Thầy Dời Mộ

Chương 29: Bí mật trong nhà Trần Hải Sinh

Chương 29: Bí mật trong nhà Trần Hải Sinh

“Ngoài ra cậu có biết tiền của Trần Hải Sinh từ đâu ra không? Không thể điều tra, không có ai biết, giống như từ trên trời rơi xuống vậy” Bác Tùng nói xong rồi nhìn cái tên được đánh dấu trên tờ giấy vài lần, sau đó nói nhỏ: “Chúng ta qua kiểm tra nhà Trần Hải Sinh trước”
“Không phải bí mật hành động sao?” Tôi nháy mắt hỏi.
Bác Tùng vỗ vai tôi rồi thở dài: “Tôi tất nhiên là bí mật, nhưng cậu thì công khai qua đó đi”
Thấy tôi còn muốn hỏi, bác Tùng giải thích luôn: “Cậu và Trần Hải Sinh cùng họ, lại có quan hệ thân thích, cậu qua đó chơi chẳng phải là rất bình thường à?”
“Nhưng nếu cháu đột nhiên qua đó thì quá đột ngột đúng không, nhỡ Trần Hải Sinh đúng là con rối của Tà thuật sĩ, ông ta chắc chắn sẽ cảnh giác” Tôi không phục nói.
Bác Tùng suy nghĩ cẩn thận và cảm thấy tôi nói có lý, ông ấy nói: “Vậy cậu nghĩ ra một lý do đi, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì nhưng nhất định phải lừa Trần Hải Sinh ra ngoài sân, có như vậy thì tôi mới âm thầm lẻn vào nhà gã để điều tra được”
Bác Tùng đã nói thế thì tôi không thể từ chối nữa, dù sao ông ấy cũng đang giúp tôi.
Trên đường đi tôi đang nghĩ xem dùng lý do gì để lừa Trần Hải Sinh ra sân, đồng thời còn phải giữ ông ta ở đó để bác Tùng có cơ hội lẻn vào nhà kiểm tra. Không cần nhiều, năm phút là đủ.
Nghĩ đi nghĩ lại thấy đã sắp đến nhà Trần Hải Sinh, tôi đột nhiên nghĩ ra mấy ngày nữa phải đến trường báo danh, trước đó tôi đã hẹn với bạn cùng đi báo danh, bây giờ có thể nhờ vào việc này để mượn điện thoại của Trần Hải Sinh. Nói chuyện với bạn năm phút là xong rồi?
Sau khi tìm được lý do, tâm trạng tôi lại trở nên bình tĩnh, tôi lén nhìn ra phía sau, bác Tùng cũng không ở đó. Tôi nghĩ bác Tùng cũng không phải người bình thường nên không cần lo cho ông ấy.
Căn biệt thự của Trần Hải Sinh được xây rất xa hoa, nó chiếm diện tích bốn, năm trăm mét vuông, còn kèm theo một cái sân rất rộng. Trong sân có bồn hoa, hòn non bộ và một ao cá vàng, ở cổng còn có hai con sư tử đá cao tầm nửa người, trông vô cùng khí thế.
Tôi đứng ngoài cổng nhìn thấy vợ của Trần Hải Sinh đang đi cạnh bồn hoa, trong tay cô ta còn cầm cái kéo, chắc đang cắt tỉa đám hoa cỏ.
“Cô ơi, chú Hải Sinh có ở nhà không ạ?” Tôi gõ cửa sắt, trên mặt nở một nụ cười lễ phép hỏi.
Người phụ nữ bên trong nghe thấy tôi gọi bèn vội vàng đi đến, sau đó vô cùng khách sáo hỏi: “Ơ kìa, là Trần An à, chú Hải Sinh của cháu đang xem tivi trong nhà, cháu có việc gì thế”
Tôi giả vờ ngượng ngùng nói: “Sắp khai giảng đến nơi rồi, cháu đã hẹn bạn học cùng nhau đi báo danh nên cháu muốn gọi cho nó. Điện thoại của cháu bị hết tiền nên không gọi được, cho nên…”
“Ha ha, chuyện nhỏ thôi, cháu chờ một chút” Người phụ nữ kéo cửa sắt ra rồi ra hiệu bảo tôi đi vào, sau đó cô ta hô thật to: “Hải Sinh, cháu của anh đến này, anh mau ra đây”
“Cháu? Là cháu nào thế?” Giọng nói của Trần Hải Sinh truyền ra từ trong biệt thự.
Sau khi Trần Hải Sinh đi ra sân và nhìn thấy tôi, gã ngượng ngùng nói: “Trần An à, sao cháu lại đến đây”
Lần này không cần tôi nói thì vợ của Trần Hải Sinh đã đứng ra giải thích dùm tôi: “Trần An muốn mượn anh điện thoại để gọi cho bạn, sắp khai giảng mà”
Giọng của vợ Trần Hải Sinh rất ỏn ẻn khiến tôi nổi cả da gà. Nói thật thì cô ta vẫn còn trẻ, chắc chưa đến ba mươi, dáng vẻ cũng được, lại thêm ăn mặc khá chất nên nhiều người trong thôn khen cô ta đẹp như mấy nữ minh tinh trên tivi.
Nhưng trong mắt tôi, bất kể thế nào thì cô ta vẫn không sánh được một phần mười của Cố U Hoàng.
“Chú còn tưởng là chuyện gì chứ” Trần Hải Sinh lấy điện thoại di động từ trong túi ra đưa cho tôi và bảo: “Cứ gọi thoải mái đi”
Tôi cầm chiếc điện thoại rồi lễ phép cảm ơn.
Trần Hải Sinh càng cao hứng, ông ta nhìn tôi và bảo: “Cháu là niềm tự hào của gia tộc họ Trần đó, mặc dù chú không phải chú ruột của cháu nhưng cũng được thơm lây”
Tôi lại khách sáo nói một lúc, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho bạn.
Sau khi điện thoại kết nối, tôi rất tự nhiên hỏi chuyện khai giảng, ngày mùng mấy đi vào thành phố. May mà Trần Hải Sinh vẫn luôn đứng ở trong sân chờ tôi chứ không vào trong nhà, điều đó cũng khiến tôi thấy nhẹ nhàng hơn.
Tôi gọi khoảng năm phút thì nghĩ chắc bác Tùng cũng đã điều tra xong, thế là quyết đoán dập máy rồi trả điện thoại cho Trần Hải Sinh.
“Trần An à, sau này cần gọi điện cứ đến nhà chú, kể cả chú không ở nhà thì cô của cháu cũng có điện thoại. Đừng có khách sáo” Trần Hải Sinh nói.
Vào giây phút này mặc kệ Trần Hải Sinh nói thật hay giả thì tôi đều thấy cảm động, thậm chí trong lòng còn có cảm giác chẳng nhẽ mình đã nghi ngờ nhầm đối tượng.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Hải Sinh, tôi đi thẳng về nhà mình vì đã bàn với bác Tùng là sẽ gặp nhau trong sân nhà tôi.
Khoảng nửa tiếng sau, bác Tùng mới chậm chạp chạy đến. Tôi đang muốn hỏi tại sao bác Tùng lại đến muộn như vậy, theo lý thuyết thì Trần Hải Sinh mà quay về phòng, bác Tùng sẽ không còn cơ hội để điều tra nữa.
Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, bác Tùng đã ọc một tiếng rồi phun ra một ngụm máu. Sau đó ông ấy lảo đảo dựa người vào tường rồi ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Tôi vội đỡ bác Tùng rồi sốt ruột hỏi: “Bác Tùng, bác làm sao thế?”
Bác Tùng không phải là yêu tinh bình thường, tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của ông ấy, có thể nói là với bản lĩnh của ông tôi mà bác Tùng còn chẳng đặt vào mắt. Nhưng bác Tùng chỉ đi đến nhà Trần Hải Sinh mà tại sao lại bị thương nặng đến thế, chẳng nhẽ Tà thuật sĩ đang ẩn nấp ở trong nhà Trần Hải Sinh?
Tôi lập tức hốt hoảng khi nghĩ như thế, nếu Tà thuật sĩ đang đuổi theo bác Tùng, vậy tôi có nên cắt dây thừng trên miệng giếng để dùng Tứ Sát Dẫn Long trận đối phó hắn không.
Bác Tùng lau sạch vết máu bên miệng rồi bực tức nói: “Mẹ nó, thật sự đã đoán đúng, Trần Hải Sinh là con rối của Tà thuật sĩ”
“Bác phát hiện được cái gì thế?” Tôi quay về phòng rót cốc nước cho bác Tùng rồi sốt ruột hỏi.
Bác Tùng súc miệng, đợi đến khi ổn định lại thì mới ung dung nói: “Khi Trần Hải Sinh bị cậu dẫn ra sân thì tôi bắt đầu điều tra nhà của gã. Căn biệt thự đó có tất cả ba tầng, tầng một là phòng khách và phòng bếp, tôi cũng không phát hiện thứ gì lạ cả. Tầng hai là phòng ngủ, phòng khách và phòng đọc sách, đến cả phòng vệ sinh tôi cũng không bỏ qua, nhưng chẳng có gì”
“Còn về tầng thứ ba” Sắc mặt bác Tùng trở nên khó coi: “Tầng ba là gian gác mái, nó không được trang trí gì nhưng lại có một căn phòng bị khóa”
“Tôi thấy có vẻ không đúng lắm nên định mở khóa vào xem, vậy mà trên chiếc khóa đó có khắc bùa chuyên dùng để đối phó với yêu tinh, nếu không phải lão già này tu vi cao thâm thì hôm nay cậu không còn nhìn thấy tôi rồi” Bác Tùng kể lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vậy bác có vào gian phòng đó không?” Tôi sốt ruột hỏi.
Trần Hải Sinh chỉ là dân chúng bình thường, đang yên đang lành sao lại xây một căn phòng khóa kín trên gác mái chứ, mà theo như lời bác Tùng nói thì căn phòng đó còn được khắc bùa chú chuyên để đối phó yêu tinh, người bình thường không ai làm như vậy.
“Hỏi thừa, nếu tôi không đi vào thì sao lại bị thương nặng thế này? Mặc dù bùa chú trên chiếc khóa đó khá lợi hại nhưng chỉ có thể làm bị thương yêu tinh thôi, tôi là hồ ly ngàn năm đó” Bác Tùng hùng hồn tuyên bố.
“Bác, bác đã sống cả nghìn năm rồi?” Tôi trợn mắt há hốc mồm hỏi.
Lần này là bác Tùng tự mình nói ra, tôi cứ nghĩ yêu tinh chỉ có tuổi thọ dài hơn người bình thường một chút thôi, ví dụ như người bình thường sống hơn một trăm tuổi, yêu tinh có thể dựa vào tu luyện đặc biệt để sống ba, bốn trăm năm. Nhưng tôi không ngờ lão hồ ly bác Tùng này đã sống cả ngàn năm, vậy còn Cố U Hoàng thì sao?
“Này, này, tôi lớn tuổi thì sao chứ, rốt cuộc thì cậu có muốn biết trong phòng có gì hay không hả” Bác Tùng cụt hứng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất