Thầy Dời Mộ

Chương 20: Bác cả xuất hiện

Chương 20: Bác cả xuất hiện

Mấy ngày sau đó tôi đều ở nhà, bề ngoài trông như đang học bài, nhưng thực chất tôi đang lén lút quan sát ông tôi.
Tôi phát hiện mỗi khi tới 12 giờ khuya, ông tôi luôn xuất hiện đúng giờ ở chỗ giếng nước trong sân, sau đó bắt đầu lấy máu.
Ông cắt lòng bàn tay mình, để máu chảy từng giọt từng giọt nhỏ vào trong giếng.
Vô số lần tôi muốn lao ra hỏi tại vì sao ông tôi làm như vậy, nhưng tôi vẫn nhịn lại được. Tôi cảm thấy ông nội chắc chắn sẽ có những hành động tiếp theo, tôi muốn biết rốt cuộc là ông đang làm gì.
Ngoài ra, sân nhà tôi cũng trở thành đối tượng để ông nội bận rộn, lúc thì ông xới đất đốn cây, khi lại cầm cây thước đo đạc khắp nơi. Cuối cùng không biết ông lấy đâu ra một đống nhánh đào vùi vào trong đất.
Mà sức khỏe của ông tôi cũng càng ngày càng kém hơn, có lẽ có liên quan đến việc mỗi đêm ông lấy máu nhỏ xuống giếng, dẫn đến việc bị mất máu quá nhiều. Nhiều khi ông ngồi ở trên ghế mà không cách nào đứng dậy nổi, cho dù có người nâng cũng sẽ mệt nhọc thở hồng hộc, đầu đổ đầy mồ hôi.
Cứ như vậy bình an vô sự qua hơn mười ngày, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày mùng 1 tháng 9, tôi phải vào thành phố đi học.
Bà nội bảo tôi chuẩn bị hết các vật dụng hàng ngày, để khi đến trường không bị thiếu hết cái này đến cái nọ, tới lúc đó có muốn đi mua cũng không tiện.
Lúc tôi thu dọn đồ đạc phát hiện trong valy hành lý của mình có thêm một cái túi nilon không biết do ai bỏ vào, đồ vật bên trong được bọc một lớp báo cũ, vuông vức như một cục gạch, nhưng khi mở ra xem lại là năm mươi nghìn tệ.
Ngoại trừ tiền, bên ngoài còn có một bức thư, trên đó viết “Trần An yêu quý”
Chữ viết rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo còn không bằng chữ của học sinh tiểu học. Nhưng chỉ cần liếc qua một cái là tôi nhận ra ngay đây là chữ của cha tôi.
“Trần An, khi con nhìn thấy bức thư này thì có lẽ cha đã không còn ở đây nữa. Cả đời này cha chẳng làm được gì to tát, chỉ biết làm ruộng, cha đã tiết kiệm được tổng cộng hơn tám mươi nghìn tệ. Con đi học cần phải chi tiêu rất nhiều tiền, cha chuẩn bị cho con năm mươi nghìn tệ, còn lại để ở chỗ mẹ con, nếu con không đủ tiền thì cứ hỏi mẹ”
“Trong khoảng thời gian này trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, cha biết con nhất định rất đau khổ, cũng có rất nhiều nghi vấn. Cha không có cách nào giải đáp được cho con, nhưng con phải tin tưởng cha, tất cả cũng chỉ vì con thôi”
“Đi học cho giỏi, sống thật tốt. Chỉ có con tốt thì những gì cha làm mới có ý nghĩa, mới đáng”
Buông bức thư xuống, vành mắt tôi lại đỏ lên, đúng vậy, tôi rất nhớ cha.
Lúc trước đều do ông ấy tự mình đưa tôi tới trường học, giúp tôi sắp xếp giường chiếu, tìm lớp học. Còn bây giờ tôi không thể nhìn thấy ông ấy được nữa rồi.
Tôi chuẩn bị xong những thứ cần mang đến trường thì trời cũng đã tối. Buổi tối lúc ăn cơm, ông tôi nói đêm nay cần tôi hỗ trợ, bác cả tôi vẫn luôn đi lang thang ở gần thôn Lão Loan, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay, nên ông dự định buổi đêm hôm nay sẽ giải quyết dứt điểm chuyện của bác cả.
Tôi hỏi ông nội xem cụ thể là phải làm thế nào, ông tôi nói đêm nay ông sẽ dụ bác cả đến sân nhà, trong sân ông đã chuẩn bị xong đồ vật để nhốt được bác cả. Đến lúc đó ông sẽ kiềm chế bác cả, còn tôi đem một cây đinh gỗ đào đâm vào huyệt Thái dương của bác cả. Chỉ cần làm âm khí trong người bác cả tôi thoát ra ngoài, bác ấy sẽ không còn là Âm thi nữa.
Ông tôi nói nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe xong lại vô cùng sợ hãi. Ông lão đạo sĩ lang thang đã từng nói sức mạnh của Âm thi rất lớn, đừng nói ông tôi hiện giờ già cả sức yếu, đến ngay cả mấy người thanh niên trưởng thành cũng chưa chắc đã có thể giữ được Âm thi. Nhỡ mà xảy ra vấn đề gì, sợ rằng tôi và ông nội khó thoát kiếp, thậm chí đến cả mẹ tôi và bà nội cũng sẽ gặp nạn.
Tôi đem nỗi bất an trong lòng nói ra cho ông nội nghe, ông tôi chỉ vào trong sân và bảo: “Tiểu An, cháu có thể nhìn ra được cái sân này có gì khác so với trước đây không?”
Tôi biết dạo này ông nội luôn bận rộn làm gì đó trong sân, nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài thì chẳng thấy có cái gì khác cả, đơn giản chỉ là đốn mấy cái cây ăn quả lúc trước đi, trồng thay vào mấy cây hòe già thôi.
“Dưới đất trong sân ông có chôn nhánh đào, những nhánh đào này đều trên mười năm tuổi, dương khí rất nhiều. Ông lại ngâm nó vào trong máu chó đen hết mười ngày, rồi dùng phương thức đặc thù chôn dưới đất, nó sẽ hình thành một trận khốn âm. Chỉ cần bác cả của con dám nhảy vào trong sân là ông đảm bảo nó không ra được nữa”
“Còn mấy cây hòe này là do ông đặc biệt nhờ người ta đến sau núi đào về đây, âm khí rất nồng. Ở trên mỗi cái cây này ông lại thả một cái nấm quan tài, với lượng lớn âm khí phát ra như thế, bác cả của con chắc chắn sẽ bị hấp dẫn tới đây” Ông nội nói với vẻ đã tính toán trước.
Tôi hoàn toàn không hiểu gì về mấy cái này, nhưng nhìn ông tôi có vẻ hoàn toàn tự tin, tôi cũng khẽ thở phào. Bác cả tôi trở thành Âm thi đúng là một phiền toái lớn, ông lão đạo sĩ lang thang đã nói Âm thi ăn âm khí để sống, tôi không biết hiện giờ bác cả tôi đi nơi nào để hút âm khí, nhưng hiển nhiên là một khi bác ấy bị thiếu âm khí thì sẽ đi giết người.
Thôn Lão Loan nhiều người như vậy, nhỡ mà ngày nào đó bác cả giết người thật, vậy thì nhà họ Trần tôi sẽ trở thành kẻ đồng lõa, cũng là kẻ có tội.
“Mặt khác, ông cũng đã gia cố thêm một tầng bảo vệ trên tường vây quanh sân, lấy nước gạo nếp trộn lẫn với máu gà, chu sa, làm thành bùn nhão. Thứ này chuyên khắc âm khí, bác cả cháu muốn leo tường ra ngoài cũng không có cơ hội” Ông tôi nói xong thì trịnh trọng đặt một cây đinh gỗ đào vào trong tay tôi.
“Tiểu An à, đến lúc đó con tuyệt đối không được sợ hãi, ông sẽ dùng dây thừng cuốn lấy bác cả của con, để nó không cách nào động đậy được. Mà con cần phải đem cây đinh gỗ đào này đâm vào huyệt Thái dương của nó, giải phóng âm khí trong cơ thể nó, làm như vậy, vấn đề này sẽ được giải quyết”
Tôi chật vật gật đầu đồng ý, lúc này tôi lại đang nghĩ, nếu như cha tôi còn sống, ông ấy sẽ không bao giờ để cho tôi phải đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy. Nhưng bây giờ, một gia đình đang yên bình vậy mà chỉ còn lại những người già yếu bệnh tật.
Tôi muốn hỏi ông tôi về chuyện liên quan đến Tà thuật sĩ, nhưng ngẫm nghĩ một lát thấy hiện giờ đang là thời khắc quan trọng để giải quyết chuyện của bác cả, tốt nhất tôi không nên làm ông nội phân tâm.
9 giờ tối, mẹ tôi và bà nội đi ngủ từ sớm. Tôi cùng ông nội ngồi ở trên ghế ngoài nhà chính, cổng sân đã được khóa trái, tôi hỏi ông tôi vì sao muốn dụ bác cả tới mà lại khóa cửa sân, sao không mở ra chờ bác ấy, như vậy chúng tôi còn có thể nhìn được cả tình huống ở bên ngoài.
Ông tôi nói đầu óc của Âm thi bằng đứa trẻ bảy, tám tuổi, đã có tí khôn vặt rồi, mở cửa ra chờ sẵn sẽ làm bác cả sinh lòng cảnh giác.
Tôi hỏi ông nội có cần đóng cửa nhà chính không, ông nói khép hờ là được, rồi bảo nếu tôi buồn ngủ thì gục mặt xuống bàn ngủ một lát đi, khi nào bác cả tới, ông sẽ gọi tôi.
Nhưng tôi làm sao mà ngủ được, đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà hỏi ông tôi: “Ông nội, thật ra các bác của con không phải do cha con giết đúng không”
Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi thấy vẻ mặt ông nội trầm xuống, trong mắt tràn đầy đau thương. Nhưng ngay sau đó sắc mặt ông nghiêm lại, cứng rắn nói: “Ông cũng không biết”
Tôi biết nhất định ông đang có việc giấu diếm tôi, nên không cam lòng nói: “Con đã đi đến phía sau núi, gặp được Cố U Hoàng, cũng gặp được bác Tùng, bác Tùng nói cái chết của bác cả rất có thể do Tà thuật sĩ làm”
Sắc mặt ông tôi trở nên bối rối, thậm chí ngón tay cũng đang run rẩy, ông quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi: “Con còn biết cái gì nữa?”
“Còn chuyện hôn sự của con” Tôi nhìn ông nội, nổi giận: “Cố U Hoàng nói ngày mùng 9 tháng 9 năm nay con phải kết hôn với cô ấy, nếu không con sẽ bị toàn bộ Hồ tộc truy sát, cả người trong nhà cũng sẽ bị liên lụy”
Ông tôi im lặng không nói gì, thật lâu sau ông mới nói một cách khổ sở: “Là ông nội sai, ông nội có lỗi với con”
Tôi lắc đầu, “Đấy cũng không phải là lỗi của ông, nếu như không có ông năm đó quả quyết làm như vậy, con cũng sẽ không sống được đến bây giờ. Mặt khác, con cùng Cố U Hoàng đã thương lượng tốt với nhau rồi, con giúp cô ấy vượt qua lôi kiếp, cô ấy sẽ thảo luận với gia tộc về chuyện giải trừ hôn ước, đến lúc đó con sẽ được bình an vô sự”
“Con nói thật?” Ông tôi đứng bật dậy, hỏi với giọng không thể tin nổi.
“Thật ạ” Tôi lấy tấm thẻ trúc trong ngực ra, cười bảo: “Lúc đầu con định trả lại thứ này cho cô ấy, kết quả người ta không thèm”
“Tốt, tốt quá” Ông tôi vui đến phát khóc, ông bắt lấy tay tôi, kích động nói: “Nhiều năm qua ông vẫn luôn lo lắng chuyện của con cùng Cố U Hoàng, cũng đã hối hận hơn chục năm rồi, không ngờ con còn có năng lực hơn cả ông. Như thế này rất tốt, chỉ cần giải quyết triệt để chuyện kia, cho dù ông nội có chết cũng có thể yên tâm nhắm mắt”
Tôi nghe mà cảm thấy hơi kỳ quái, tôi tò mò hỏi: “Ông nội, ông nói là giải quyết triệt để chuyện gì cơ?”
Đúng lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vô cùng có quy luật.
Tiếng bước chân này không giống kiểu bước trước nối bước sau của người bình thường, mà chỉ có một âm thanh đơn rơi xuống đất, giống như có ai đó đang nhảy từng bước một.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất