Thầy Dời Mộ

Chương 21: Bác cả tới

Chương 21: Bác cả tới

Tôi nhìn về phía ông nội, đồng thời ông cũng nhìn về phía tôi. Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt ông tôi trở nên nghiêm túc, ông dựng thẳng ngón tay lên, ra hiệu cho tôi nói nhỏ một chút.
Lúc này tôi nào còn dám nói chuyện? Tôi trốn ở sau lưng ông nội, cảm giác như trái tim mình sắp nhảy lên tận cổ họng.
“Con tuyệt đối không được làm mất đinh gỗ đào đấy” Ông tôi chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Tôi sờ cây đinh gỗ đào trong túi quần mình rồi gật mạnh đầu, thế này là ông đã giao tính mạng của cả nhà vào tay tôi rồi.
Ông tôi hóp lưng lại như mèo, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa khép hờ của nhà chính, trong tay ông chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một sợi dây đỏ to bằng ngón tay.
Tôi nhìn sợi dây này mà chỉ biết im lặng. Ai cũng biết sức lực Âm thi cực kì lớn, dùng một sợi dây mảnh đến ngay cả con trâu cũng chưa chắc đã cột được như thế này mà muốn trói được bác cả tôi sao? Tôi lo lắng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng kéo ống tay áo ông tôi lại hỏi.
Ông tôi giải thích: “Đây không phải là dây thừng bình thường đâu, mà là gân trâu trộn lẫn cây đay bện thành đấy, đến năm con trâu cũng chưa chắc đã kéo đứt được nó”
Tôi trợn tròn mắt, nói thật, tôi thực sự không tin những gì ông nội nói. Nhưng bây giờ cũng đâu có cách nào khác phải không? Giờ tìm đâu ra dây thừng tạm thời chứ.
“Phanh!”
Bên này tôi cùng ông nội vừa nói xong, hai cánh cửa cổng ngoài sân nhà tôi đã bị phá tan, bóng hình bác cả xuất hiện ở bên ngoài cửa sân tràn ngập sương mù.
Vẫn là chiếc áo liệm và khuôn mặt quen thuộc ấy, chỉ có điều bác cả bây giờ trông càng linh hoạt hơn so với lúc trước đó, tôi nhận ra điểm này từ hai tay của bác ấy. Lúc trước mặc dù bác cả cũng có thể cử động, nhưng các khớp nối cứng ngắc, bàn tay của bác luôn ở trong trạng thái duỗi thẳng đơ, mà bây giờ hai bàn tay của bác ấy đã có thể cử động linh hoạt rồi.
Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra, tôi dám nói bác cả hiện giờ trông chẳng khác gì người bình thường, thứ khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là tư thế đi đường của bác ấy, bởi vì bác ấy đang nhảy tới.
Ông tôi nấp sau cánh cửa khép hờ không nhúc nhích, tôi càng không dám lên tiếng, bàn tay phải cầm cây đinh gỗ đào đổ đầy mồ hôi.
Bên ngoài sân, bác cả cũng không nhúc nhích, hai con mắt đảo tròng nhìn vào trong sân, như thể đang suy nghĩ cái gì đó.
“Ông nội, sau khi thoát âm khí trong người bác cả ra ngoài, bác ấy sẽ thật sự trở thành người chết ạ?” Tôi hỏi với vẻ không đành lòng.
Bác hai, bác ba cùng cha tôi đều đã chết, tôi không thể nhìn thấy bọn họ nữa. Mà bác cả mặc dù đã biến thành Âm thi, nhưng ông ấy là bác ruột của tôi, là người bác hay vụng trộm dúi cho tôi tiền tiêu vặt, tốt xấu gì tôi vẫn còn có thể nhìn thấy bác ấy.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng tôi, ông nội hạ giọng xuống, “Người chết thì phải tới nơi của người chết, còn sống như thế này chỉ tổ hại người hại mình, một khi nó có được thành tựu thì không biết bao nhiêu người sẽ chết nữa”
Tôi biết ông tôi nói đúng, nhưng khi thật sự đối mặt với bác cả, loại tình cảm của người thân trong gia đình khiến tôi cảm thấy rất lo lắng, có lẽ sau đêm nay tôi sẽ không bao giờ được gặp lại bác cả nữa.
“Tạp”
Bác cả lại nhảy một bước, bước nhảy này đưa bác ấy đến ngay ngưỡng cửa của cánh cửa ngoài sân, bác ấy nhìn quanh toàn bộ sân rồi đột nhiên hô lên một câu: “An”
Nước mắt tôi tràn mi, tiếng nói của bác cả rất khàn và trầm, giống như không phải phát ra từ cổ họng mà là từ trong bụng, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, bác ấy đang gọi tên của tôi.
Sau khi trở thành Âm thi, bác cả đã từng nói chuyện với tôi hai lần, một lần là tại nhà bác ấy, chuẩn bị lấy âm trùng từ trong người bác ấy ra, bác ấy đã bảo tôi chạy đi. Lần thứ hai là ở ngoài sân nhà bác hai, bác ấy cũng bảo tôi chạy đi. Có thể nói, cả hai lần ấy bác cả đều không hề làm tổn thương đến tôi, ngược lại còn như đang bảo vệ tôi vậy.
Âm thi có trí thông minh của một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, ông nội muốn dẫn bác cả tới để diệt trừ, nhưng bác ấy vẫn nhận ra đây là nhà của tôi.
“Tiểu An, con ra ngoài đứng đi” Ông nội bỗng quay người nói với tôi.
Tôi lau nước mắt, hỏi: “Ông muốn con dụ bác cả tiến vào?”
Ông tôi gật đầu, nói nghiêm túc: “Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, đến 12 giờ đêm là thời điểm âm khí nặng nhất, Âm thi sẽ mượn nhờ âm khí, đến lúc đó sức lực sẽ càng lớn hơn nữa”
“Nhưng con sợ lắm ông ơi. Nhỡ đâu bác cả nhảy thẳng đến đây thì làm sao” Tôi nói mà vẻ mặt như đưa đám, tôi đã được thấy tận mắt bác cả nhảy rồi, một cú nhảy phải lên đến mấy mét liền.
“Trong sân có trận khốn âm, chỉ cần nó nhảy vào trong là trận pháp sẽ khởi động, hình thành một cái lưới lớn bao quanh nó, nó sẽ không nhảy tới đây được đâu” Ông nội bảo đảm với tôi.
Hết cách rồi, tôi không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi ra bên ngoài. Tay trái tôi cầm con dao ngắn, tay phải cầm cây đinh gỗ đào, miệng lẩm nhẩm xin Bồ Tát phù hộ.
“An, chạy”
Bác cả thấy tôi ra, lại bảo tôi chạy trốn. Nhưng bác cả cũng không nhảy vào trong sân, chỉ đứng ở chỗ cánh cửa mà không ngừng lặp đi lặp lại từ “Chạy”
“Bác cả, bác có muốn vào nhà ngồi một lúc không?” Khóe miệng tôi giật nhẹ, không biết bác cả nghe có hiểu không.
Có vẻ như sự xuất hiện của tôi cũng không có hiệu quả gì, tôi cảm thấy bất lực xoay người nhìn về phía ông tôi, ánh mắt ông tôi sáng lên, rồi ông giơ tay lên tung vòng dây đỏ thòng vào cổ tôi.
“Ông nội” Tôi quá sợ hãi, nhưng ngay giây phút ấy, tôi biết ông tôi đang muốn làm gì.
Bác cả không muốn bước vào trong sân chắc chắn là do cảm nhận được cái gì đó, mà bác cả quan tâm tôi như vậy, nếu như tính mạng của tôi bị uy hiếp thì bác ấy sẽ làm thế nào?
Tuy tôi không dám khẳng định, nhưng cũng dám nói 80% bác cả sẽ tiến tới cứu tôi.
Ông tôi siết rất mạnh, chẳng bao lâu sau tôi đã cảm thấy khó thở, đầu óc phình to ra, gương mặt đỏ lựng, toàn thân vì thiếu dưỡng khí mà như quả khí cầu muốn nổ tung.
Tôi quỳ rạp xuống đất, hai tay theo bản năng kéo chiếc dây dừng trên cổ, ông nội lại nói khẽ bên tai tôi: “Cố chịu một chút là ông sẽ thả con ra ngay”
Đúng như ông tôi nghĩ, ông vừa dứt lời thì bác cả vẫn luôn không muốn bước vào trong sân bỗng tru lên, nhảy vọt vào trong.
Bước nhảy này cực kì xa, nhảy thẳng từ cánh cửa cổng đến giữa sân, khoảng cách phải chừng năm, sáu mét.
Ông tôi thấy bác cả nhảy vào trong sân thì lập tức thả sợi dây thừng đang thít cổ tôi ra, ông thở hổn hển, nói: “Tiểu An, đợi lát nữa ông tìm cơ hội trói chặt bác cả của con lại, con nhất định phải nhanh chóng đâm cây đinh gỗ đào vào huyệt Thái dương của nó, ông lớn tuổi rồi, sợ không chống đỡ được bao lâu”
Tôi nằm rạp trên mặt đất khổ sở ho khan, nghe ông nội dặn dò, tôi gật đầu liên tục.
“Gào”
Bác cả đứng trong sân gào lên rất to, tôi sợ sẽ đánh thức hàng xóm bên cạnh mất. Cũng may người nông thôn thường đi ngủ sớm, nhất là đến nửa đêm mặc kệ nghe thấy cái gì cũng không bao giờ ra mở cửa, cái này gọi là biết tự bảo vệ mình.
“Phía đông là kim, phía nam là mộc, phía tây là thủy, phía bắc là hỏa, trung tâm là thổ”
“Ngũ hành tề tụ, lấy kim làm dẫn, mở ra trận khốn âm” Ông tôi nắm năm đồng tiền, ném vèo một cái ra ngoài.
Năm đồng tiền được vẩy ra theo năm phương hướng, rơi vào chỗ năm cây hòe già, cùng lúc đó thân thể của bác cả tôi giống như bị thứ gì đó trói buộc, khiến bác ấy liên tục giãy giụa.
Trên mặt đất, ánh sáng màu lửa đỏ giăng khắp nơi, giống hệt như ông tôi đã nói, nó cực kỳ giống một tấm lưới lớn.
“Xì… Xì xì”
Hai chân bác cả không ngừng run rẩy, ánh lửa bùng nổ, cơ thể của bác ấy cũng bắt đầu ngã xuống.
Ông tôi cầm sợi dây đỏ, nhanh nhẹn xông đến bên cạnh bác cả, lúc ông đang chuẩn bị quấn sợi dây lên người bác ấy, thì đột nhiên bác ấy lại hất một tay lên nện vào vai ông tôi.
“Phanh”
Ông tôi bị một chưởng này làm văng xa mấy mét, phun ra rất nhiều máu tươi.
Tôi sợ quá vội vàng chạy đến bên cạnh ông nội đỡ ông dậy, tôi la lớn: “Ông ơi, ông sao rồi”
“Nhanh, mau cầm sợi dây đỏ này trói nó lại, trận khốn âm không nhốt nó được bao lâu đâu” Hơi thở của ông tôi rất lộn xộn, hoảng sợ hét lên.
Lúc này tôi có không muốn lên cũng phải lên, tôi nhặt ngay lấy sợi dây đỏ ông tôi làm rơi dưới đất rồi cắn răng đi tới chỗ bác cả.
Kỳ quái là, bác cả vẫn đang giãy giụa gào thét trong trận khốn âm, vậy mà khi nhìn thấy tôi lại yên tĩnh trở lại, ánh mắt bác ấy rất bi thương, miệng cũng run rẩy như muốn nói cái gì đó.
“Bác cả ơi, con xin lỗi” Hai mắt tôi chua xót, không còn dám nhìn bác cả mà quấn luôn sợi dây đỏ lên người bác ấy.
Trong lúc tôi làm, bác cả chẳng hề nhúc nhích, chỉ gào lên với tôi: “Tiểu An, chạy”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất