Thâu Hương

Chương 794: Lợi khí diệt thành

Chương 794: Lợi khí diệt thành


Mọi người nghe Tào Quan nhắc lại chuyện cũ, cảm thấy rất kỳ lạ quỷ dị, nhưng Tào Quan kể lại một cách đầu đuôi rõ ràng, khiến người khác khó lòng phân biệt thật giả. Phạm Hương kiến thức rộng rãi, càng cảm giác chuyện cũ mà Tào Quan nhắc đến khá gần với hiểu biết của mình, không khỏi âm thầm lấy làm lạ.
Tương Tư nhìn Tào Quan, đột nhiên nói: - Tam gia, ông nhớ ra người mình yêu sao?
Mọi người ngẩn ra, Phạm Hương vội bảo: - Tương Tư, đừng nói bậy.
Tào Quan hồi thần lại, hơi lấy làm lạ, hỏi: - Vì sao nói thế?
Tương Tư hé miệng cười nói: - Sắc mặt ban nãy của ông rất dịu dàng, cảm kích. Nhân vật như Tam gia, có thể có lòng cảm kích với một số người, nhưng thần sắc dịu dàng như thế, e là chỉ dành cho người mình yêu thôi.
Phạm Hương lắc đầu liên tục nói: - Đứa trẻ này, còn nói bậy nữa lão phu sẽ phạt con đấy. Ông ta nghe xong lời Tương Tư nói, nhớ đến biểu cảm lúc nãy của Tào Quan, cảm giác Tương Tư nói không sai.
Nhưng Phạm Hương nhuần nhuyễn đạo làm người, thầm nghĩ, dù hai bên tin tưởng lẫn nhau, nhưng vẫn chưa thân mật đến mức nói đùa chuyện riêng tư của nhau, vì thế ông ta lo Tào Quan sẽ không vui.
Tương Tư ngỗ nghịch thè lưỡi, im lặng không lên tiếng nữa.
Tào Quan quay sang nhìn Tương Tư, nhớ về đứa cháu gái Tào Ninh Nhi của mình. Lúc trước, vì đạt được mục đích, ông ta mặc kệ hành động của Đơn Phi, thậm chí mặc cho sự việc càng ngày càng khuếch đại, ép Đơn Phi quy thuận ông ta. Lúc đó dù ông ta cố chấp tìm hương, nhưng ánh mắt lão luyện, sao lại không nhìn ra tình ý của Tào Ninh Nhi đối với Đơn Phi? Nhưng Đơn Phi lại chỉ thích Thần Vũ, trải qua nhiều thử thách không những không làm phai nhạt tình cảm của Đơn Phi, ngược lại khiến hắn càng thương yêu Thần Vũ sâu sắc.
Tào Ninh Nhi kia...
Khi trong lòng Tào Quan than thở, phát giác sự quan tâm của Tương Tư đối với Đơn Phi, liền âm thầm nhắc nhở:
- Tương Tư cô nương huệ chất lan tâm, đoán không sai chút nào, mục đích ta và Đơn Phi đến Tây Vực đều là vì nữ nhân, nhưng hắn là vì giải cứu nữ nhân hắn yêu thương nhất, còn ta là vì bù đắp lỗi lầm đối với nữ tử ta yêu.
Tương Tư khẽ cắn môi. - Tam gia, Tương Tư biết Đơn đại ca là vì nữ nhân huynh ấy yêu nhất đến mới Tây Vực, hắn từng nói với ta rồi, ông không cần nhắc nhở ta nữa…Thật ra Tương Tư cũng hy vọng Đơn đại ca được toại nguyện, còn những việc khác, không hề nghĩ nhiều.
Tào Quan nhìn thấy vẻ ngoài lạc quan của Tương Tư, nhưng không thể nhìn thấu phía sau sự lạc quan đó che giấu những gì.
Tương Tư liền nói sang chuyện khác:
- Nghe tam gia nói thế, chúng ta mới biết dị tượng trong trời đất có khi là do con người làm ra, sự xuất hiện của miếu thần Lâu Lan…có phải cũng là do con người làm ra không?
Nàng đột nhiên suy đoán như thế, đám người Phạm Hương đều cảm thấy có chút liên quan, Tào Quan gật đầu khẳng định nói: - Nếu ta đoán không sai, đó là do con người làm, hơn nữa có thể còn liên quan đến Đơn Phi.
- Cái gì? Phạm Hương tự cho rằng mình tài trí, nhưng đứng trước mặt Tào Quan, ông ta phát hiện, trên một số phương diện, ông ta vẫn còn thua xa: - Việc này có liên quan đến Đơn Phi sao?
Vân Phi Dương cả kinh đến há hốc mồm.
- Việc này nói ra rất dài dòng… Tào Quan lẩm bẩm: - Nhưng hôm nay ta phải nói ra, nếu không… Sau khi ông ta nhìn thấy luồng sáng trắng đó liền có cảm giác lo sợ thấp thỏm.
Ông ta không phải Tôn Chung, nhưng với kiến thức và nhận thức của ông ta, làm sao lại không nhìn ra kỳ quái bên trong việc nhiều binh mã tụ tập ở Lâu Lan lần này chứ?
Có người âm thầm thao túng!
Nhớ lại nguy cơ của Vân Mộng Trạch, Tào Quan dám chắc chính là Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong thiết kế chuyện này. Nếu chỉ có Quy Tư Vương, người Hung Nô và Tây Lương Thương Lang, Tào Quan có lòng tin trấn giữ được Lâu Lan, nhưng nếu có sự góp mặt của Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong, thì kết cục không lạc quan lắm.
Tào Quan vẫn sầu lo trong lòng, sau khi chứng kiến ánh sáng trắng hiện ra, liền nhớ một việc cũ kỳ lạ vô cùng. Ông ta thầm nghĩ, nếu giả thiết này là thật, e là hôm nay dữ nhiều lành ít, nếu lúc này ông không nói, chỉ sợ không còn cơ hội nói ra nữa.
Tâm tư xoay chuyển, Tào Quan hỏi: - Các ngươi đều biết đến Ban Siêu chứ?
Phạm Hương cẩn thận trả lời: - Biết sơ sơ.
Mọi người gần như bật cười. Phải biết là trong số những người có mặt ở đây, Phạm Hương là người có kiến thức rộng rãi nhất. Năm xưa Phạm gia, Cảnh thị và Ban Siêu cùng trấn thủ Tây Vực, biết vô số chuyện cũ của Ban Siêu, nhưng lúc này Phạm Hương lại bảo chỉ biết sơ sơ thôi sao?
Không phải Phạm Hương đang khiêm tốn, mà là ông ta hiểu những gì mình biết chẳng qua là bên ngoài mà thôi. Trong trận chiến Biên, Hà và Đổng Trác, người biết đến chuyện sao chổi không nhiều, người có thể biết trên sao chổi có Trương Giác, e rằng ngoài Tào Quan ra thì khó có người nào lại đoán như thế. Tào Quan đột nhiên nhắc đến Ban Siêu, e là muốn nhắc đến việc liên quan đến bí địa Bạch Lang gì đó, nếu vậy, Phạm Hương ông ta không biết gì cả.
Quả nhiên, Tào Quan cau mày nói: - Định Viễn Hầu Ban Siêu hùng phong ngàn dặm, người đời biết đến rất nhiều sự tích của ông ta. Còn việc ta muốn nói lại là một chuyện xưa ông ta giữ kín không nói ra ngoài.
Hơi dừng lại, Tào Quan nói tiếp: - Ngoại trừ thân tín cực kỳ quan trọng ra, Ban Siêu chưa từng nhắc đến chuyện này với người bên cạnh. Sau khi Ban Siêu cáo lão, quay lại Trung Nguyên, từng nói việc này với muội muội Ban Chiêu, các ngươi biết Ban Chiêu không?
Tương Tư lập tức đáp: - Ban Chiêu tên Cơ, tự Huệ Ban, còn gọi Tào Đại Gia. Huynh trưởng của nàng Ban Cố để lại “Hán thư”, chưa hoàn thành đã mất, Ban Chiêu tài hoa hơn người, phụng chỉ viết tiếp “Hán thư”, thật sự là nữ trung hào kiệt.
Tào Quan lẩm bẩm nói:
- Nữ trung hào kiệt?
Tương Tư nghe không ra ý khen chê trong giọng điệu của Tào Quan, không dám đường đột bình luận, chỉ hỏi: - Vì sao tam gia lại nhắc đến cái tên Ban Chiêu?
Tào Quan thấp giọng nói: - Năm xưa Ban Siêu nói bí sự này này với Ban Chiêu, có ý để muội muội viết việc này vào “Hán thư” một cách mơ hồ, như Thái Sử Công ghi lại danh y Biển Thước vậy.
Ông ta đang nói đến chuyện Biển Thước nhờ Tam hương nên có thể nhìn thấu cơ thể người, mọi người ở đây đa phần đều là người thô kệch, biết đến Khương Thái Công nhiều hơn Thái Sử Công, càng không hay biết về việc lạ trong “Sử ký”.
Tào Quan không giải thích thêm, chỉ tiếp tục nói: - Nhưng Ban Chiêu không tán thành, nêu ra một loạt đạo lý, nói quân tử không nói những chuyện quái lực loạn thần. Ban Chiêu cho rằng dù lời nói của Ban Siêu có là thật, thì ghi ghi vào Hán thư, sẽ dẫn đến kinh thế hãi tục, dẫn đến xôn xao kinh thiên động địa. Hơn nữa, sau khi hoàn thành “Hán thư” phải được triều đình xem qua, triều đình thà là chọn cách mai một việc này, cũng sẽ không thể để thế nhân biết việc này. Nếu mạo muội ghi lại, khó tránh tự chuốc họa vào thân, vì thế khuyên Ban Siêu từ bỏ. Ban Siêu nghe vậy chỉ than thở, không nói nhiều nữa. Ban Chiêu đúng là một nhà sử học lớn, nhưng câu nệ thành kiến, chưa hẳn là hào kiệt.
Tương Tư nghe vậy có chút tỉnh ngộ.
Mọi người lại tò mò, Vân Phi Dương nhịn không được hỏi: - Tam gia, rốt cuộc là chuyện lạ gì?
Tào Quan nhìn về phương xa nói: - Dù Ban Siêu bị muội muội phủ định, nhưng may mắn vẫn ghi lại việc này. Sau đó chiến hỏa liên miên, nhà họ Ban tụt dốc, ghi chép chuyển tay nhiều người, nhưng chưa bị chiến hỏa hủy diệt, nhưng lại cất dưới cổ mộ, bị ta đào ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều biết Tào Quan là nhân vật có lai lịch lớn, nhưng không biết ông ta chuyên môn hành nghề đào mộ.
- Việc đó chính là…trên đời này còn một thế giới khác nữa! Cuối cùng Tào Quan cũng giải đáp thắc mắc.
Mọi người kinh ngạc, cùng kêu lên: - Một thế giới khác?
Vân Phi Dương ăn ngay nói thẳng: - Tam gia, giống như là đế quốc Đại Tần gì sao?
Tào Quan chậm rãi lắc đầu: - Không phải thế. Bá tánh Trung Nguyên kiến thức bảo thủ, ít biết đến thế giới bên ngoài Trung Nguyên, chỗ của các ngươi là điểm hội tụ đông tây, biết được ngoài Trung Nguyên ra còn có An Tức, Quý Sương và Đại Tần, những quốc gia này thật sự không hề thua kém.
Mọi người đều gật đầu.
- Nhưng với khả năng của các ngươi, cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi. Tào Quan thở dài: - Thật ra, không những nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đất này sâu đến mức nào, chưa có ai thật sự thăm dò được. Thế giới khác mà ta nói đến, nghe bảo rất gần với tâm đất!
Mọi người sợ hãi.
Nếu Đơn Phi ở đây chắc cũng sẽ ngạc nhiên với những lời Tào Quan nói ra, huống hồ là những người có mặt bây giờ.
Tào Quan khổ sở nói: - Việc này nghe có vẻ nằm ngoài tưởng tượng, nhưng nói một cách đơn giản, thế giới đó chính là bí địa Bạch Lang!
Phạm Hương nghe vậy, nghiêm nghị hỏi: - Là thế giới do Xi Vưu sáng tạo sao?
- Đúng là như thế.
Tào Quan gật đầu nói: - Trong ghi chép, Ban Siêu có nhắc đến, nhờ một cơ hội vô cùng kỳ lạ, ông ta đã đến dưới lòng đất, gặp được một vị kỳ nhân nơi tâm đất. Vị kỳ nhân đó khen ngợi hành vi của Ban Siêu, nhưng lại bảo những gì Ban Siêu làm đều không triệt để, hoàn toàn vô ích, chung quy cũng không thể ngăn cản được sự luân hồi của thế giới. Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, thế giới gần tâm đất sẽ thay thế thế giới này của chúng ta.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu thế nào mới là thay thế?
Thần sắc Tào Quan cảm thán nói: - Lúc đó Ban Siêu trấn giữ Tây Vực đã nhiều năm, hoành hành Tây Vực không địch thủ, nghe người đó nói vậy, đương nhiên thấy khó tin rồi. Thế là người đó đánh cược với Ban Siêu, y bảo, Ban Siêu chinh chiến mấy mươi năm chẳng qua là duy trì ổn định của một phương thôi, nhưng Ban Siêu vẫn là bất lực với rất nhiều nơi đáng ghê tởm trên đời này, ví dụ như Pompeii.
Mí mắt Phạm Hương co giật, đột nhiên nói: - Sự hủy diệt của Pompeii? Ông ta sống ở Tây Vực đã lâu, biết về đông tây, vừa nghe Tào Quan nhắc đến liền nhớ lại chuyện hủy diệt của tòa thành cổ này.
Tào Quan liếc mắt nhìn Phạm Hương một cái: - Phạm huynh quả nhiên có hiểu biết, chính là sự hủy diệt của Pompeii. Vị kỳ nhân đó bảo, y không cần rời khỏi lòng đất, chỉ cần khẽ động ngón tay là đã có thể hủy diệt tòa thành Pompeii. Đó là tòa thành trì xấu xí cực đoan, người bên trong đều giống như cầm thú, tàn ác vô cùng, y muốn diệt thành trì này đã lâu rồi. Nhưng vì lời hứa, y đã cho Pompeii một lời cảnh báo từ trước, thế nhưng y biết vô dụng, đừng nói mười mấy năm, dù là ngàn năm vạn năm thì những người đó cũng chỉ càng sa đọa mà thôi. Nếu Pompeii không nghe lời cảnh báo của y, y sẽ diệt tòa thành trì đó!
Tròng mắt của Vân Phi Dương trừng to hết cỡ: - Sau đó, mười mấy năm sau người đó diệt thành trì kia thật sao?
Tào Quan chậm rãi gật đầu.
Mọi người đều cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, trong lòng Phạm Hương thầm cảnh giác, cau mày nói: - Nói vậy trên đời này thật sự có thần nhân thưởng thiện phạt ác tồn tại sao?
Tào Quan ngược lại ngẩn ra, một lúc lâu sau mới lộ ra nụ cười chua xót:
- Thần nhân thưởng thiện phạt ác sao? Thưởng thiện thì không thấy, phạt ác cũng không thấy…Ban Siêu vì chứng kiến sự thần thông của người đó, cảm thán thiên hạ ly kỳ, sau khi cáo lão về Trung Nguyên, chỉ muốn khuyên Hán thất đừng đi theo vết xe đổ của Pompeii, nhưng...
Ông ta không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu, hiển nhiên Hán thất không hề nghe theo, vì thế dẫn đến mối họa gần như bị giết sau này.
- Việc này quả là khiến người ta thức tỉnh. Tương Tư có chút khó hiểu hỏi: - Nhưng vì sao đột nhiên tam gia lại nhắc đến việc này?
Tào Quanvẫn hướng mắt về phía chân trời, lẩm bẩm nói: - Ta nghe nói, trước khi vị kỳ nhân đó tiêu diệt Pompeii, ở cực tây của Lâu Lan cũng có ánh sáng trắng như lúc nãy xuất hiện!
Mọi người nghe xong sợ hãi tột cùng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất