Chương 13: Bác ba gặp tai nạn xe
Cha tôi nói như vậy khiến tôi thật sự nhớ lại. Sau khi uống rượu mừng thì bác cả đã qua đời vào ngày hôm sau, bà và mẹ vì bác cả qua đời đột ngột nên quên giặt quần áo, bộ quần áo này và quần áo hôm qua tôi thay sau khi tắm đều được giặt vào sáng hôm nay. Mặc dù cha tôi không có bệnh thích sạch sẽ nhưng cũng đâu thể quay về thay một bộ quần áo đã dính đầy bãi nôn chứ.
“Con nói đã ngủ hai tiếng vào buổi đêm mà gia đình bác hai xảy ra chuyện, cha có bị hâm đâu mà lại về nhà thay quần áo cho tốn thời giờ, nếu cha có thể điều khiển âm trùng giết người thì thay quần áo làm gì, chẳng nhẽ sợ máu tươi bắn lên người sao?” Cha tôi thở phì phò hỏi.
Cha tôi nói khiến tôi á khẩu không trả lời được, tôi cầm cuốc mà phát hiện cái gọi là chứng cứ không còn vững chắc. Quần áo không phải cha tôi mặc thì có thể là ai? Ông tôi?
Ý nghĩ này lóe lên thì lập tức bị tôi dập tắt. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, vậy mà tôi vừa nghi cha tôi xong bây giờ lại nghi đến ông, tôi cảm thấy mình thật sự điên rồi.
“Cha, con…” Tôi đau khổ cúi đầu, thật sự không còn mặt mũi nhìn cha nữa.
“Được rồi, cha biết bác cả và bác hai chết có ảnh hưởng rất lớn đến con, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chuyện này dừng ở đây thôi” Cha tôi thở dài nói.
Tôi yên lặng gật đầu.
“Con xác định cả nhà bác hai là bị âm trùng cắn chết à? Tại sao con biết” Cha tôi đột nhiên hỏi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi kể lại không sót một chữ những lời của ông già đã từng là đạo sĩ lang thang đó. Cha tôi nghe mà ánh mắt lấp lóe rồi dặn tôi đừng nói chuyện này với ai, ông bảo tôi về nhà bác cả ăn cơm trước. Ngày mai là ngày thứ ba sau khi gia đình bác hai chết, cha tôi và ông đã bàn với nhau, thi thể không thể để lâu vào thời tiết mùa hè này, nên ngày mai sẽ đưa tang.
Sau khi cơm nước xong xuôi tôi trở lại nhà bác hai để canh linh sàng, mấy ngày liền thức đêm khiến tôi cảm thấy nặng đầu. Cũng may đêm đó không có chuyện gì xảy ra, tôi mơ màng ngủ thiếp đi vài tiếng, đến sáng còn thấy trên người có đắp một chiếc chăn lông.
“Ăn sáng trước đi, đúng tám giờ đưa tang” Cha tôi nói.
Lúc tôi đi về phía nhà bếp thì thấy bác ba quay lại, mắt bác đỏ bừng và bác nói muốn tiễn bác hai đoạn đường cuối cùng.
Thật ra trong bốn anh em của cha tôi, bác hai và bác ba thân với nhau nhất, hai người bọn họ chênh nhau một tuổi, cùng nhau đến trường, cùng nhau đánh nhau, đến cưới cũng cách nhau một năm, nếu tính ra thì thật sự lớn lên cùng với nhau.
Tôi ăn tạm hai củ khoai lang rồi đi theo đội ngũ đưa tang. Điều khiến tôi thấy lạ là gia đình bác hai được chôn tại sườn đất phía Nam của làng. Ngày hôm qua bác cả chôn ở phía Đông, bác hai là người nhà họ Trần, anh em với bác cả, nói thế nào thì cũng nên chôn cùng nhau chứ. Tôi hỏi cha tại sao lại chôn như vậy, cha tôi trả lời là do ông tôi tìm thầy phong thủy, ông tôi căn cứ vào giờ chết cùng ngày sinh tháng đẻ để tính ra chỗ này, đây là phúc địa.
Khi ba người nhà bác hai được đặt xuống mộ, nước mắt tôi lại trào ra một lần nữa, bác ba lại càng khóc đến không thở nổi. Khi tôi quay người lau nước mắt thì vô tình nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới sườn đất trong rừng cây, trước đó tôi còn tưởng người trong thôn đang nhặt củi, nhưng nhìn kỹ thì thấy quần áo của người này là áo liệm.
“Bác cả” Tôi run giọng hô lên.
Cha tôi đứng bên cạnh nghe thấy thế bèn hỏi bác cả đang ở đâu, tôi bí mật chỉ về phía rừng cây. Nhưng điều kỳ lạ là khi cha tôi nhìn về phía đó thì bác cả đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Có lẽ bác cả của con đến nhìn bác hai lần cuối” Cha tôi đau khổ nói.
Sau lễ tang vẫn là bữa cơm rượu theo phong tục, lúc ăn cơm bác ba bí mật kéo tôi ra một góc và nói tôi sắp lên thành phố học trung học nên tặng tôi một phần quà khai giảng. Tôi mở ra nhìn thì thấy là một chiếc điện thoại di động, đến cả sim điện thoại cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Bác ba nói đã lưu số của mình trong điện thoại, hơn nữa trong điện thoại đã được nạp một ngàn tệ, lúc nào tôi nghỉ có thể gọi cho bác để bác lái xe đến đón về nhà bác ở, không cần chạy đi chạy lại giữa thôn và thành phố.
Nếu nói không cảm động là không đúng, tôi hỏi bác ba sau này thật sự không quay về thôn nữa sao. Bác ba gật đầu và nói nếu không có chuyện gì lớn thì bác sẽ không về, đồng thời bác cũng nói bác cả và bác hai đều bị ông tôi hại chết. Tôi hỏi bác ba lý do, bác ba trả lời giống với lời đồn trong thôn, ông tôi đã từng là thầy dời mộ nên xúc phạm một số thứ, bây giờ nhà họ Trần đang bị trả thù.
Tôi nói với bác ba đó là mê tín phong kiến, đừng coi là thật. Bác ba lại hỏi ngược lại là cháu thử dùng khoa học giải thích chuyện của bác cả và bác hai cho bác nghe xem nào.
Câu nói này khiến tôi nghẹn họng không trả lời được.
Một giờ mười phút chiều, bác ba lái xe quay về, không ngờ lần này đi chính là vĩnh biệt.
Tôi có thể nhớ chính xác thời gian như vậy vì lúc đó tôi vừa có chiếc điện thoại mới, tôi còn cố ý nhìn thời gian khi bác ba quay về. Vậy mà hai mươi phút sau chiếc điện thoại nhận được một tin nhắn ngắn, là do bác ba gửi, phía trên chỉ có một chữ “Diệp”.
Lúc đó tôi còn đang suy nghĩ xem chữ “Diệp” mà bác ba gửi là có ý gì, có phải ấn sai hoặc do vô tình ấn nhầm màn hình tin nhắn hay không. Tôi gọi lại hai cuộc nhưng tiếc là chẳng ai nhấc máy.
Vào khoảng sáu giờ tối, điện thoại của tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ, họ tự xưng là đội cảnh sát giao thông thành phố, họ hỏi tôi có biết Trần Phú Cường không, tôi trả lời Trần Phú Cường là bác ba của tôi. Bên cảnh sát giao thông thông báo với tôi là Trần Phú Cường đã lao xe xuống khe núi, khi đưa vào bệnh viện cấp cứu không thành nên đã tử vong. Họ bảo tôi báo với người nhà làm thủ tục nhận xác.
Sau khi dập máy, cả người tôi rơi vào trạng thái như mất hồn. Bác ba chết rồi, mấy giờ trước bác ba còn tặng tôi quà khai giảng mà giờ đã gặp tai nạn xe. Cha tôi thấy tôi không ổn bèn hỏi tôi làm sao, tôi òa khóc rồi nói với cha là bác ba không còn nữa. Tôi kể với ông chuyện đội cảnh sát giao thông gọi điện đến, cha tôi bảo tôi gọi ngay cho bác gái ba.
Ở nông thôn giao thông rất bất tiện, không biết cha tôi mượn được chiếc xe máy của nhà ai rồi chở tôi và ông chạy lên thành phố. Mười hai giờ đêm chúng tôi mới đi đến nội thành. Thi thể của bác ba lạnh lẽo nằm trên giường bệnh, bác gái ba và chị họ ba đang khóc chết đi sống lại.
“Tại sao lại lao xe xuống khe núi chứ” Cha tôi ngồi ôm đầu trong hành lang bệnh viện với đôi mắt ướt đẫm, dường như đến tận bây giờ ông vẫn không tin được là bác ba đã chết.
“Cảnh sát và bệnh viện nói thế nào?” Ông tôi run rẩy hỏi.
Chị ba lau nước mắt trả lời: “Bác sĩ bảo có thể do quá mệt, mấy ngày nay cha cháu vì chuyện bác cả, bác hai qua đời mà không thể ngủ ngon, nếu biết trước thế này thì không để cha về thôn, ít nhất có thể tránh được kiếp này”
Ông tôi không nói thêm gì nữa mà chỉ ngồi bên cạnh rồi nhẹ nhàng cầm bàn tay đã lạnh lẽo từ lâu của bác ba, miệng ông lẩm bẩm nhưng không biết đang nói cái gì.
“Cha, cha xem tang sự của Phú Cường phải làm thế nào, bọn con không biết phải làm thế nào nếu tổ chức trong thành phố” Bác gái ba hỏi với đôi mắt sưng lên vì khóc.
“Về thôn xử lý đi, thôn Lão Loan là nơi Phú Cường đã sống từ bé đến lớn, chúng ta đều ở đó, nó sẽ không cô đơn” Ông tôi nói một mình, mà lại như đang thương lượng với bác ba.
Sáng sớm hôm sau cha tôi thuê một chiếc xe tang chở thi thể bác ba về thôn. Tin tức về việc bác ba bị tai nạn xe rồi qua đời đã được truyền đi, toàn bộ thôn Lão Loan đều xôn xao, lời đồn gì cũng có, cái sau càng khó nghe hơn cái trước.
Bà tôi không chịu được cú sốc này nên bệnh không dậy nổi, ông tôi cũng trở nên càng thêm trầm lặng, cả ngày cũng không nghe thấy ông nói câu nào.
Linh đường được bố trí tại căn nhà cũ của bác ba. Cha tôi và bác gái ba thu xếp mọi chuyện. Tôi ngồi trong sân nhà bác ba rồi nhìn những gì xảy ra trước mắt mà cứ như một giấc mơ vậy. Vài ngày trước còn đang ăn mừng tôi đỗ trường chuyên cấp 3, vài ngày sau ba người bác của tôi lần lượt qua đời. Một gia đình đang êm đẹp bỗng chốc tan thành nhiều mảnh.
Tôi không tin vận mệnh, cũng không tin mê tín, nhưng giờ phút này nếu có thể đổi về người thân của tôi, dù muốn tôi cả đời thắp hương bái Phật thì tôi cũng đồng ý.
“Tiểu An, có thể giúp bác một việc không” Trong khi tôi đang bàng hoàng, bác gái ba vẫy tay với tôi.
“Cháu xem, đây là điện thoại của bác ba, bác vừa sạc điện xong, bên trong có một số hình bác ba cháu tự chụp khi còn sống, bác muốn gửi chúng sang điện thoại của bác nhưng không hiểu sao lại không được” Bác gái ba buồn bực nói.
Tôi cầm điện thoại của bác ba rồi ấn mở album ảnh, bên trong phần lớn là ảnh chụp phong cảnh, đương nhiên cũng có khá nhiều ảnh của bác ba. Tôi thử gửi nhưng đúng là không gửi được.
“Chắc trong nhà sóng yếu, cháu ra ngoài thử xem thế nào” Tôi nói với bác gái ba.
Sau khi ra sân tôi cố ý tìm một gò đất để đứng, đúng là có tín hiệu thì có thể gửi ảnh đi. Khi nghĩ đến sau này không thể nhìn thấy bác ba nữa, tôi tiện tay gửi thêm một bản vào điện thoại của mình. Vậy mà khi mở đến dưới cùng thì tôi phát hiện một đoạn video, nó được quay hơn một giờ.
Những video bình thường chỉ vài phút, quay hơn một tiếng là có thể thành phim rồi. Tôi tò mò ấn mở ra xem, hóa ra nó được quay sau khi bác ba bị tai nạn.