Thầy Dời Mộ

Chương 16: Hồ ly đưa tin

Chương 16: Hồ ly đưa tin

Cái áo này là của ông nội? Làm sao có thể chứ, tôi chưa từng thấy ông mặc cái áo này bao giờ, mà cha tôi cũng thừa nhận là của ông ấy rồi, còn thừa nhận là ông ấy đã sát hại cả nhà bác hai nữa. Tôi cảm thấy chắc chắn là sau khi tinh thần bị kích thích, mẹ tôi đã không còn nhớ rõ chuyện gì nữa rồi.
“Mẹ đừng lo lắng, là ông nội bảo con đi lấy, con sẽ lấy nó đi đây”
Tôi nhìn vẻ mặt mẹ hơi kích động, bèn vội vàng cất cái áo đi. Chờ sau khi tinh thần của mẹ tôi ổn định lại rồi, tôi mới lặng lẽ đóng cửa lại và đi tới phòng của bà nội.
Hết cách rồi, trong nhà này ngoài chỗ mẹ tôi có kim chỉ ra thì chỉ còn bên chỗ bà là có thôi.
Thật ra bà tôi cũng không có bệnh gì nặng, chỉ là bà không chấp nhận được việc cả bốn người con trai lần lượt tử vong, trong lòng bà không vượt qua được cú sốc đó. Lại thêm việc bà cũng lớn tuổi rồi, tinh thần mệt mỏi cho nên vẫn luôn nằm nghỉ ở trên giường.
Khi tôi vào phòng, bà nội đang dựa lưng vào thành giường ngẩn người, thấy tôi cầm áo đi vào thì vẫy tay với tôi và bảo: “Áo cháu bị rách à? Mang vào đây, để lát nữa bà nội vá lại cho”
Lúc bà tôi nói chuyện trong mắt tràn đầy yêu thương, có lẽ là nghĩ đến cha của tôi nên vành mắt bà lại đỏ lên.
Tôi ngồi xuống bên giường, khẽ nói: “Bà ơi, cái áo này là của cha con, chắc mấy ngày trước mọi người quên đốt đi, áo bị rơi mất cúc nên con muốn đơm lại cúc áo”
“Con làm sao đơm lại được, đi lấy kim chỉ đến đây, bà nội giúp con đơm lại cho” Bà nội đau lòng nói.
Tôi xoay người đến bên cửa sổ lấy kim chỉ, bỗng nghe bà nội khẽ nói ở sau lưng: “An à, cái áo này không phải của cha con mà là của ông con”
Lời nói của bà nội làm đầu óc tôi một lần nữa ù đi. Khi mẹ tôi nói cái áo này là của ông nội, tôi không coi đó là thật, thế nhưng tại vì sao đến chính bà nội cũng nói là của ông?
“Bà nội, bà nhìn kỹ lại đi ạ, cái áo này rõ ràng là của cha con mà” Tôi vội vàng nói.
Sở dĩ tôi cuống như vậy là bởi vì nếu như cái áo này không phải là của cha tôi, vậy thì mọi thứ sẽ thay đổi một cách long trời lở đất.
Bà nội cầm cái áo cẩn thận nhìn lại, cuối cùng khẳng định, “Bà nội đâu bị mù, cái áo này chính là của ông nội con”
Thấy tôi cứ đứng yên đấy không nhúc nhích, bà nội cười bảo: “Vải may chiếc áo này là do một vị khách mời ông con đi dời mộ mang tới, nghe nói là thuần cotton, thấm hút mồ hôi tốt, mặc rất dễ chịu. Lúc ấy bà sờ thử thấy chất vải đúng là rất tốt nên may thành hai cái áo, cha con một cái, ông nội con một cái, kiểu dáng giống nhau như đúc. Kết quả ông con lại nói không thích, mặc bí hơi, nên cái áo kia của ông con vẫn luôn để ở trong tủ chưa từng mặc qua lần nào. Nhưng cha con lại mặc rất thường xuyên”
“Nếu kiểu dáng giống nhau như đúc thì làm sao bà biết được cái áo này là của ông nội ạ” Tôi hỏi mà giọng khàn đi.
Đúng vậy, tôi nghĩ đến rất nhiều vấn đề. Nếu như cái áo này thật sự là của ông tôi, mà như bà tôi đã nói là nó vẫn luôn được đặt ở trong tủ, vậy thì đêm hôm cha tôi giết bác hai đã lấy nó ra như thế nào. Ông bà nội đang ngủ ở trong phòng, còn có thói quen khóa cửa, cha tôi không thể nửa đêm vào ăn trộm cái áo được, mà cũng chẳng ăn trộm được.
Nếu như cha tôi đã đánh cắp chiếc áo đi từ trước đó, vậy thì cha làm vậy là để làm gì? Cứ coi như ông ấy thay cái áo khác là vì muốn che giấu tội ác thì cũng không cần thiết phải trộm một cái áo giống y hệt như cái của mình chứ.
Hơn nữa, có một câu nói của cha để lại cho tôi ấn tượng cực kì sâu, ông nói: “Nếu như cha có thể điều khiển âm trùng đi giết người thì còn cần thay quần áo làm cái gì, sợ máu tươi vấy lên người sao?”
Tôi nhìn bà nội rồi lại nhìn chiếc áo trong tay bà, đầu óc hoàn toàn rối loạn, tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, không thể nghĩ ra được.
“Tiểu An, con làm sao thế?” Bà tôi nhận kim chỉ trong tay tôi rồi hỏi với giọng quan tâm.
“Không, không có việc gì ạ. Bà nội, bà còn chưa nói cho con biết là làm thế nào mà bà nhận ra được cái áo này là của ông nội con” Tôi vội vàng hỏi.
Bà tôi vừa đơm khuy, vừa cười giải thích cho tôi nghe: “Bà nhìn cúc áo đấy, hai cái áo giống nhau nhưng có cúc áo không giống nhau, cúc trên áo của cha con là cúc gỗ màu đen, còn trên áo ông con là cúc sắt màu đen. Đây, con nhìn đi, cái cúc mà bà đang đơm vào đây là cúc sắt, sắt thì sáng bóng, còn gỗ thô ráp. Còn một chỗ nữa chính là lỗ cúc, cúc sắt có hai lỗ, cúc gỗ có bốn lỗ”
Tôi đã không còn nghe rõ được những gì bà nói sau đó, tôi đột nhiên nghĩ tới những lời cha nói trước khi chết, lúc ấy tôi không để ý lắm, giờ nghĩ đến lại cảm thấy chúng đặc biệt khó lý giải.
Cha tôi nói hi vọng sau khi ông đi rồi, tôi có thể hiếu thảo chăm sóc cho ông bà nội cùng mẹ tôi, nhất là ông nội tôi, ông nội đã vì tôi mà bỏ ra rất rất nhiều thứ, vượt qua cả những gì cha tôi đã làm.
Nếu như nói đến việc bỏ ra, thì cha tôi giết anh em ruột của mình vì muốn kéo dài tính mạng cho tôi, mà ông tôi còn bỏ ra nhiều hơn, vậy thì ông tôi đã làm cái gì?
Còn nữa, cha bảo tôi phải nhớ kỹ, ai cũng có thể hận ông tôi, nhưng tôi thì không thể.
Tại vì sao tôi không thể? Mặc dù tôi vốn không hề hận ông tôi, cũng chưa từng có suy nghĩ đó. Nhưng ngẫm nghĩ sẽ thấy, nếu nói việc đời thứ ba nhà họ Trần không sống quá năm tuổi đều là bởi vì ông tôi đã đắc tội với thứ tà môn nào đó trong phần mộ, vậy mới dẫn đến việc cha tôi giết bác cả, bác hai, bác ba để kéo dài tính mạng cho tôi, mà chính cha tôi cũng đã chết, mẹ tôi trở nên điên điên khùng khùng, còn tôi dù được sống nhưng cũng sống trong nỗi day dứt giày vò.
Nếu thế thì tại vì sao tôi không thể hận ông nội, có vẻ như chính tôi mới là người đau đớn khổ sở nhất kia mà.
Rời khỏi phòng của bà nội, tôi trở về phòng mình, nằm ở trên giường mà tôi càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ.
Đúng vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ ông nội.
Thậm chí tôi đột nhiên nghĩ đến cái tin nhắn chỉ có một chữ “Diệp” mà bác ba đã gửi cho tôi trước lúc chết. Tôi đã từng phỏng đoán rất nhiều lần về hàm nghĩa thực sự của chữ “Diệp”, nhưng vào giờ khắc này tôi bỗng nghĩ rằng rất có thể bác ba muốn gửi chữ “Ông”, bác ấy muốn nói cho tôi biết là ông nội giết bác ấy, chỉ có điều khi đó bác ấy đã bị âm trùng cắn, đầu óc mơ hồ rồi nên gửi nhầm thành chữ “Diệp”.
Còn cả chuyện điều khiển âm trùng nữa, cha tôi nói là ông học được của ông tôi, nói cách khác thì ông tôi cũng biết điều khiển âm trùng.
Nhưng nếu những việc này là do ông tôi làm, vậy tại sao cha tôi lại nhận là mình làm?
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, tôi tắt đèn nằm trên giường mà không tài nào ngủ được, lăn qua lộn lại đến tận 12 giờ đêm. Ngay tại lúc tôi định rời giường đi nhà vệ sinh thì bỗng nghe thấy tiếng cửa nhà chính bị mở ra, bóng dáng của ông tôi xuất hiện trong sân.
Tôi tò mò đứng sau rèm cửa, cả ngày hôm nay tôi cũng không thấy ông nội, ông đã trở về lúc nào, và bây giờ ông lại đi ra ngoài làm cái gì.
Dưới ánh trăng, ông tôi mặc một cái áo khoác trắng, đứng bên giếng nước trong sân, một lúc sau ông cầm con dao cứa lên bàn tay của mình, rồi nhỏ máu tươi vào trong giếng nước.
Hành động của ông nội làm tôi sợ đến mức không dám thở mạnh, tôi không biết ông tôi đang làm cái gì, nhưng thế này cũng quá quỷ dị rồi. Đồng thời, sự nghi ngờ của tôi về ông ngày càng mạnh mẽ.
Khoảng năm phút sau, ông tôi quay người trở về phòng. Tôi nhịn tè không dám đi ra ngoài, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, bèn rón rén ra ngoài đi nhà vệ sinh. Lúc quay trở về, tôi phát hiện có một bóng dáng chạy từ phòng tôi ra ngoài, nói đúng hơn là nhảy từ cửa sổ phòng tôi ra ngoài.
Tốc độ của bóng dáng này cực nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phản ứng. Nhưng cho dù thế, tôi vẫn có thể nhận ra bóng dáng này không phải người mà là một con hồ ly, chính là con hồ ly cha tôi đã từng gặp trong rừng trúc phía sau núi.
Vấn đề là tại vì sao con hồ ly này lại tới phòng tôi lúc nửa đêm? Chẳng lẽ nó muốn giết tôi?
Suy đoán này dọa tôi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám đi vào phòng ngủ, có trời mới biết con hồ ly kia có quay lại hay không?
Nhưng nếu tôi không dám vào phòng mình thì cũng chẳng còn nơi nào để ngủ, ông bà nội tôi một phòng rồi, tuy tôi có thể ngủ bên phòng mẹ, nhưng dù sao tôi cũng lớn ngần này rồi, sao còn không biết xấu hổ mà qua ngủ với mẹ chứ.
“Tiểu An, muộn thế này rồi con không ngủ đi mà đứng sau cửa lớn làm cái gì đấy” Tiếng của ông tôi đột nhiên vang lên.
Nói thật, lúc ấy tôi bị ông nội hù giật mình suýt ngất, tôi vịn tay vào cửa, cơ thể lảo đảo.
Ông tôi thấy thế thì vội vàng đi tới đỡ tôi, ông nói: “Sao thế? Sao con lại run lẩy bẩy thế này?”
“Chắc là, chắc là con bị cảm lạnh” Tôi lắp ba lắp bắp trả lời, trong lòng lại đang suy tư xem có nên nói cho ông tôi biết chuyện tên hồ ly mặt xanh vừa đi vào phòng của tôi hay không.
Nghĩ một lúc, tôi quyết định trước hết không nói vội. Ông tôi bây giờ quá khả nghi, trước khi biết rõ chân tướng sự thật, tôi không thể đánh rắn động cỏ được.
Ông tôi lo lắng nói: “Con có ổn không? Không ổn thì để ông đi nấu cho con bát nước gừng xua khí lạnh nhé”
“Không sao đâu ạ, con ngủ một giấc là ổn thôi” Tôi cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng mình.
Đúng vậy, tôi không còn dám nhìn thẳng vào ông tôi nữa, nhất là thái độ quan tâm tôi của ông làm cho lòng kiên định tôi vừa mới xây dựng được lại giao động. Tôi không muốn nghi ngờ ông tôi, nhưng cha tôi đã chết, và cả cái chết của ba người bác của tôi nữa, không thể cứ cho qua một cách mơ hồ như vậy được.
Tôi đóng cửa phòng lại, còn cố ý khóa cả cửa sổ và kéo rèm vào, sau đó tôi ngồi trên ghế như một kẻ ngốc. Nhưng một giây sau tôi phát hiện trên giường của mình tự dưng có một phong thư.
Thư, hơn nửa đêm rồi cái thư này ở đâu ra? Không hề có ai đi vào phòng tôi, trừ cái con hồ ly mặt xanh kia.
Vậy rốt cuộc thì cái con hồ ly ấy có ý gì? Nửa đêm tới đây chỉ để đưa phong thư?
Do dự mãi, cuối cùng tôi vẫn bóc thư ra, nhưng nội dung trên tờ giấy lại khiến tôi không hiểu.
Mùng 9 tháng 9 ngày cưới đến, thiếp đã bảo vệ quân mười một năm, xin quân đừng quên ước hẹn bạc đầu, phụ mối tình thâm của thiếp.
Ký tên: Cố U Hoàng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất