Chương 22: Chuyện cũ của ông tôi
Sau khi trói chắc bác cả rồi, bác ấy cũng đã quỳ xuống giữa trận khốn âm, ông nội hối thúc tôi mau đâm cây đinh gỗ đào vào huyệt Thái dương của bác ấy. Tôi nhìn qua bác cả, nghe bác ấy gọi một tiếng “An” mà tôi không làm sao xuống tay được.
Ông tôi cố bò tới, mò lấy cây đinh gỗ đào từ trong túi tôi rồi sau đó đâm mạnh vào huyệt Thái dương của bác cả.
Tôi không biết giây phút này trong lòng ông nội đang nghĩ như thế nào, bác cả là con trai ruột của ông, vậy tại sao ông lại có thể ra tay quyết đoán như thế.
“Tê”
Từ miệng vết thương chỗ cây đinh gỗ đào đâm vào phun ra rất nhiều khí trắng, ông tôi lăn người sang bên cạnh cẩn thận tránh đi, ông cũng kéo tôi cách ra xa.
Tôi đỡ ông nội trở lại dưới mái hiên. Ở bên trong nhà chính, chẳng biết bà tôi đã đi lên từ lúc nào, bà nhìn bác cả đang quỳ trong sân mà hai mắt đẫm lệ, cố bịt miệng che đi tiếng khóc nghẹn ngào.
“Bà nội” Tôi đau lòng hô lên.
Bà nội ôm lấy tôi, cuối cùng không nhịn được nữa mà gào khóc.
Người ta thường nói thương nhất con cả, chiều nhất con út. Mặc dù bà tôi có bốn người con trai, nhưng người mà bà thương nhất chính là bác cả và cha của tôi. Bác cả là con trai trưởng, là đứa con đầu tiên của bà, sao có thể không thương được.
Ông tôi lau vết máu bên miệng rồi bảo: “Bà về phòng đi ngủ trước đi, tôi cùng Tiểu An còn phải nhân lúc nửa đêm đem xác của Kiến Cương đi chôn đã, cỗ quan tài kia đang để rỗng đấy”
Bà tôi khẽ gật đầu, cuối cùng bà nhìn bác cả lần cuối, rồi khóc sướt mướt trở về phòng.
Trong thời gian này sức khỏe của ông tôi không tốt, lại thêm vừa rồi bị thương nên không thể vác bác cả đi được, vì thế mà nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho tôi.
Ông tôi cầm cuốc, tôi thì lảo đà lảo đảo cõng xác bác cả, bước từng bước đi về phía đông của thôn.
Nhắc tới cũng kỳ quái, bác cả tôi được chôn ở phía đông thôn, bác hai chôn ở phía nam. Lúc ấy, tôi còn hỏi qua cha tôi vì sao lại phải chôn cách xa nhau như vậy, cha tôi nói ông nội đã mời thầy phong thủy xem qua, rồi căn cứ vào thời gian tử vong cùng ngày sinh tháng đẻ của mỗi người mà tìm ra mảnh đất tốt cho từng người, nếu tốt với người chết thì lại càng tốt hơn cho con cháu.
Nhưng bây giờ ngẫm lại thấy vấn đề này quá kì quái, bởi vì sau khi bác ba tôi chết lại chôn ở phía tây thôn, còn cha tôi được chôn ở phía bắc.
Bốn anh em được chôn ở bốn vị trí đông tây nam bắc, vậy cái vị thầy phong thủy này cũng quá lạ lùng rồi đó, hay thật sự chỉ là trùng hợp thôi?
Cả đoạn đường lòng tôi đầy tâm sự. Thi thể của bác cả thật sự rất nặng, tôi cõng bác đi mà mệt đến mức hồ môi mồ kê nhễ nhại, nhiều lần suýt ngã sấp xuống. Ông nội thấy tôi không chịu nổi bèn dùng sức giúp tôi nâng lên ở phía sau, cứ như vậy mà giữa chừng còn phải nghỉ ngơi ba lần.
Thời điểm đến mộ của bác cả, tôi đặt mông ngồi bệt luôn xuống đất, chẳng buồn nhúc nhích nữa, ông tôi cầm lấy cuốc bắt đầu đào mộ.
Đào đến hơn hai giờ sáng, thi thể của bác cả mới được tôi và ông nội đặt vào trong quan tài, rồi lại một lần nữa lấp đất lên trên.
Trên đường về nhà, tôi đi đằng trước, ông nội đi ở đằng sau. Đang đi đột nhiên tôi nghe được một tiếng bịch, ông tôi đã nằm sõng soài trên đất, trong miệng toàn là máu tươi.
“Ông ơi” Tôi sợ quá ném cái cuốc đi mà chạy tới ôm lấy ông tôi.
“Nhanh, mau đưa ông về nhà” Sắc mặt ông tôi trở nên dữ tợn.
Tôi không biết liệu có phải cú đập của bác cả làm tổn thương nghiêm trọng đến ông nội, hay do vừa rồi ông mất quá nhiều máu mà sắc mặt của ông cực kì nhợt nhạt, thậm chí hơi thở bắt đầu suy yếu.
Tôi ôm lấy ông nội rồi liều mạng chạy về nhà, vừa chạy vừa khóc. Tôi hỏi ông xem rốt cuộc ông bị làm sao, ông tôi thều thào trả lời rằng mình không chịu nổi nữa rồi, muốn về nhà làm một chuyện cuối cùng.
Sau khi về đến nhà, tôi định đưa ông trở về phòng nhưng ông từ chối, ông bảo tôi đưa ông đến chỗ giếng nước trong sân, rồi ông lại rạch tay mình, tiếp tục nhỏ máu tươi xuống dưới giếng.
Lần này tôi không cố kìm nén nữa mà hỏi ông tôi đang làm gì, tôi cũng nói cho ông biết rằng mình đã nhìn thấy đêm nào ông cũng ra giếng nhỏ máu xuống.
Ông tôi không trả lời ngay mà đem máu thả vào trong giếng xong xuôi mới thở hắt ra.
Ông tôi nhắm mắt lại, nói: “Tiểu An, ông biết trong khoảng thời gian này con vẫn luôn đang quan sát ông, đêm nay chắc có lẽ là đêm cuối cùng ông còn sống, con có nghi vấn gì thì cứ hỏi đi”
Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng khi nghe ông tôi nói đây là đêm cuối cùng ông còn sống, tôi lại chẳng muốn hỏi gì cả. Cha tôi đã chết rồi, chẳng lẽ đến ông tôi cũng muốn ra đi sao?
Tôi nắm lấy tay ông, luống cuống nói: “Ông ơi, ông lừa con đúng không, ông sẽ không chết, ông có bản lĩnh như vậy sao lại chết được”
Ông tôi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ông nội không phải là thần tiên, cũng sắp 73 tuổi, già rồi”
Tôi lắc đầu thật mạnh và nói với ông tôi rằng do ông mất máu quá nhiều nên cơ thể mới cảm thấy yếu như thế. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa ông đi bệnh viện, chỉ cần ông nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là nhất định có thể khỏe lên.
Ông nội vỗ vỗ đầu tôi, vẻ mặt trở nên trịnh trọng, ông nói: “Tiểu An, con nghe ông nói, tất cả những gì ông làm cũng đều là vì con. Ông nội biết trong khoảng thời gian này con đau khổ đến mức nào, cho nên đêm nay ông sẽ nói hết mọi thứ cho con nghe, con nhất định phải biết chấp nhận hiện thực”
“Thật ra bác cả của con đúng là bị Tà thuật sĩ giết chết” Ông nội tôi cười thảm.
Không biết vì sao khi nghe nguyên nhân thật sự cái chết của bác cả từ chính miệng ông nội nói ra, tôi bất giác thở phào, bởi vì cha tôi không phải là hung thủ. Nhưng đồng thời tôi đang nghĩ tại sao cha tôi lại nói với tôi là ông ấy giết bác cả, vì sao ông ấy lại nói dối.
“Năm 18 tuổi ông rời nhà đi ra ngoài học nghề, ông đi từ nam ra bắc, làm tất cả mọi nghề. Lúc ấy tuổi ông còn nhỏ, chẳng hề biết mình muốn học cái nghề gì, vì thế mà ông cứ lang thang hết làm phục vụ, bán thuốc, lại đến làm đầu bếp, thậm chí cũng đã từng làm tên ăn mày rồi”
Vẻ mặt ông tôi đầy xót xa, nói tiếp: “Ông không dám về nhà, cụ của con là bị ông làm cho tức giận mà chết, nếu ông không học được cái nghề gì để nuôi sống gia đình thì sao có mặt mũi quay về nhà, sao xứng đáng với cụ con được?”
“Ông cứ sống lang thang như vậy hết hai năm, người chẳng học được cái gì mà còn bỏ ra hết sạch tiền. Năm đó ông 20 tuổi, không có mục tiêu, không có phương hướng, giống như một con ký sinh trùng sống ngơ ngơ ngác ngác. Thời điểm không có cơm ăn, thậm chí ông còn ngửa tay ra bắt đầu đi làm ăn mày xin tiền người khác” Nói đến đây, hốc mắt ông tôi trở nên rơm rớm.
“Cũng vào năm đó ông gặp được sư phụ của ông, ông ấy là một lão ăn mày, nói ra không sợ con chê cười chứ lúc đấy ông ấy sắp chết đói đến nơi rồi, nằm yên trong ngôi miếu đổ nát, trông chẳng khác gì một xác chết. Ông bạo gan kiểm tra thấy ông ấy chưa tắt thở, bèn đem cái bánh bao ngâm nước đút cho ông ấy ăn”
“Về sau ông ấy thu nạp ông làm đồ đệ, để cho ông đi theo cùng làm nghề dời mộ với ông ấy. Lúc đó ông cho rằng ông ấy là một kẻ lừa đảo, con nghĩ mà xem, chính mình còn suy bại đến mức thành tên ăn mày mà còn có thể có tay nghề dời mộ à? Nếu có thật thì cũng đã không suýt chết đói rồi”
Tôi nghe mà cũng mỉm cười, hỏi: “Vậy vì sao ông ấy lại muốn làm ăn mày ạ?”
Ông nội bảo tôi giúp ông đốt một điếu thuốc, ông hút vài hơi rồi tiếp tục kể: “Về sau ông có hỏi sư phụ, sư phụ nói bởi vì làm nghề dời mộ mà liên lụy đến vợ ông ấy bị chết oan, cho nên ông ấy nản lòng thoái chí mới đi làm tên ăn mày, vốn định chết theo vợ mình, không ngờ lại được ông cứu sống. Sư phụ của ông nói đây chính là số mệnh, số mệnh đã định sẵn ông ấy vẫn phải làm cái nghề thầy dời mộ này”
“Ông đi theo sư phụ khắp nơi giúp người ta dời mộ phần, được trả công nhưng sư phụ không hề cho ông một đồng nào, lúc ấy ông tức giận đến mức muốn bỏ luôn không học nữa. Con không biết một lần dời mộ được bao nhiêu tiền đâu, vào những năm ấy tối thiểu có thể xây hẳn một căn nhà đấy. Nếu gặp được nhà giàu có, thì tiền công một lần giúp họ dời mộ có thể để cho một gia đình nghèo sống được nhiều năm. Con nói xem mắt của ông không thể đỏ lên sao?” Ông tôi hút xong điếu thuốc, lại ra hiệu cho tôi đốt một điếu khác.
Tôi khuyên ông tôi bớt hút thuốc lá thôi, ông tôi lại nói giờ mà không hút sau này cũng không hút được nữa, câu nói này làm tôi cay cay sống mũi, đành phải giúp ông tiếp tục.
Ông tôi cắn đầu lọc điếu thuốc lá, tựa như đang rơi vào hồi ức: “Ông đi theo sư phụ học nghề được ba năm, ba năm sau sư phụ để cho một mình ông tự giúp người ta dời mộ, khi nào gặp được chuyện không giải quyết được thì cứ đi tìm ông ấy. Cứ như vậy ông bắt đầu chính thức trở thành một thầy dời mộ, bước chân vào cái nghề mà ai ai cũng phải kiêng kị này”
“Cứ thế trôi qua sáu, bảy năm, đảo mắt một cái ông cũng 30 tuổi rồi. Cũng vào năm ấy, ông và sư đệ nhận được một đơn đặt hàng thần bí”
Nói đến đây, trong mắt ông nội tôi bắt đầu hiện lên sự sợ hãi, ông hút mạnh một hơi, khói thuốc lượn quanh gần như bao phủ hết đầu của ông.
“Sư phụ của ông là môn chủ của môn phái Dời mộ, cả đời chỉ thu hai đồ đệ, một người là ông, người còn lại là sư đệ của ông, Thương Lục. Bởi vì tay nghề của bọn ông là do chính sư phụ dạy nên tất nhiên mạnh hơn rất nhiều so với những người bên ngoài. Vì thế mà ông trở thành đại trưởng lão của môn phái, sư đệ Thương Lục trở thành nhị trưởng lão. Những lúc sư phụ không có ở trong môn phái, thì tất cả những sự vụ lớn nhỏ đều giao cho ông cùng sư đệ giải quyết”
“Khi đó đệ tử của môn phái Dời mộ đông đảo, nhưng hiệu quả và lợi ích trong môn phái cũng không cao. Con thử nghĩ mà xem, có đến tám, chín trăm người đệ tử cần phải nuôi sống, đều cần đến tiền cả đấy. Vì để môn phái có thể được lớn mạnh, ông cùng sư đệ đồng ý nhận cái đơn đặt hàng thần bí kia, bởi vì tiền công mà khách hàng trả thực sự rất nhiều, nhiều đến mức có thể để cho các đệ tử trong môn phái sống được hơn nửa năm”
“Nhưng chẳng ai ngờ chỗ nghĩa địa kia lại là một cái mộ cổ từ thời nhà Đường, bên trong đó cũng không phải chôn tổ tiên của vị khách kia, mà là một Tà thuật sĩ nhà Đường”
Lúc nhắc tới Tà thuật sĩ, cả người ông tôi đều trở nên cứng ngắc, ngay đến cả đầu lọc thuốc lá đang ngậm trong miệng cũng bị ông cắn đứt, từ đó có thể thấy được ở trong lòng ông tôi sợ hãi vị Tà thuật sĩ kia như thế nào.
“Vị khách đặt hàng chúng ta dời mộ phần là một gã nhà giàu, vì mấy năm gần đây tài vận của gã bị suy yếu nên mời thầy phong thủy về xem vận thế giúp gã. Tên thầy phong thủy kia nói cho gã biết có một mảnh đất có phong thủy cực đẹp có thể giúp gã tụ tài lộc, và giúp con cháu nhà gã lên như diều gặp gió. Gã nhà giàu nghe xong thì động lòng tham, lập tức hỏi thăm thầy phong thủy vị trí của mảnh đất quý kia”
“Thầy phong thủy nói mảnh đất quý kia đã chôn xác rồi, muốn chiếm dụng nó thì nhất định phải chuyển di cốt của chủ sở hữu ban đầu ra ngoài, sau đó đổi di cốt của tổ tiên gã nhà giàu vào, làm chuyện thay xà đổi cột, tu hú chiếm tổ chim cưu”
“Gã nhà giàu kia bị từ đất quý làm cho hoa mắt, không hề nghĩ ngợi mà đặt hàng môn phái Dời mộ, và nói láo là mình muốn dời mộ tổ. Lúc ông và sư đệ chạy tới đó, dựa theo quy củ của môn phái mà tiến hành xác minh với gã, đầu tiên phải xác minh quan hệ giữa gã và chủ nhân ngôi mộ. Quy tắc của môn phái dời mộ là từ chối không dời những ngôi mộ vô chủ, dù có đưa nhiều tiền đến mức nào cũng không thể làm”
“Gã đó thật sự lấy ra chứng cứ chứng minh gã có quan hệ với chủ nhân ngôi mộ ạ?” Tôi kinh ngạc hỏi, nếu như theo lời ông tôi nói thì ngôi mộ kia đã có từ thời nhà Đường, khoảng cách từ đó đến bây giờ ít nhất cũng phải hơn 1000 năm rồi, mà người được chôn trong mộ cũng không phải là tổ tiên của gã nhà giàu đó, vậy gã lấy chứng cứ ở đâu ra?