Chương 795: Trung nghĩa thật sự.
Mọi người luôn khó hiểu với nỗi sầu lo của Tào Quan, nhưng sau khi nghe lời nhắc vòng vo của ông ta, lúc này đã hiểu. Vân Phi Dương vẫn không tin, Phạm Hương ngưng thanh nói: - Ý của Tào huynh là chỉ luồng sáng trắng ban nãy có thể là dấu hiệu dị nhân muốn diệt thành trì sao?
Thấy Tào Quan chậm rãi gật đầu, Phạm Hương run run hỏi: - Tào huynh cho rằng mục đích của họ là Lâu Lan sao?
Mọi người trầm mặc, bọn họ không dám tưởng tượng, nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Tào Quan, tin chắc Tào Quan không phải đang nói chuyện giật gân.
- Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không!
Đột nhiên Vân Phi Dương lớn tiếng nói.
Mọi người nghe vậy ngược lại khó hiểu, cùng hỏi: - Vì sao không?
- Dù cho lời tam gia nói là thật…
Vân Phi Dương mặt đỏ tai hồng giải thích nói: - Tam gia, không phải ta đang hoài nghi ông. Nhưng Pompeii bị hủy là vì bọn người bên trong thành trì vô cùng tàn ác, điều này nói rõ vị kỳ nhân đó biết phân biệt đúng sai tốt xấu. Lâu Lan là điểm giao thoa của trung tây, mấy năm gần đây giao hảo hòa hợp với mọi người, khác xa những kẻ ngang ngược kiêu ngạo xa xỉ. Đến bây giờ Vân Phi Dương vẫn một thân một mình, chứ đừng nói là sa đọa, đúng không?
- Phi Dương, ngươi đang nói bậy cái gì vậy? Thiết Chính không khỏi quát lớn.
Vân Phi Dương chân thành nói: - Ta nói thật đấy, sao lại nói bậy? Năm xưa vị kỳ nhân đó diệt Pompeii là vì người trong thành trì làm chuyện sai trái, nhưng chúng ta có làm gì sai nào? Nếu chúng ta vô tội cũng bị liên lụy, trên đời này còn có công lý sao?
Phạm Hương bùi ngùi nói: - Chẳng phải lúc này chúng ta đã bị liên lụy rồi sao?
- Việc này khác, không giống nhau! Vân Phi Dương cãi lại nói: - Trên đời này luôn có những kẻ tham lam không biết toại nguyện như Quy Tư Vương, vì thế mới kiếm chuyện dẫn đến chiến loạn khắp nơi. Nhưng kỳ nhân mà tam gia nói đến có vẻ biết nói đạo lý đấy, y thần thông như thế, sao lại không biết phân biệt trắng đen!
Mọi người thầm nghĩ, trên đời này, kẻ càng có quyền thế ngược lại càng ương ngạnh, nói không chừng người dưới lòng đất đó cũng có tật xấu này.
Thấy mọi người im lặng, Vân Phi Dương vội vàng nói: - Tam gia, ông là người chính nghĩa nhất, ông nói một câu công bằng đi.
Tào Quan thầm nghĩ, “Ta sống đến bây giờ, Vân Phi Dương ngươi là người đầu tiên bảo ta chính nghĩa đấy”. Trầm ngâm một lát, Tào Quan lo lắng nói: - Phi Dương nói không sai, theo ghi chép do Ban Siêu để lại, vị kỳ nhân đó đích thực cũng nói đạo lý. Nhưng, đó là chuyện của trăm năm trước rồi.
- Có nghĩa là sao? Vân Phi Dương vội nói. Bây giờ y mới phát hiện, đứng trước mặt người như Tào Quan, đầu óc của y căn bản không thể nào xoay chuyển được.
Phạm Hương thở dài: - Ý của Tào huynh chẳng lẽ là vị kỳ nhân đó đã chết, nhưng lợi khí diệt thành vẫn còn tồn tại?
Tào Quan chậm rãi gật đầu nói: - Ta đang có suy nghĩ này. Nhẹ giọng thở dài, Tào Quan lại nói: - Những năm gần đây, dù Tào Quan ta biết nhiều về bí mật của Tam hương, nhưng ta không thể đảm bảo người ngoài không biết đến chuyện lạ của Ban Siêu. Nếu người tầm thường nghe rồi cũng không sao, nhưng nếu lọt vào tai người có tâm, chắc chắn họ sẽ cho rằng, nếu Ban Siêu có thể gặp được kỳ nhân đó, họ cũng có thể. Có lẽ Trương Giác đã gặp được rồi, nhưng thọ mệnh ngắn ngủi, Trương Giác không công mà lui thôi. Nay nếu kỳ nhân dưới đất kia đã chết, nhưng lợi khí diệt thành vẫn còn, chỉ cần khống chế trong tay…
Ông ta không nói tiếp, nhưng mọi người đã hiểu ý của ông ta. Trên đời này không thiếu người tranh quyền đoạt lợi, muốn khống chế người khác trong tay mình, sức hút của lợi khí diệt thành không hề nhỏ, chắc chắn sẽ có kẻ nghĩ nát óc để lấy được lợi khí.
Một lúc lâu sau Tào Quan lại nói: - Hôm qua thần miếu Lâu Lan chợt hiện lên, theo ta biết, đó là phản ứng khi người bên trong thần miếu quan sát thế giới bên ngoài. Có người đang ở trong thần miếu…
Quay sang nhìn Phạm Hương, Tào Quan nói: - Phạm huynh, huynh nói Đơn Phi sau khi đi qua thủy đạo Lâu Lan liền biến mất. Theo ta được biết, thần miếu Lâu Lan có liên hệ rất lớn với thủy đạo ngầm của Lâu Lan, vì thế ta đoán Đơn Phi đã đến thần miếu rồi. Có lẽ hắn có thể nhìn thấy động tĩnh bên này, nhưng nếu muốn đến đây ngay tức khắc, khả năng không cao.
Mọi người nhìn nhau không nói gì, trừ Thạch Lai ra, đa số họ nửa hiểu nửa không những gì Tào Quan nói.
Cau chặt hàng mày, Tào Quan tiếp tục nói: - Lợi khí diệt thành lại có dị tượng, giống như cuối cùng cũng có người tìm được vị trí Ban Siêu gặp được kỳ nhân vậy. Nếu vậy cũng không cần vội vã, sợ nhất chính là…
Ông ta không nói thêm, đột nhiên lại bảo: - Thạch Lai, lúc ngươi điều tra thủy đạo ngầm của Lâu Lan, ta từng bảo ngươi dựa thế mà đào thêm vài con đường xuất thành?
Thạch Lai lập tức nói: - Tam gia, dù thủy đạo thô sơ, nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được.
- Nếu thật sự có thay đổi khác thường, lập tức để dân chúng bỏ thành rời đi. Tào Quan nhìn sang Phạm Hương nói: - Phạm huynh, ta biết ngươi hao hết tâm huyết vào Lâu Lan, nhưng có đôi khi, sức người dũng mãnh cũng không thể thay đổi tình thế. Thành mất có thể xây dựng lại, nhưng nếu người mất, bất luận thế nào cũng không thể cứu sống lại.
Đám người Phạm Hương đều kinh ngạc.
- Rút lui khỏi Lâu Lan sao?
- Phạm huynh còn chỗ dung thân ở Tây Vực không? Tào Quan hỏi.
Hồi lâu sau, Phạm Hương chậm rãi gật đầu, ông ta tán thành ý của Tào Quan, nhưng bảo ông ta chuẩn bị rút khỏi Lâu Lan đã kinh doanh nhiều năm, trong lòng khó tránh có chút không nỡ.
- Tam gia, ông có nhiều điều khiến ta khâm phục, nhưng lần này, e là ông quá bi quan rồi. Vân Phi Dương khó hiểu nói: - Chúng ta đã đánh bại bọn họ, lương thực trong thành có thể trụ vững được một năm hơn cũng không thành vấn đề…
- Phi Dương, đừng nói nữa. Phạm Hương rất tự biết mình, Tào Quan có bản lĩnh phi thường, việc khiến ông ta cẩn trọng như thế này, họ tuyệt đối không thể coi nhẹ. - Trước mắt ngươi lập tức đi triệu tập dân chúng trong thành…để họ chuẩn bị…
Lời ông ta chưa dứt, thần sắc đã thay đổi.
Chân trời phía tây đột nhiên sáng chói, ánh sáng cực kỳ chói mắt lao khỏi mặt đất, hình thành cột sáng cực thô giữa không trung.
Luồng sáng trắng ban nãy vừa chớp đã tắt, nhưng lần này, mọi người nhìn thấy rõ ràng, luồng sáng trắng kia không ngừng ngưng tụ giãn ra, lúc đến gần áng mây, đỉnh luồng sáng phình to dần dần, không lâu sau, đỉnh luồng sáng hình thành cột sáng hình trụ rộng gấp mười lần cột sáng, cả một cột sáng rất giống với tán che của hoàng đế dùng khi du ngoạn.
- Đó là thứ gì vậy? Vân Phi Dương kêu lên. Y không sợ trời không sợ đất, nhưng chứng kiến quá trình cột sáng biến hóa giữa không vẫn khiến y không kiềm được hết hồn.
Mọi người đều đặt câu hỏi tương tự, nhưng không ai biết câu trả lời.
Mí mắt của Tào Quan co giật mạnh vài cái, bỗng nhiên, ông ta nói: - Phá Thiên Cổ?
Trong lòng Thạch Lai chấn động mãnh liệt.
Lúc Tào Quan tự thuật chuyện cũ, trong số những người ở đây chỉ có Thạch Lai hiểu rõ, Tào Quan không phải đang nói chuyện giật gân, nhưng đúng là Tào Quan cố ý giảm bớt nỗi sợ hãi của mọi người. Thật ra dù Tào Quan có chuẩn bị thêm nữa, nhưng tình hình trấn thủ không lạc quan, Tào Quan cũng phái Thạch Lai sắp xếp nhiều cơ quan, thậm chí có ý định đồng quy vu tận nữa.
Tam gia chưa từng có cách làm liều chết như thế, tam gia làm vậy, chứng minh kẻ địch đã quá mạnh!
Kẻ địch lại dùng đến Phá Thiên Cổ sao?
Thạch Lai biết Phá Thiên Cổ, Tự Minh Cầm đều là lợi khí khai thiên lập địa do Hoàng Đế truyền lại, nay Tự Minh Cầm nằm trong tay Tôn Thượng Hương, nhưng thật ra là nằm trong tay Nữ Tu, còn Phá Thiên Cổ thì cất giữ trong bí địa Vân Mộng, bị người khác đánh cắp.
Dạ Tinh Trầm, Quỷ Phong đã cho người đánh cắp Phá Thiên Cổ!
Bây giờ Phá Thiên Cổ cũng giống như Tự Minh Cầm đột nhiên xuất hiện giữa không, hình thành khí thế kinh người như thế, chẳng lẽ Dạ Tinh Trầm, Quỷ Phong định phát động tiến công trí mạng đối với Lâu Lan sao?
- Hiệu lệnh toàn bộ binh lính lui khỏi đầu thành! Đột nhiên Tào Quan kêu lên.
- Cái gì? Vân Phi Dương, Thiết Chính đồng thanh nói: - Tất cả sao? Bao gồm cả quân thủ sao?
Trong lòng bọn họ khó hiểu, thầm nghĩ nếu thủ quân cũng lui xuống đầu thành, nếu kẻ địch tấn công thì làm sao?
- Tất cả mọi người, bao gồm cả thủ quân! Tào Quan gần như gầm lên, trước giờ ông ta luôn bình tĩnh an nhàn, nhưng giờ phút này đã trở nên cấp bách, đứng phắt dậy dẫn đầu chạy xuống thành.
Mọi người thấy thế, rốt cục có phần do dự, dù bọn họ tín nhiệm Tào Quan, nhưng họ không thể lý giải hành vi kỳ lạ của ông ta.
Phạm Hương nhanh chóng đứng lên, chỉ trong chốc lát, quát to: - Lão phu đã nói, mệnh lệnh của Tào huynh chính là mệnh lệnh của lão phu. Nghe lệnh của tam gia!
Lời ông ta vừa dứt, dù Thiết Chính, Vân Phi Dương hoang mang, vẫn lập tức bảo binh sĩ thổi mấy chiếc kèn trên đầu thành lên. Tiếng kèn vang lên, kèn phát lệnh phía xa nghe thấy, không lâu sau tiếng kèn lệnh truyền khắp thành, nội thành Lâu Lan sôi sục.
Tào Quan chạy vội xuống thành liền dừng lại, mắt thấy đám người Phạm Hương đang lao xuống, Tào Quan nói: - Thiết Chính, nhanh chóng triệu tập tử sĩ trong thành, chuẩn bị kế hoạch xấu nhất theo dự định của ta.
Thiết Chính vốn là người bình tĩnh, nghe thế cũng không kém phần kinh ngạc hỏi: - Kế hoạch xấu nhất sao? Kế hoạch của Tào Quan có nhiều giai đoạn, kế hoạch xuất nhất chính là quyết chiến lúc thành bị phá!
Sao thành Lâu Lan bị phá được? Hành vi của tam gia có chút rối loạn… Thiết Chính do dự.
Tào Quan lạnh lùng nói: - Đúng thế, kế hoạch xấu nhất! Vân Phi Dương, ngươi dẫn theo dân chúng toàn thành cùng Thạch Lai đi vào địa đạo chạy trốn!
- Cái gì? Vân Phi Dương bất mãn vô cùng, giọng khàn khàn nói: - Tam gia, vì sao chúng ta phải chạy trốn! Đây là nhà của chúng ta, chúng ta…
- Nếu ngươi còn không đi chuẩn bị thì cơ hội chạy trốn cũng không còn! Nhưng dù người có lập tức chạy trốn cũng không biết có trốn được không. Tào Quan thần sắc lạnh lùng nói: - Nhưng nếu ngươi không nghe lệnh ta thì có tin ta lập tức chém đầu ngươi không?
Vân Phi Dương ngơ ngẩn.
- Tam gia! Đột nhiên Thạch Lai bảo: - Có người sẽ dẫn dân chúng trong thành trốn khỏi Lâu Lan theo địa đạo, mong ngài cho ta ở lại.
- Ngươi nói cái gì? Tào Quan lạnh lùng hỏi:
- Đến ngươi cũng không nghe lệnh ta sao?
Thạch Lai cổ họng khàn khàn, nói: - Không dám, Thạch Lai chỉ muốn…
Lời chưa dứt nhưng y đã im bặt. Vì lúc y nói chuyện thì giữa không trung bỗng truyền đến tiếng trống cực kỳ nặng nề.
Mọi người chưa từng nghe thấy tiếng trống vang đáng sợ như thế!
Tiếng trống trầm thấp có sức, vang lên từ phía chân trời, nhưng lại như đè nặng lên tim mọi người, hoàn toàn đàn áp trăm tiếng kèn hiệu lệnh trong nội thành trong nháy mắt.
Sau khi Vân Phi Dương nghe tiếng trống, gần như ngộp thở đến muốn hộc máu.
Mọi người đột nhiên kinh sợ, nhìn cái trống khổng lồ lơ lửng giữa bầu trời phía xa, cảm giác kính sợ dâng lên. Đó là cái gì? Vì sao lại phát ra tiếng vang kinh dị như thế?
Thạch Lai liền nói: - Thạch Lai chỉ muốn ở lại cùng tam gia!
- Ngươi nói cái gì? Tào Quan tiến lên một bước, đánh y một bạt tai. - Ngươi không hiểu ý ta sao? Ngươi dám không nghe lệnh ta sao?
Mắt thấy Thạch Lai né cũng không né, Tào Quan lần nữa vung chưởng, nhưng nhìn thấy đôi mắt ửng lệ của Thạch Lai, bàn tay của Tào Quan run rẩy giữa không trung.
Thạch Lai nức nở nói: - Thạch Lai hiểu! Hôm nay tam gia nói nhiều như thế là muốn có người sẽ đem việc này nói với Đơn Phi, hy vọng sẽ giúp ích cho hắn. Nhưng tam gia, ông đã đoán được Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong chắc hẳn ở nơi có lợi khí diệt thành, vì thế họ có thể khống chế Phá Thiên Cổ. Với Phá Thiên Cổ, thành diệt người chết là không thể tránh. Ông biết những người ở lại chỉ còn con đường chết, nhưng Phạm gia đã nhờ ông ở lại thủ thành, vì thế quyết định đích thân ở lại, kéo dài thời gian, tranh thủ cho dân chúng trốn thoát…
Mọi người nghe vậy kinh hãi, Thạch Lai rơi lệ nói: - Mạng của Thạch Lai là của tam gia, sao có thể nhìn tam gia liều chết mà bỏ chạy? Vô số huynh đệ có thể thay Thạch Lai hoàn thành nhiệm vụ tam gia giao. Tam gia, đời này Thạch Lai không có hy vọng xa vời, chỉ mong trả lại ân tình cho tam gia. Lần này, người cho Thạch Lai ở lại được không?