Thầy Dời Mộ

Chương 15: Chiếc áo dài đó

Chương 15: Chiếc áo dài đó

“Cha nói dối, ông nội đã nói thẻ trúc trên người con mới là thứ quan trọng để bảo vệ tính mạng, đâu có liên quan đến các bác chứ. Hơn nữa nếu cha nói chỉ có đàn ông nhà họ Trần mới có thể giúp con bổ thọ, vậy cha giết bác gái hai và chị họ làm gì, bọn họ là vô tội” Tôi gào khóc và nhất định không muốn tin những lời cha tôi nói là sự thật.
“Chiếc thẻ trúc đó chỉ có thể bảo vệ con vượt qua năm tuổi cho đến khi mười sáu tuổi, qua mười sáu tuổi là không còn tác dụng. Còn về việc tại sao cha lại giết bác gái hai và chị họ chỉ là bất đắc dĩ, khi cha giết bác hai thì bị họ phát hiện, nếu cha không giết họ, cha sẽ không thể tiếp tục công việc tiếp sau đó” Cha tôi tỉnh táo giải thích.
“A, đúng rồi, chẳng phải con đã phát hiện chiếc cúc áo của cha trong tay chị họ con sao, đó đúng là của cha. Con đã đoán đúng, cha tranh thủ lúc con ngủ khi canh linh sàng cho bác cả thì về nhà thay quần áo rồi đi đến nhà bác hai, sau đó dùng âm trùng mà ông con đưa cho để cắn chết cả nhà bác hai”
“Còn vết răng trên người gia đình bác hai nữa, cũng là do cha cố ý che giấu nên đã tạo ra, cũng là để đổ tội cho bác cả của con”
“Về phần bác ba của con, video mà con cho cha xem cũng có âm trùng đúng không? Cha đã tranh thủ lúc bác ba về đưa tang cho bác hai để bỏ vào trong xe, đến khi bác ba lái xe xuống núi – cha đã điều khiển âm trùng cắn bác ba, như vậy vừa có thể giết bác ba mà lại có thể ngụy trang thành tai nạn xe” Cha tôi nói rất tự nhiên, vẻ mặt hoàn toàn không thấy một chút áy náy hay hối hận nào.
“Âm trùng, rõ ràng là cha đã nói không thể điều khiển âm trùng” Tôi cố lắc mạnh đầu rồi hỏi như đang mất hồn vậy.
Lần trước tôi đã đoán cha tôi dùng âm trùng giết cả nhà bác hai, cha tôi lúc đó đã phủ nhận. Mà lý do ông dùng để phủ nhận khiến tôi không thể phản bác, dù sao loài vật như âm trùng không phải là người bình thường có thể điều khiển, cha tôi cả đời là nông dân, dựa vào đâu mà điều khiển âm trùng.
“Nếu lúc đó cha thừa nhận thì sao có thể dùng âm trùng giết bác ba? Ông con là thầy dời mộ, cha là con nên học được một số thứ cũng là rất bình thường” Cha tôi ho khan vài tiếng, ông rút điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa, sau khi hút sâu vài hơi thì nói tiếp: “Cha vào thành phố chính là để tìm vị hòa thượng lang thang năm đó, ông ta nói cho cha biết tuổi thọ của con đã tăng lên, như vậy thì cha cũng yên lòng”
Tôi ngồi xổm trên mặt đất và thấy đầu mình đau như muốn nứt, tôi lảo đảo đứng dậy rồi muốn quay về phòng gọi ông, gọi bà, thậm chí gọi cả mẹ tôi ra đây, để bọn họ chính tai nghe được những gì bố tôi đã làm và cũng nhận rõ khuôn mặt cầm thú của ông.
“Hãy để cha nói hết một lần đi” Cha tôi giữ chặt tôi, trên khuôn mặt lộ vẻ cầu xin: “Cha làm nhiều việc táng tận lương tâm như vậy, con nhất định là rất hận cha, như vậy cũng tốt, cha là kẻ có tội, tội không thể tha thứ, cha cũng không hy vọng mọi người sẽ tha thứ cho cha, nhưng cha chỉ mong sau khi mình đi rồi thì con hãy hiếu thảo với ông bà và mẹ con, nhất là ông con, ông con đã phải hi sinh vì con lớn hơn cha rất nhiều”
Cha tôi nói xong thì châm điếu thuốc cuối cùng, ông móc từ trong ngực ra một chiếc cốc thủy tinh, bên trong chính là âm trùng.
“Cha muốn làm gì?” Tôi nhìn cha mà đầu óc hỗn loạn, tôi còn cảm thấy một chút bất an.
“Nhớ kỹ, ai cũng có thể hận ông con, nhưng riêng con thì không thể” Cha tôi mỉm cười rồi từ từ mở nắp chiếc cốc, ngay khi tôi hét lên thì ông đã đưa ngón tay trái vào trong.
“Cha…” Tôi hô khản cả giọng.
Mặc dù cha tôi là hung thủ giết người, dù cha tôi đã chính miệng nhận tội của mình. Nhưng dù sao ông ấy vẫn là cha tôi, người mà từ bé đến lớn rất thương tôi, tôi không thể nhìn ông chết trước mặt mình, thật sự không thể.
“Tiểu An, đừng trách cha. Hãy cố sống cho thật tốt, nghe lời ông con” Cha tôi ngồi dưới đất, con âm trùng đó không hề e ngại mà cắn vào tay cha.
“Ông, mẹ, mọi người mau ra đây, ra đây” Tôi hô như phát điên.
“Tiểu, Tiểu An…” Cha tôi giơ tay phải ra vì muốn sờ đầu tôi như khi còn bé, thế nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, sau đó nhắm mắt lại.
Tôi ngồi dưới đất nhìn thi thể cha tôi và con âm trùng trong cốc, cuối cùng mắt mũi tối sầm rồi lăn ra ngất.
Khi tôi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, ông, bà và mẹ đều quây xung quanh giường của tôi, tôi nhìn họ mà không thể nói gì, nước mắt cứ liên tục trào ra.
Sau đó tôi mới biết là cha tôi bỏ thuốc ngủ vào ấm nước khiến ông, bà và mẹ tôi đều ngủ mê man. Ông tôi vì vết thương đau đớn nên tỉnh lại vào nửa đêm thì lúc đó mới phát hiện tình huống trong sân.
“Tiểu An, cha con, cha con làm sao vậy” Mẹ tôi nắm chặt góc áo, trong đôi mắt vằn vện tia máu đó đầy nước mắt.
Tôi có thể cảm giác được mẹ tôi như sắp sụp đổ, tôi muốn nói mà lời nói ra đến miệng lại hóa thành những giọt nước mắt lặng lẽ.
“Không vội, cứ từ từ nói” Ông tôi nắm tay tôi rồi nhẹ nhàng nói.
Tôi òa khóc rồi kể toàn bộ chuyện tối qua cho bọn họ biết, không bỏ sót một chữ.
Ông tôi chắc đã chết lặng, việc liên tiếp mất đi những đứa con khiến ông không khóc cũng không đau buồn được nữa, ông chỉ yên lặng kéo bà tôi gần như không đứng nổi ra ngoài.
Mẹ tôi vừa khóc lại vừa cười, lúc mắng cha tôi đáng đời, lúc lại gọi tên cha tôi và nói nhớ ông, cuối cùng mẹ tôi đập thật mạnh đầu xuống đất chảy cả máu rồi nằm lăn ra đất cười ha ha.
Từ ngày đó trở đi đầu óc mẹ tôi không còn tỉnh táo, dì ba sai người đưa mẹ tôi vào viện kiểm tra thì được biết là não bị kích thích dẫn đến rối loạn thần kinh.
Cha tôi đã chết, mẹ tôi biến thành tâm thần lúc tỉnh lúc không, bà tôi ngoại trừ khóc thầm thì hay tự mình lẩm bẩm, toàn bộ gia đình ngoài tôi ra thì chỉ còn ông tôi bận bịu lo lễ tang cho cha.
Tôi cứ nghĩ chuyện này đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc. Dù sao cha tôi cũng đã chết, những việc ông muốn làm cũng đã làm xong.
Nhưng điều khiến tôi không thể tưởng tượng được là vào đêm mẹ tôi trở về từ bệnh viên trên thị trấn, trong lúc vô tình mẹ đã nói một câu khiến tôi phát hiện toàn bộ mọi chuyện không giống như cha đã nói.
Mẹ tôi ở bệnh viện đến bảy, tám ngày, cho dù cha tôi xuống mộ thì mẹ vẫn chưa về, lúc dì ba đưa mẹ về thì bà vẫn điên điên khùng khùng, thậm chí còn không nhận ra đứa con trai là tôi.
Dì ba nói loại bệnh này chỉ có nghỉ ngơi và dùng thuốc để khống chế, không có phương pháp đặc biệt nào để hồi phục hoàn toàn, dì dặn tôi bình thường hãy canh chừng mẹ tôi cẩn thận, đừng để bà chạy lung tung.
Sau khi dì ba rời đi, tôi ngồi với mẹ trong phòng của bà, tôi nhớ lại dáng vẻ lúc khỏe của mẹ mà rơi nước mắt. Cha tôi thật thà cả đời mà cuối cùng lại phạm sai lầm lớn vì tôi, khiến một gia đình đang tốt đẹp lại bị phá tan tành, thật đáng thương khi mẹ tôi không thể chấp nhận được sự thật này.
Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, khi tôi biết cha tôi sẽ giết người vì tôi thì chắc chắn tôi sẽ không đồng ý để ông làm như vậy, dùng tính mạng của ba người bác để đổi tính mạng của tôi, chắc cả đời này tôi sẽ sống trong sự giày vò mất.
“Tiểu An đừng khóc, đừng khóc, mẹ thêu hoa cho con” Mẹ tôi ôm đầu tôi rồi giúp tôi lau nước mắt, bà lấy một tờ hoa giấy rồi lắc lư trước mặt tôi, giống như dỗ tôi gấp hoa khi còn bé vậy.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ học thật giỏi và hiếu thảo với mẹ” Tôi ôm mẹ rồi khẽ nghẹn ngào.
“Bay này, hoa hồng nhỏ bay này” Mẹ tôi thả chỗ hoa giấy rồi xoay vòng vòng trong phòng, bà cười tươi như một đứa trẻ vậy.
Tôi nhìn nụ cười trên mặt mẹ mà trong lòng cảm thấy chua xót, tôi đứng dậy chuẩn bị cầm một chai nước đến cho mẹ vì sợ buổi đêm bà khát nước mà lại không biết tìm ở đâu. Lúc tôi đứng dậy thì phát hiện một đống quần áo chưa gấp trên giường mẹ, tôi nghĩ với tình trạng hiện giờ chắc bà không thể gấp quần áo, thế là tôi chủ động gấp rồi bỏ vào trong ngăn tủ.
Khi tôi gấp đến một chiếc áo dài xám thì dừng tay lại theo phản xạ, cha tôi đã cố tình quay về thay chiếc áo này khi giết cả nhà bác hai, phía trên nó vẫn thiếu một chiếc cúc. Theo phong tục ở nông thôn thì toàn bộ quần áo mà người chết mặc khi còn sống đều bị thiêu hủy, chiếc áo này vẫn còn ở đây chắc do bị quên sau khi phơi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi quay về tìm chiếc cúc mà chị hai đã cầm trong tay trước khi chết, tiếp đó lấy kim khâu ra rồi chuẩn bị vá nó để sau này thiêu hủy trước mộ của cha.
“Không, không phải Kim Sinh”
Khi tôi khâu chiếc cúc thì mẹ tôi đột nhiên mở miệng nói.
Tôi sửng sốt một chút rồi run rẩy giơ bộ quần áo lên trước mặt mẹ tôi, sau đó giải thích từng câu từng chữ: “Đây là của cha, chiếc cúc đã rơi nên con đính lại cho cha”
Không ngờ mẹ tôi giật chiếc áo lại rồi quát to: “Là cha, là cha, hãy mang nó đi”
“Cha? Ông nội?” Đầu óc tôi trống rỗng như vừa bị sét đánh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất