn ông ta đột nhiên bệnh chết… Hơi do dự, Phạm Hương nghiền ngẫm nói: -Tào huynh nói ông ta chết bất đắc kỳ tử? Chứ không phải bệnh chết?
-Không phải bệnh chết!
Tào Quan khẳng định nói: -Phải biết là y thuật của Trương Giác năm đó gần như sánh ngang Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh, bình sinh đã cứu sống vô số người, chính vì điểm này mới được dân chúng hết lòng ủng hộ. Một người như vậy, sao lại đột nhiên bệnh chết chứ?
Nhìn thấy mọi người không hiểu, Tào Quan nói từng chữ một: -Nếu ta đoán không sai, Trương Giác chết vì sao chổi kia!
-Cái gì?
Mọi người thật sự hoang mang mờ mịt, không rõ “chết vì ngôi sao chổi kia” rốt cuộc là có ý gì.
Tào Quan giải thích nói:
-Theo tin tức ta thu được phòng đoán, năm đó tuy Trương Giác có thanh thế vô thượng gần như làm đảo điên cả Hán thất, nhưng lại thương cảm thiên hạ bệnh chết vô số, nên mới quyết định mạo hiểm đến bí địa Bạch Lang cầu thần lực giúp tốc chiến tốc thắng. Ông ta đến bí địa Bạch Lang, hình như đã tìm được điểm mấu chốt của bí địa Bạch Lang rồi, nhưng lại sờ lầm cơ quan, nên mới rơi xuống nơi giao chiến giữa Biên, Hàn và Đổng Trác, chết ngay tại chỗ.
Nếu có Đơn Phi ở đây, nhất định biết chuyện này cho dù không có liên quan đến Càn Khôn Dịch Chuyển thì hơn phân nửa là Trương Giác lái một chiếc máy bay trở về.
Mọi người nghe thấy khó hiểu, thầm nghĩ nghe Tào Quan nói thế, Trương Giác lẽ nào giống như thần tiên biết cưỡi mây lướt gió sao? Trong lòng họ ít nhiều không tin, nhưng biết Tào Quan không cần phải nói ngoa lừa gạt.
Tào Quan cũng biết mọi người khó hiểu, lẩm bẩm nói: -Do vậy ta mới nói, những chuyện ly kỳ cổ quái này cũng chưa chắc không tổn hại tới người và vật, hơn phân nửa đều có nguyên nhân xảy ra của nó.
Lo lắng nhìn nơi xa, Tào Quan tiếp tục nói: -Chuyện Trương Giác chết một cách khó hiểu khiến Đổng Trác vì thế thành danh, cũng khiến Đổng Trác lấy được một thanh Dị Hình Hương ở chỗ Trương Giác rơi xuống.
Phạm Hương coi như cũng biết chuyện Tam hương từ trong miệng Đơn Phi, chen miệng nói: -Sau đó Đổng Trác trở nên dũng mãnh vô cùng cũng là vì Dị Hình Hương mà Trương Giác mang đến?
-Đúng là như thế.
Tào Quan nói nhỏ: -Hàn Toại và Biên Chương đột nhiên trở mặt, phần lớn cũng là vì dư âm của chuyện này. Còn Trương Bảo sau khi biết Trương Giác chết, muốn thay đổi sự thật Trương Giác đã chết, nên quyết ý đi tìm Vô Gian Hương, nhưng y đến lúc sắp chết cũng không có được Vô Gian Hương, nên mới để lại một câu ôm hận “Nếu được Vô Gian, chết cũng không tiếc”…
Nếu Đơn Phi ở đây, chắc chắn sẽ có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì trước khi hắn tham gia chuyện tìm hương, cũng đã biết được chuyện này từ chỗ Quách Gia, có điều Quách Gia không giải thích rõ ràng như là Tào Quan.
Tào Quan ngơ ngẩn nhìn phương xa.
Vì Thi Ngôn tìm hương mấy năm nay, chuyện ông ta biết còn nhiều hơn chuyện ông ta nói nhiều lắm, nhưng khi thuật lại những chuyện cũ tang thương này, ông ta đã không còn chấp nhất như ngày xưa nữa.
Chuyện cũ như mây khói.
Đã tan biến hoàn toàn.
Cảnh tượng ngươi lừa ta gạt, kinh tâm động phách trước kia đã nhạt đến không thể nhạt hơn nữa. Đời người ngắn ngủi, sao còn phải ghi nhớ những cảnh tượng khiến người ta chán ghét kia chứ? Khi đó trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến gương mặt rạng rỡ như hoa đào tháng ba kia…
Trong rừng đào tươi đẹp, có một nữ tử thuần khiết đáng yêu đi đến trước mặt ông ta cười nói: “Ta tên Thi Ngôn, chàng tên là gì?”
Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp, bỉ dực liên chi* cùng ước nguyện. (*chim liền cánh, cây liền cành) Mặt trời mọc ở phương đông, ánh nắng ấm áp chiếu lên người Tào Quan.
Nhìn nữ tử mỉm cười trước mắt, trong lòng Tào Quan khẽ nói: “Thi Ngôn, đa tạ sự thông cảm của nàng. Bất luận thế nào ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện của nàng, nhưng chuyến này rất hiểm ác, nếu ta chết ở Lâu Lan, không biết còn có thể gặp lại nàng không?”
Trùng chương này rồi