Chương 797: Kẻ địch cũ gặp nhau
Binh Tây Vực trước thành đại loạn, phía trước thất bại, chớp mắt hai mặt thọ địch. Họ không hiểu, vì sao người bên mình lại không ngăn cản kỵ binh của Lâu Lan, nhưng tình hình trước mắt, chạy tháo thân mới quan trọng, làm gì còn tâm tư tấn công thành?
Thế tấn công của binh Tây Vực tạm dừng.
Trong tiếng ngựa hí người hét, Ngô Kỳ dẫn theo kỵ binh đứng nghiêm trước tường thành bị phá. Trở mình xuống ngựa, Ngô Kỳ xông nhanh lên trước, vội vàng nói: - Phạm đương gia, tam gia, Đơn đương gia đã quay lại!
Tào Quan, Phạm Hương giật mình.
Dù trong lòng họ có bất mãn, thầm nghĩ, lúc tác chiến điều tối kỵ chính là không nghe quân lệnh, kỵ binh do Ngô Kỳ dẫn dắt là kỳ binh, không phải lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dùng đến. Lộ binh mã này chỉ chi viện cơ động ngoài thành, Ngô Kỳ tự tung tự tác dẫn binh tấn công, nhìn thì có vẻ chấn hưng sĩ khí, nhưng thực tế lại khiến đoàn người lâm vào trùng vây.
Nhưng khi nghe câu “Đơn đương gia đã quay lại”, mọi người đều cảm thấy nhiệt huyết dâng trào. Ánh mắt Tào Quan lay động, nhìn sang bên cạnh Ngô Kỳ.
Người đứng bên cạnh Ngô Kỳ nhìn vẻ ngoài không khác con cháu Phạm thị tầm thường, nhưng con cháu Phạm thị này đột nhiên hé răng mỉm cười, sưởi ấm vẻ lạnh lẽo của binh giáp. Người đó không phải Đơn Phi thì còn là ai?
Tào Quan dù bình tĩnh, nhưng vừa liếc thấy Đơn Phi cũng cảm thán thật lâu, Phạm Hương, Tương Tư đều hoan hô, đoàn người đi lên, mồm năm miệng mười hỏi thăm…
- Đơn Phi, đệ đã đi đâu?
- Huynh có bị thương không?
- Làm cách nào huynh quay về đây?
Người hỏi lần lượt là Phạm Hương, Tương Tư và Thạch Lai. Sau khi Đơn Phi biến mất trong thủy đạo, Phạm Hương luôn lo lắng tung tích của hắn, mãi đến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thạch Lai quan tâm đến tình hình bên dưới lòng đất hơn, y hao tâm tổn sức mà vẫn không có bất kỳ manh mối gì về thần miếu Lâu Lan, vì thế muốn biết tường tận từ miệng Đơn Phi.
Đơn Phi gật đầu chào mọi người, sau đó nói với Tào Quan: - Quân tình khẩn cấp, chúng ta đánh lui những lộ nhân mã đó rồi nói sau.
Mọi người ngần ngơ.
Họ nhìn chằm chằm vào Đơn Phi, nhất thời không dám tin những lời này lại thốt ra từ miệng hắn. Dù biết Đơn Phi thần thông quảng đại, nhưng dưới thế tấn công của địch, Tào Quan cũng chỉ còn cách kéo dài thời gian tìm đường rút lui, nhưng Đơn Phi lại nói muốn đánh lui họ sao?
- Ngươi có biết ngoài thành có bao nhiêu lộ nhân mã không?
Tào Quan ánh mắt lóe lên ánh sao.
- Biết! Đơn Phi đáp một cách đơn giản.
- Vậy ngươi có biết ban nãy Phá Thiên Cổ đã hủy hoại thành Lâu Lan, kẻ đứng sau hơn phân nửa là Dạ Tinh Trầm và Quỷ Phong không? Tào Quan lại hỏi.
- Ta biết. Đơn Phi cau mày đáp.
Tào Quan khẽ nhướn mày: - Ngươi nên biết, ngươi và Ngô Kỳ có thể thuận lợi dẫn kỵ binh giết vào đây không phải là do họ không đủ thực lực. Hơi hít thở, Tào Quan chậm rãi nói: - Họ thả các ngươi vào đây, chính là tính được các ngươi không còn đường lui, muốn một lưới bắt hết chúng ta?
Đơn Phi cười cười: - Ta biết. Ngô Kỳ cho rằng sau khi tường thành bị phá, các ông thiếu ngựa, không thể tránh được truy sát của họ, y bảo mặc kệ thế nào cũng phải dẫn kỵ binh đến đây chi viện. Dù là liều cả mạng sống cũng phải bảo vệ các ông rời đi!
Mọi người vừa cảm kích vừa bất an.
Phạm Hương cười nói: - Tam gia không sợ chết thì chúng ta cũng không sợ. Người có điều không nên làm, có điều chắn chắn phải làm! Tam gia, ông đừng trách Đơn đương gia và Ngô Kỳ, họ đều có ý tốt thôi.
Tào Quan mặc kệ Phạm Hương, nhìn chằm chằm Đơn Phi nói: - Cái gì ngươi cũng biết lại còn dám nói đánh lui những người đó sao? Bản lĩnh gần đây của ngươi tiến bộ không ít nha?
Trong lòng ông ta rất hoang mang, nhưng ông ta biết Đơn Phi tuyệt đối không phải người dẫn thủ hạ của mình đi chịu chết.
- Đúng là có chút tiến bộ. Đơn Phi cười bảo: - Trước mắt kẻ địch muốn thừa lúc thành bị phá mà đánh chúng ta trở tay không kịp, nhưng suy cho cùng họ đều là con rối của người khác. Tam gia có thể nhanh chóng đánh lui tấn công của họ đã hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của họ rồi, nếu chúng ta có thể phản công một cách thần kỳ, cũng còn hơn ngồi chờ chết. Tam gia, ông hãy tin ta một lần, ta cần sự giúp đỡ của ông!
Tào Quan nhìn Đơn Phi một lúc lâu, mỉm cười nói: - Được. Thạch Lai, Thiết Chính, từ giờ phút này, nghe lệnh Đơn Phi!
Thạch Lai, Thiết Chính lên tiếng đáp lời.
Đơn Phi nhìn hai người đó nói: - Thạch Lai, làm phiền ngươi dẫn theo Mạc Kim Giáo Úy tiếp ứng. Thiết Chính, điểm hết tất cả binh mã có thể dùng hiện nay, lập tức ra khỏi thành!
Sau một tiếng hô to, hắn đã trở mình xông ra ngoài thành, Ngô Kỳ không chút do dự theo sau. Thiết Chính, Thạch Lai thấy Tào Quan không nói thêm gì nữa, lập tức dẫn theo binh mã các bộ xông ra ngoài thành.
Giờ phút này trong lòng Phạm Hương nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ, chết cũng được, sống cũng được, mọi người cũng đã oanh oanh liệt liệt tranh tài một phen rồi.
- Tam gia, Đơn đương gia đang dùng sách lược tìm đường sống trong cõi chết. Tương Tư sợ Tào Quan bất mãn với chủ trương của Đơn Phi, nhẹ giọng nói: - Năm xưa Sở Bá Vương đập nồi dìm thuyền quyết chiến với quân Tần, chẳng phải tất cả mọi người đều cho rằng ông ta không thể đánh tan quân Tần đó sao?
Phạm Hương lập tức nói: - Đúng vậy, đúng là như thế. Đơn đương gia can đảm cẩn trọng, thừa lúc sĩ khí hiện đang lên liền lấy công làm thủ, trước giờ hắn luôn có kỳ mưu, nói không chừng có thể chiến thắng!
Thật ra hai người họ cũng không dám tin Đơn Phi với chút nhân lực ít ỏi của Lâu Lan có thể đánh bại mười vạn đại quân của Quy Tư Vương, nhưng đều nghĩ bụng, thành đã bị phá, thò đầu ra cũng chết, rụt đầu vào cũng chết, vì sao không liều một phen? Lúc nãy mọi người không có đại tướng xuất mã, dưới sự dẫn dắt của Tào Quan, họ chỉ có thể chọn thủ thay công. Nhưng bây giờ, Đơn Phi võ công tuyệt luân, hoàn toàn có thể đảm nhận trọng trách phản công.
Tào Quan lẩm bẩm nói: - Sở Bá Vương có thể đánh bại quân Tần, một là vì ông ta là Sở Bá Vương, hai là vì đối phương là quân Tần…Trên đời này có được mấy Sở Bá Vương chứ?
Khi nói chuyện, ông ta chậm rãi leo lên tháp quan sát vẫn chưa sụp đổ trong thành, nhìn về phía xa.
Mặt trời dần nhú lên.
Trong gió mang theo nhiệt huyết sôi sục.
Thiết Chính, Thạch Lai rất ăn ý với nhau, hai người dẫn binh ra thành, Thiết Chính theo quy củ sắp xếp số binh lính có hạn này thành trận thiết dũng, còn Thạch Lai thì dẫn quân ẩn thân bên trong.
Trong lúc đó, Đơn Phi dẫn quân xung phong. Binh lính theo hắn không quá tám trăm, đột nhiên xông lên trước, binh mã tiền phương của Quy Tư Vương mới vừa thành hình, chớp mắt đã bị Đơn Phi phá tan, lùi lại lần nữa.
Đại quân của Quy Tư Vương bị tiền quân xông phá, không thể không lui về phía sau.
Đại binh trên bình nguyên cuồn cuộn rút lui như thủy triều rút.
Binh mã của Đơn Phi như lưỡi đao sắc bén, thừa thế đánh lén lần nữa, lại một trận loạn tiễn, đại quân của Quy Tư Vương đã lùi ra xa gần dặm.
Theo sau Đơn Phi là Ngô Kỳ, thấy thế vừa định ra lệnh, trường thương trong tay Đơn Phi chỉ lên trời, kỵ binh dừng bước. Ngô Kỳ thầm thở phào, lòng nghĩ, Đơn đương gia không những có tài đơn đả độc đấu, còn cực kỳ am hiểu nghệ thuật lãnh quân!
Kỵ quân theo sau hắn am hiểu đột kích, tướng lĩnh cao minh trước giờ đều có thể linh hoạt thay đổi sách lược ứng phó kẻ địch. Đại quân của Quy Tư Vương lùi lại, nhưng trận hình đã thành, chứng minh dù lui nhưng phe địch vẫn không hoảng sợ, vẫn có thể trụ vững được. Lúc này đột ngột xông ra chém giết, dễ rơi vào mai phục của đối phương, lâm vào cảnh khổ chiến!
Cát bụi rơi xuống.
Nắng gắt đỉnh đầu.
Trước thành Lâu Lan tan nát, gió thổi cỏ bay, mặt trời chiếu lên người binh lính.
Một khắc ấy Đơn Phi bình tĩnh vô cùng. Lúc trước cùng Lưu Bị và Lục Tốn dẫn binh tiêu diệt đạo phỉ, hắn từng khiêm tốn thỉnh giáo hai người họ. Với tài năng của hắn, một pháp thông là trăm pháp tinh. Hắn có nội tức tinh túy bây giờ lại ngưng tụ tinh thần khí, quan sát binh lính và tình thế không phải bằng sự nông nổi. Hắn gần như tập trung tâm lực toàn thân, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến.
Trong loạn quân, người thường đều đụng loạn xạ vào nhau như ruồi không đầu, kẻ có kinh nghiệm thì nhìn cờ nghe trống, tìm ra sinh cơ từ trong hỗn loạn, Đơn Phi dựa vào cảm giác nhìn rõ tình thế của quân lính xung quanh.
Thiết Chính phía sau như máy bọc thép tổ chức lại quân Lâu Lan, chờ đợi cơ hội tấn công. Bại binhh Quy Tư phía trước dù rút lui nhưng ngầm chia mấy đường, dần dần bổ sung vào quân trận chủ lực của Quy Tư Vương.
Điều lệnh trong âm thầm giúp quân Quy Tư trong lúc bại lui dần ngưng tụ lực lượng phản công.
Có cao thủ trấn thủ trong đó!
Lúc Đơn Phi nhạy cảm cảm giác được điều này, thì người Hung Nô, Tây Lương Thương Lang cũng đã để lộ ranh nanh sắt nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công từ hai bên, cắt đứt liên hệ giữa hắn và Thiết Chính.
Chỉ cần hắn tiến thêm nửa dặm, muốn giết vào quân trận thì dễ, nhưng muốn toàn thân rút lui lại không phải chuyện đơn giản.
Đơn Phi nhìn rõ tình thế vi diệu trước mắt, vì thế kịp thời dùng tịnh chế động.
Binh Tây Vực cũng không xung phong. Những năm gần đây, Tây Vực ít khi chứng kiến chiến trường quy mô như thế. Chiến dịch có nhiều nước liên thủ, thậm chí có cả sự góp mặt của người Hung Nô và người Trung Nguyên ít nhất cũng xảy ra vào trăm năm trước.
Khi đó Trung Nguyên còn có Ban Siêu.
Nhưng Hán thất đã sụp đổ...
Người Trung Nguyên không còn dũng mãnh như trong truyền thuyết nữa.
Liên quân các nước Tây Vực khí thế hùng hổ tiến đến, đối mặt với Phạm thị, họ vốn cho rằng một lần là xong, một lần là thắng. Nhưng dù là bị nhục trong trận chiến công thành hôm qua, hay bị mai phục trong trận chiến phá thành hôm nay, quân trấn thủ Lâu Lan đều cho thấy năng lực khiến mọi người khiếp sợ của mình.
Thành Lâu Lan bị phá, đối mặt với mười vạn đại quân, thành Lâu Lan còn dám phản công sao? Rốt cuộc quân Lâu Lan sẽ làm được trò trống gì? Quân Tây Vực nhiều lần đảm đương chim đầu đàn, bị đánh thành đầu heo, lần này rốt cuộc cũng bắt đầu cẩn thận như chuột qua đường.
Hai bên giằng co hồi lâu, một đội kỵ binh trong đội quân Quy Tư lao ra, người đi đầu chẳng qua chỉ dẫn theo ngàn kỵ quân, đến cách Đơn Phi một khoảng liền dừng lại.
Ngô Kỳ hơi giật mình, khó hiểu dụng ý của đối phương.
Đồng tử Đơn Phi hơi nheo lại. Trước đó hắn dám chắc tám phần người đứng sau bày ra loạn cục này chính là Dạ Tinh Trầm, Quỷ Phong, bây giờ hắn đã dám chắc đến chín phần rồi.
Người đứng đầu thân mặc giáp nhẹ, đầu đội mũ sắt, có vẻ là kiện tướng trên chiến trường, nhưng giáp nhẹ không thể che đi vẻ “chính nghĩa” của ông ta, mũ sắt cũng không thể che giấu được nụ cười con buôn tận sâu trong xương tủy kia.
Người đó nhìn Đơn Phi, trong nụ cười thấp thoáng cân đo đong đếm “trọng lượng” của Đơn Phi. - Đơn Phi, không ngờ từ biệt ở Vân Mộng, ngươi từ Mạc Kim Giáo Úy ngồi vào chức vị đương gia của Phạm thị? Lúc đó Lưu Kinh Châu hứa cho ngươi chức quan cao, ngoài mặt thì ngươi khúm núm dạ vâng, sau lưng lại đâm cho Lưu Kinh Châu một đao. Tào Tháo đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại quan hệ không rõ ràng với nữ nhân Tôn gia Đông Ngô. Từ những việc này có thể thấy, ngươi thoạt nhìn trung nghĩa, nhưng chẳng qua là kẻ hai mặt mà thôi!
Đám người Ngô Kỳ giận tím mặt, không biết người này là ai, vì sao lại ăn nói vô lễ như thế?
Đơn Phi không hề tức giận, ngược lại mỉm cười nói: - Hoàng Đường, lúc ở Vân Mộng, ngươi là tay sai của Kinh Châu Mục, sau đó quay sang làm tay sai cho Dạ Tinh Trầm, nay đến Tây Vực, không cần hỏi, nhất định đã trở thành chó giữ nhà cho Quy Tư Vương rồi. Từ những việc này có thể thấy, ngươi thoạt nhìn giả dối, nhưng lại là kẻ “'trung nghĩa” thật sự!
Người nọ chính là Hoàng Đường.
Đơn Phi thấy Hoàng Đường lại làm xung phong cho Quy Tư Vương, lập tức nghĩ đến việc Hoàng Đường trúng độc của Dạ Tinh Trầm, luôn bị Dạ Tinh Trầm khống chế. Trước mắt có thể đoán được, Dạ Tinh Trầm chính là kẻ đứng sau tấm màn!
Dù hai người đứng cách xa nhau, nhưng lúc đối thoại đều dùng nội kình, nhất thời ba quân đều nghe thấy lời của họ.
Hoàng Đường nghe vậy giận tím mặt, bỗng nhiên giục ngựa tiến lên mấy trượng, quát: - Đơn Phi, ngươi thật sự nghĩ mình có bao nhiêu cân lượng mà dám vô lễ với ta?
Mắt Đơn Phi chớp lóe nói: - Xem ra đến cuối cùng ta và ngươi lại phải đánh một trận nữa nhỉ?
Đơn Phi vừa dứt câu thì Hoàng Đường ngược lại ngẩn ra, hồ nghi nói: - Ngươi nói sao, ta đã giao thủ với ngươi khi nào?
Đơn Phi hơi giật mình, khi kinh ngạc bật cười lại cảm thấy có chút hoang đường.