Chương 19: Tà thuật sĩ
Cố U Hoàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nói: “Trần An, hôn thư của Hồ tộc không phải muốn hủy là hủy được, trên hôn thư có huyết ấn của anh, được gọi là huyết chú chi thuật, nếu anh từ hôn thì sẽ bị toàn bộ Hồ tộc truy sát, bao gồm cả người nhà của anh”
“Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt tôi trắng bệch nhìn Cố U Hoàng.
“Thân phận của tôi hơi đặc biệt, tôi chẳng những đại biểu cho tôi, mà còn đại biểu cho gia tộc đằng sau tôi nữa, cho nên thân phận của tôi không cho phép tôi làm ra sự tình gì có hại cho danh dự của gia tộc. Đương nhiên, nếu anh cứ nhất quyết muốn từ hôn, vậy thì làm phiền anh đợi lần lôi kiếp thứ năm của tôi qua đi, tôi sẽ tự mình về gia tộc nói rõ và giải trừ hôn ước này” Cố U Hoàng dùng vẻ mặt thành thật nói với tôi.
“Được” Tôi gật đầu đồng ý.
Cố U Hoàng có thể làm như vậy thật sự là cách giải quyết hoàn mỹ nhất, một là để tránh thiệt hại cho danh dự của cô ấy, hai là tôi giúp cô ấy vượt qua lôi kiếp cũng coi như trả ơn cứu mạng của cô ấy.
“Vậy để tôi thả anh ra ngoài nhé, bác Tùng cũng chỉ là vì bất bình thay cho tôi thôi, anh đừng trách ông ấy” Cố U Hoàng khẽ cắn cánh môi đỏ, nói với giọng áy náy. Cái gương mặt hại nước hại dân kia vậy mà lại khiến cho tôi sinh ra một chút cảm giác không nỡ.
Tôi vội vàng kiềm chế sự dao động trong lòng mình, xua tay nói: “Là tôi có lỗi mới đúng, à phải rồi, tôi phải trả lại cái thẻ trúc này cho cô đúng không?”
Tôi lấy từ trong ngực ra tấm thẻ trúc đã đeo trên cổ mình từ năm năm tuổi, khẽ hỏi. Công bằng mà nói tôi thật sự có tình cảm với tấm thẻ trúc này, nhưng nói gì thì nói đây cũng là đồ vật của Cố U Hoàng, tôi đã muốn từ hôn thì không còn có tư cách tiếp tục muốn người khác che chở cho tôi nữa.
Cố U Hoàng nhìn tấm thẻ trúc mà trên gương mặt như đang chìm vào trong hồi ức, cuối cùng cô ấy không hề nói gì mà quay người rời đi.
Sau khi cô ấy đi, ánh sáng cũng biến mất theo, tôi lại một lần nữa bị chìm vào trong bóng tối, khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại khu rừng trúc mà tôi đứng trước đấy.
Con hồ ly mặt xanh, cũng chính là bác Tùng mà Cố U Hoàng gọi đang ngồi trên hòn đá nhìn tôi, trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự thù địch.
“Cháu xin lỗi bác Tùng” Tôi khom lưng xin lỗi, thái độ cực kì thành khẩn.
Năm đó là ông nội tôi cầu xin người ta cứu tôi, dù tôi có khả năng giúp đỡ Cố U Hoàng vượt qua lôi kiếp, trả lại ơn cứu mạng cho cô ấy thì kẻ đuối lý vẫn là nhà họ Trần chúng tôi.
Bác Tùng không để ý tới tôi, nhưng sự thù địch trong mắt cũng từ từ biến mất, cuối cùng ông ta thở dài, nói: “Tiểu Trần An, tôi đã nhìn cậu lớn lên. Năm đó vì cứu cậu mà bản thân Đại tiểu thư bị thương nặng rơi vào trạng thái ngủ say. Trên người cậu mặc dù đeo tấm thẻ trúc có chứa thần hồn của tiểu thư, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm thì nước xa không cứu được lửa gần, vì thế nhiều năm qua người luôn âm thầm đi theo bảo vệ cậu chính là tôi”
“Cậu có còn nhớ lúc ở trường bị bạn học bắt nạt không? Cặp sách cũng bị chúng nó giấu đi, cậu sợ quá khóc ầm lên, cuối cùng là tôi giúp cậu tìm cặp sách về, còn thuận tiện ném cặp sách của ba đứa nhóc con kia vào nhà vệ sinh”
“Còn cả năm cậu mười tuổi, cậu cùng mấy đứa bạn học trèo cây lấy tổ chim, kết quả cành cây bị gãy, những đứa khác bị té chảy máu đầu, riêng cậu bình an vô sự”
“Năm mười ba tuổi, cậu đi bơi ở đập chứa nước…”
Bác Tùng nói đứt quãng, mà tôi ở giây phút này nước mắt đã lã chã rơi.
Khi còn bé tôi vẫn cho là số mình may mắn nên ông trời mới chiếu cố, mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều có thể gặp dữ hóa lành. Tôi chưa từng nghĩ rằng thì ra có một người vẫn luôn âm thầm bảo vệ mình.
“Qua nhiều năm như thế, kỳ thật tôi đã sớm coi cậu là cô gia nhà tôi rồi, tuy thằng nhóc cậu không có bản lĩnh gì, nhưng tâm địa cậu hiền lành lương thiện, người cũng thông minh. So với những tên nhóc trong gia tộc có ý đồ muốn tới gần Đại tiểu thư thì cậu tốt hơn nhiều. Nhưng thật không ngờ thằng nhóc cậu lại cổ hủ như thế, tôi biết trong lòng cậu để ý cái gì, đơn giản Đại tiểu thư là yêu, cậu là người, người và yêu kết hợp sẽ bị trời trách phạt chứ sao”
Nói đến đây, bác Tùng trợn mắt lên trừng tôi một cái, khinh bỉ nói: “Bạch nương tử cùng Hứa Tiên cũng là người và xà mến nhau đấy thôi, cuối cùng còn thành tiên nữa đấy?”
“Bác Tùng, đấy là trên phim, tất cả đều là giả hết” Tôi xấu hổ nói.
Hồ ly cũng biết xem phim trên tivi? Thời thượng thế cơ à?
Bác Tùng lắc đầu, “Bạch nương tử là xà yêu, có phải thật hay không chính tôi biết rõ hơn cậu”
Tôi bất đắc dĩ cười, thật ra bác Tùng chỉ nói đúng một điểm, đúng là tôi không thể nào tiếp thu được chuyện người và yêu kết hợp. Nhưng còn một điểm khác là tôi muốn được sống một cuộc sống của người bình thường. Tôi đã đồng ý với ông nội là sẽ học tập thật giỏi, sau này hiếu thảo với bà nội và mẹ tôi. Mà một khi tôi bước chân vào thế giới tôi không nên bước, tôi không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.
“Được rồi, nếu cậu đã thương lượng xong với Đại tiểu thư thì tôi cũng không dám có ý kiến gì nữa. Nhưng cậu tuyệt đối không được quên ngày mùng 9 tháng 9 đâu đấy, mặc kệ cậu có chuyện gì cũng nhất định phải trở lại mảnh rừng trúc này và ở bên cạnh Đại tiểu thư, nếu không…” Bác Tùng quan sát trời, lòng bỗng cảm thấy sợ hãi.
Tôi biết ông ta đang lo lắng cái gì, bèn trịnh trọng bảo đảm: “Cháu nhất định sẽ tới, dù có bị gãy chân cũng sẽ bò tới đây”
Bác Tùng bị tôi chọc cười, khua tay nói: “Thôi cậu mau xuống núi đi, trời sắp mưa rồi đấy”
Tôi cúi đầu vội vàng chạy xuống núi, nhưng chưa được mấy bước lại bị bác Tùng đột nhiên gọi lại, “Trần An, tôi biết lần này cậu lên núi là vì muốn tìm tôi để nghe ngóng tin tức chuyện của các bác cậu, tôi không biết nhiều về chuyện đó, nhưng tôi có một chút manh mối về kẻ đã giết bác cả của cậu”
“Bác Tùng, bác biết thật sao?” Tôi mừng rỡ.
Bác Tùng chau mày, suy tư một lúc mới nói với tôi: “Nguyên nhân mà đời thứ ba nhà họ Trần không thể sống quá năm tuổi đúng là bởi vì ông nội cậu lúc còn làm thầy dời mộ đã đắc tội với một vài thứ, cụ thể là đắc tội với một gã Tà thuật sĩ, gã này người không ra người, quỷ không ra quỷ, cũng chẳng phải yêu quái, càng không được tính là cương thi. Tôi cũng không biết gã thuộc cái dạng gì nữa, nhưng gã rất lợi hại”
“Ba người bác của cậu cũng đã từng có con trai, và tất cả chúng đều chết một cách kỳ lạ khi lên năm tuổi. Thật ra ông nội cậu hẳn là biết rõ chuyện gì xảy ra, cho nên vào năm cậu năm tuổi, ông nội cậu vì muốn bảo vệ cậu mà tìm đến Đại tiểu thư nhà tôi. Đại tiểu thư đã đánh nhau với gã kia một lần, cả hai cùng bị thương, tôi không biết gã kia bị thương nặng đến mức nào, nhưng bởi vì trận chiến đó mà Đại tiểu thư bị ngủ say mười một năm, thế cũng thấy được sự lợi hại của kẻ kia như thế nào rồi”
“Đêm bác cả cậu chết, tôi lại ngửi thấy hơi thở của gã kia một lần nữa, tôi cho là gã đến tìm Đại tiểu thư để trả thù, nên đêm đó tôi chẳng dám đi đâu cả, chỉ canh giữ ở trong rừng trúc để bảo vệ Đại tiểu thư. Nhưng cái hơi thở ấy không hề đến phía sau núi, nó chỉ dừng lại ở thôn Lão Loan một lúc rồi biến mất, sau đó thì bác cả của cậu chết”
“Bác cả của cậu chết bởi vì bị âm trùng nhập vào người, cái thứ âm trùng này người bình thường không thể nào có được, dù ông nội cậu là thầy dời mộ nhưng chắc số lần được nhìn thấy cũng không nhiều. Cho nên tôi suy đoán cái chết của bác cả cậu có liên quan tới gã Tà thuật sĩ kia. Rất có thể gã đến là để tiếp tục trả thù ông nội cậu”
Bác Tùng vừa nói xong, tôi vội vàng hỏi tiếp: “Vậy bác hai và bác ba của cháu cũng là do gã Tà thuật sĩ kia giết sao?”
“Cái này tôi cũng không biết, thời điểm bác hai cậu chết, tôi cũng không cảm giác được hơi thở của gã kia. Nhưng thủ đoạn của gã kia rất cao siêu, có thể giấu được cảm giác của tôi cũng là bình thường” Bác Tùng trả lời.
Tôi hơi thất vọng, nhưng đồng thời những nghi vấn trong lòng tôi cũng ngày càng trở nên khó giải thích.
Cha tôi nói bác cả do chính ông ấy giết vì để giúp tôi kéo dài tính mạng. Nhưng bác Tùng lại nói có thể bác cả bị chết trong tay gã Tà thuật sĩ kia, vậy rốt cuộc bác cả của tôi chết như thế nào.
Còn có âm trùng nữa, bác Tùng nói thứ này cực kỳ hiếm, ngay cả ông tôi cũng chưa thấy qua được mấy lần, vậy cha tôi đã lấy nó ở đâu ra để giết bác cả.
Từ sau núi về đến nhà đã là 12 giờ trưa, bà nội hỏi tôi đi đâu mà cơm trưa cũng không ăn, tôi nói dối là còn có hơn hai mươi ngày nữa là khai giảng rồi, nên tôi đến nhà con trai của ông ba Vương học cùng cấp hai với tôi để mượn sách.
Bà tôi bê cơm canh nóng lên cho tôi ăn, ông tôi đi lên trấn vẫn chưa trở về, mẹ tôi thì đang ngồi xổm trong sân cầm cành cây bôi bôi vẽ vẽ, miệng ngân nga hát mấy từ tôi nghe không hiểu.
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ, trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về phòng đi”
Từ sau khi cha tôi chết, ngày nào mẹ tôi cũng điên điên khùng khùng ngẩn người, bà tôi nói ngoài lúc đi vệ sinh còn có chút phản ứng, không thì có đôi khi ngay cả ăn cơm bà ấy cũng không nhớ rõ.