Thầy Dời Mộ

Chương 32: Trên cây hòe có người

Chương 32: Trên cây hòe có người

Cả một buổi chiều tôi đều ngồi trong sân nhìn chằm chằm vào giếng nước, thầm nghĩ gã Tà thuật sĩ kia có tới không nhỉKết quả Tà thuật sĩ thì không thấy, nhưng hơn bốn giờ chiều Trần Hải Sinh lại đến đây, hắn mang theo rượu cùng thuốc lá đáp lễ của tôi tới, cười nói: “Trần An à, chú đột nhiên nhớ ra là ông nội cháu đã đáp lễ cho chú rồi, cho nên chú không thể nhận thêm phần quà này nữa”
Trong lòng tôi thầm nghi ngờ, cái gã Trần Hải Sinh này thật sự là đến để trả rượu và thuốc lá à? Bác Tùng gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc ấy Trần Hải Sinh ở đấy cũng nghe thấy được, không có khả năng hắn không biết đã bị mất pho tượng gỗ kia.
Vậy hiện tại hắn đến nhà tôi là có ý gì? Nghi ngờ tôi à?
Trong lòng tôi đoán mò đủ kiểu, nhưng mặt ngoài lại không để lộ ra tí nào, tôi nói: “Ôi vậy ạ, cháu xin lỗi chú Hải Sinh, chắc là bà nội cháu lớn tuổi rồi nên không nhớ được”
“Ha ha, không sao không sao, ông nội cháu có ở nhà không?” Trần Hải Sinh nghểnh cổ ngó nghiêng.
“A, sau khi cha cháu mất, tâm trạng của ông nội không được tốt lắm nên ông đã đến nhà cô út cháu để cho khuây khỏa rồi” Tôi trả lời.
Người tới là khách, mặc kệ Trần Hải Sinh đến với mục đích gì, tôi cũng không thể để hắn cứ đứng bên ngoài được, cho nên tôi chỉ có thể tỏ ra hiếu khách, “Chú Hải Sinh, chú ngồi xuống đi, để cháu đi pha cho chú tách trà”
Trần Hải Sinh cười bảo: “Đúng là chú thấy hơi khát thật”
Tôi mang rượu và thuốc lá để ở góc nhà, rồi chuyển cái ghế đến dưới mái hiên, sau đó đi ngâm cho Trần Hải Sinh chén trà, tôi nói: “Chú Hải Sinh, cái âm thanh sáng nay ở nhà chú là cái gì vậy ạ, làm cháu sợ muốn chết”
Trần Hải Sinh nhấp một ngụm trà, mặt thản nhiên, nói: “Ôi tại thím của cháu đấy, lúc ăn tết xong vẫn còn để lại một đống pháo hoa pháo trúc, ném hết ở trên tầng áp, kết quả trời nắng quá, nhiệt độ trên đấy tăng cao nên pháo hoa bị nổ tung”
Suýt chút nữa tôi đã bật cười thành tiếng, cái lý do này cũng thật tuyệt diệu làm sao.
“Chú bảo này Trần An, thương tích của cháu không sao chứ, lúc chú từ trên tầng đi xuống đã không thấy cháu đâu rồi, cháu xem có cần phải lên bệnh viện trấn kiểm tra xem sao không” Trần Hải Sinh nói với giọng quan tâm.
“Cháu không sao đâu ạ, lúc đấy vì đau quá nên bị hoảng thôi” Tôi sờ mũi, thầm nghĩ bác Tùng đã trộm được pho tượng kia rồi, tôi còn đi lên bệnh viện trên thị trấn làm gì cho tốn thời gian.
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Đúng rồi Trần An, chú có chuyện muốn hỏi cháu một chút, nhưng cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều nhé, chú không có ý gì khác đâu” Trần Hải Sinh hạ giọng xuống, “Hôm nay, sau khi chú nghe tiếng nổ và đi lên tầng, cháu ở phía dưới có nhìn thấy người hay thứ gì đó đi ngang qua không?”
Trần Hải Sinh hỏi như vậy chứng tỏ hắn đã biết chuyện pho tượng gỗ bị mất rồi, nhưng tôi không rõ hắn đang cố ý thăm dò, hay thật sự là không nghi ngờ tôi. Vì dù sao lúc ấy tôi cũng không có đi lên tầng.
“Chú à, chú đang nghi ngờ pháo hoa không phải bị sức nóng của mặt trời làm nổ, mà là có người cố ý đốt à?” Tôi tỏ ra thần bí phối hợp với hắn.
Trần Hải Sinh kinh ngạc, hiển nhiên là hắn không ngờ đầu óc tôi lại giỏi tưởng tượng như thế.
“Đúng đúng, Trần An cháu nói không sai, lúc chú đi lên thấy có que diêm đốt dở, cho nên mới muốn hỏi thử cháu xem có thấy người nào lao ra từ nhà chú không” Trần Hải Sinh nghiêm túc nói.
Tôi vò đầu, tất nhiên tôi không thể nào khai ra bác Tùng được, nhưng mặt khác tôi lại không muốn Trần Hải Sinh nghi ngờ đến mình, cho nên tôi mặt ủ mày ê, suy nghĩ cân nhắc rồi mới nói: “Chú Hải Sinh, nghe chú nói thế thì hình như đúng là cháu đã thấy thứ gì đó thì phải”
“Cái gì?” Sắc mặt Trần Hải Sinh tỏ vẻ vui mừng, gấp gáp hỏi: “Cháu thấy cái gì? Có thấy rõ mặt kẻ kia không”
“Không ạ, cháu chỉ thấy một bóng người từ trong nhà chú chạy vụt ra, tốc độ rất nhanh, à mà không đúng, cháu cũng không biết đó có phải là bóng người không, có thể là do cháu hoa mắt thôi” Tôi than thở.
Trần Hải Sinh hơi thất vọng, “Cháu cố suy nghĩ thật kỹ lại xem, ví dụ như người kia cao bao nhiêu, mặc quần áo màu gì”
“Cháu thực sự không nhìn thấy rõ ạ” Tôi mở hai tay ra, nói với vẻ vô tội, “Cũng có thể là chó mèo gì đó”
Trần Hải Sinh thở hắt ra, trông có vẻ cực kì thất vọng, hắn khách sáo nói với tôi thêm vài câu rồi mới quay người rời đi.
Sau khi Trần Hải Sinh đi, không bao lâu sau bà tôi ra vườn hái một rổ rau trở về, bà vừa nấu cơm vừa hỏi ông tôi ở bên nhà cô út thế nào, khi nào trở về.
Bà nội hỏi làm tôi lại cảm thấy đau lòng, tôi ấp úng nói để lát nữa tôi sẽ gọi điện cho cô út hỏi thăm.
Ăn cơm tối xong tôi đi ngủ sớm, ngủ đến khoảng hai giờ sáng, tôi buồn tè quá nên tỉnh lại, nhà vệ sinh của nhà tôi nằm ở sân sau, nhưng vì không có cửa sau nên nhất định phải đi từ cửa trước ra sân, rồi mới đi được tới sân sau.
Tôi mơ mơ màng màng mở cửa ra, nhưng lại phát hiện cửa sân nhà tôi đang mở toang.
Lòng tôi bất chợt trở nên cảnh giác lên. Trước đó cửa sân bị bác cả đập nát rồi, nên ông tôi đã cố ý mua một cái cửa sắt về lắp. Lúc tối, trước khi đi ngủ chính tay tôi đã tự đi khóa cửa, mẹ và bà tôi không có khả năng hơn nửa đêm rồi còn đi ra ngoài, vậy thì cái cửa này tại sao lại bị mở ra.
Tôi âm thầm nhìn quanh mọi nơi có thể trốn được trong sân, rồi trên một cây hòe mà ông tôi mới trồng dùng để đối phó với bác cả, tôi phát hiện hình như có một bóng người đang trốn trên đó. Lòng tôi hốt hoảng, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Tôi không xác định được cái bóng đen này có phải là Tà thuật sĩ hay không, nhưng tôi dám khẳng định đây cũng không phải là kẻ tốt lành gì.
Vốn tôi muốn đi ra nhà vệ sinh đằng sau, nhưng bây giờ tôi nào còn dám có cái gan đó nữa, nhỡ đâu tôi vừa quay người đi thì bị đánh choáng làm sao? Nhưng tôi cũng không thể chẳng làm gì cả được, thế chẳng phải là nói cho đối phương biết tôi đã phát hiện ra hắn rồi à?
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành buộc mình đứng ở góc hẻo lánh trong sân tè bậy bạ cho xong. Sau khi quay trở lại phòng, tôi tắt đèn, trốn ở đằng sau rèm cửa sổ quan sát bên ngoài sân, nhất là ở chỗ cây hòe già đang có người ẩn nấp kia.
Quả nhiên, sau khi thấy đèn phòng tôi tắt, bóng người trên cây hòe lập tức có động tĩnh, hắn rướn cổ lên như đang xác định tôi sẽ không đi ra ngoài nữa, chờ khoảng mười lăm phút sau hắn mới cẩn thận nhảy từ trên cây xuống.
Trong đêm tối, tuy tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia, nhưng căn cứ vào thân hình cùng dáng đi của người này thì tôi nhận ra ngay đây chính là Trần Hải Sinh.
Tôi nắm chặt rèm cửa, lòng thầm nghĩ: “Xem ra hôm nay mình đến nhà hắn hai lần đã để hắn sinh nghi rồi”
Nhưng có một chuyện tôi không hiểu rõ, cứ coi như Trần Hải Sinh nghi ngờ tôi đi, vậy hắn chỉ nấp ở trong sân thì làm được cái gì, không phải là hắn nên vào trong nhà của tôi để lục lọi tìm đồ à?
Nghĩ như vậy làm tôi đột nhiên phát hiện chuyện này có điểm là lạ, chẳng lẽ Trần Hải Sinh có phương pháp gì đó có thể cảm giác được sự tồn tại của pho tượng? Hoặc là hắn đã cảm giác được pho tượng bị giấu ở trong sân rồi, cho nên mới chỉ tìm kiếm ở trong sân thôi.
Giờ phút này trong lòng tôi vô cùng bối rối, nếu là như thế, một khi Trần Hải Sinh phát hiện ra pho tượng đang được giấu ở trong giếng, hắn chỉ cần cạy lớp xi măng mới bịt ở miệng giếng ra, xác của ông tôi sẽ rơi xuống, trận Tứ Sát Dẫn Long lập tức được khởi động, và kế hoạch hoàn hảo của tôi cùng bác Tùng sẽ hỏng hoàn toàn.
“Đáng chết, mong là hắn không phát hiện ra” Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhưng mọi thứ diễn ra thường chẳng bao giờ được như ước nguyện, tôi càng cầu nguyện, Trần Hải Sinh ở bên ngoài càng đến gần giếng nước. Tôi còn nhìn thấy ở trong tay hắn cầm một chiếc la bàn, giống như thứ mà ông tôi hay dùng để xác định vị trí lúc giúp người ta dời mộ vậy.
Trần Hải Sinh đi rất chậm, hắn luôn quan sát la bàn, cho đến khi đi đến bên giếng nước hắn mới dừng lại, dưới ánh trăng lờ mờ, tôi nhìn thấy hình như trên môi hắn nở nụ cười.
“Xong rồi” Tim tôi đập mạnh, tôi đang nghĩ mình có nên bật đèn bây giờ để dọa hắn hay không.
Nhưng cái pho tượng bằng gỗ kia cực kỳ quan trọng đối với Trần Hải Sinh, đừng nói tôi chỉ là một đứa trẻ, cho dù cha tôi vẫn còn sống thì đêm nay Trần Hải Sinh cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
Con thỏ hoảng quá sẽ biết cắn người, con chó sợ hãi thì biết nhảy tường, bây giờ tôi mà ra ngoài đó, tôi cũng không chắc liệu mình có thể còn sống để trở về không.
Đang lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, bóng dáng bác Tùng lại đột nhiên xuất hiện ở bên trong phòng của tôi, nhưng ông ta không hóa thành hình người mà biến thành một con hồ ly lớn mặt xanh.
Tôi bị bác Tùng dọa sợ bay mất cả hồn vía, suýt nữa thì đái ra quần.
“Thằng nhóc cậu làm gì mà sợ như thế hả, đâu phải cậu chưa từng nhìn thấy diện mạo này của ông già này đâu, làm cái gì mà giật mình kinh hãi thế hả” Bác Tùng bất mãn.
Tôi che miệng, tức giận cãi: “Nửa đêm nửa hôm rồi bác muốn hù chết người ta à, còn nữa, bác biến trở về hình người đi được không, cháu không quen nhìn hình dáng này của bác”
Bác Tùng cười quái dị, bảo: “Ta cũng có muốn thế đâu, tại ban ngày bị thương, chỉ có biến về hình dáng động vật ta mới lành nhanh được”
Bác Tùng nói làm tôi lại thấy áy náy, thì ra ông ta bị biến trở về hình dạng này là do tôi hại.
“Cháu xin lỗi bác Tùng, nếu không ngày mai cháu lại mua mấy con gà trống to cho bác bồi bổ thân thể nhé” Tôi xoa dịu ông ta.
Ai ngờ bác Tùng nghe thấy từ gà trống, khuôn mặt hồ ly lại bắt đầu trở nên vặn vẹo, ông ta vội vàng chặn họng tôi: “Thôi đừng, Đại tiểu thư nói nếu lại phát hiện ta ăn gà thì sẽ nhổ trụi lông hồ ly của ta đấy”
“Phụt”
Tôi thực sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Nhất là trong đầu tôi lại đang tự tưởng tượng ra cảnh tượng bác Tùng bị lột sạch lông hồ ly, chà chà, hình ảnh quá đẹp đẽ đến mức không dám tưởng tượng.
“Ha ha, thằng nhóc cậu cứ cười thỏa thích đi, ta nhìn ra phía ngoài thấy Trần Hải Sinh sắp phá giếng đến nơi rồi kìa” Bác Tùng nói với giọng chế giễu.
Tôi vội vàng vén góc rèm cửa lên nhìn ra goài, quả nhiên thấy Trần Hải Sinh không biết lấy từ chỗ nào ra một khối đá nhọn, đang chuẩn bị gỡ nắp giếng mới được bít kín lại vào hôm nay.
“Bác Tùng, bác mau nghĩ ra biện pháp gì đi” Tôi nài nỉ bác Tùng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất