Thầy Dời Mộ

Chương 27: Tiểu U đáng yêu

Chương 27: Tiểu U đáng yêu

Cố U Hoàng giới thiệu rất kỹ với tôi khiến tôi được mở rộng tầm mắt.
Từ trước đến giờ tôi không hề biết trên đời có nhiều đồ vật có thể ăn như vậy, ví dụ rễ Linh Trúc, người bình thường ăn có thể tẩy độc dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ.
Nói là tẩy độc dưỡng nhan không phải giống mấy cái quảng cáo trên tivi, mà thật sự có hiệu quả này, dù sao trong rễ Linh Trúc có ẩn chứa linh khí của đất, tuy rằng không nhiều nhưng cũng là vật cực quý đối với người bình thường. Còn về kéo dài tuổi thọ, Cố U Hoàng nói phải dùng thường xuyên thì có thể sống thêm được bảy, tám năm.
Tuy tôi đã ăn sáng ở nhà nhưng đối mặt với những thức ăn quý giá này vẫn thèm nhỏ dãi, tôi ăn như hổ đói.
Cố U Hoàng ăn rất chậm, từng miếng từng miếng nhỏ, mới ăn được một chút đã kêu no rồi. Thời gian còn lại thì cô ấy ngồi phía đối diện nhìn tôi ăn như gió cuốn.
“Ăn chậm một chút, nếu cảm thấy ngon thì sáng mai tôi bảo bác Tùng chuẩn bị nhiều hơn một chút” Cố U Hoàng chống hai tay vào cằm, trong đôi mắt sâu thẳm của cô ấy hơi kích động, con ngươi trong suốt khiến tôi kinh ngạc.
Tôi không biết Cố U Hoàng bao nhiêu tuổi, nhưng cô ấy cho tôi ấn tượng như một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, đơn thuần, đáng yêu, thậm chí nhiều lúc lý trí đến khác thường.
“Này, lau miệng đi” Sau khi tôi ăn xong, Cố U Hoàng đưa cho tôi một chiếc khăn lụa.
Tôi cầm chiếc khăn mà cảm thấy hối hận, vừa rồi cắm đầu vào ăn nên không để ý Cố U Hoàng cứ ngồi nhìn tôi, cứ như vậy thì hỏng hết cả hình tượng rồi?
“Sao thế? Ăn không ngon à?” Cố U Hoàng đưa tay nhặt một sợi rễ trên mép tôi, động tác rất tự nhiên không có một chút e ngại nào.
Khuôn mặt của tôi lập tức đỏ bừng, từ bé đến lớn ngoại trừ bà và mẹ ra thì chưa từng có một cô gái nào thân mật với tôi như vậy. Tôi đương nhiên cũng không ghét, thậm chí còn hơi thích.
“Ăn ngon lắm, bình thường cô toàn ăn những thứ này à?” Vì để che giấu sự rung động trong lòng nên tôi hỏi tránh đi.
Vừa hỏi xong tôi đã thấy hối hận, đúng là hỏi thừa mà.
Quả nhiên, Cố U Hoàng khẽ gật đầu nói: “Người tu đạo phải kiêng thức ăn mặn, tôi đã không ăn thịt từ lúc mười tuổi. Lúc bắt đầu cũng thèm ăn lắm, toàn tranh thủ lúc cha không để ý để ăn vụng, nhưng sau này tôi phát hiện ăn thịt sẽ ảnh hưởng tu luyện nên dần dần đã bỏ nó đi”
Tôi nghe mà cảm thấy thú vị nên tò mò hỏi: “Vậy cô bây giờ còn muốn ăn thịt không?”
Cố U Hoàng che miệng cười khẽ nói: “Anh đoán đi”
Tôi tiếp lời, “Cô gầy thế này thì chắc chắn không ăn miếng nào rồi”
Cố U Hoàng đỏ cả mặt rồi nói nhỏ: “Gầy hả, sao tôi vẫn cảm thấy mình rất béo”
Tôi che trán và không biết phải nói gì nữa, hóa ra cô gái này chưa từng nhìn thấy người bên ngoài sao? Nếu như dáng người đẹp đến hoàn mỹ của Cố U Hoàng mà còn gọi là béo, vậy những cô gái bên ngoài kia làm sao sống nổi?
“Tiểu thư, cô gia, bữa ăn hợp khẩu vị chứ?” Bác Tùng xuất hiện rất đúng lúc phía sau tôi, khuôn mặt già nua cười tươi như hoa.
Tôi hoàn toàn phục lão hồ ly này, không có việc gì nên lôi mấy người trẻ tuổi ra để trêu đùa à?
“Cũng được, ngày mai bác chuẩn bị nhiều thêm một chút, Trần An còn muốn qua đây nữa” Cố U Hoàng nghiêm túc nói.
Tôi định từ chối nhưng Cố U Hoàng đã nói ra miệng nên bất kể thế nào thì tôi cũng phải nể mặt cô ấy. Thế là tôi đành nhắm mắt nói: “Phiền bác rồi, bác Tùng”
“Không phiền, không phiền, bây giờ cậu có tiện xuống núi tìm gã con rối kia không?” Bác Tùng khách sáo đến mức sắp cúi người xuống đất đến nơi.
Tôi biết bác Tùng đang cố ý trêu mình, đã quá tam ba bận khiến tôi không nhịn được mà muốn trêu lại bác Tùng, tôi giả vờ hoảng sợ vì được quan tâm nên vội vàng đỡ bác Tùng lên rồi nói thật to: “Bác Tùng, sao bác đột nhiên lại biến thành người khác thế, lúc dưới chân núi bác vừa đánh vừa mắng rồi còn đạp cháu nữa, giờ bác khách sáo như vậy khiến cháu không quen đấy”
Mặt bác Tùng xám lại, khóe miệng giật giật. Tôi vô tội nhún vai hỏi: “Cháu không nên nói thật à? Xin lỗi, thật sự xin lỗi”
Quả nhiên, khi Cố U Hoàng nghe được tôi “vô ý lỡ lời”, khuôn mặt đang mỉm cười bỗng trở nên lạnh lùng, cô ấy vẫn ngồi yên trên chiếc ghế trúc, đôi mắt sáng trong đó nhìn lướt qua bác Tùng một cái.
Chỉ với cái nhìn này, toàn thân bác Tùng đã không khống chế được mà run lẩy bẩy, miệng ông ấy còn lẩm bẩm: “Trần An chết tiệt, tôi bị cậu hại chết rồi”
“Tiểu thư, Đại tiểu thư của tôi, tôi làm gì có gan xúc phạm cô gia chứ, cô có cho tôi mượn gan tôi cũng chẳng dám” Bác Tùng cầu xin tha thứ.
Tôi chỉ định nói đùa một câu, không ngờ Cố U Hoàng lại tưởng thật, nếu bác Tùng bị liên lụy rồi nhận phạt thì tội của tôi to lắm. Thế là tôi giật mình nắm lấy tay Cố U Hoàng rồi bảo: “Tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng coi là thật được chứ”
Đôi mắt lạnh lùng của Cố U Hoàng bỗng trở nên long lanh, từ mặt đến tai bắt đầu ửng đỏ, không còn hơi thở đáng sợ vừa rồi nữa.
“Thật, thật xin lỗi” Tôi vội vàng buông tay ra rồi kéo bác Tùng chạy xuống núi.
“Cái tên nhóc khốn này, nổi loạn thật rồi, cậu dám vu cáo tôi trước mặt Đại tiểu thư, có phải đã quên lão già này là hồ ly không” Bác Tùng hung hăng hỏi.
Tôi xùy một tiếng, sau đó trêu chọc: “Sáng mai cháu còn phải qua ăn sáng, hay bây giờ bác cắn cháu một cái đi. Ngày mai cháu còn có cái để mách Tiểu U”
Bác Tùng tức đến xì khói, ông ta hất tay tôi ra rồi quát: “Lão già này đã nhìn nhầm rồi, cậu cũng chẳng phải người hiền lành gì”
“Ha ha, bác Tùng, quan hệ giữa hai ta đâu cần phân biệt ai với ai chứ, kể cả cháu không phải cô gia của bác thì chúng ta cũng là bạn lâu năm mà đúng không” Tôi mặt dày nói.
Bác Tùng dở khóc dở cười, đến lúc xuống chân núi mới nói: “Bất kể thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn cậu. Đại tiểu thư vì chuyện của gia tộc nên vẫn phải gánh chịu áp lực rất lớn, bao nhiêu năm qua tôi chưa thấy tiểu thư cười, hôm nay là lần cười nhiều nhất trong những năm qua”
Tôi không biết gia tộc của Cố U Hoàng đã xảy ra chuyện gì mà cần một cô gái phải một mình đối mặt, nhưng nghe bác Tùng nói nghiêm túc như vậy thì trong lòng tôi lại càng thêm thương tiếc.
“Không có ai khác có thể giúp cô ấy sao?” Tôi hỏi.
Bác Tùng cười lạnh lùng: “Rặt một đám vô ơn, bọn chúng ước gì Đại tiểu thư không thể quay về ấy chứ, có như vậy bọn chúng mới có thể tiếp quản thế lực của tiểu thư”
“Nếu như cô ấy vượt qua lần lôi kiếp thứ năm, vậy có phải lúc đó sẽ có quyền lên tiếng trong gia tộc, hoặc là có thêm sự ủng hộ không?” Tôi quan tâm hỏi.
Bác Tùng gật đầu: “Cậu đoán đúng, thân phận của Đại tiểu thư rất đặc biệt, bây giờ tôi cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào, chỉ có thể nói cô ấy không phải hồ ly bình thường, mỗi lần độ lôi kiếp là một cuộc chiến sinh tử. Cũng là một lần sống lại”
“Từ khi lão tộc trưởng mất tích bí ẩn, gia tộc đã chia năm xẻ bảy, từng phe phái đều muốn thống nhất Hồ tộc để trở thành tộc trưởng mới, nhất là phe của Đại trưởng lão, bọn họ người đông thế mạnh, vô số lần ép Đại tiểu thư gả cho con trai trưởng của lão ta, để từ đó Đại trưởng lão có thể đường hoàng cắn nuốt phe Đại tiểu thư”
“Vậy các người…” Tôi hơi khẩn trương hỏi, không hiểu sao khi nghe tin Cố U Hoàng phải gả cho người khác thì tôi cảm thấy rất khó chịu, ê ẩm, thậm chí còn hơi đau đớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất