Thâu Hương

Chương 799: Phi thiên

Chương 799: Phi thiên


Tiểu tử ngươi lại giở trò?
Khi Hoàng Đường nhìn thấy thương ngắn ngợp trời đâm đến thì suýt chút hộc máu. Ông ta tự nhận đa mưu túc trí, chưa từng ngờ rằng lão bà tám mươi lại bị vấp dây, ông ta lại bị Đơn Phi tính kế.
Chỉ số thông minh tăng theo tuổi tác, có điều người đời rõ ràng là tăng trưởng không nhiều.
Đơn Phi là một người tài dụng binh trong số nhân sĩ võ học, cách dụng binh của hắn có lẽ không phải là kiệt xuất nhất trong số nhân sĩ võ học, nhưng hắn lại cao minh hơn Hoàng Đường nhiều lắm. Hắn có kinh nghiệm dụng binh chiến thắng, Hoàng Đường lại không có.
Dụng binh cũng giống như võ đạo vậy. Võ đạo chú ý nhất là tinh thần khí, ngưng tụ nội tức trong chớp mắt sẽ phát huy uy lực lớn nhất. Dụng binh cũng như vậy, tướng lĩnh thật sự cao minh dụng binh trước nay giống như thân thể điều khiển tay, tay điều khiển ngón vậy, vậy mới có thể trên dưới không rời, đồng tâm hiệp lực phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đơn Phi biết đạo này, Hoàng Đường lại không thể thống nhất binh võ, mắt thấy Đơn Phi sắp vận dụng kế bắt giặc bắt vua, Hoàng Đường nháy mắt đã quên mất mình đang ở trên chiến trường.
Hoàng Đường chỉ một mình lẻ loi, Đơn Phi lại sớm bảo tám trăm kỵ binh đi theo phía sau. Hoàng Đường đã đánh giá thấp Đơn Phi, đánh giá cao bản thân. Đơn Phi căn bản không biết Hoàng Đường ông ta đang ở trong quân trận Quy Tư Vương, Đơn Phi lại biết một mình Hoàng Đường căn bản không ảnh hưởng đến đại cục.
Tốc chiến tốc thắng, Đơn Phi còn có mục tiêu quan trọng hơn!
Trường tiễn bắn ra, đoản thương cường công!
Đơn Phi phi thân dụ Hoàng Đường nhảy lên đơn đả độc đấu, sau đó quay lại lợi dụng lực lượng thiết kỵ cho Hoàng Đường một kích trí mạng.
Đoản thương của tám trăm thiết kỵ đột nhiên bắn ra, mục tiêu lại chỉ có một mình Hoàng Đường! Khí thế đó, cho dù là người thiết giáp cũng sẽ bị đâm thành tổ ong! Sắc mặt Hoàng Đường xanh mét, nhưng vẫn có thể rống giận phun lửa trong tuyệt cảnh sinh tử…
Ngay khoảnh khắc, ngay cảnh tượng đó, ông ta quay đầu phun ra một ngọn lửa xanh biết như thanh kiếm!
Ánh lửa phun ra sau, Hoàng Đường tiến lên trước, chớp mắt khiến tốc độ xông lên của ông ta tăng lên gấp hai lần.
Nguyên lý hỏa tiễn?
Trong đầu Đơn Phi lập tức hiện lên suy nghĩ này, sau đó thầm than Hoàng Đường quả nhiên nội công thâm hậu. Một hơi phun ra như thế mà lại có thể thúc cơ thể tiến lên phía trước giống như hỏa tiễn vậy, gần như đã vượt qua cực hạn của cơ thể người rồi.
Khí huyết Hoàng Đường sục sôi.
Đây là đòn sát thủ vốn định dùng để đối phó Đơn Phi, nhưng vào thời khắc sinh tử ông ta vẫn lựa chọn dùng nó. Ông ta phun khí ra sau, giúp thân hình nghiêng xuống, vừa hay tránh được thương ngắn đang gào thét qua đỉnh đầu.
Mục tiêu của ông ta rõ ràng vẫn là Đơn Phi!
Tìm đường sống trong chỗ chết!
Ông ta tránh được thương ngắn ngợp trời, nhưng lại khó tránh được vó ngựa của ngàn quân. Sau khi ngàn quân xông đến, Hoàng Đường ông ta đã bị vây trong hoàn cảnh bất lợi rồi.
Đường sống duy nhất ngược lại nằm trên người Đơn Phi!
Chỉ cần bắt được Đơn Phi, ông ta có thể xoay chuyển đại cục. Cho dù không bắt được Đơn Phi, bức Đơn Phi quần chiến cận thân, ông ta cũng có thể khuấy đảo khí thế của kỵ binh Lâu Lan.
Trong phút chốc Hoàng Đường nghĩ thông rồi, nên mới lựa chọn mạo hiểm đánh cược trong tình cảnh cực kỳ bất lợi này. Ông ta cảm thấy rất nắm chắc, ông ta vẫn nắm chắc chuyện bắt được Đơn Phi.
Khoảng cách hai người thu hẹp lại.
Trái tim Hoàng Đường đột nhiên trầm xuống, bởi vì ông ta thấy đôi mắt Đơn Phi đã lạnh lùng hiếm có. Đơn Phi nhìn ông ta giống như nhìn dã thú sắp chết, heo đợi làm thịt vậy.
Vì sao? Trong lòng Hoàng Đường chợt nghiêm nghị, lại nghe Đơn Phi nói rất rõ ràng:
-Ta đã sớm muốn giết ngươi rồi. Ngươi tính toán tường tận, làm hại tính mạng người vô tội! Ngươi chết còn chưa hết tội!
Những lời này không dài, khi Đơn Phi mở miệng nói hai tay còn bắt quyết một cách kỳ lạ, sau đó lại đẩy ngang ra.
Không gian giống như xao động.
Cán thương Đơn Phi cầm trong tay đột nhiên hóa thành ảo ảnh, dùng tốc độ Hoàng Đường có nằm mơ cũng không ngờ tới đánh đến trước ngực ông ta, sau đó không chút cản trở lướt tới.
Hoàng Đường cảm thấy ngực hơi lạnh.
Khoảnh khắc này ông ta theo bản năng liếc nhìn, phát hiện trước ngực mình lộ ra cửa động to như cán thương, xuyên qua cửa động, ông ta thậm chí nhìn thấy một trường thương nhuốm máu bay đến giữa không trung nữa.
Chỗ cửa động là nơi trái tim.
Ta…
Điều này sao có thể?
Suy nghĩ cuối cùng của Hoàng Đường chỉ có mấy chữ này sau đó ông ta cảm thấy huyết dịch toàn thân chảy hết ra ngoài cửa động, trước mắt bị màn đêm khôn cùng bao quanh.
Hai quân chết lặng.
Đơn Phi một chưởng đánh bay thân hình Hoàng Đường đang rơi xuống, phóng ngựa về phía trước hét to: -Thương!
Thiết kỵ Lâu Lan tâm tình kích động lại vung một hàng thương ngắn ra ngoài, nện ngay trận kỵ binh của Hoàng Đường.
Hơn ngàn kỵ binh Tây Vực lập tức tan tác.
Tướng quân đoạt tim, sĩ khí đoạt khí!
Từ lúc Hoàng Đường, Đơn Phi nhanh chóng tiếp cận, cho đến khi Hoàng Đường tuyệt cảnh phản kích, ngược lại bị một thương của Đơn Phi đâm xuyên tim, cho đến khi Đơn Phi dẫn theo kỵ binh phóng ra một loạt thương nữa, điên cuồng đánh tới, thiết kỵ Lâu Lan lại đi lại như gió, dồn dập như sóng biển liên tục cuốn đến.
Đội kỵ binh tiên phong kia của Tây Vực cũng coi như đội quân bách chiến, nhưng dưới thế công hung mãnh này vẫn một kích vỡ tan, không thể chống cự. Mọi người Lâu Lan nhìn thấy thiết kỵ nhà mình lại nghiền ép kỵ binh tiên phong Tây Vực giống như binh Hãm Trận nơi xa thì đều không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
Phạm Hương, Tương Tư thấy thế tâm tình kích động, mắt thấy Đơn Phi dẫn binh chớp mắt đánh tan thiết kỵ đối phương đồng thời không hề ngừng nghỉ, ngược lại còn đánh về phía quân trận Quy Tư Vương, Phạm Hương thất thanh nói: -Đơn Phi còn muốn làm gì nữa?
-Mục tiêu của hắn không phải là giết Hoàng Đường. Tào Quan giật mí mắt nói. Ông ta biết Đơn Phi nếu đã quyết định chủ động xuất kích thì nhất định phải đạt thành mục tiêu.
Hắn không còn là thiếu nhiên ngây ngô không hiểu chuyện, cũng không còn là gia đinh nổi giận mắng Tào Phi dưới chân Thiên tử nữa rồi…
Tào Quan biết người này do chính tay ông ta mang đến thời đại này, nhìn thấy phong phạm người này như thế, Tào Quan cũng kinh hãi khôn kể - khi ông ta bảo hạ nhân đánh vào đầu tiểu tử này, chưa từng ngờ được rằng người này lại tiến triển kinh người như thế.
Đơn Phi không ngờ lại dễ dàng giết được Hoàng Đường?
Có điều hai năm đã qua, Đơn Phi tiến triển vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người!
-Mục tiêu của hắn lẽ nào là…Quy Tư Vương? Phạm Hương chợt tỉnh ngộ, ông ta biết kẻ địch chủ yếu có ba thế lực chống đỡ, nếu có thể bắt được Quy Tư Vương, thực lực kẻ địch sẽ tổn thất nặng nề, chỉ dựa vào hai đường kỵ binh đã khó lòng tạo thành uy hiếp thực chất cho thành Lâu Lan được nữa rồi.
Tim Tương Tư cũng run lên. -Vì sao huynh ấy…lại mạo hiểm như vậy? Nàng cũng không ngờ Đơn Phi lại to gan như vậy, Đơn Phi đang đối diện với mười vạn đại quân Quy Tư Vương đó.
Tim Tào Quan cũng hiếm khi thắt lại, nhìn chằm chằm hướng Đơn Phi xông về phía trước, nhưng vẫn có thể đáp: -Có gan hay không không phải là nói ra được.
Phạm Hương lẩm bẩm nói: -Tào huynh nói không sai. Lúc trước khi ông ta nhìn thấy Đơn Phi, mặc dù cảm thấy kẻ này trầm ổn kín đáo lại to gan lớn mật, nhưng thật sự cũng không nhìn ra người trẻ tuổi này lại có lá gan bằng trời như thế!
Có người nói rồi không làm, có người lại làm nhưng không nói.
Những chuyện Đơn Phi làm sau khi đến Lâu Lan, mỗi một chuyện đều to gan lớn mật, mỗi một chuyện kinh tâm động phách.
-Thiết Chính, Thạch Lai sao không tiếp ứng? Khi Tương Tư còn đang chấn động, lại phát hiện binh mã mà Thiết Chính, Thạch Lai dẫn dắt không hề động đậy, không khỏi vô cùng lo lắng.
Dựa theo suy nghĩ của nàng, đạo binh pháp là một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái. Bây giờ khí thế Đơn Phi đã đủ, có thể xông vào quân trận của địch, đang lúc cần nhân mã bên mình tiếp ứng. Tương Tư biết Thiết Chính tuyệt không phải nhát gan, nhưng tại sao Thiết Chính thuỷ chung không nhúc nhích chứ?
-Bởi vì bọn họ nhìn ra được thiết kỵ mà Đơn Phi dẫn dắt tuyệt đối khó xông đến trước mặt Quy Tư Vương! Tào Quan ngưng thanh nói: -Kỵ binh tiên phong của Quy Tư Vương tán loạn, nhưng quân trận cực kỳ dày đặc, trong đó còn có cao thủ điều động nữa! Thiết Chính không phải người dẫn huynh đệ đi chịu chết, liều mạng theo sau Đơn Phi ngược lại càng rơi vào vòng vây của kẻ địch thôi.
Khi đó trong lòng hắn rất nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện quân Quy Tư hôm nay rất khác với hôm qua.
Cao thủ ra chiêu, thứ bậc rõ ràng.
Nếu hôm qua Ngô Kỳ đối diện với quân trận Quy Tư hôm nay, tuyệt đối khó chiếm được lợi. Có người đã thay thế tướng lĩnh trong quân Quy Tư đến chỉ huy, nên mới tạo thành cục diện hôm nay.
-Vậy làm sao bây giờ?
Tương Tư lo lắng nói.
Tào Quan còn chưa nói tiếp thì kỵ binh Lâu Lan sau khi xếp thương ra lần nữa, đồng thời cũng tháo trường cung trên lưng xuống.
Hàng thương như tường, khiến quân trận Quy Tư rung động trong chớp mắt!
Quân Quy Tư hơi lui ra sau tạo thành trận hình co chặt như một cánh cung!
Phạm Hương nhìn thấy rõ ràng, thấp giọng hô: -Bọn họ đang tụ lực chờ phản công! Ông ta biết loạn binh thật sự và giả vờ bối rối khác biệt rất lớn, ý thức được quân Quy Tư đã hình thành một cạm bẫy giết người – chỉ cần Đơn Phi giết vào thì sẽ có binh mã từ hai bên cánh khép lại cắt đứt đường lui của Đơn Phi.
Trận doanh mà Thiết Chính và Thạch Lai dẫn dắt hơi rối loạn.
Mọi người đều vô cùng lo lắng nhìn Thiết Chính. Thiết Chính lại nhìn sang Thạch Lai.
Thạch Lai siết nắm tay, nhưng vẫn có thể không nói lời nào. Gã biết nếu quân địch thành thế, vậy tám trăm binh mã rơi vào đó sẽ bị tiêu diệt một cách vô tình.
Đơn Phi không phải Lã Bố, cho dù là bụi đen do Hãm Trận của Lã Bố tạo nên bây giờ đã chợt ngưng lại, nếu Đơn Phi dẫn những người này xông vào quân trận Quy Tư Vương thì không nghi ngờ gì là đi chịu chết.
Đơn Phi có thể đánh chết Hoàng Đường, cái đánh bại kỵ binh Tây Vực chính là nhuệ khí.
Mưa to khó tạnh nhanh, nhuệ khí sao có thể duy trì lâu?
Rõ ràng Thạch Lai hiểu được điểm này, nhưng gã vẫn bất động như cũ, gã biết Đơn Phi cũng giống như tam gia, hai người một lạnh một nóng, nhưng đều không phải là kẻ dẫn huynh đệ đi chịu chết.
Kẻ dẫn người đi chịu chết không gọi là trung nghĩa, kẻ vì huynh đệ người thân, dân chúng thiên hạ mà cầu sinh mới gọi là trung nghĩa!
Trong mắt Thạch Lai đã lấp loé, cũng có biểu lộ chân tình giống như Tào Quan vậy. Bọn họ đều đã đoán được Đơn Phi muốn làm gì, có lẽ khi Đơn Phi quyết định xuất mã, thì bọn họ đã biết Đơn Phi muốn làm gì rồi.
Mũi tên như châu chấu, lan tràn đến quân trận Quy Tư; kỵ binh giống như thác nước đổ mạnh, đột ngột rẽ hướng nơi khúc ngoặt, nhẹ nhàng nhanh chóng chảy về phía thành Lâu Lan.
Mọi người ngẩn ra.
Duy chỉ có một con ngựa bắn mạnh ra ngoài giống như một mũi tiễn rít giận, không hề có dấu hiệu quay đầu lại.
Là Đơn Phi!
Thiết kỵ Lâu Lan sau khi hoàn thành sứ mệnh yểm hộ thì phụng mệnh lui bước, sứ mệnh của Đơn Phi cũng vừa mới bắt đầu!
Tương Tư đột nhiên che miệng, trong đôi mắt thanh tú có lệ nóng tuôn ra. Cuối cùng nàng đã hiểu mục đích thật sự của Đơn Phi – Đơn Phi trưng dụng binh mã Lâu Lan, dẫn thiết kỵ Lâu Lan chủ động xuất kích chẳng qua chỉ là tạo ảo giác cho đối phương thôi. Mục đích thật sự của hắn chính là Quy Tư Vương.
Bắt giặc bắt vua!
Chỉ có bắt được Quy Tư Vương trong vạn quân mới có thể làm suy yếu lực lượng kẻ địch hữu hiệu nhất!
Mũi tên như mưa, Đơn Phi như rồng.
Chiến mã ngã xuống đất trong tiếng kêu gào, Đơn Phi đang ngồi trên ngựa đã xông đến trước quân trận Quy Tư Vương trước khi con ngựa bị bắn giống như con nhím.
Binh Tây Vực khiếp sợ, khó lòng tin tưởng nhìn Đơn Phi trên không. Bọn họ không tin trên hồng trần này còn có nhân vật có thân thủ tuyệt thế như vậy, bọn họ cũng không tin trong loạn thế lại có chuyện trước nay chưa từng có như vậy!
Cho dù là kỵ binh Hung Nô, Tây Lương Thương Lang cũng di dời ánh mắt khỏi hướng của quân Hãm Trận, nhìn chằm chằm người thanh niên trên không trung kia.
Trời xanh vạn dặm.
Trong lòng Đơn Phi thanh tỉnh, giờ phút này hắn không hề sợ hãi và khiếp đảm chút nào, giống như thiếu niên hiên ngang trên phố dài lúc trước.
Thiếu niên không có thực lực kia có thể kiên trì tôn nghiêm mà mình chưa từng quên đi, bởi vì hắn biết mình không sai, không sai thì tại sao lại phải nhận sai? Nô bộc không đáng thương, đáng thương là nô tâm, khuất phục trước quy tắc thế tục khiến người ta chán ghét từ sớm kia chính là hoàn toàn vô tri trong sự dương dương tự đắc.
Hắn hôm nay chẳng qua cũng chỉ kiên trì với lựa chọn của bản thân mà thôi…
Nếu không làm sai, thì phải làm theo ý nguyện ban đầu, khai thác quy tắc thế giới của bản thân, làm một người dũng cảm thật sự!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất