Thầy Dời Mộ

Chương 26: Gặp lại Cố U Hoàng

Chương 26: Gặp lại Cố U Hoàng

Tà thuật sĩ có ở thôn Lão Loan hay không quan trọng như vậy sao? Ông tôi đã căn dặn chỉ cần Tà thuật sĩ đến thì cắt đứt dây thừng treo thi thể để hình thành Tứ Sát Dẫn Long trận tiêu diệt đối phương.
Bác Tùng tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Tà thuật sĩ có thể giết bác cả của cậu, tại sao hắn lại không giết toàn bộ người nhà họ Trần? Hắn đang từ từ chơi đùa đó, giống như mèo vờn chuột biết không? Giết dần từng người một, để những người chưa chết phải sống trong sợ hãi, một ngày như một năm vậy, có như thế thì hắn mới cảm thấy khoái cảm của việc trả thù”
“Cho nên Tà thuật sĩ giết bác cả của cậu xong thì hắn đã rời đi, nhưng chắc chắn hắn sẽ sai người bí mật theo dõi gia đình cậu, người này chắc chắn bị Tà thuật sĩ điều khiển, gã sẽ dùng một phương pháp kỳ lạ để báo cho Tà thuật sĩ biết về tất cả những chuyện liên quan đến gia đình cậu. Nếu tôi đoán không nhầm thì trong thôn của cậu chắc chắn có con rối của Tà thuật sĩ”
“Bác Tùng có biết người này là ai không?” Trong lòng tôi nóng như lửa đốt nên vội vàng hỏi.
Nếu như con rối của Tà thuật sĩ nghe được những lời mà ông tôi nói trong sân, vậy toàn bộ kế hoạch của ông chắc chắn sẽ thất bại, mấy người bác của tôi cũng chết vô ích.
“Cậu đừng lo, vừa rồi tôi luôn canh giữ ở bên ngoài và không thấy ai nghe lén cả, có thể nói kế hoạch của ông cậu chỉ có cậu và tôi biết thôi” Bác Tùng ra hiệu tôi nói nhỏ một chút, sau đó kéo tôi vào phòng rồi nói khẽ: “Bác hai, bác ba, thậm chí cha cậu chết, con rối đó chắc chắn đã báo cho Tà thuật sĩ, hiện giờ gã Tà thuật sĩ kia còn chưa biết chính ông cậu đã ra tay giết người vì Tứ Sát Dẫn Long trận, cho nên hắn nhất định sẽ quay về để nhìn xem”
“Ngoài ra thi thể của ông cậu tốt nhất nên treo ngay vào trong giếng, sau đó lấp lại rồi nói với người ngoài là sức khỏe ông cậu không tốt nên sang nhà cô ruột để nghỉ ngơi. Như vậy chẳng những có thể giấu giếm gã con rối kia mà cũng để Tà thuật sĩ không sinh ra cảnh giác”
“Vậy còn bà cháu thì sao, cháu biết phải nói thế nào?” Tôi buồn rầu hỏi.
Bác Tùng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tạm thời giấu bà cậu vậy, để tránh lộ ra ngoài”
Khi tôi nghĩ đến ông tôi đã làm tất cả chỉ vì diệt trừ Tà thuật sĩ, tôi không thể để cho kế hoạch của ông có bất kỳ sai sót nào, thế là tôi lập tức đồng ý: “Bác Tùng, hãy giúp cháu xử lý thi thể của ông”
Có bác Tùng ở đây đương nhiên không cần tôi phải ra tay, thi thể ông tôi rất nhanh đã được bác Tùng treo vào trong giếng nước. Trong góc bếp vẫn có xi măng và cát còn sót lại sau khi sửa nhà, bác Tùng giúp tôi trộn xong, tiếp đó đặt nắp giếng cũ lên rồi dùng xi măng trát lại. Chúng tôi chỉ để lại một sợi dây thừng buộc vào chiếc móc sắt bên trên.
“Đêm nay cứ nghỉ cho khỏe đi, sáng mai chúng ta sẽ đi tìm gã con rối kia rồi tương kế tựu kế” Bác Tùng nói đầy thần bí.
Tôi hỏi bác Tùng định dùng biện pháp gì, bác Tùng cười không trả lời, ông ta nói là tôi sẽ biết sớm thôi.
Tôi rất mệt nhưng lại đói không ngủ được, thế là đi xuống bếp nấu hai bát mì, hai quả trứng tráng ăn kèm với chút dưa muối. Bác Tùng ăn rồi liên tục khen ngon, ông ấy nói Đại tiểu thư quả có con mắt tinh tường, đã chọn được người chồng biết nấu cơm.
Tôi hơi xấu hổ, hỏi Cố U Hoàng thế nào rồi.
Bác Tùng trả lời sau khi tôi đi, Cố U Hoàng lộ vẻ rất thất vọng, cô ấy thường xuyên ngồi ngẩn người trong rừng trúc, bác Tùng bảo tôi nếu có thời gian hãy đi thăm cô ấy, đồng thời còn bảo đảm Cố U Hoàng tuyệt đối sẽ không làm tôi bị tổn thương.
Tôi đương nhiên tin tưởng bác Tùng, nếu Cố U Hoàng muốn giết tôi thì cũng không cần phải cứu tôi lúc năm tuổi làm gì.
Sáng sớm hôm sau tôi nói với bà là ông đi thăm cô út, chắc phải vài ngày nữa mới về, vì để làm càng giống thật, tôi còn cầm điện thoại rồi giả vờ giả vịt gọi cho cô út, bảo cô chăm sóc thật tốt cho ông.
Bà tôi rất bình tĩnh, bà nói ở chung cũng được, sau đó quay người xuống bếp làm bữa sáng.
Lòng tôi đau như dao cắt, ông tôi chết rồi, bây giờ đang treo trong giếng, vậy mà tôi lại phải nói dối bà tôi, thật khó để diễn tả nỗi đau này. Cùng lúc đó sự căm hận của tôi đối với Tà thuật sĩ cũng lên đến đỉnh điểm, tôi chỉ muốn cầm đao cắt từng miếng thịt trên người hắn rồi ném cho chó ăn.
“Tiểu An, sao lại bịt giếng thế?” Bà tôi định lấy nước rửa bát thì nhìn thấy cái giếng bị bịt kín nên ngây người hỏi.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, đành giải thích bừa mấy câu: “Ông bảo nước không sạch nên chúng ta tạm thời đừng dùng, trong nhà có nước máy”
“Cái ông già chết tiệt này, không biết lại ném thứ gì vào giếng rồi, lúc trước cũng bảo bà đừng dùng nước giếng” Bà tôi nói nhỏ.
Sau khi bà tôi rời đi, tôi lại cố ý kiểm tra giếng nước một lần, khi thấy tất cả không có vấn đề gì tôi mới yên tâm đi về phía sau núi.
Bác Tùng bảo hôm nay sẽ đi tìm con rối mà Tà thuật sĩ đã đặt trong thôn, tối hôm qua tôi cũng đã suy nghĩ rất kỹ về người này nhưng đúng là không phát hiện được ai đáng nghi cả.
Đây là lần thứ hai đi tới rừng trúc sau núi nên tôi rất quen thuộc, tôi tiến thẳng đến chỗ sâu nhất trong rừng, nhưng bác Tùng không ở đó mà lại là Cố U Hoàng. Cô ấy mặc một chiếc váy dài và đang đung đưa trên chiếc xích đu.
Cố U Hoàng để trân chần, bàn tay phải trắng nõn như ngọc đang chống cằm, ba búi tóc đen đang tung bay dưới hông.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rừng trúc rồi tưới lên người Cố U Hoàng, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành đó khiến tôi không dời nổi mắt.
“Thế nào, nhóc con hối hận rồi hả” Bác Tùng không biết đã xuất hiện sau lưng tôi từ lúc nào, ông ấy đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tôi đỏ bừng cả mặt, cứ như là ăn trộm bị bắt quả tang vậy, sau đó vì khẩn trương mà trả lời không đầu không đuôi: “Không, cháu vừa mới đến thôi”
“Ừ, bữa sáng của Đại tiểu thư, cậu có muốn ăn cùng không?” Bác Tùng giơ hộp cơm lên và hỏi.
Tôi vội xua tay nói: “À, cháu ăn rồi”
Thật lòng mà nói, trong trường học mặc dù tôi không phải loại đẹp trai nhất trường nhưng cũng có rất nhiều nữ sinh thầm mến. Từ lúc mới học cấp hai thì tôi đã nhận được kha khá thư tình rồi, nhưng tôi chưa bao giờ khẩn trương đến toát mồ hôi khi đối mặt với những nữ sinh đó.
Thế nhưng khi đối mặt với Cố U Hoàng, dù cô ấy không nhìn tôi, dù cô ấy đang ngẩn người nhưng chỉ cần trong nháy mắt khi nhìn thấy Cố U Hoàng, tôi lại bắt đầu lắp bắp, đầu óc cũng không thể khống chế mà đứt sóng luôn.
“Trần An”
Có lẽ do tôi và bác Tùng nói quá to, Cố U Hoàng đang ngồi ngẩn người nhìn thấy tôi đến thì rất mừng rỡ, cô ấy vội vàng nhảy khỏi chiếc xích đu rồi phất tay với tôi.
“A, chào, chào cô” Tôi chào như một thằng ngốc vậy.
Bác Tùng suýt nữa cười lăn ra đất, ông ta bí mật đạp tôi một cái rồi mắng tôi không có tiền đồ.
“Đi nào, đứng đần ra đấy làm gì” Bác Tùng kéo tôi tiến về phía trước.
Phía trước chiếc xích đu là một khoảng đất trống nhỏ được sửa sang rất bằng phẳng, có một chiếc bàn bằng trúc và hai chiếc ghế trúc được đặt ở đó, hiển nhiên là bác Tùng và Cố U Hoàng mỗi người một cái.
“Ngồi đi, tên nhóc này bị ngốc rồi à” Bác Tùng thấy tôi cứ đứng yên không nhúc nhích cạnh chiếc bàn trúc thì sắp hết kiên nhẫn.
Tôi tốt bụng xua tay nói: “Cháu ngồi đây thì bác ngồi đâu”
Sắc mặt bác Tùng trở nên kỳ quái, ông ấy giải thích: “Tôi cũng không có tư cách ngồi ở đây, hai chiếc ghế trúc này là Đại tiểu thư tự mình làm, một chiếc cho tiểu thư và một chiếc cho chồng của tiểu thư”
“Trần An, đừng nghe bác Tùng nói linh tinh, chiếc ghế trúc này ai ngồi chẳng được” Cố U Hoàng lườm bác Tùng một cái, khuôn mặt nhỏ của cô ấy đỏ cả lên.
“Ha ha, là lỗi của tôi, lỗi của tôi” Bác Tùng vừa xin lỗi vừa mở hộp cơm ra.
Bên trong có sáu phần đồ ăn, nhưng tôi lại không thể nào nhận ra đó là thứ gì.
“Này, Tiểu Trần An, cậu đúng là số cứt chó, Đại tiểu thư nhà tôi nhiều năm qua chưa từng ăn sáng với con trai bao giờ. À, không đúng, trừ lão tộc trưởng ra, ông ấy là cha của Đại tiểu thư nên không tính” Bác Tùng lẩm bẩm.
Tôi biết rõ là bác Tùng cố ý trêu mình nhưng mặt vẫn đỏ như bị lửa thiêu vậy, tôi chỉ muốn đào một cái hố rồi chôn mình vào.
“Bác Tùng” Cố U Hoàng dường như thật sự tức giận, cô ấy mím môi rồi nheo mắt lại.
Bác Tùng nuốt nước bọt và không dám nói thêm gì nữa, ông ấy đặt hộp cơm xuống rồi vèo một cái biến mất không thấy đâu, tốc độ nhanh đến mức khiến tôi tặc lưỡi, lão hồ ly này bay đi chắc?
“Đừng để ý đến bác Tùng, tôi vẫn luôn ăn cơm một mình” Cố U Hoàng đặt bát đũa đến trước mặt tôi rồi giải thích: “Đây là lõi trúc, cũng là măng mà mọi người hay gọi. Nhưng nó không giống với măng, đây là phần non nhất khi vừa đâm chồi từ dưới đất lên”
“Đây là bánh hoa hồng, dùng hoa hồng tươi phơi khô rồi hòa với bột mì, nó cũng là món mà tôi thích ăn nhất”
“Còn cái này nữa, đây là rễ linh trúc, mỗi một cây trúc có một chiếc rễ quý để hấp thu linh khí, tươi ngon mọng nước, người nào ăn vào sẽ cực tốt”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất