Chương 24: Ai giết bác hai, bác ba
“Sư phụ ông lúc đó cũng bó tay, nhưng sư phụ đã tự tay mang ông theo, tình cảm như cha con nên sư phụ không nhẫn tâm nhìn ông chết. Sư phụ đã dẫn ông đi khắp nơi cầu cứu, Đạo môn, Phật tông, Âm Dương môn, tất cả các môn phái trên đời này, cuối cùng cũng cầu đến Dược Vương tông. Lúc đó ông đã đặt nửa bước chân vào quan tài rồi, sư phụ vì cứu ông mà đã bỏ đi thân phận môn chủ của môn phái Dời mộ để hạ mình cầu xin, cuối cùng còn chấp nhận ba điều kiện của DượcVương tông, từ đó mới được tông chủ của Dược Vương tông đích thân lấy cổ trùng cho ông”
“Ba điều kiện nào ạ?” Tôi nhịn không được nên xen mồm vào hỏi.
Ánh mắt ông tôi hoảng hốt, sau đó khẽ lắc đầu: “Sư phụ không nói, sư phụ chỉ bảo ông là đã thỏa mãn được hai điều kiện của Dược Vương tông, còn về cái thứ ba, Dược Vương tông lúc đó chưa nghĩ ra nên vẫn trì hoãn”
“Vậy tông chủ của Dược Vương tông thật sự lấy cổ trùng trong người ông ra rồi sao?” Tôi dậm chân, đã hơn nửa đêm nên tôi cảm thấy hơi lạnh.
“Đương nhiên là lấy ra, nếu không thì ông đã chẳng sống đến tận bây giờ” Ông tôi giơ tay xoa khuôn mặt hơi mỏi của mình rồi thản nhiên nói: “Cổ trùng được lấy ra nên ông đã nhặt lại được tính mạng, cùng lúc đó ông cũng thấy rõ thủ đoạn của Tà thuật sĩ, đúng là vô cùng ác độc. Ông sợ chuyện này liên lụy đến môn phái nên chủ động nói với sư phụ là muốn từ chức trưởng lão, ông cũng cầu xin sư phụ hãy đuổi mình ra khỏi phái Dời mộ”
“Sư phụ còn cứng đầu hơn ông nhiều, làm sao ông ấy có thể đồng ý chứ? Nhưng lúc đó ông đã hạ quyết tâm, mặc kệ sư phụ đồng ý hay không thì ông vẫn để lại một bức thư rồi rời đi”
“Sau khi ông về thôn Lão Loan thì dùng số tiền dành dụm những năm qua để mở một cửa hàng dời mộ trên thị trấn. Lúc đầu ông chỉ định trông coi cụ bà của con cho đến khi cụ qua đời, đến lúc đó ông sẽ thật sự là người cô đơn, kể cả Tà thuật sĩ có tìm đến thì ông cũng không sợ, cùng lắm là chết thôi”
Ông tôi nói đến đây bèn dừng lại, trên miệng lại hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi nên đã để ông gặp bà con. Năm đó ông sắp ba mươi tuổi, bà con mới được hai mươi, vừa xinh đẹp lại khéo ăn nói, giống như một con chim sẻ suốt ngày líu ríu bên tai ông. Cụ bà con lần đầu nhìn thấy bà con thì đã vô cùng yêu thích, cụ lấy ngọc bội tổ truyền đeo cho bà con rồi nói là nhận con dâu”
“Ông lúc đó vừa mừng vừa sợ, mừng vì cuối cùng cũng gặp được bà của con, cũng thỏa mãn nguyện vọng kết hôn sinh con của cụ bà. Nhưng ông lại sợ, sợ Tà thuật sĩ tìm đến thì sẽ liên lụy bà con, một cô gái tốt như vậy không thể bị xảy ra chuyện gì vì ông được, nếu không chắc ông có chết cũng không tha thứ cho chính mình”
“Cực chẳng đã nên ông lại đi tới môn phái Dời mộ để gặp sư phụ, ông nói những gì mình lo lắng cho sư phụ biết. Sư phụ nói cho ông biết là cổ trùng đã được lấy ra nên Tà thuật sĩ không thể điều khiển ông, lại càng không thể tìm thấy ông nên cứ yên tâm mà kết hôn. Sư phụ đã cho ông niềm tin rất lớn, hơn nữa hai năm qua Tà thuật sĩ thực sự không đến tìm ông nên ông cũng cho là mình lo hão rồi”
“Ông và bà con kết hôn xong thì sống rất an tâm, tuy rằng cha của bà con yêu cầu ông không được ra ngoài dời mộ cho người ta trong ba năm đầu vì sợ ảnh hưởng đến đời sau. Nhưng lúc đó ông cũng đã tích trữ được khá nhiều tiền nên không lo lắng là không sống được”
“Sau đó, ông có con cái, ông cứ nghĩ chuyện này đã kết thúc nhưng thật không ngờ từ lúc bác cả của con có đứa con trai đầu tiên, tiếp đó đến bác hai, bác ba, tất cả những đứa con đều không sống quá năm tuổi. Lúc đó ông đã biết mình trốn không thoát, gã Tà thuật sĩ kia đã trở về”
Ông tôi rất đau khổ khi nhắc đến con của bác cả, bác hai, bác ba, ông dựa vào mép giếng, hai bàn tay nắm chặt mặt đất, những khớp tay trắng bệch.
“Không có biện pháp nào diệt trừ hắn hả ông?” Tôi phẫn nộ hỏi.
Nếu như không có Tà thuật sĩ, đời thứ ba của nhà họ Trần sẽ không chỉ có mỗi đứa bé trai là tôi, tôi sẽ có thêm vài người anh họ, mấy người bác cả cũng sẽ không sầu não uất ức rồi nảy sinh mâu thuẫn với ông. Quan trọng nhất là chúng tôi sẽ là một gia tộc hoàn chỉnh chứ không rơi vào cảnh tan nát như hôm nay.
Ông tôi há to mồm, cố gắng kìm nén nước mắt rồi bất lực nói: “Gã Tà thuật sĩ đó đã sống lâu như vậy nên rất mạnh mẽ, mặc dù ông cũng học được một chút bản lĩnh trừ tà trấn yêu nhưng chẳng đủ cho hắn nhét kẽ răng. Đừng nói là ông mà đến sư phụ của ông cũng không có nửa phần thắng”
“Cho nên ông đã tìm đến Cố U Hoàng?” Tôi sờ thẻ trúc trước ngực rồi than thở. Không hiểu sao mà vừa nhắc đến Cố U Hoàng thì trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt hại nước hại dân đó, đồng thời còn có sự u oán trên mặt cô ấy khi tôi muốn hủy hôn.
Ông tôi nhìn tôi một cách quái lạ rồi phản bác: “Cháu sai rồi, lúc đó ông không hề biết tại mảnh rừng trúc sau núi có một người là Cố U Hoàng. Khi đó ông còn đang chịu sự tra tấn bởi Tà thuật sĩ nên chẳng dám nói với ai và cũng không tìm thấy biện pháp giải quyết Tà thuật sĩ, thậm chí ông còn nghĩ muốn đi tìm gã Tà thuật sĩ kia để nhận lỗi rồi cầu xin hắn buông tha cho những người khác trong nhà họ Trần, dù ông có phải trả giá bằng tính mạng của mình”
“Nhưng ông không thể tìm thấy hắn, ông cứ như một con chuột còn Tà thuật sĩ giống một con mèo đang trốn trong bóng tối, ông biết rõ hắn tồn tại nhưng lại không có biện pháp gì, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trả thù, nhìn những đứa trẻ đời thứ ba nhà họ Trần lần lượt chết đi”
“Còn về Cố U Hoàng, nhắc đến cũng có một chút thú vị. Năm đó mẹ của con vừa sinh ra con, thủ hạ của Cố U Hoàng là bác Tùng đã tìm đến cửa, ông ta nói Đại tiểu thư của ông ta có thể che chở cho con bình yên vượt qua kiếp nạn lúc năm tuổi, nhưng để làm điều kiện trao đổi thì ông ta lấy ra một phần giao kèo hôn nhân và muốn con thành lập hôn ước. Ông ta muốn con thành thân với Cố U Hoàng vào năm con mười sáu tuổi, đúng ngày Trùng Cửu mùng 9 tháng 9”
“Ông có ngốc đến mấy thì cũng không thể tin vào lời nói của một người lạ, huống hồ ông còn cảm giác được một tia hơi thở của yêu tinh trên người ông già đó, cho nên ông đã từ chối ngay tại chỗ. Nhưng bác Tùng cũng không tức giận mà chỉ dặn nếu ông nghĩ lại thì hãy đến rừng trúc sau núi tìm ông ta, lúc nào ông ta cũng ở đó. Cứ như vậy đến tận lúc con năm tuổi, những gì nên tới vẫn cứ tới, Tà thuật sĩ đã cấy cổ trùng vào người con, ông không có bản lĩnh đưa con đến Dược Vương tông cầu cứu, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con chết, cực chẳng đã nên ông đã tìm Cố U Hoàng và đáp ứng giao kèo hôn nhân kia”
“Cố U Hoàng đã giữ lời hứa, chẳng những giúp con giải quyết cổ trùng mà còn tìm được Tà thuật sĩ đang ẩn nấp. Hai người đại chiến một trận, ông không biết ai mạnh ai yếu, nhưng từ đó trở đi Tà thuật sĩ không còn xuất hiện nữa, còn Cố U Hoàng cũng bị thương nặng nên rơi vào trạng thái ngủ say. Trước khi ngủ say cô ta lo lắng Tà thuật sĩ sẽ ngóc đầu trở lại nên đã luyện chế một tấm thẻ trúc thần hồn cho con, cũng chính là cái mà con đang đeo trên cổ. Chỉ cần con bị nguy hiểm thì cô ta sẽ cảm nhận được ngay lập tức.
Ông tôi đã nhiều tuổi nên nói lâu như vậy làm ông cảm thấy hơi mệt, tôi khuyên ông về phòng nằm nhưng ông nhất định không đồng ý, ông nói với tôi là thời gian của ông không còn nhiều nên có mấy lời phải nói cho bằng hết, nếu không sau khi ông chết thì tôi sẽ mãi mãi sống mà chẳng biết gì cả.
Ông tôi kiên quyết như vậy nên tôi không thể miễn cưỡng, đành phải lấy một tấm chăn trong phòng rồi đắp giúp ông.
Ông nội đắp chăn thật cẩn thận rồi tựa đầu vào mép giếng, ông nhìn bầu trời đêm đầy sao rồi lẩm bẩm: “Cố U Hoàng đúng là ân nhân của nhà họ Trần, mặc kệ mục đích của cô ta là thế nào thì tối thiểu lúc đó cô ta đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ con”
“Cô ấy đúng là dễ nói chuyện, không giống như con đã tưởng tượng” Tôi nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, tôi nhớ lại ngày mình nói chuyện từ hôn ở sau núi, nếu là yêu quái khác thì đã đánh chết tôi rồi.
Ông tôi giơ tay phản bác: “Nhưng dù sao cũng là yêu quái, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn”
Tôi gật đầu ngầm thừa nhận, ông tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Sau khi Tà thuật sĩ bị Cố U Hoàng đánh bị thương thì hắn đã biến mất hơn mười năm, ông biết hắn sẽ trở về để tiếp tục trả thù, nhưng ông không ngờ người đầu tiên hắn ra tay lại là bác cả của con”
“Nếu ông đã biết bác cả bị Tà thuật sĩ giết chết, vậy tại sao không cho bác hai, bác ba nhanh chóng rời đi, nếu bọn họ rời khỏi thôn Lão Loan thì có thể Tà thuật sĩ sẽ không tìm được bọn họ, như vậy sẽ có một chút hi vọng sống” Tôi hơi oán giận nói.
Ông tôi không nói gì một lúc lâu, cứ nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, ngay khi tôi đang tự hỏi liệu có phải ông đã ngủ hay không thì đột nhiên ông lên tiếng: “Tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, con không biết thủ đoạn của Tà thuật sĩ đâu, huống hồ gì bác hai, bác ba của con cũng không phải bị giết bởi Tà thuật sĩ”
“Cái gì?” Những lời của ông khiến tôi giật mình bay hết cả cơn buồn ngủ. Bác hai, bác ba đều bị âm trùng cắn chết, nếu như không phải Tà thuật sĩ làm thì chẳng nhẽ thật sự là do cha tôi làm?