Thâu Hương

Chương 796: Tuyệt địa phản công

Chương 796: Tuyệt địa phản công


Đột nhiên Thạch Lai quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi. Mấy mươi Mạc Kim Giáo Úy thân mặc áo đen đứng phía xa cùng quỳ xuống, đồng thanh: - Xin tam gia cho chúng ta ở lại!
Bàn tay giơ lên cao của Tào Quan run rẩy không ngớt, nhưng không hạ xuống.
Lư Hồng đa phần đều lợi dụng thuộc hạ của mình, Tào Quan bề ngoài ác nghiệt, nhưng vô cùng chiếu cố thuộc hạ của mình. Thạch Lai là đứa trẻ Tào Quan nhặt được trong đám người chết, rất nhiều Mạc Kim Giáo Úy cũng là do Tào Quan tuyển chọn từ dân chúng nghèo hèn, truyền cho một nghề mới không đến mức đói khổ mà chết.
Những năm gần đây, trong lòng họ, Tào Quan tồn tại như một người huynh trưởng cũng là người cha, nay thấy Tào Quan quyết định liều chết đáp lại sự tin tưởng của Phạm Hương, sao mọi người có thể yên tâm rời đi?
- Các ngươi... Các ngươi... Nước mắt Tào Quan thấp thoáng trong mắt, hồi lâu không lên tiếng.
Lúc này đám người Phạm Hương mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Phạm Hương khàn giọng nói: - Phi Dương, làm theo căn dặn của tam gia, dẫn theo dân chúng chuẩn bị rời khỏi Lâu Lan. Thiết Chính, gọi nhân mã đến chi viện.
Vân Phi Dương và Thiết Chính đi nhanh như gió, Phạm Hương trừng mắt nhìn Tương Tư: - Còn không chuẩn bị rời đi?
Tương Tư hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ngang nhiên nói: - Nghĩa phụ không đi, con cũng không rời khỏi. Nhưng nghĩa phụ…người sẽ không đi?
Tào Quan nhăn mày.
Phạm Hương trách cứ: - Vớ vẩn, một cô gái như con ở lại làm gì? Sau khi nghe Thạch Lai nói rõ chân tướng, trong lòng ông ta quả thật cảm động, thầm nghĩ, chỉ vì được Phạm Hương ông ta nghĩa khí nhờ vả, Tào Quan dù chết cũng muốn yểm hộ dân chúng rời đi. Tào Quan không sợ chết, Phạm Hương ông ta cũng già rồi, cũng không sợ chết.
Ông ta biết lúc này dù có khuyên can cũng vô dụng, vì thế chỉ muốn ở lại thể hiện tâm ý, báo đáp nhân nghĩa của Tào Quan, Tương Tư đi theo ông ta nhiều năm, nhìn ra tâm ý của ông ta, nhưng sao ông ta nhẫn tâm để Tương Tư mất mạng ở đây?
- Nghĩa phụ đi lại không tốt, có thể làm gì nào? Tương Tư cắn môi nói: - Con ở đây, ít nhất có thể giúp nghĩa phụ… Lời nàng chưa thì đã nghe tiếng quát vội vã của Thạch Lai: - Cẩn thận, bày trận!
Gã vừa hô hào thì mấy mươi Mạc Kim Giáo Úy bỗng nhiên nhào tới, ai nấy đều rút ra tấm bảng sắt đen vuông ba thước, ghép lại với nhau.
Chỉ sau sau vài tiếng “cạch cạch”, những tấm bảng sắt vuông ba thước đã tạo nên tấm chắn chu vi vài trượng, chắn trước Tào Quan và Phạm Hương.
- Sao thế? Tương Tư chưa hỏi xong đã hoa dung thất sắc.
Cột trụ như trống giữa không trung vang lên lần nữa, trong đó có cột sáng dài hơn trượng chiếu từ bầu trời xuống thành Lâu Lan.
“Oanh” một tiếng, cột sáng đánh vào tường thành.
Mọi người chỉ cảm giác thành Lâu Lan chấn động, tường thành trước mắt nổ tung!
Đám người Phạm Hương biến sắc, họ cũng là những người có kiến thức rộng rãi ở Tây Vực, nhưng có nằm mơ họ cũng không ngờ trên đời lại có sức mạnh có thể khiến trời long đất lở như thế.
Nếu họ không nghe lời Tào Quan sớm rút khỏi đầu thành, nói không chừng một kích kinh thiên ban nãy đã đánh tan xương nát thịt tất cả bọn họ rồi. Nhưng dù là thế, tường thành đột nhiên nổ tung, phía trước còn có vô số đất bùn, đá vụn văng tới như che trời phủ đất.
Mấy mươi Mạc Kim Giáo Úy rên rỉ, gắt gao che chắn bảo vệ ngay trước nhất.
Vô số tiếng “phanh phanh” vang lên, chúng Mạc Kim Giáo Úy vừa cảm thấy áp lực hơi trì hoãn lại, hơi thả lỏng thì chỉ thấy phía tường thành bụi mù tràn ngập. Mọi người nhìn qua, lại nhìn thấy động tĩnh ngoài thành. Nơi tường thành dày nặng phía trước đã xuất hiện một lỗ hổng rộng vài trượng.
- Lui nữa! Thạch Lai vội la lên.
Mạc Kim Giáo Úy vừa nghe lệnh, không hề do dự, vây lấy ba người Tào Quan, Phạm Hương và Tương Tư, nhanh chóng lui về sau, giây lát sau, Phá Thiên Cổ phát ra cột sáng lần nữa.
Ngoại thành dưới một kích của Phá Thiên Cổ đã lung lay sắp đổ, đột nhiên lại thêm một kích lập tức sụp mất một nửa, trong bụi mù tràn ngập có đá vụn văng ra, ào ào như mưa đá đập vào lá chắn trên tay chúng Mạc Kim Giáo Úy.
- Thủ Ủng thành! Phạm Hương liếc nhìn thấy Thiết Chính dẫn theo tử sĩ từ Ủng thành chạy đến, không khỏi cất tiếng hét lên. Đây là hành động theo bản năng của ông ta, thầm nghĩ, ngoài thành tây đã sụp rồi, an nguy của Lâu Lan đề đặt trên Ủng thành, sao Thiết Chính có thể dẫn đám tử sĩ thủ thành qua đây chứ?
Thiết Chính dừng bước, Thạch Lai kêu to: - Đều rời khỏi Ủng thành!
Phạm Hương bỗng nhiên tỉnh ngộ, thầm mắng mình hồ đồ, cũng kêu lên: - Nghe lệnh Thạch Lai!
Thiết Chính nhất thời chần chừ, chỉ thấy ánh sáng trắng lóe qua đỉnh đầu, một khắc sau, Ủng thành phía sau đã nổ tung.
Phạm Hương thầm kêu nguy hiểm thật, nghĩ bụng đối phương bày mưu cường hủy ngoại thành, sao có thể bỏ qua Ủng thành chứ? Tào Quan bảo Thiết Chính triệu tập binh sĩ đến đây là để bảo toàn lực lượng.
Trong khói đặc cuồn cuộn, ngoài thành phía xa truyền đến tiếng kèn hiệu lệnh, trong giây lát đã vang khắp Lâu Lan.
Phạm Hương sợ hãi nói: - Quy Tư Vương đang muốn công thành! Ông ta đã nhận ra thủ đoạn kín đáo của đối phương, sau khi hủy hoại tường thành sẽ tiến hành tiến công quy mô lớn.
Chiêu thức biến hóa bất ngờ, kẻ thù muốn thừa lúc thủ quân Lâu Lan không hề chuẩn bị, đánh bọn họ một chiêu trở tay không kịp!
Thạch Lai quát lên với Thiết Chính: - Toàn lực bố phòng, có thể chống chọi được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Bảo Vân Phi Dương nhanh chóng di dời dân chúng Lâu Lan ra khỏi thành!
Thiết Chính làm sao không biết điểm ấy, sớm đã hô quát binh sĩ di chuyển xe dọn khúc cây, đẩy đá ra chỗ hàng rào, gấp rút tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tạo thành vật cản lớn nhất.
Lúc trước sau khi Tào Quan nhận lời ủy thác của Phạm Hương thủ thành, đã bảo Thiết Chính phái người di dời hầu hết các xe trong thành đến hai thành đông tây, đá và gỗ lớn càng nhiều càng tốt.
Lúc đó Thiết Chính còn nghĩ bụng, lăn cây lôi thạch dùng để thủ thành thì không thành vấn đề, nhưng còn xe lớn dùng để làm gì? Chắc không phải dùng để ném xuống thành chứ?
Nay dùng xe lớn nhanh chóng xây dựng thành công sự phòng ngự đơn giản, đám người Thiết Chính thầm khâm phục, lòng nghĩ, người hành thương ở sa mạc dùng xe tạo thành phòng ngự chống lại mã tặc là chuyện thường, nhưng Tào Quan học đi đôi với hành, lại có thể suy xét đến tình hình sau khi thành bị hủy, đúng là thần cơ diệu toán.
- Kỳ lạ. Đột nhiên Tào Quan nói.
- Tào huynh kỳ lạ việc gì? Phạm Hương trán đổ mồ hôi hỏi.
Tào Quan cau mày nói: - Uy lực của Phá Thiên Cổ không tầm thường, nếu đối phương đã dùng, vì sao không dứt khoát phá hủy hết tường thành bốn phía? Nếu bốn phía Lâu Lan đều bị hủy, chẳng phải sẽ có lợi cho tiến công của họ sao? Nay thành tây bị hủy, binh mã của Quy Tư Vương lập tức phát động công kích đúng là không tệ, nhưng nếu đám nhân mã của Quy Tư Vương sau khi tiếp cận thành trì, vậy Phá Thiên Cổ không phải là không thể phát huy tác dụng được nữa sao?
Phạm Hương kinh ngạc nói: - Đúng rồi, vì sao lại thế? Ông ta không ngờ đến sự tồn tại của Phá Thiên Cổ, cũng không hiểu người đang dùng Phá Thiên Cổ đang nghĩ gì?
- Tam gia, dùng đến Phá Thiên Cổ cũng cần năng lượng. Thạch Lai đứng bên cạnh nói: - Có lẽ người như Dạ Tinh Trầm biết cách sử dụng, nhưng e là không am hiểu cách hấp thu năng lượng của nó, hoặc cũng có thể họ cần dùng Phá Thiên Cổ cho việc quan trọng hơn. Trong lòng bọn người Dạ Tinh Trầm và Quy Tư Vương, mạng người như kiến cỏ, không quý giá bằng Phá Thiên Cổ.
Lúc họ trao đổi, không những nghe thấy tiếng hò hét phương xa, thậm chí còn nhìn thấy binh lính của Quy Tư Vương kéo đến lần nữa. Quy Tư Vương như tính toán được biến hóa này, lần này không hề mạo muội tiến công, ngược lại đóng vững đánh chắc sai bộ binh dựng tấm chắn cao cỡ một người ngay phía trước, không lâu sau, binh mã Tây Vực đã áp sát đống hoang tàn trước thành.
Sau khi đoàn binh Tây Vực đến gần tường thành, họ có vẻ do dự, sau đó có tiếng trống truyền đến từ phía sau, binh lính Tây Vực sau khi nghe thất liền phấn khởi dũng cảm bước qua đống hoang tàn, vọt vào trong thành.
Tường thành hư hại nặng, cửa thành Lâu Lan có thể nói là rộng mở. Chỉ trong giây lát đã có gần ngàn binh lính Tây Vực đổ vào thành!
Trong khói bụi tràn ngập, binh lính Tây Vực vừa kinh sợ sự thần thông quảng đại của phe mình, vừa đề phòng thủ quân Lâu Lan liều chết phản công. Họ cầm lá chắn bày trận tiến lên, nhìn thấy công trình phòng vệ được dựng nên trong lúc gấp gáp bằng xe lớn và hàng rào ở chỗ xa mấy chục trượng, có tướng lĩnh cao giọng hô quát, quân lính Tây Vực đổ vào thành đồng thanh hò hét, muốn xông đến trước công trình phòng ngự đó.
Đánh tan phòng tuyến cuối cùng của thủ quân Lâu Lan, phá thành chỉ là chuyện trong chốc lát!
“Oành” một tiếng.
Một nửa quân lính Tây Vực đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa!
Phạm Hương vốn căng thẳng, đổ đầy mồ hôi, dù tự phụ thao lược, nhưng đến lúc sinh tử vẫn khó tránh rối loạn. Mắt thấy kẻ thù ngày càng gần hơn, Thiết Chính, Thạch Lai đều bình tĩnh như mặt hồ, không dám thở mạnh, ông ta gần như muốn thay hai người họ ra lệnh. Đợi khi thấy quân lính Tây Vực đột nhiên biến mất một cách thần kỳ, Phạm Hương trước là kinh ngạc, sau là mừng rỡ, hô nhỏ: - Tào huynh, phía dưới có bẫy?
Trước đó Tào Quan vì muốn phá giải bí mật của thủy đạo Lâu Lan, những ngày này từng đào không ít đường hầm dưới lòng đất Lâu Lan, còn dưới tường thành, Tào Quan cũng sớm lệnh cho người đào hố sâu dùng để phòng địch và tấn công bằng địa đạo.
Ông ta am hiểu bày mưu dưới lòng đất, sao lại không có chiêu trò ứng phó đối phương chứ?
Hố sâu này bình thường để tiện cho việc đi lại nên đều dùng ván gỗ che lại. Nay mắt thấy kẻ địch giết tới, Thạch Lai sớm cho Mạc Kim Giáo Úy trốn dưới lòng đất chống đỡ.
Những binh lính Tây Vực đó không phải Đơn Phi, không hề biết ở thời hậu thế còn xảy ra việc bị hố chôn sống. Dù có cẩn thận trăm vạn lần thì họ cũng không ngờ thủ quân Lâu Lan không những gài bẫy dưới lòng đất ở ngoài thành, thậm chí cũng đào hố lừa ngay trong nhà mình nữa?
Trong tiếng kinh hô, binh lính Tây Vực xông vào thành vừa cảm thấy trước mắt tới sầm liền nghe thấy xung quanh có tiếng gió thét gào, ngay lúc đó có vô số đá to được ném vào hố.
Những người đó kêu thảm không dứt, chưa kịp giao phong đã bị chôn dưới đất.
Những người may mắn không bị rơi chân vào hố chứng kiến cảnh tượng thê thảm của đồng bạn, đâu còn dũng khí xung phong, không ngừng lùi ra ngoài.
Lúc này Thạch Lai, Thiết Chính thét một tiếng ra lệnh, mũi tên như mưa bắn vào bại binh. Bại binh lui ra càng mạnh hơn, chen lấn đến mức binh sĩ bên ngoài thành cũng loạn trận cước theo.
- Tào huynh, muốn tiến công sao? Lòng bàn tay Phạm Hương đổ đầy mồ hôi.
Tào Quan không hề có vẻ đắc ý, trầm giọng nói: - Địch đông ta ít, cái ta dựa vào chính là địa lợi, ra ngoài thành chính là tự bỏ ưu thế của mình. Cái hố này sẽ khiến Quy Tư Vương có điều cố kỵ, mục đích kéo dài thời gia của chúng ta đã đạt được…
Lời ông ta vừa dứt, đôi tai khẽ động, thất thanh nói: - Vì sao có kỵ binh tiến đến? Là ai? Thiết Chính, ngươi đã thả tín hiệu để Ngô Kỳ vào đây sao?
Tâm tư Tào Quan xoay chuyển nhanh chóng, dù là Quy Tư Vương, người Hung Nô hay Tây Lương Thương Lang đều không ngốc, dù tường thành bị hủy, nhưng chướng ngại quá nhiều, địa thế này tuyệt đối không thích hợp để kỵ binh xung phong.
Mà lúc này đột ngột có kỵ binh chạy đến, ngược lại giống là người của phe mình hơn!
Thiết Chính thất thanh nói: - Không có!
Dừng một lúc, y nhận được lời đáp từ binh sĩ ở chỗ cao, kinh sợ nói: - Đích thật là nhân mã của Ngô kỳ, nhưng vì sao y lại không nghe hiệu lệnh?
Họ đều nghĩ, Ngô Kỳ xuất binh, thắng vì đánh bất ngờ, trận chiến hôm qua có thể nói là đỉnh cao trong cuộc đời sa trường của Ngô Kỳ. Hiện giờ kẻ thù bỗng dưng phá thành, chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng sẽ phòng bị Ngô Kỳ lặp lại chiêu cũ, vì sao Ngô Kỳ lại nhanh chóng vọt tới thành Lâu Lan như thế chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất