Chương 798: Hãm Trận xung phong
Nhìn thấy Hoàng Đường, Đơn Phi ít nhiều cũng cảm thán. Thấy Hoàng Đường như thế, Đơn Phi lại có chút dở khóc dở cười.
Lúc trước ở Vân Mộng Trạch, Hoàng Đường sau khi bị Dạ Tinh Trầm khống chế, có ý gây xích mích để Tào doanh, Kinh Châu, Đông Ngô và Vân Mộng Trạch giao phong với nhau. Khi đó Hoàng Đường có ý làm khó khi Đơn Phi điều đình, thậm chí còn dùng mạng của đám người Trương Liêu, Cam Tuyền bức Đơn Phi giao thủ với ông ta nữa.
Khi đó Đơn Phi đã đánh bại Hoàng Đường!
Có điều sau đó Đơn Phi lại vì cứu Điêu Thiền để ảnh hưởng Lã Bố, cuối cùng dùng Vô Gian quay về thay đổi một cách khéo léo. Thêm vào sau khi Mã Vị Lai dùng Lưu Niên thúc đẩy, chuyện của Vân Mộng Trạch đột nhiên đã rẽ sang hướng khác.
Lã Bố và Điêu Thiền rời Vân Mộng Trạch đến Tây Vực, mà những chuyện từng xảy ra lại bị mai một dần đi, ngoài trừ mấy người ít ỏi như Quách Gia, Tôn Thượng Hương, Sở Uy và Đơn Phi hắn ra, những người khác hoàn toàn không biết những chuyện đã từng xảy ra.
Đây chính là tác dụng phụ mất ký ức do Vô Gian tạo ra!
Hoàng Đường cũng quên mất chuyện đã giao thủ với Đơn Phi, hiện giờ nghe Đơn Phi nói lại khó tránh hoang mang.
Đơn Phi thấy thế cũng không giải thích, nghĩ bụng Dạ Tinh Trầm không biết có phải cũng thay đổi ký ức hay không. Nếu Dạ Tinh Trầm vẫn còn nhớ, tại sao không đề cập chuyện này với Hoàng Đường? Hay là trong lòng Dạ Tinh Trầm, chẳng qua chỉ là lợi dụng Hoàng Đường mà thôi.
Khẽ mỉm cười, Đơn Phi nói: -Nếu ta đã là người hai mặt, làm việc khó tránh bừa bãi lộn xộn, đương nhiên khó lòng sánh được với những hạng gác cửa nghĩ sao nói vậy trung thành nhất nhất với chủ nhân như Hoàng Đường ngươi rồi!
-Câm mồm!
Hoàng Đường giận đến mặt mũi đỏ bừng. Lúc trước ông ta cảm thấy bị đánh bại mà không hiểu ra sao cả, Đơn Phi đột nhiên biết kế hoạch của ông ta và Dạ Tinh Trầm, mà sự xuất hiện của Sở Uy trong chớp mắt đã phá tan sự cân bằng cục diện. Triệu Tư Ích sau đó chẳng những bị lật tẩy, đến quần lót cũng bị nhìn thấu luôn, Hoàng Đường ông ta một mình khó chống đỡ, thêm vào thân mang kịch độc, lại bị Chu Du đuổi đến, võ công lại cực kỳ cao cường…
Bị những điều kiện bất lợi đó ảnh hưởng đến, Hoàng Đường ông ta nào có tâm tình ham chiến chứ? Do vậy sau khi trúng một đao của Chu Du, ông ta lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Dạ Tinh Trầm lại không buông tha cho ông ta. Hoàng Đường ông ta trúng độc khó giải, dưới sự sai bảo của Dạ Tinh Trầm lại chuyển hướng sang Tây Vực, dễ dàng gia nhập vào quân trận Quy Tư Vương.
Quốc Chủ ba mươi sáu nước Tây Vực thoạt nhìn uy phong, nhưng ngày xưa một mình Ban Siêu có thể uy chấn ba mươi sáu nước Tây Vực, với năng lực của Dạ Tinh Trầm, muốn làm gì những Quốc Chủ này đều không khó.
Hoàng Đường ông ta rơi vào kết cục như hôm nay cũng chưa từng tự hỏi lại mình, ngược lại luôn cho rằng nếu không có Đơn Phi âm thầm quấy phá, vạch trần mục đích của ông ta một cách ly kỳ, ông ta có thể thê thảm như vậy sao.
Tất cả mọi cơn giận đều muốn trút hết lên người Đơn Phi, bởi vì vừa nhìn thấy người thống lĩnh Lâu Lan phản công lại là Đơn Phi, Hoàng Đường đương nhiên lập tức chủ động xuất chiến.
Đánh bại thậm chí là đánh chết Đơn Phi, rửa sạch nỗi nhục lúc trước!
Suy nghĩ này sôi sục trong lòng, khiến Hoàng Đường trong nhất thời tỉnh táo hẳn ra, hơi hít vào, Hoàng Đường cười lạnh nói: -Đơn Phi, đã lâu không gặp, tài hùng biện của ngươi cũng thật tiến bộ, nhưng không biết công phu có thăng tiến hay không?
Đơn Phi cười nói: -Ngươi có muốn thử không?
Khi Hoàng Đường còn chưa trả lời, Đơn Phi lại nói: -Ngươi nhất định là muốn giết ta, nhưng lại sợ ta chạy trốn, có điều bây giờ thành Lâu Lan sắp bị phá, thế nên ngươi muốn lợi dụng an nguy của thành Lâu Lan để đánh cuộc với ta. Thật ra ngươi không cần cược, ngươi chỉ cần chỉ rõ điểm ấy thì có thể trói buộc ta không thể chạy thoát được.
-Hả? Hoàng Đường tự phụ có mưu kế, nhưng nghe thấy Đơn Phi vạch trần tâm tư ông ta như thế cũng khó tránh kinh ngạc. Ông ta cũng không biết Đơn Phi chẳng qua là lặp lại chuyện xảy ra ở Vân Mộng Trạch một lần nữa mà thôi.
-Tuy ta là người hai mặt, nhưng lại giữ lời hơn đám người trung nghĩa nữa, ngươi không cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao? Có điều đây là chính là đạo lý người tốt khó làm, khó trách có một số người thà làm chó cũng không muốn đường đường chính chính làm người. Đơn Phi giễu cợt nói.
Hoàng Đường giận đến hồ đồ rồi. -Đơn Phi, ngươi ngoài trừ miệng lưỡi lợi hại ra chẳng lẽ không còn bản lĩnh khác sao?
-Đương nhiên là có.
-Có cái gì, không ngại lấy ra nhìn xem? Trong mắt Hoàng Đường đã hiện lên sát khí.
Đơn Phi cười nhạt nói: -Vì sao ngươi không quay đầu lại nhìn?
Trong lòng Hoàng Đường cả kinh, đột nhiên quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một đám bụi đen kịt nổi lên phía sau quân Quy Tư Vương, đang nhanh chóng áp sát đến hướng phía sau quân Quy Tư Vương.
Phạm Hương trong thành đã leo lên vọng tháp dưới sự giúp đỡ của Tương Tư, ông ta bất luận thế nào cũng không muốn bỏ lỡ cảnh tượng Đơn Phi phản kích Quy Tư Vương. Lúc này nhìn thấy cảnh tượng bụi đen cuồn cuộn kia, Phạm Hương không khỏi giật mình nói: -Đó là nhân mã nơi nào?
Tào Quan cũng nhìn về phía bụi mù nơi xa, đám bụi đen kia cách cực xa, ông ta đương nhiên không nhìn rõ động tĩnh của binh lính đang đến, nhưng nhìn thấy bụi mù kia giống như trường đao phá không bổ đến thẳng tắp, mí mắt ông ta bất giác co giật: -Hãm Trận? Lẽ nào là Hãm Trận?
-Hãm Trận? Hãm Trận cái gì? Phạm Hương kinh ngạc hỏi lại.
Tào Quan không nói, nhưng nắm tay cũng đã siết chặt lại.
Hoàng Đường trông thấy bụi mù cuồn cuộn kia kéo đến lại không để trong lòng, nhanh chóng quay đầu lại cười nói: -Đơn Phi, ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh bao nhiêu hả? Ngươi tưởng kỵ binh của Phạm Hương chia binh hai đường là có thể mê hoặc tai mắt của lão phu sao?
Nhìn chằm chằm Đơn Phi, Hoàng Đường ngưng thanh nói: -Đơn Phi, ngươi đừng tưởng ngươi thông minh bao nhiêu! Chúng ta thả cho kỵ binh Phạm thị các ngươi đến gần thành, sớm đã tính kế nhân mã của các ngươi rồi! So với tối qua mà nói, binh mã mà hôm nay ngươi dẫn theo ít đi ba phần rồi. Nói cách khác… Hoàng Đường lộ ra nụ cười khẽ gian xảo: -Binh mã đến viện trợ nhiều nhất là năm trăm người, ngươi thật sự cho rằng có thể gạt được lão phu sao?
Ông ta vận kình nói, binh mã Tây Vực vốn hơi xôn xao lập tức an tĩnh lại.
Cùng lúc đó, hai cánh binh Tây Vực đều có một đội kỵ binh đi ra, hình thành thế giáp công đối với viện quân đang đến. Những người này đích thực là đi một ngày đàng học một sàng khôn, vì đề phòng binh mã Lâu Lan lặp lại chiêu cũ, lần này công thành không hề kiêng nể gì, nhưng cũng đề phòng phía sau.
Hai lộ binh mã ước chừng ngàn người, hình thành xu thế giáp công trái phải phóng về phía viện binh, lập tức khơi lên bụi vàng thật cao.
Hoàng Đường thấy Đơn Phi không nói gì, bật cười to nói: -Đơn Phi, nếu ngươi cho rằng như vậy mà cũng có thể làm lão phu bối rối, thì khó tránh quá ấu trĩ rồi!
-Vậy sao? Đơn Phi thản nhiên trả lời: -Ngươi thật sự ngây thơ cho rằng nhân mã được phái ra có thể ngăn được binh lính đang đến? Sao ngươi không quay lại mà nhìn xem?
Hoàng Đường cũng không thèm quay đầu lại, nói từng chữ một: -Đơn Phi, lão phu không cần quay đầu lại cũng nhìn thấy, bốn đánh một, không có may mắn! Ta luôn muốn nói với ngươi chuyện này, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ!
-Ồ? Đơn Phi nhìn ba lộ kỵ binh nhanh chóng tiếp cận, vẫn không hề sợ hãi như cũ.
Lòng bàn tay Ngô Kỳ đầy mồ hôi.
Hôm qua y đã nhìn thấy Đơn Phi rồi, Đơn Phi giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Đương nhiên rồi, Ngô Kỳ chỉ cho rằng mình hoa mắt thôi. Khoảnh khắc nhìn thấy Đơn Phi, Ngô Kỳ dù là cứng rắn nhưng cũng lệ nóng doanh tròng, y biết Đơn Phi sẽ không vứt bỏ bọn họ.
Quả nhiên, câu đầu tiên khi Đơn Phi đến đã nói chính là chúng ta phải nghĩ cách đánh lui nhân mã Quy Tư Vương, hơn nữa nhất định phải làm được.
Đơn Phi không đến một mình, bên cạnh hắn còn một người mặc áo khoác, đeo trường kích.
Người nọ rất quái dị, có đôi mắt đỏ như máu.
Ngô Kỳ tuy là kiêu tướng, nhưng khi nhìn thấy người nọ, trong lòng bất giác lạnh run. Y biết, trên người người đó có sát khí, cũng có tử khí.
Chuyện này nghe thì huyền ảo, có điều cũng giống như thi khí vậy, trên người kẻ thật sự giết người như ngóe đều có hai khí tức này đan xen nhau. Ngô Kỳ không phải kẻ giết người như ngóe, nhưng y thực sự đã từng gặp người như thế.
Nhưng trên người kẻ giết người lợi hại nhất mà Ngô Kỳ từng gặp tuy có mang theo vẻ chết chóc, nhưng lại không đậm như người kia.
Khi đó Đơn Phi đã nói “Lã huynh, xin ngươi dẫn một lộ binh mã, đợi sau khi ta dẫn binh ra khỏi thành thì tấn công đường lui của kẻ địch.”
Người đó chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ngô Kỳ không biết người kia tự có chủ kiến của mình, căn bản không cần Đơn Phi dặn dò gì cả. Nhìn thấy ba lộ binh mã sắp va chạm nhau, Ngô Kỳ khó tránh lo lắng.
-Chuyện may mắn trên đời này, ngẫu nhiên gặp phải còn được. Hoàng Đường trầm giọng nói:
-Đơn Phi ngươi chỉ có chút khôn vặt, nhưng khôn vặt tuyệt đối không thể ăn cơm được, khôn vặt cũng không thể giúp ngươi ngăn được mười vạn binh mã phe ta!
-Vậy sao? Đơn Phi vẫn nở nụ cười nói: -Khôn vặt không thể, vậy Hãm Trận thì sao? Có thể không?
-Hãm Trận? Hãm Trận cái gì? Hoàng Đường cũng hỏi giống như Phạm Hương vậy, nhưng trong lòng ông ta lại cảm thấy hai chữ này vô cùng quen tai, dù sao thì ông ta cũng hiểu rất rõ cục diện Trung Nguyên.
-Hãm Trận của Lã Bố. Đơn Phi nói một cách nhẹ nhàng.
Sắc mặt Hoàng Đường kịch biến. -Ngươi nói cái gì? Hãm Trận của Lã Bố? Lúc này ông ta cảm thấy cổ như bị rút gân, nhất thời không thể quay đầu lại.
Ông ta lập tức ý thức được e rằng mình đã phạm phải một sai lầm, mà sai lầm này có thể tạo thành nguy cơ rất lớn.
-Hoàng Đường, ta cũng muốn nói với ngươi một câu, ngươi có thể nhớ không là chuyện của ngươi. Đơn Phi vẫn không mặn không nhạt như cũ nói: -Quy Tư Vương nghe lời của ngươi, cho rằng phái ra hai ngàn nhân mã là đã có thể giết được năm trăm kỵ binh Lâu Lan rồi. Nhưng ông ta đã sai, ngươi cũng sai, binh mã mà hai ngàn kỵ binh Tây Vực có thể giết chết tuyệt đối không phải là Hãm Trận của Lã Bố!
-Ngươi nói dối! Hai mắt Hoàng Đường cũng hơi đỏ lên: -Hãm Trận đã không còn trên đời này từ lâu rồi!
Đơn Phi thương hại nhìn Hoàng Đường nói: -Hãm Trận có lẽ không còn, nhưng Lã Bố còn đó, không phải sao? Lã Bố vốn là linh hồn của Hãm Trận, chỉ cần còn có y, Hãm Trận sẽ không biến mất!
-Ta không tin Nội tâm Hoàng Đường bất an.
-Vậy sao ngươi không quay đầu lại nhìn? Đơn Phi khuyên nhủ nói.
Hoàng Đường bỗng dưng quay đầu lại, suýt chút là trẹo cổ, nhưng cơn đau nơi cổ ông ta không bằng sự khiếp sợ trong lòng.
Ba lộ bụi mù giao kích, hai lộ bụi mù đột nhiên tan ra.
Bụi đen hiện lên thế nghiền ép tiêu diệt hai ngàn nhân mã này, chỉ một lát, bụi mù như lưỡi đao dựng thẳng bức sát đến hậu quân Quy Tư Vương, thoạt nhìn giống như muốn bổ đôi hậu quân Quy Tư Vương ra vậy!
Nhân mã Quy Tư Vương đã sớm loạn cả lên, còn hoảng loạn hơn so với việc hôm qua bị thiết kỵ Lâu Lan đánh lén nữa.
-Đơn Phi…Lã Bố vì sao… Trong lòng Hoàng Đường run sợ, khi đột nhiên quay đầu lại muốn hỏi xem vì sao Lã Bố lại bán mạng cho Đơn Phi, nhưng khi ông ta quay người lại, sắc mặt chợt xanh mét.
Đơn Phi đột nhiên giục ngựa cầm thương tiến lên!
Tám trăm thiết kỵ Lâu Lan tuy cũng khởi động, nhưng lại không theo kịp tốc độ của một mình Đơn Phi.
Đơn Phi muốn tập kích!
Bắt giặc phải bắt vua, phá trận phải chém tướng!
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Hoàng Đường đã hiểu dụng ý của Đơn Phi. Ông ta luôn muốn dùng thuật công tâm để lay động suy nghĩ của Đơn Phi, Đơn Phi lại dùng biến cố để quấy rối tâm thần Hoàng Đường ông ta. Mục tiêu thật sự của Đơn Phi là ông ta, mà Đơn Phi lại muốn dựa vào sức một người để bắt Hoàng Đường ông ta sao?
Hoàng Đường trước kinh sợ sau vui mừng, lập tức phóng ngựa tiến lên, tấn công Đơn Phi!
Ông ta không thể lui, cũng không muốn lui, nếu lui lại có thể nói là mất sạch mặt mũi, đời này cũng đừng hòng đứng vững ở Tây Vực nữa!
Đơn Phi muốn mượn cơ hội này đánh lén ông ta, vậy Hoàng Đường ông ta sao không thừa cơ giết hắn chứ?
Ý niệm lóe lên.
Ngựa phóng như điên.
Khoảng cách giữa hai con chiến mã nhanh chóng thu hẹp lại. Nhân mã trong ngoài thành nhanh chóng căng thẳng hẳn lên.
Đơn Phi đột nhiên bay lên.
Xông thẳng lên trời!
Ngay khi chiến mã phi như gió phóng thẳng về phía Hoàng Đường.
Hoàng Đường cũng nhảy lân. Lúc này ông ta đã bị Đơn Phi khơi dậy đấu chí vô tận, ông ta không tin ông ta đường đường là người chủ sự của Minh Sổ mà lại không làm gì được Đơn Phi? Ông ta nhảy lên cao, thậm chí còn tung cao hơn cả Đơn Phi nữa.
Ông ta đã dốc hết toàn lực.
Đơn Phi đột nhiên lui về. Đây vốn là chuyện cực kỳ không thể. Người đời khó lòng như chim bay, nếu đã xông lên, thì tuyệt đối không có lý nào đột nhiên quay ngược lại.
Nhưng Đơn Phi lại làm được!
Hắn chẳng qua là hai vung hai tay, cả người lại từ giữa không trung trở về trên lưng ngựa như chim bay vậy, giống như chưa từng bay lên.
Sắc mặt Hoàng Đường chợt xanh mét.
Bởi vì khi Đơn Phi đột nhiên quay lại lưng ngựa, khẽ vung trường thường, hét lên một chữ “thương”, sau đó có thương ngắn đâm về phía Hoàng Đường như dời non lấp biển!