Thầy Dời Mộ

Chương 30: Bức tượng kỳ quái

Chương 30: Bức tượng kỳ quái

Hóa ra trên gác mái của Trần Hải Sinh đã cố tình dành riêng một gian phòng để đặt một bức tượng kỳ quái, theo lời bác Tùng kể thì nó giống như một Phật đường, có lư hương, có ngọn nến, thậm chí còn có gà trống vừa mới giết vào buổi sáng.
Tôi hỏi bác Tùng xem pho tượng đó là Phật hay Bồ Tát. Dù sao người ở nông thôn rất mê tín nên có rất nhiều người thờ tượng Phật để cầu bình an. Giống như nhà tôi, bà và mẹ đều tin Phật, ngày mùng một và mười lăm hàng tháng đều bày đồ cúng Bồ Tát. Mặc dù tôi không tin mấy thứ này lắm nhưng nhiều khi vẫn bị bà tôi bắt phải cúi đầu cúng bái.
Bác Tùng lắc đầu nói đó không phải Phật hay Bồ Tát. Bình thường tượng Bồ Tát được thờ đều dính một chút Phật khí, người bình thường không cảm giác được nhưng yêu tinh lại cảm nhận rất sâu sắc. Đó là một cảm giác khuyên người ta hướng thiện và khiến tâm trí trở nên an lành.
Còn pho tượng trong nhà Trần Hải Sinh không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nó lại tỏa ra khí tức cực kỳ tà ác, âm u khiến người khác phải rét run.
Bác Tùng muốn nhìn kỹ khuôn mặt pho tượng này, vậy mà chỉ hơi đến gần đã bị khí tức của nó làm cho bị thương nặng.
“Mười mấy năm trước Tà thuật sĩ và Đại tiểu thư đã đánh với nhau một trận, tôi không thể nào nhớ nhầm khí tức của hắn được” Đôi mắt hồ ly nhỏ dài của bác Tùng hơi nheo lại, ông ta nói rất chắc chắn.
Tôi hỏi bác Tùng xem phải làm thế nào bây giờ, nếu Trần Hải Sinh là con rối do Tà thuật sĩ đặt ở thôn Lão Loan để theo dõi gia đình tôi, vậy lần này bác Tùng lẻn vào có bị hắn cảm nhận được hay không.
Bác Tùng gật đầu, “Nếu như tôi đoán không nhầm, trong bức tượng đó có một tia thần hồn của Tà thuật sĩ, giống như thẻ trúc trên cổ cậu vậy, nó cũng có một tia thần hồn của Đại tiểu thư, vì như vậy mới có thể cảm nhận và có mối liên kết. Hành động hôm nay của tôi không thể giấu được sự cảm nhận của Tà thuật sĩ, nhưng đồng thời vì bị tôi phát hiện vị trí thần hồn của hắn nên hắn chắc chắn sẽ lập tức chạy đến, Tà thuật sĩ sợ tôi luyện hóa thần hồn trong bức tượng, đến lúc đó thần hồn của hắn không đầy đủ sẽ khiến hắn bị thương nặng.
“Thần hồn quan trọng thế cơ à?” Tôi sờ tấm thẻ trúc trên cổ rồi nghi ngờ hỏi.
Trên thẻ trúc này có một tia thần hồn của Cố U Hoàng, nếu như bác Tùng nói thật thì sợi thần hồn này cũng rất quan trọng với Cố U Hoàng. Lần trước trong căn phòng ngầm ở sau núi, tôi đã chủ động trả nó cho Cố U Hoàng nhưng cô ấy lại không nhận.
Bác Tùng thấy tôi sờ chiếc thẻ trúc thì biết là tôi đang nghĩ cái gì. Ông ta lạnh lùng bảo: “Cho nên tôi mới nói cậu số may, cũng chỉ có Đại tiểu thư của tôi quan tâm cậu đến vậy, cậu không biết thần hồn quan trọng đối với người tu đạo đến mức nào đâu, dù là mất một tia cũng sẽ bị nhận phản phệ, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì thần hồn không toàn vẹn, đầu óc bị tổn thương”
Tôi yên lặng không nói, một lần nữa lại cảm động vì Cố U Hoàng.
“Được rồi, nếu muốn cảm ơn hãy đợi đến sáng mai, tôi muốn nói một chút sự việc liên quan đến Tà thuật sĩ” Bác Tùng tức giận mắng: “Ông cậu muốn dẫn Tà thuật sĩ vào trong sân nhà cậu rồi dùng Tứ Sát Dẫn Long trận giải quyết hắn, vậy chúng ta phải ăn trộm pho tượng này, khiến Tà thuật sĩ bắt buộc phải đến”
“Chẳng phải bác đã nói là lẻn vào đó sẽ khiến Tà thuật sĩ cảm nhận được sao, liệu hắn có báo cho Trần Hải Sinh để giấu pho tượng đi không?” Tôi hỏi.
Bác Tùng biến sắc, sau đó bối rối nói: “Cậu nói đúng, nhỡ Tà thuật sĩ liên hệ với Trần Hải Sinh vào lúc này thì chúng ta không trộm bức tượng được, như vậy cũng không có cách nào dẫn hắn vào trong sân”
Bác Tùng khiến thần kinh đang căng cứng của tôi lại trở nên khẩn trương, nhà họ Trần đã chết nhiều người như vậy là vì giải quyết Tà thuật sĩ, nếu như không thể tiêu diệt hắn thì tất cả đều vô nghĩa.
Cả nhà bác hai, bác ba, cha tôi, và cả ông tôi đều chết vô ích.
Tôi siết chặt nắm đấm, hỏi: “Bác Tùng, thân thể bác bây giờ thế nào, có thể đi một lần nữa không?”
“Cũng tạm ổn rồi, nhưng cậu phải đưa thẻ trúc trên cổ cho tôi mượn, trong đó có thần hồn của Đại tiểu thư, nếu không chỉ dựa vào bản lĩnh của tôi thì không thể đến gần bức tượng đó được, tôi nhất định phải dùng thần hồn của Đại tiểu thư áp chế hắn, như vậy mới có thể thành công” Bác Tùng nói.
Nghĩ đến tầm quan trọng của thần hồn nên tôi thận trọng nói: “Vậy bác nhất định không được làm mất nó đấy, nếu mà liên lụy đến Tiểu U thì cả đời này cháu cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Bác Tùng sầm mặt nói: “Tôi có chết cũng không dám làm mất thần hồn của Đại tiểu thư. Tôi nói này Tiểu Trần An, sao nghe cậu nói như vậy giống kiểu cậu với Đại tiểu thư mới là người một nhà, còn tôi lại biến thành người ngoài rồi?”
“Có, có sao?” Tôi lúng túng hỏi.
Bác Tùng gật mạnh đầu: “Có, cái thằng nhóc không biết xấu hổ này”
Tôi tháo tấm thẻ trúc ra rồi đưa cho bác Tùng, sau đó khẩn trương nói: “Giờ cháu sẽ đi đến nhà Trần Hải Sinh và giữ chân ông ta, bác cần khoảng bao nhiêu phút để lấy được bức tượng?”
Bác Tùng nắm chặt tấm thẻ trúc, ông ấy tính toán một lúc rồi bảo: “Trước đó đã đi một lần, cho nên lần này không tốn thời gian lắm, nhưng trong bức tượng có thần hồn của Tà thuật sĩ nên tôi phải dùng thần hồn của Đại tiểu thư để áp chế hắn, chắc cần khoảng mười lăm phút”
“Lâu thế cơ à?” Tôi nhăn nhó nói.
Nếu là năm phút còn dễ nói, mười lăm phút thì tôi có mượn điện thoại cũng không thể kéo dài lâu như vậy. Ngoài ra cũng không biết Tà thuật sĩ có liên lạc với Trần Hải Sinh không. Nhỡ Trần Hải Sinh đã có cảnh giác thì có khi đến cả tôi cũng gặp nguy hiểm.
“Mười lăm phút đã là nhanh nhất rồi” Bác Tùng khẳng định.
“Nếu bị Trần Hải Sinh phát hiện, bác sẽ gặp nguy hiểm sao? Ông ta chỉ là người bình thường, chắc chắn không phải đối thủ của bác mà?” Tôi tự nhiên lại nghĩ ra, tại sao chúng tôi phải đi trộm đồ như một tên trộm chứ? Trần Hải Sinh chỉ là người bình thường, chẳng nhẽ bác Tùng không giải quyết được gã hay sao? Giải quyết Trần Hải Sinh rồi lấy bức tượng là được mà.
Bác Tùng không biết phải nói gì nữa, ông ấy nhìn tôi rồi hỏi: “Cậu là óc heo hả? Tà thuật sĩ dám để pho tượng có thần hồn trong nhà Trần Hải Sinh, như vậy thì chắc chắn hắn cũng phải để lại thủ đoạn gì đó cho gã, chưa biết chừng nó lại chuyên được dùng để đối phó yêu tinh như tôi ấy, dù sao người bình thường không thể mở được chiếc khóa đó”
Bác Tùng nói rất có lý, tôi cũng không nghĩ được biện pháp tốt hơn, thế là tôi đành tranh thủ nói: “Bây giờ cháu sẽ đến chỗ Trần Hải Sinh, mọi chuyện còn lại phải trông cậy vào bác đấy”
Sau khi ra cửa thôn, tôi đến cửa hàng tạp hóa mua một bao thuốc và hai chai rượu. Sở dĩ làm như vậy vì ở nông thôn có phong tục, sau khi người nhà qua đời mà có khách đến phúng viếng, nếu như vị khách này giúp chủ nhà xử lý hậu sự thì khi tang lễ kết thúc, chủ nhà sẽ cầm một chút quà đến biếu.
Lúc cha tôi qua đời trong nhà chỉ còn tôi và ông, tôi lại chẳng biết gì về việc xử lý tang lễ cả, ngoại trừ canh giữ linh đường thì những chuyện còn lại đều do ông tôi xử lý.
Ông tôi đã lớn tuổi, tôi nhớ lúc đó Trần Hải Sinh đã giúp rất nhiều việc, ví dụ như quan tài, chính ông ta đã lái xe lên cửa hàng quan tài trên thị trấn để nhờ người chuyển đến.
Theo lý thuyết thì sau khi tang lễ của cha tôi kết thúc, với tính cách của ông tôi không thể quên việc trả lễ được, nhưng vào giây phút này tôi không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn. Đã mượn điện thoại di động một lần rồi, tôi sợ Trần Hải Sinh cũng đã liên hệ với Tà thuật sĩ và sau đó nghi ngờ tôi. Cho nên không thể dùng lý do mượn điện thoại nữa.
Tôi cầm theo rượu và thuốc lá rồi đi thật nhanh đến trước cửa nhà Trần Hải Sinh, lần này tôi không thấy vợ của Trần Hải Sinh đâu.
Trong sân trống rỗng, tôi đi vào và gọi chú Hải Sinh, nhưng không ai để ý đến tôi.
Tôi bỗng cảm thấy hồi hộp, chẳng nhẽ Trần Hải Sinh đã phát hiện căn phòng trên gác mái bị mở ra, cho nên đang liên hệ với Tà thuật sĩ.
“Chú Hải Sinh, cô ơi” Bởi vì lo lắng nên giọng của tôi hơi run rẩy.
Tôi cố gắng trấn tĩnh rồi đi đến trước cửa chính của biệt thự, cánh cửa đang mở và TV trong phòng khách vẫn đang bật.
Tôi do dự không biết có nên đi vào nhìn hay không. Đúng lúc này trên tầng hai vang lên tiếng bước chân vội vã, vài phút sau, vợ của Trần Hải Sinh bước xuống với khuôn mặt đỏ bừng và tóc tai tán loạn.
“Trần, Trần An, sao cháu lại đến đây” Vợ của Trần Hải Sinh hỏi với giọng hơi là lạ.
Tôi bỗng sững sờ, trong nháy mắt đã hiểu vì sao mà hô to một lúc lâu cũng không ai để ý. Hóa ra hai vợ chồng này đang hú hí với nhau.
Lúc nãy khi tôi đến thì vợ của Trần Hải Sinh đang mặc váy và đi giày cao gót. Nhưng bây giờ đã đổi thành áo ngủ mỏng, thậm chí tôi còn hơi nhìn thấy một số thứ không nên thấy.
Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống, mặc dù tôi chưa kết hôn và cũng chưa từng hẹn hò, nhưng trẻ con bây giờ làm sao lại không hiểu mấy thứ này? Nói thẳng ra thì tôi và bạn học còn xem phim ở trường nữa cơ.
“Cháu chào cô, thật xin lỗi nhưng lúc nãy cháu về nhà thì bà bảo là chú Hải Sinh đã giúp gia đình cháu xử lý việc tang lễ, nên bà bảo cháu qua đây tạ lễ ạ” Tôi giơ thuốc lá và rượu lên rồi giả vờ như không biết gì.
“À, là như vậy à, vậy những thứ này?” Vợ của Trần Hải Sinh thể hiện rất rõ là tôi không cần tiến vào, đưa đồ cho cô ta là được.
Nhưng mục đích của tôi là phải kéo Trần Hải Sinh ra đây để bác Tùng có cơ hội tiến vào tầng ba trộm pho tượng gỗ kia, làm sao tôi có thể đi dễ dàng như vậy được.
Tôi bỗng nghĩ ra được một lý do, thế là giải thích: “Cô à, phong tục của chỗ cháu, khi người khác giúp xử lý việc tang lễ thì người nhà phải đến dập đầu cảm ơn”
Những lời này cũng không phải nói dối, có câu là người chết lớn nhất, việc giúp đỡ gia đình xử lý tang lễ vào thời xưa là một ân đức lớn. Bình thường mà nói nếu người giúp đỡ không quá lớn tuổi thì sẽ là người trẻ tuổi trong dòng tộc đến đáp lễ. Như vậy mới có thể nhận sự dập đầu đáp lễ được.
Đương nhiên nếu là người cao tuổi rồi có vị trí cao như ông tôi thì không thể nào dập đầu được, bề trên mà dập đầu với bề dưới, cái này gọi là giảm thọ.
Vợ của Trần Hải Sinh nghe tôi nói như vậy thì nghĩ đến đúng là có phong tục đó. Cô ta giật mình nói: “Cháu ngồi chờ một chút nhé, cô lên gọi chú Hải Sinh”
“Cháu đứng ngoài cũng được ạ” Tôi nói cảm ơn.
Vợ của Trần Hải Sinh quay người đi lên tầng hai, khoảng mười phút sau Trần Hải Sinh mới từ từ đi ra.
“Trần An à, đều là người nhà cả, cha cháu giống như anh em ruột của chú vậy, cần gì khách sáo thế chứ. Cháu về nói với bà đi, người một nhà không cần làm vậy đâu” Trần Hải Sinh tươi cười từ chối.
Nói thật lòng, nếu như không phải đã biết gã là con rối của Tà thuật sĩ, tôi sẽ không thể tin được người có vẻ bề ngoài luôn quan tâm đến gia đình tôi lại là đôi mắt giấu trong bóng tối.
“Chú Hải Sinh, cháu biết chú không thiếu những thứ này, nhưng bà cháu bảo đây là để cảm ơn chú, đó là một chút lòng thành của gia đình cháu, chú không chê là tốt rồi” Tôi nói rất chân thành.
Nụ cười trên mặt Trần Hải Sinh càng tươi hơn, ông ta liên tục xua tay nói: “Không chê không chê, thay chú cảm ơn bà cháu nhé”
Khi thấy Trần Hải Sinh định cầm chỗ quà đó đi vào nhà, tôi cảm thấy rất sốt ruột, mới chỉ được có hai phút, vẫn còn quá ít so với mười lăm phút mà bác Tùng yêu cầu. Nếu như tôi đoán không nhầm thì bác Tùng đang ở trên tầng ba, bây giờ mà để Trần Hải Sinh đi lên tầng rồi ông ta lại phát hiện bác Tùng thì không ổn.
“Chú Hải Sinh, cháu còn chưa dập đầu mà” Tôi vội vàng hô.
Trần Hải Sinh a một tiếng, sau đó kiên quyết không đồng ý: “Trần An à, có lòng là được rồi, đâu thể để cháu dập đầu với chú chứ, cháu là sao Văn Khúc của nhà họ Trần đó”
Trong lòng tôi đang rất bực tức, tôi có muốn dập đầu với ông ta đâu, thế nhưng bây giờ chẳng có cách nào cả, có thể giữ Trần Hải Sinh thêm giây nào thì tốt giây đó, tôi muốn tranh thủ thời gian cho bác Tùng.
Tôi và Trần Hải Sinh nhường đi nhường lại một lúc, cuối cùng tôi vẫn giả vờ quỳ xuống dập đầu với ông ta, sau đó nói cảm ơn.
Trần Hải Sinh đỡ tôi đứng lên, sau đó giả vờ khích lệ, ông ta nói tôi còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu biết, đúng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Trần.
Tôi nghe mà sắp nôn đến nơi, vậy mà vẫn phải giả vờ khiêm tốn và cười phủ nhận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất