Chương 18: Mỹ nhân khuynh thành
Hứa hôn cho tôi cùng một con hồ ly, ông tôi điên rồi sao?
Chẳng trách cha tôi lại không đồng ý, đổi lại là ai có thể đồng ý với điều này chứ?
Ông lão thấy sắc mặt tôi tái nhợt thì nghĩ rằng giọng điệu vừa rồi của mình đã làm tôi sợ, ông ta vội vàng ép giọng xuống thành bình thản, “Tiểu Trần An kia, mùng 9 tháng 9 là lễ thành hôn của cậu và Đại tiểu thư nhà tôi. Đến lúc đó chúng ta thành người một nhà rồi, nếu có thời gian rảnh thì nhớ thường xuyên về thăm Đại tiểu thư, dù sao năm đó tiểu thư cũng là vì cậu nên mới bị thương nặng đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê”
Lời nói của ông lão khiến trong lòng tôi cảm thấy phẫn nộ sợ hãi, đồng thời còn sinh ra cảm xúc không đành lòng. Theo như lời ông ta nói thì vị Đại tiểu thư kia là vì cứu tôi nên mới bị thương nặng chưa tỉnh dậy, nếu như chuyện xảy ra năm tôi năm tuổi, thì tức là cô ấy đã ngủ say ròng rã mười một năm trời rồi.
“Nếu như tôi thường xuyên đến thăm cô ấy, thì hôn sự này có thể hết hiệu lực không” Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Đúng vậy, tôi rất cảm kích cô ấy đã cứu tôi lúc tôi năm tuổi, thế nhưng tôi là người, cô ấy là hồ ly, làm sao có thể kết hôn với nhau được?
Dù không nói tới chuyện ấy thì tôi năm nay cũng mới 16 tuổi, còn cô ấy thì sao, có phải là lão yêu tinh đã sống mấy trăm năm rồi không? Huống chi tôi còn muốn đi học, muốn sống một cuộc sống của người bình thường.
Ông lão nghe câu nói của tôi mà gương mặt già nua nháy mắt trở nên âm trầm, cặp mắt sắc bén kia như muốn đâm vô số lỗ thủng trên người tôi vậy. Ông ta đứng thẳng người lên, cây gậy trúc trong tay đã bị ông ta bóp vỡ.
“Thằng nhóc nhà họ Trần kia, cậu cũng quá không biết điều rồi, cậu cùng cha cậu đều là hạng vong ân phụ nghĩa” Ông lão chỉ vào tôi, không thấy ông ta làm động tác gì mà cả người tôi lại trôi lơ lửng ở giữa không trung.
“Cậu muốn từ hôn, được thôi, cậu tự mình nói với Đại tiểu thư đi. Chỉ cần tiểu thư đồng ý, lão già này cũng không dám nhiều lời nữa” Ông lão vỗ tay, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Giây phút sau, tôi đột nhiên lăn vào một không gian tối tăm, không gian này vô cùng lạnh, làm người mặc áo ngắn tay như tôi run lẩy bẩy.
“Đây là nơi nào, thả tôi ra ngoài” Tôi lớn tiếng kêu cứu.
“Ông lão, ông lão”
Tôi muốn đứng dậy, nhưng đầu lại bị tảng đá phía trên đụng cho nổ đom đóm mắt, đau đến mức chảy cả nước mắt.
“Khốn khiếp, con hồ ly chết tiệt” Tôi tức giận mắng ầm lên.
Nghĩ đến trong túi quần tôi còn có con dao ngắn, tôi lấy nó ra rồi chém lung tung. Kết quả khiến tôi phải thất vọng, vì những nơi dao đụng vào toàn vang lên âm thanh của đá, không thể nào chém nổi.
Tôi hoàn toàn hoảng loạn, cái chỗ không gian thu hẹp này dường như không hề có lối ra, nếu như lão hồ ly kia không thả tôi ra ngoài, chẳng phải tôi sẽ chết ở chỗ này sao?
Vả lại, sáng nay là tôi vụng trộm lẻn ra ngoài, ông nội không hề hay biết, ông cũng tuyệt đối không thể nghĩ ra là tôi lại chạy tới rừng trúc phía sau núi, như thế có nghĩa là sẽ chẳng có ai tới cứu tôi cả.
Khoảnh khắc ấy tôi đã thực sự được cảm nhận thế nào là cảm giác bất lực và khủng hoảng của việc kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Không có đường nào có thể trốn cả, cũng trốn không thoát, tôi đành ngồi bệt xuống mặt đất lạnh lẽo, từ hốt hoảng cũng dần dần trở nên tỉnh táo lại. Tôi nghĩ đến trước đó ông lão kia có nói một câu, ông ta nói từ hôn cũng được thôi, để cho tôi tự mình đi nói với Đại tiểu thư nhà ông ta, sau đó thì tôi bị giam cầm đến nơi này.
Nếu theo như lời ông lão kia nói, thì nơi này chính là chỗ mà Đại tiểu thư nhà ông ta đang ngủ say sao?
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, tay chân trở nên cứng ngắc, tôi không dám di chuyển lung tung vì sợ sẽ làm “vị hôn thê” kia tỉnh dậy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không phải đây là chuyện tốt ư? Tôi có cơ hội để tới đây chính miệng nói với cô ấy, nếu cô ấy đồng ý từ hôn thì chuyện này chẳng phải kết thúc mỹ mãn sao?
Nghĩ đến đây, tôi cũng mặc kệ cô ấy có thể nghe được lời tôi nói hay không, tôi nói khẽ: “Tôi là Trần An, cảm ơn cô mười một năm trước đã cứu tôi, còn cho tôi tấm thẻ trúc bảo vệ tôi. Nhưng hôn sự của chúng ta là do ông nội tôi đồng ý, lúc đó tôi còn nhỏ nên chẳng biết gì cả, cô có thể hiểu được không?”
“Đương nhiên, vì để cảm tạ ơn cứu mạng của cô, cô có điều kiện gì có thể nói ra, nếu làm được tôi nhất định sẽ làm cho cô”
Sau khi nói xong, tôi khẩn trương vểnh tai lên, lòng vô cùng thấp thỏm, trong chuyện này bất kể nói thế nào cũng là nhà họ Trần tôi sai, chúng tôi đuối lý trước.
Chờ mãi vẫn không có động tĩnh gì, tôi thực sự lạnh không chịu nổi nữa. Ngay lúc tôi xoay người đứng dậy chuẩn bị chống đẩy mấy cái làm nóng cơ thể thì một tiếng nói dịu dàng êm ái bỗng vang lên bên tai tôi: “Anh thật sự muốn hủy hôn sao?”
Tiếng nói này rất ấm áp, ấm như ánh mặt trời đuổi sạch sẽ hơi lạnh trên người tôi đi. Nhưng trong tiếng nói ấy lại xen lẫn cả một chút u oán cùng đau lòng, để tôi trở nên do dự trước suy nghĩ muốn từ hôn.
“Có phải anh đang rất tò mò muốn biết tại vì sao tôi lại lập thành hôn ước với anh không?” Giọng nói dễ nghe kia vang lên lần nữa, không chờ tôi trả lời, cô ấy liền nói ra: “Ngày Trùng cửu mùng 9 tháng 9 là ngày tôi phải vượt qua lôi kiếp thứ năm, nếu vượt qua tôi có thể sống sót, không vượt qua được tôi sẽ chết. Mười sáu năm trước tôi đã từng mời môn chủ Đạo môn bốc giúp tôi một quẻ, trên quẻ tượng chỉ thôn Lão Loan, và người có thể giúp tôi vượt qua lôi kiếp chính là anh”
“Vì thế khi tìm được ông nội của anh, tôi đã nói với ông ta là tôi có thể giúp anh vượt qua kiếp nạn lúc năm tuổi, với điều kiện tiên quyết là anh phải cùng tôi lập thành hôn ước, và thành hôn với tôi vào ngày mùng 9 tháng 9 năm anh mười sáu tuổi”
“Sau khi biết được thân phận của tôi, ông nội anh vẫn luôn không chịu đồng ý, mãi cho đến năm anh năm tuổi suýt bị chết, ông nội anh bị buộc bất đắc dĩ phải đi tìm tôi đồng ý hôn ước. Sau đó tôi cứu được anh, anh cũng thành vị hôn phu của tôi, tấm thẻ trúc trên cổ anh là do tôi tự tay làm, trên đó có bám vào một tia thần hồn của tôi, chỉ cần anh gặp nguy hiểm là tôi có thể cảm giác được đầu tiên”
Tôi lẳng lặng nghe mà như đang nghe một câu chuyện của người khác vậy. Tôi Trần An chỉ là một con người bình thường, làm gì có thần thông có thể giúp một con yêu tinh vượt qua lôi kiếp được chứ?
Và tôi cũng hiểu được cách làm của ông nội, khi đó đúng là ông đã thực sự tuyệt vọng rồi.
Thở dài, tôi tỉnh táo trả lời: “Thật ra chúng ta không cần thành hôn, tôi cũng có thể giúp cô vượt qua lôi kiếp, coi như báo đáp ơn cứu mạng của cô”
“Hoa!”
Không gian tối đen đột ngột trở nên sáng tỏ, ánh sáng chói lóa làm tôi không mở nổi mắt ra. Chờ đến lúc tôi có thể nhìn thấy rõ, thì bỗng thấy có một người con gái mặc bộ váy trắng trang nhã đang đứng ở không gian mở phía trước.
Làn da cô ấy trắng hơn tuyết, đôi môi như hoa anh đào, lông mày như được nét mực vẽ nên, đôi mắt giống một dòng suối, nhìn quanh toát lên khí chất thanh nhã cao quý, mái tóc dài đến eo được buộc lỏng lẻo bởi một dải lụa.
Cô ấy nhìn lướt qua tôi, đôi gò má xinh đẹp dường như đang mỉm cười, khóe miệng mang theo một chút oán trách.
Tôi không biết nên hình dung vẻ đẹp của người con gái này thế nào, nó là kiểu quý phái, quyến rũ và lạnh lùng tập trung tất cả vào cùng một con người, nhưng lại khiến bạn cảm thấy hoàn toàn vừa phải.
Tôi giống như một tên đần dở ngồi tại chỗ, cứ như vậy ngơ ngác nhìn cô ấy mà không nhúc nhích.
“Anh nhìn đủ chưa” Khuôn mặt như hoa đào hơi tức giận mím môi.
“Thật, thật xin lỗi, tôi… Không, không phải” Tôi lắp bắp.
“Tôi là Cố U Hoàng, anh có thể gọi tôi là Tiểu U, cũng có thể gọi tôi là U Hoàng” Cô ấy xoay người, cái cổ trắng nõn dường như ửng hồng.
Tôi không kìm được bất giác đọc: “Độc tọa u hoàng lý, đạn cầm phục trường khiếu. Thâm lâm nhân bất tri, minh nguyệt lai tương chiếu*”
(*) Bài thơ Trúc Lý Quán của Vương Duy
Một mình trong bụi trúc
Gảy đàn hát nghêu ngao
Rừng sâu không người biết
Trăng sáng rọi xuống ta.
Bài thơ này là của Vương Duy, đại thi nhân đời Đường. Lúc trước đọc được bài thơ này tôi còn nghĩ đến chữ “Hoàng” trên tấm thẻ tre của mình, không ngờ tên của cô ấy lại thật sự xuất phát từ bài thơ này.