Chương 31: Lấy được tượng gỗ
Quà đáp lễ đã đưa, đầu cũng đã dập, đứng nói chuyện khách sáo vài câu xong xuôi hết cả rồi. Theo đạo lý thì tôi nên phủi mông đi về được rồi.
Vợ chồng Trần Hải Sinh tỏ vẻ lúng túng khó xử cười nhìn tôi, trong lòng tôi cũng cuống hết cả lên. Con cà con kê một hồi được bảy tám phút, đôi bên chẳng còn lời gì để nói với nhau nữa, huống chi hai vợ chồng nhà người ta còn có chuyện “quan trọng” muốn làm, cả hai đều đang mong ngóng tôi đi đây này.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải cực kì phối hợp mà nói: “Chú Hải Sinh à, nếu chú bận việc thì cháu xin phép về trước”
Trần Hải Sinh gật đầu mỉm cười: “Cháu thay chú hỏi thăm sức khỏe của bà cháu nhé”
Tôi cười đáp ứng, lúc xoay người tôi cắn răng dùng chân trái đạp lên chân phải, rồi uỵch một cái ngã rạp trên mặt đất.
Không đúng, chính xác là tôi ngã mạnh xuống đất mà không có phản xạ tự bảo vệ nào, cắm luôn mặt mình xuống tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Cú ngã này làm tôi đầu váng mắt hoa, đến nỗi cảm thấy trong lỗ mũi có một dòng nước ấm chảy ra ngoài.
“Trần An, cháu không sao chứ” Vợ chồng Trần Hải Sinh vội vàng đỡ tôi lên.
“Ôi trời ơi, chảy máu mũi rồi” Vợ của Trần Hải Sinh hốt hoảng kêu lên.
“Mau mau đi vào phòng khách lấy băng phiến ra đây” Trần Hải Sinh sốt ruột nói.
Tôi ngửa đầu lên trời, trong lòng thầm lẩm bẩm, bác Tùng ơi bác Tùng, bác phải nhanh lên đấy, cháu đây phải trả giá bằng cả khuôn mặt của mình để tranh thủ thời gian cho bác đấy.
Băng phiến được mang tới, Trần Hải Sinh giúp tôi bịt vào lỗ mũi rồi hỏi tôi bị thương thế nào. Tôi giả vờ như mình bị thương nghiêm trọng, lúc thì mắt nhìn không rõ, lúc lại bảo cái mũi đau đến độ không thở nổi.
Trần Hải Sinh cũng bị tôi dọa cho phát sợ, bảo không thì để hắn ta đưa tôi lên bệnh viện trên trấn kiểm tra xem thế nào. Tất nhiên là tôi đồng ý ngay tắp lự, từ thôn của chúng tôi đi lên thị trấn cả đi và về cũng phải mất hơn ba giờ. Đến lúc đó thì đừng nói là trộm một pho tượng, dù để cho bác Tùng khoắng hết đồ đạc trong nhà cũng thừa thời gian.
Trần Hải Sinh đi lấy xe, bảo tôi chờ hắn một chút. Tôi ngồi ở trên bậc cầu thang bụm mặt, len lén liếc mắt lên tầng ba, thầm nhẩm tính thời gian thấy cũng sắp hết 15 phút, không biết bên bác Tùng thế nào rồi.
Trần Hải Sinh lái xe con đến, “Đi thôi Trần An”
Tôi đang chuẩn bị lên xe thì trên tầng ba đột nhiên phát ra một tiếng vang rất lớn, như thể có đồ vật gì đó bị nổ tung. Sắc mặt Trần Hải Sinh trở nên hoảng loạn, hắn vội vã chạy vào nhà.
“Chú Hải Sinh ơi” Tôi cố ý hô lên ở phía sau.
Trần Hải Sinh cũng không quay đầu lại mà trả lời: “Cháu đợi chú một chút”
Tôi đứng ở chỗ cửa xe, trong lòng cũng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của tôi là bác Tùng đã xảy ra chuyện. Vì dù sao pho tượng mà Tà thuật sĩ để lại cũng cực kì quỷ dị, nhất là bên trong nó chứa sức mạnh thần hồn của gã, nói không chừng bác Tùng không thể áp chế nổi.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chỉ muốn đi theo Trần Hải Sinh lên tầng ba để nhìn xem. Nhưng ngay lúc này tôi lại mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang hô lên với mình: “Trần An, chạy mau”
Là giọng của bác Tùng, thậm chí tôi còn nhìn thấy bóng dáng của ông ta lướt qua cổng một cách nhanh chóng.
Tôi cũng không kịp nghĩ nhiều, vội hướng vào bên trong nhà gọi mấy tiếng chú Hải Sinh, sau đó làm bộ nói: “Nếu chú bận thì cháu đi về trước nhé”
Nói xong tôi chạy chậm về nhà, lúc về đến nhà thấy bác Tùng không ở trong sân, tôi nghi ngờ gọi mấy tiếng.
“Ở đây, nhanh, mau cầm máu cho ta” Gương mặt mệt mỏi tái nhợt của bác Tùng thò ra từ phía sau cánh cửa phòng bếp.
Tôi không hỏi gì cả mà chạy thẳng vào trong nhà cầm hòm thuốc tới. Bác Tùng chịu đựng đau đớn, nói: “Ta cho là mình có thể mượn nhờ thần hồn của Đại tiểu thư áp chế thần hồn gã Tà thuật sĩ kia, nhưng dù sao ta cũng không phải là bản thân Đại tiểu thư, vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm khi sử dụng phương pháp này”
“Thế không trộm được pho tượng kia ạ?” Tôi hơi thất vọng, nhưng nhanh chóng an ủi bác Tùng, “Thôi không sao, bác cũng cố hết sức rồi, thứ kia quỷ dị như vậy, nếu đổi thành cháu thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi”
Bác Tùng đập tay lên đầu tôi, nói với giọng đắc ý: “Ai nói ta không lấy được, nếu không lấy được thì ta cần gì liều mạng thế”
Rồi bác Tùng lấy pho tượng từ trong tay áo ra ném đến trước mặt tôi, dặn dò: “Tìm cái hộp để nó vào đấy, hơi thở của thứ này quá tà ác, người bình thường mà bị lây dính vào không tốt cho cơ thể đâu”
Tôi nhìn xung quanh một vòng nhưng không tìm được cái hộp nào trong bếp, chỉ có mấy cái bao tải đựng gạo, bèn chùm luôn bao tải lên pho tượng, sau đó dúi nó vào phía dưới bó củi.
“Bác Tùng, vậy tiếng nổ kia là bác làm ra?” Tôi hỏi nhỏ.
Bác Tùng cười đắc ý, “Ta cũng không muốn thế đâu, cậu không biết sức mạnh thần hồn bên trong pho tượng kia mạnh đến thế nào đâu, nếu không phải vào phút cuối cùng Đại tiểu thư có cảm ứng, âm thầm giúp ta một tay thì chắc cái mạng già này đã phải bỏ lại tại đó rồi”
Tôi khẩn trương lên, “Bác, bác nói là Tiểu U cũng biết?” Nói thật, tôi cũng không muốn Cố U Hoàng tới giúp mình. Không phải tôi già mồm, mà chỉ là mười một năm trước cô ấy đã vì tôi mà bị thương nặng phải ngủ say nhiều năm như vậy. Bây giờ vất vả lắm mới tỉnh dậy, nếu lại làm liên lụy đến cô ấy nữa, trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất áy náy.
“Trong thẻ trúc là thần hồn của Đại tiểu thư, làm sao mà tiểu thư có thể không cảm ứng được chứ” Bác Tùng nhìn tôi như nhìn thằng ngớ ngẩn.
“Được rồi, vậy tấm thẻ trúc kia đâu ạ” Tôi hỏi.
Bác Tùng lấy từ trong túi ra đưa cho tôi, “Cái thằng nhóc này chỉ nghĩ đến Đại tiểu thư thôi, còn ông già này có chết cũng không sao phải không”
“Bác Tùng, cháu không phải có ý đó” Tôi xin lỗi.
“Được rồi, ta về núi dưỡng thương trước đây, sáng mai nhớ qua ăn sáng đấy” Bác Tùng gắng gượng đứng dậy.
Tôi chỉ vào chỗ giấu pho tượng gỗ và hỏi: “Vậy để nó ở nơi này có an toàn không ạ, gã Tà thuật sĩ kia có thể tìm tới không?”
Bác Tùng trầm tư một lúc mới nói: “Đặt ở đây đúng là không an toàn, mục đích của chúng ta là muốn dụ gã Tà thuật sĩ kia vào trong sân nhà cậu, sau đó lấy Tứ Sát Dẫn Long trận diệt hắn. Nhưng muốn làm được điều này cần phải có điều kiện, đó chính là nhất định phải biết được Tà thuật sĩ đã tới đây. Với thủ đoạn của gã kia, cho dù hắn có tới thì ta đoán chắc cậu cũng không phát hiện ra được, chứ đừng nói đến việc cắt đứt sợi dây thừng ngay từ giây phút đầu tiên”
“Vậy nếu không bác cứ ở lại đây?” Tôi thương lượng với bác Tùng.
Bác Tùng im lặng nhìn tôi, sau đó ông ta chỉ vào thương tích trên người mình, “Ta phải trở về dưỡng thương đã, hơn nữa cho dù ta có ở lại đây cũng chưa chắc đã có thể cảm ứng được gã Tà thuật sĩ kia, ta thấy trừ Đại tiểu thư ra, có lẽ hắn chẳng để kẻ nào vào trong mắt đâu”
Tôi hơi ủ rũ, pho tượng thì cũng trộm được rồi, mà bây giờ lại không có biện pháp bảo vệ được nó, chúng tôi làm nhiều việc như vậy chẳng lẽ đều chỉ là công cốc thôi sao?
Bác Tùng thấy vẻ mặt tôi uể oải, bèn an ủi: “Thật ra cũng không phải không có biện pháp, chỉ là hơi phiền toái một chút”
Nói đoạn, bác Tùng lấy pho tượng tôi đã giấu đi ra ngoài, rồi bảo: “Bỏ cái tượng này vào thi thể ông nội cậu, rồi dùng xi măng dán kín nắp giếng lại lần nữa. Làm như thế thì cho dù Tà thuật sĩ có tới, hắn cảm ứng được chỗ của pho tượng cũng nhất định phải mở nắp giếng ra mới có thể lấy được đồ. Chúng ta không cần treo dây thừng trên cái móc sắt mà trực tiếp treo ở trên nắp giếng, chỉ cần nắp giếng vỡ nát thì sợi dây thừng kia không còn chỗ chống đỡ nữa, thi thể của ông nội cậu sẽ rơi ngay xuống đáy giếng. Như thế chẳng khác gì là gã Tà thuật sĩ kia tự mình mở ra trận Tứ Sát Dẫn Long”
Kế sách của bác Tùng khiến hai mắt tôi sáng lên, tôi vội vội vàng vàng chuẩn bị xi măng.
Đợi đến lúc giấu pho tượng gỗ kia xong xuôi thì cũng đã tới 12 giờ trưa, tôi đói đến mức ngực sắp dán cả vào lưng, bác Tùng hét lên với tôi: “Con gà trống hứa cho ta đâu rồi”
Tôi bảo không phải Tiểu U ăn chay à, sao bác lại ăn gà trống?
Bác Tùng tức giận nói: “Đại tiểu thư ăn chay, ta ăn thịt không được à, vả lại ta bị thương nghiêm trọng như vậy, ăn chút thức ăn mặn bồi bổ thân thể thì sao?”
Tôi chịu thua, đành cầm tiền chạy đến nhà hàng xóm mua luôn ba con gà trống to, một là để hoàn thành lời hứa hẹn, hai là để cảm tạ ông ta đã giúp tôi nhiều như vậy.
Bác Tùng tỏ vẻ rất hài lòng với tôi, trước khi đi còn luôn miệng khen tôi có mắt nhìn, trẻ nhỏ dễ bảo.
Lúc chiều dì ba cùng chồng của dì ấy đến thăm mẹ tôi, tiện thể mang theo đơn thuốc mà bệnh viện kê.
Dì ba bảo tôi không cần quan tâm chuyện của mẹ tôi đâu, khi nào tôi vào thành phố đi học, dì ấy sẽ đưa mẹ tôi về nhà dì ấy ở, để tôi yên tâm học tập cho thật giỏi.
Nói thật, ngoài mẹ tôi ra thì người mà tôi lo lắng nhất chính là bà nội, bà đã lớn tuổi rồi, mà sức khỏe đang không được tốt, bây giờ ông tôi cũng đã mất, nếu cả tôi và mẹ đều rời khỏi đây thì cái nhà này chỉ còn lại một mình bà.
Cha tôi cùng ông nội trước khi chết đều dặn dò bảo tôi phải hiếu thảo với bà nội, chăm sóc tốt cho bà, nghĩ đến điều này là tôi lại cảm thấy khó xử.
Sau khi dì ba đút thuốc cho mẹ tôi xong, tôi thuận tiện đi theo dì ấy vào trong thôn một chút. Lúc đi ngang qua nhà Trần Hải Sinh, tôi cố gắng thả chậm bước chân để hướng mắt nhìn thử vào bên trong.
Cửa sắt khóa chặt, cửa lớn của biệt thự cũng bị khóa lại. Giống như hai vợ chồng đều không có ở nhà vậy.