Chương 14: Hung thủ chính là cha tôi
Đúng thế, chiếc điện thoại được đặt dưới kính chắn gió, vị trí trong video chính là khe núi mà bác ba đã rơi xuống, tôi có thể nhìn thấy đầu xe bị hỏng nặng và cỏ hoang cao hơn nửa người trong khe núi.
Tôi bật to âm thanh lên, trong video truyền đến tiếng thở thoi thóp của bác ba. Trái tim tôi bắt đầu đập dữ dội, sự khẩn trương khi phát hiện bí mật kinh khủng khiến tôi nghẹt thở.
Tôi không biết tại sao bác ba phải quay đoạn video này, nhưng một người trước khi chết cố ý làm vậy thì chắc chắn phải có lý do.
Tôi không dám chớp mắt, cũng không dám tua nhanh. Tôi cứ nhìn chăm chú vào điện thoại như vậy khoảng năm phút thì bác cả đột nhiên xuất hiện trên màn hình. Vẫn là bộ áo liệm và khuôn mặt trắng bệch không có giọt máu nào, bác cả đứng yên không nhúc nhích nhìn vào trong xe. Ngay lúc tôi tưởng bác cả tiến lên giết bác ba thì bác cả lại bất ngờ quỳ trên mặt đất rồi đau đớn gào thét.
Giờ phút này tôi không nhịn được mà hai mắt đỏ lên, dù bác cả không nói chuyện, dù bác biến thành Âm Thi nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự thê lương qua tiếng gào của bác.
Quả nhiên mấy phút sau bác cả đã rời đi. Ngay khi tôi cho rằng phía sau sẽ không xuất hiện thứ gì nữa thì một con côn trùng màu trắng sữa với những chiếc chân như con rết bò qua màn hình, nó lóe lên một cái rồi biến mất.
Đúng thế, con côn trùng này bò rất nhanh, nó chỉ xuất hiện trên màn hình vẻn vẹn có hai giây. Nhưng cho dù là thế thì tôi vẫn nhận ra đó chính là âm trùng.
Bác cả chết bởi âm trùng, ba người nhà bác hai chết bởi âm trùng, ngay lúc tôi nghĩ rằng bác ba chết do tai nạn xe bình thường thì trong xe của bác cũng xuất hiện âm trùng.
Tôi cầm điện thoại di động mà cả người run rẩy không thể khống chế được. Tôi không tin mình sẽ nhát gan đến thế, nhưng vào lúc này thì tôi thừa nhận là mình sợ, nỗi sợ thấm sâu vào tận linh hồn.
Tôi thậm chí còn hơi tin vào những lời đồn trong thôn, những lời đồn đó nói là ông tôi đã từng xúc phạm đồ vật trong mộ nên nhà họ Trần bị trả thù. Nếu không thì làm sao giải thích được những âm trùng này từ đâu đến và làm thế nào có thể giết người một cách vô hình.
“Tiểu An, sao rồi, đã gửi được ảnh chụp chưa?” Bác gái ba hỏi từ trong nhà.
“Dạ, gần xong rồi ạ” Tôi lắp bắp trả lời.
Bởi vì đoạn video này quá dài nên tôi không thể ngồi đợi nó từ từ gửi sang di động cùa mình, cực chẳng đã tôi đành dùng di động của mình quay lại. Đương nhiên tôi cũng không quay lại những cảnh thừa phía sau mà chỉ quay lại mười mấy phút đầu.
Sau khi đưa di động cho bác gái ba thì tôi nháy mắt với cha, cha tôi đang rửa tay nên quay ra hỏi có chuyện gì. Tôi vẫy chiếc điện thoại di động và ra hiệu cho ông đi ra ngoài.
Sau khi cha tôi xem hết đoạn video, ông bình thản nói biết rồi. Tôi hỏi ông biết cái gì, ông trả lời đã nhìn thấy bác cả. Tôi nói đây không phải thứ quan trọng nhất nhưng cha tôi không để ý đến tôi, ông xua tay nói đang bận nên có gì để tối lại nói tiếp.
Thái độ khác lạ của cha khiến tôi thật khó hiểu. Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, nếu cha biết âm trùng thì có thể làm được gì? Chúng ta cũng chẳng biết hung thủ là ai, lại càng không rõ là người hay quỷ thì đi đâu mà tìm?
Nhưng điều tôi lo nhất bây giờ chính là cha tôi, bác cả, bác hai, bác ba lần lượt tử vong, nếu thật sự là một thứ ma quái, vậy có phải sẽ đến lượt cha tôi không, hoặc là đến lượt gia đình tôi?
Còn ông tôi nữa, cả cuộc đời ông đã giúp người dời mộ, còn chuyện ma quái và kỳ lạ nào mà ông chưa gặp chứ, chẳng nhẽ ông không thấy chuyện này có vấn đề sao?
Đêm hôm đó tôi không đi canh linh sàng cho bác ba, không phải tôi không muốn đi mà tôi đã lăn ra ốm. Không biết có phải do mấy hôm nay hao tâm tốn sức quá nhiều nên sức đề kháng giảm sút không, hay là thật sự bị dọa nên tôi đã sốt cao, đứng còn không vững.
Cha tôi đưa tôi về nhà uống thuốc hạ sốt rồi bảo tôi ngủ một giấc thật ngon. Nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì sẽ dẫn tôi lên bệnh viện trên thị trấn.
Sau khi uống thuốc tôi lăn quay ra ngủ, nửa đêm tôi khô miệng nên dậy uống nước, không biết lúc đó là mấy giờ sáng nữa, trong lúc mơ màng tôi nghe thấy có tiếng cãi nhau. Dường như là giọng nói của cha và ông nội, tôi nghe thấy cha tôi liên tục hỏi ông vì sao, ông tôi trả lời cái gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Lúc đầu tôi muốn qua xem một chút, nhưng đầu óc quá váng vất nên tôi lại vào ngủ tiếp.
Trong lúc ngủ mơ, dường như tôi nghe thấy tiếng cha đang ngồi cạnh giường nói chuyện với tôi, hình như cha tôi đang khóc. Nhưng lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mê, không biết có phải mình nằm mơ không nữa.
Buổi sáng tỉnh dậy tôi đã hết sốt, mẹ tôi bê bát cháo đến. Tôi nghĩ lại chuyện đêm hôm qua nên hỏi mẹ là cha đâu, mẹ tôi trả lời cha vào thành phố có việc. Tôi lại hỏi ông đâu? Sắc mặt mẹ tôi bỗng trở nên hoảng sợ, mẹ bí mật nói cho tôi biết ông tôi đã bị bác cả làm bị thương.
Tôi không tin vào tai mình nên vội hỏi mẹ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ nói với tôi, hôm qua khi ông tôi làm xong lễ cho bác ba thì đã khoảng mười hai giờ đêm, trên đường về đột nhiên bị bác cả tấn công, may mà lúc đó cách nhà bác ba không xa nên cha tôi nghe thấy tiếng động chạy ra, nếu không thì ông tôi đã lành ít dữ nhiều rồi.
Tôi húp một hơi hết bát cháo rồi vội vàng đến thăm ông nội, bà nội tôi đang ngồi ở đầu giường than thở, khi bà thấy tôi tiến vào thì giơ tay ra hiệu tôi nói nhỏ một chút. Tôi nhìn ông đang ngủ mà vô cùng đau lòng, cùng lúc đó sự nghi ngờ trong lòng tôi lại càng tăng.
Điều đầu tiên là vị đạo sĩ lang thang nói trí thông mình của bác cả tương đương với một đứa trẻ bảy, tám tuổi, trí thông minh này hoàn toàn có thể phân biệt người trong nhà và người ngoài. Chẳng nhẽ bác cả không nhận ra cha mình? Nếu như nhận ra thì tại sao lại tấn công ông?
Điều thứ hai là đêm qua bác cả đã tấn công ông, ông tôi bị thương nặng như vậy thì bất kể thế nào cha tôi cũng không nên cãi nhau với ông, nhưng tối qua tôi nghe được là chuyện gì xảy ra? Đơn giản là cha tôi không hề quan tâm đến sự sống chết của ông nội, cha tôi trở nên vô tình như vậy từ lúc nào?
Điều thứ ba là bác cả trở thành Âm Thi mới vài ngày, bác luôn hoạt động xung quanh thôn Lão Loan, ông tôi đã làm thầy dời mộ nhiều năm như vậy rồi, chẳng nhẽ không xử lý được bác cả sao?
Đã hai ngày liên tiếp mà cha tôi vẫn chưa về, ông tôi bị thương nên nằm nghỉ, tôi đành qua canh giữ linh sàng cho bác ba. Cũng may tất cả đều thuận lợi, đến tận đêm hôm bác ba hạ táng thì cha tôi mới trở về.
“Cha” Tôi khẽ gọi.
Cha tôi không lên tiếng mà ngồi ngẩn người trong sân, ông cũng không phát hiện điếu thuốc sắp cháy đến ngón tay mình.
“Tiểu An, nếu như cha thật sự là hung thủ đã giết hại bác cả, bác hai, bác ba của con, con sẽ hận cha chứ” Qua một lúc lâu cha tôi mới quay người nhìn tôi, trên khuôn mặt mệt mỏi đó có một nụ cười mà tôi không thể hiểu được.
Tôi không biết tại sao cha tôi lại nói như vậy, chẳng qua là cảm thấy cha tôi đêm nay vô cùng kỳ lạ, nhưng tôi vẫn cố chấp gật đầu: “Hận, hận cả một đời”
Cha tôi lắc tàn thuốc lá trên tay rồi tiếp tục hỏi: “Nếu như giết họ là để bảo vệ con thì sao?”
“Cha, cha nói thế là thế nào, cái gì mà bảo vệ con, mấy người bác cả thật sự là cha giết sao?” Giọng nói của tôi trở nên kích động, tôi bước vài bước đến trước cha tôi rồi lớn tiếng chất vấn.
Tôi nhớ lần trước khi tôi vạch trần chuyện cha đến sau núi gặp con hồ ly mặt xanh, lúc đó cha cũng nói có liên quan đến tôi, còn bây giờ mấy người bác cả chết cũng là vì tôi. Rút cục thì có bao nhiêu chuyện trong cái nhà này mà tôi không biết, vì cái gì mà phải làm như vậy?
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, cha tôi vẫn cười rất kỳ quái, nhưng ánh mắt cha nhìn tôi vẫn trìu mến như cũ: “Hôm ở nhà bác hai, con hỏi tại sao cha lại muốn giết cả gia đình bác hai, lúc đó cha đã phủ nhận vì cảm thấy chưa đến lúc. Bây giờ cha có thể nói toàn bộ cho con biết, bọn họ đều là do cha giết, giết bọn họ cũng vì muốn giữ tính mạng của con”
Những lời của cha tôi giống như tiếng sấm giữa mùa hè nổ vang khiến tai tôi ù lên, cha tôi đã tự mình thú nhận ông ấy giết anh em ruột của mình.
Nước mắt trong nháy mắt đã khiến mắt tôi nhòe đi, tôi cảm thấy mình nhìn không rõ khuôn mặt của cha, người đàn ông đã bế tôi trong lòng từ khi còn bé đã trở nên tàn nhẫn như vậy từ lúc nào? Tại sao còn không bằng cầm thú như thế?
“Con có nhớ người trong thôn đã nói đời thứ ba của nhà họ Trần đều không sống quá năm tuổi không? Trước khi con được sinh ra, ba người bác của con cũng có con trai, nhưng họ đều chết một cách kỳ lạ vào lúc năm tuổi. Vì để giữ được tính mạng của con mà cha đã hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cha cũng gặp được một hòa thượng lang thang có bản lĩnh, ông ta nói cho cha biết đời thứ ba nhà họ Trần không sống quá năm tuổi là do ông con đã xúc phạm đến một thứ gì đó. Con cũng biết ông nội con làm thầy dời mộ đã vài chục năm, ai mà biết rõ được những thứ đồ ma quái trong mộ chứ”
Cha tôi nói đến đây thì muốn giơ tay giúp tôi lau nước mắt, nhưng giơ đến giữa không trung lại vô lực rủ xuống, ông gượng cười, nói tiếp: “Đời thứ ba nhà họ Trần chỉ còn mỗi đứa cháu trai là con, cha cũng chỉ có một đứa con trai nên không thể trơ mắt nhìn nó chết. Cho nên cha đã cầu khẩn vị hòa thượng lang thang đó dạy phương pháp phá giải, hòa thượng đã nói nếu muốn con cả đời bình an thì phải lấy tuổi thọ của những người đàn ông nhà họ Trần để giúp con bổ thọ, một mạng bổ thọ mười lăm năm, như vậy con mới có thể thiếp tục sống sót”