Chương 28: Tìm kiếm con rối
Bác Tùng ranh mãnh nhìn tôi rồi liên tục cười gian, nhưng ông ấy không kể cho tôi nghe chuyện xảy ra tiếp theo.
“Bác không kể thì cháu cũng biết, cô ấy không đồng ý, nếu không đã chẳng xuất hiện tại ngọn núi phía sau thôn Lão Loan” Tôi nói thẳng luôn.
Bác Tùng tặc lưỡi cười quái dị, sau đó nói: “Cô ấy là ai nhỉ, chẳng phải có người vừa gọi Tiểu U sao? Ái chà, Tiểu U Tiểu U, thật là dễ nghe”
Tôi hoàn toàn phục lão hồ ly này, không những gian xảo mà cái miệng còn có thể khiến người sống sờ sờ tức chết.
Thấy tôi tỏ ra hờ hững, bác Tùng hơi mất hứng, ông ta nói: “Tiểu Trần An à, tôi đang giúp cậu tìm con rối đấy, thái độ của cậu phải tôn trọng một chút biết không hả, từ trước đến giờ nhờ người khác thì phải cúi mình trước đã, này, sao cậu hất đầu cao như vậy làm gì? Xem thường tôi hả?”
Tôi khóc không ra nước mắt, lão hồ ly này rõ ràng trả thù việc tôi mách lẻo trước mặt Cố U Hoàng đây mà.
“Bác Tùng, ông Tùng à, xin mời ngài lên đường, đi chậm một chút, cháu sẽ mua cho ngài một con gà sống” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Bác Tùng rất hài lòng với thái độ này của tôi, ông ấy gật gù đắc ý: “Nhất định phải là gà trống đấy, à, không cần gấp đâu, làm xong việc thì chuẩn bị cũng được”
Từ chân núi đi tới cửa thôn Lão Loan, tôi hỏi bác Tùng xem có cách nào để tìm được con rối đang ẩn nấp trong thôn, bác Tùng nói trước mắt không có biện pháp nào tốt cả, chỉ có thể tìm từng nhà một.
Tôi nói tìm như vậy thì chẳng phải là đánh rắn động cỏ à?
Bác Tùng tức giận nói lại: “Cậu là óc lợn hả? Đâu phải trắng trợn đi tìm? Âm thầm tiến hành, âm thầm có biết không”
Tôi nói kể cả có âm thầm tiến hành thì thôn Lão Loan cũng có ba, bốn trăm hộ gia đình, vậy phải tìm đến bao giờ, đã thế lại còn phải tiến hành trong âm thầm, chắc chắn có nhiều thứ không tiện, nhỡ lại không tìm được thì sao.
Bác Tùng bảo trước tiên có thể dùng phương pháp bài trừ, ví dụ như lúc bác cả qua đời có những ai đến viếng, ông ta hỏi tôi có còn nhớ không.
Tôi suy nghĩ cẩn thận một lúc, đại khái vẫn nhớ, dù sao cũng là người trong cùng một thôn nên tôi vẫn nhớ một chút.
Bác Tùng nói đầu tiên phải điều tra đám người này, nếu là con rối của Tà thuật sĩ, vậy gã sẽ cực kì chú ý đến nhà họ Trần, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là sẽ đến xem tình huống.
Tôi nghe bác Tùng nói như vậy thì cảm thấy rất có lý, tôi về nhà lấy tờ giấy rồi đi hỏi bà, sau đó ghi lại những người đáng nghi vào đó.
“Đừng vội, đây chỉ là cách loại trừ thứ nhất thôi” Bác Tùng giật tờ giấy của tôi nhìn thoáng qua, sau đó nói tiếp: “Cậu đánh dấu vào những người mà gia đình có điều kiện cho tôi”
“Nghĩa là sao ạ?” Tôi thắc mắc.
Bác Tùng nghiêm túc trả lời: “Cái gọi là con rối đại khái được chia làm hai loại, một loại bị người khác điều khiển đầu óc, hoàn toàn đánh mất ý thức của mình. Loại con rối này mặc dù nghe lời nhưng lại ngu ngốc nên rất dễ bị người khác phát hiện. Loại thứ hai là điều khiển tư tưởng, nó còn được gọi là tẩy não, loại con rối này giống hệt người bình thường, nhưng do vẫn còn giữ được tư tưởng của mình nên rất dễ sinh ra phản loạn”
“Với tính cách của Tà thuật sĩ chắc chắn hắn sẽ chọn loại thứ nhất để điều khiển con rối, nhưng một người trở nên ngu ngốc sẽ khiến người khác nghi ngờ, ví dụ như ông cậu là thầy dời mộ thì kiểu gì cũng nhận ra. Cho nên Tà thuật sĩ không còn lựa chọn nào khác, con rối của hắn phải là loại thứ hai”
“Chẳng phải bác đã nói loại thứ hai dễ phản bội và không nghe lời sao? Tà thuật sĩ gian trá như vậy thì tại sao hắn lại tìm một con rối không nghe lời chứ?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Bác Tùng cười đáp: “Vì thế nên tôi mới bảo cậu đánh dấu những gia đình có điều kiện vào. Nếu chỉ mỗi tẩy não hiệu quả sẽ không cao, nhưng nếu hứa cho thêm tiền bạc và lợi ích thì sao? Với bản lĩnh của Tà thuật sĩ rất dễ để một người nghèo trở nên giàu có”
Nghe bác Tùng nhắc nhở như vậy khiến đầu óc tôi lập tức lóe sáng. Đúng là như vậy, trong xã hội hiện đại này, nhất là ở thôn Lão Loan, liệu có bao nhiêu người có thể chống cự được sự cám dỗ của đồng tiền chứ?
Tôi cẩn thận nhìn một lần những cái tên trên danh sách, sau đó cố nhớ lại từng cái một, cuối cùng tôi đánh dấu được bốn cái tên.
Bốn người này chắc chắn là người giàu có nhất tại thôn Lão Loan. Người thứ nhất là Lý Trường Căn, lập nghiệp bằng nghề làm đậu phụ, ông ta giao đậu phụ khắp các thôn làng xung quanh đây. Về sau phát triển hơn thì đi lên thị trấn mở cửa hàng đậu phụ, dần dần càng lúc càng lớn. Nghe cha tôi nói Lý Trường Căn có mấy ngôi nhà mặt phố, ông ta mua một chiếc xe hơn hai trăm ngàn tệ, còn xây một cái biệt thự nhỏ nữa.
Người thứ hai là Khâu Thủy Lâm. Ông ta làm nghề buôn bán gỗ, trước đây từng là thợ mộc, anh trai của ông ta là bí thư của thôn cho nên Khâu Thủy Lâm đã dựa vào quan hệ để nhận thầu giá thấp vài khu đất trồng rừng. Bây giờ ông ta đã là chủ của một nhà máy sản xuất vật liệu gỗ.
Người thứ ba là Phương Thúy Hương, là một quả phụ. Thông thường thì phụ nữ góa chồng sống rất cực khổ, dù sao một ngôi nhà mà không có đàn ông chống đỡ thì rất dễ sụp đổ. Chồng của Phương Thúy Hương đã chết khi cô ta còn trẻ, cô ta lại còn phải nuôi một đứa con, nhìn qua đã thấy không thể giàu được. Nhưng ấy thế mà cô ta lại thay đổi được số phận nghèo khổ của mình, đầu tiên là đi rửa bát thuê cho một quán cơm, sau đó học một chút kỹ năng nấu nướng từ đầu bếp của quán, tiếp theo cô ta vay mượn khắp nơi để mở một cửa hàng trên thị trấn. Vài năm sau cửa hàng biến thành quán rượu nhỏ. Sau này quán rượu nhỏ được xây dựng thêm và trở thành quán rượu Thúy Hương nổi tiếng trên thị trấn.
Còn người thứ tư là Trần Hải Sinh, cũng là người nhà họ Trần chúng tôi, nghe ông tôi kể nếu dò ngược vài đời thì còn có quan hệ họ hàng nữa, ông ta ngang hàng với cha tôi nên mỗi khi gặp thì tôi đều gọi là chú Hải Sinh.
Trần Hải Sinh trước đây là con ma bài bạc, chơi bài chín điểm, chơi mạt chược, om ba cây, ông ta thành thạo và mê mẩn tất cả những thứ gì có liên quan đến bài bạc. Kể cả khi trong túi không có đồng nào thì ông ta cũng phải nhìn người ta bài bạc, tôi nhớ khi còn bé ông ta thường xuyên cầm một chiếc bát sứt với vài cái xúc xắc, sau đó đứng dưới cây liễu đầu thôn và mở một sòng bạc đánh tài xỉu. Nếu thua sạch tiền thì sẽ chơi với đám trẻ con chúng tôi, đặt cược bằng hạt dưa hoặc hạt lạc.
Bởi vì thích bài bạc như mạng, Trần Hải Sinh cũng không ra ngoài kiếm tiền mà chỉ loanh quanh với vài mẫu đất trong nhà. Mặc dù như vậy nhưng ông ta vẫn thua sạch số tài sản ít ỏi trong nhà, vợ ông ta không chịu được cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, ngoài ra còn suốt ngày bị người khác đến cửa đòi nợ, trong cơn tức giận bà ta đã dẫn theo đứa con gái đi chỗ khác, mà đi một lèo bảy, tám năm cũng không trở về nữa.
Sau khi vợ của Trần Hải Sinh bỏ đi, ông ta càng trở nên sa đọa, bởi vì không có tiền đánh bạc nên Trần Hải Sinh bắt đầu ăn cắp vặt trong thôn, nhiều lần bị người khác bắt được, nhưng do là người cùng thôn, quay đi quay lại vẫn nhìn thấy nhau nên mọi người cũng ngại không bắt ông ta lên đồn công an, người nào nóng nảy cũng chỉ đánh ông ta mấy cái cho bõ tức.
Vào khoảng bốn năm trước, Trần Hải Sinh đã rời khỏi thôn Lão Loan, nghe người thân của ông ta nói là ông ta đã đi tìm vợ mình, ròng rã một năm không thấy bóng dáng đâu nữa. Có người nói Trần Hải Sinh đã tìm được vợ mình và giờ sống bên ngoài, cũng có người lại nói ông ta đánh bạc nợ rất nhiều tiền, bị người chém đứt hai tay nên xấu hổ không dám trở về.
Có đủ loại lời đồn trong thôn, cái nào cũng nói có sách mách có chứng, mọi người chỉ coi như chuyện vui để bàn tán khi ngồi tán phét mà thôi.
Khoảng tầm hơn một năm sau đó, Trần Hải Sinh đột nhiên trở về, tôi nhớ rất rõ năm đó tôi đang học lớp một, trên đường về nhà tôi thấy nhà của Trần Hải Sinh đầy người bu vào, họ nói là Trần Hải Sinh ở bên ngoài làm ăn phát đạt nên áo gấm về quê.
Khi đó tôi còn bé nên hay tò mò, tôi đứng ngoài sân nhà Trần Hải Sinh rồi lén nhìn vào trong, chỉ thấy Trần Hải Sinh mặc đồ tây, đi giày da sáng láng, đầu chải bóng lộn, người vợ đã bỏ đi của ông ta vẫn chưa trở về, nhưng Trần Hải Sinh lại dẫn theo một cô gái trẻ, cô gái này rất xinh, mặc váy dài, kẹp tóc, trên tay còn xách một chiếc túi rất hiện đại, giống hệt mấy minh tinh trên tivi.
Trần Hải Sinh đang phát bánh kẹo cho mọi người trong sân, ông ta nói mình sắp sửa kết hôn nên định xây cái biệt thự trên căn nhà cũ, đến lúc đó sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng.
Mọi người trong thôn đều chúc mừng ông ta, tôi nhìn thấy cha mình trong đám đông nên muốn đi qua đó, vậy mà Trần Hải Sinh lại nhìn thấy tôi, ông ta dúi ngay một túi bánh kẹo thật to vào tay tôi và nói là sô cô la mua trên thành phố, ăn cực kì ngon.
Sau đó, Trần Hải Sinh thật sự xây lại biệt thự và cũng cưới người phụ nữ trẻ tuổi kia, chưa đầy hai năm thì ông ta đã có một bé trai béo mập, cuộc sống trôi qua rất sung sướng.
Người trong thôn hâm mộ đỏ cả mắt, họ đều thầm hỏi thăm xem Trần Hải Sinh làm gì mà bỗng trở nên giàu có, nhưng không ai biết được điều đó. Tôi nhớ năm đấy mẹ tôi cũng tò mò hỏi nhưng cha tôi lắc đầu bảo người ta giàu là do số mệnh, có gì phải ham chứ.
Sau khi nghe tôi kể chi tiết về bốn gia đình giàu có này, bác Tùng trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói với tôi: “Theo lời cậu nói thì người đáng nghi nhất là Trần Hải Sinh”
Tôi phản bác: “Phương Thúy Hương cũng rất đáng nghi mà”
Bác Tùng xua tay bảo: “Cậu nghe tôi nói trước đã. Đầu tiên, ba người phía trước đều kiếm tiền bằng bản lĩnh của họ, tất cả đều bước từ cay đắng đến ngọt ngào, hoàn toàn chân thật. Kể cả người phụ nữ góa chồng Phương Thúy Hương, người ta cũng bắt đầu từ rửa chén bát. Tất cả những điều này đều có thể điều tra được”
“Con rối của Tà thuật sĩ nhất định sẽ tìm loại ý chí yếu kém để dễ tẩy não khống chế, đồng thời phải là người vô cùng cần tiền. Chỉ có Trần Hải Sinh mà thôi, cậu nghĩ kỹ đi, gã đó có tay nghề gì sao? Có bản lĩnh gì không? Dựa vào đâu mà kiếm được số tiền người khác phải nỗ lực cả đời, thậm chí còn nhiều hơn”